Cháu trai và tiền tài là mạng sống của bà Khương, nhưng trong một ngày, cháu trai có thể không phải là cháu của bà ấy, và tiền riêng thì biến mất. Hết đợt sóng lớn này đến đợt sóng lớn khác ập đến, cuối cùng làm vỡ mạch máu của bà Khương, khiến bà ấy ngã gục. Bác sĩ đến xem, kết luận bà ấy bị đột quỵ và liệt nặng.

Khương gia chìm trong u ám, thê lương và đau khổ.

Khương Quy không ngờ lại có phản ứng dây chuyền như vậy, cô chỉ muốn bà Khương phát hiện ra tiền mất trước khi cô rời đi, vừa đúng lúc đổ tội cho Uông Thu Nguyệt. Cô dựa vào việc Uông Thu Nguyệt đã chết để không thể biện hộ. Như vậy, sau khi cô bỏ trốn, không ai nghĩ rằng cô đã lấy tiền và trốn đi, cũng sẽ không dành công sức để truy bắt cô.

Mọi thứ đều là ý trời, mọi thứ đều là số phận! Khương Quy giả vờ thở dài một cách giả tạo.

Lâm Uyển Nương buồn bã tiễn bác sĩ đi, cố gắng mỉm cười an ủi bà Khương với gương mặt méo mó: “Mẹ, bác sĩ nói nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, mẹ sẽ khỏe lại thôi.”

“Tráp... tráp...” Bà Khương muốn nói đến chiếc tráp gỗ đỏ, chiếc tráp chứa đầy vàng bạc trang sức và tiền giấy, nhưng bà ấy nói không rõ ràng, chỉ chảy ra một dòng nước bọt trong suốt. Cảm thấy ẩm ướt trên mặt, bà Khương xấu hổ và phẫn nộ, bà ấy đã sống một đời đàng hoàng, không ngờ cuối đời lại rơi vào tình cảnh không thể kiểm soát được bản thân, khiến bà ấy không khỏi đau lòng, nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ khóe mắt.

Lâm Uyển Nương cầm khăn cẩn thận lau nước bọt và nước mắt cho bà Khương, dịu dàng nói: “Mẹ đừng lo lắng, vài ngày nữa mẹ sẽ khỏe lại thôi, càng lo lắng, bệnh càng lâu khỏi.”

“Bà, bà đang tìm cái gì dưới gốc cây táo phải không?” Khương Minh Châu nắm chặt tay, mắt đầy lo lắng. Tim cô ta đập thình thịch, như thể có một con thỏ sống động nhảy múa muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Bà Khương mở to mắt, muốn nói nhưng không nói ra lời, thở dốc vì sốt ruột.

Lâm Uyển Nương vội nói: “Mẹ đừng lo, bác sĩ nói mẹ không được lo lắng.”

Đó là toàn bộ tài sản, nếu mất thì làm sao duy trì cuộc sống, bà Khương làm sao không lo, ngay cả Khương Minh Châu cũng lo lắng: “Bà, bà có phải giấu tiền bạc dưới gốc cây mà bây giờ không thấy nữa không?”

Bà Khương khó khăn gật đầu, lại một đợt rên rỉ, bà ấy rõ ràng đã chôn dưới gốc cây táo, sao lại không thấy, không thấy nữa!

Phỏng đoán thành hiện thực, Khương Minh Châu như rơi vào hố băng, gấp gáp hỏi: “Bao nhiêu tiền? Sao lại không tìm thấy, bà có để ở chỗ khác rồi quên không?”

“Không... chỗ đó... rất... nhiều.” Bà Khương lo lắng đến mức nước mắt chảy dài, trông thật đáng thương.

Khương Minh Châu suy nghĩ nhanh như điện, cắn răng nói: “Bà ơi, có một số chuyện cháu không biết có nên nói hay không, bà nghe cháu nói đã, đừng nổi giận. Nếu bà không đồng ý thì thôi.”

Bà Khương nhìn Khương Minh Châu. Lâm Uyển Nương là người ngu ngốc, Thiên Tứ thì còn tính trẻ con, chỉ có Minh Châu là ổn định và đáng tin cậy. Còn về phần Khương Lai Đệ, một lần nữa bị bỏ qua, trong mắt bà Khương, cô ấy  chẳng phải là người.

Khương Minh Châu cân nhắc nói: “Bà ơi, cháu muốn kiểm kê lại tài sản của gia đình, thứ nhất là để bà chữa bệnh cần tiền, thứ hai là để xem thiếu bao nhiêu thứ. Chỉ sợ rằng dì Nguyệt không ít lần lấy đồ từ nhà ra ngoài, ngay cả những thứ bà đặt dưới gốc cây cũng có thể là dì Nguyệt lấy đi.”

Khương Quy trong lòng vỗ tay tán thưởng Khương Minh Châu, làm rất tốt. Đúng rồi, chính là Uông Thu Nguyệt lấy trộm, chỉ có thể là Uông Thu Nguyệt lấy trộm.

Khương Thiên Tứ phản ứng theo bản năng: “Mẹ em không làm đâu!”

Khương Minh Châu quay mặt lại, tức giận nói: “Trước khi xảy ra chuyện, chị cũng nghĩ rằng dì Nguyệt sẽ không ngoại tình với người khác.”

Nếu là trước đây, Khương Thiên Tứ đã nổi nóng và đấm Khương Minh Châu rồi. Khương Minh Châu dù được cưng chiều, nhưng trước mặt Khương Thiên Tứ cũng chỉ chịu đòn. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Khương Thiên Tứ cũng nhận ra sự thay đổi, nên chỉ xấu hổ đến đỏ mặt.

Vẻ mặt ấm ức và không cam lòng này khiến Lâm Uyển Nương đau lòng, bà vội vàng xoa dịu: “Chị gái con không có ý đó.” Còn ý gì khác thì Lâm Uyển Nương cũng không nói rõ, vì bà biết Khương Minh Châu đúng là có ý đó. Thực ra bà cũng nghi ngờ, nhưng không tiện nói ra trước mặt con trai làm nó xấu hổ. Chẳng biết chừng sau này còn có chuyện xấu hổ hơn, nên bà để Khương Thiên Tứ vào bếp sắc thuốc. Đó tất nhiên chỉ là cái cớ, Khương Thiên Tứ đâu biết sắc thuốc, nên bà lại bảo Khương Quy đi cùng.

Lần này Khương Quy nghe lời, đã lấy trộm của bà lão số tiền lớn như vậy còn khiến bà ấy sợ đến đột quỵ, thôi thì sắc thuốc cũng được. Dù sao cô cũng là người tốt bụng.

Khương Thiên Tứ giậm chân nặng nề rời đi, chắc là đang tưởng tượng mặt đất là Khương Minh Châu. Hiếm khi ra khỏi phòng, hắn ta cũng vào bếp, Khương Quy cười, đây là dấu hiệu hắn ta nhận ra địa vị không ổn định nên muốn làm con cháu hiếu thảo.

Sau khi Khương Quy và Khương Thiên Tứ rời đi, được bà Khương gật đầu đồng ý, Khương Minh Châu bắt đầu lục lọi kiểm kê tài sản. Tài sản của bà ấy đều ở trong cái hộp gỗ đỏ, chỉ có vài món trang sức nhỏ và ba mươi hai đồng bạc. Đối với gia đình bình thường thì đó là số tiền không nhỏ, thời điểm này ba đồng bạc đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong một tháng, Lâm Uyển Nương làm việc ở xưởng dệt cũng chỉ có ba bốn đồng bạc một tháng. Nhưng với gia Khương gia, ba mươi hai đồng bạc chỉ đủ cho chi phí sinh hoạt hai tháng, học phí và tiền ăn của Khương Thiên Tứ, quần áo và giày của Khương Minh Châu, thuốc bổ của bà Khương...

Mặt mày Khương Minh Châu tối sầm lại, cô ta không biết trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không chỉ có mấy thứ lặt vặt này.

“Chúng ta đi xem trong phòng của dì Nguyệt.” Khương Minh Châu vội vàng chạy qua, cuối cùng thất vọng tràn trề.

Trong phòng Uông Thu Nguyệt lục lọi ra được một số trang sức và vàng bạc, nhưng khác xa với những gì Khương Minh Châu tưởng tượng. Uông Thu Nguyệt đã giấu tiền của bà ta ở đâu? Cô ta không dám tưởng tượng những ngày không có tiền sẽ ra sao.

Khương Thiên Tứ! Khương Minh Châu chợt nghĩ ra, lao thẳng đến phòng của Khương Thiên Tứ.

Trong bếp, Khương Thiên Tứ thấy vậy liền xông ra hỏi: “Chị định làm gì?”

Lâm Uyển Nương ngượng ngùng, bất lực, bảo Khương Minh Châu thôi đi.

Khương Minh Châu mặt mày âm u, nhìn chằm chằm Khương Thiên Tứ đang tức giận: “Có phải mẹ em đã đưa đồ cho em giấu không?” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Khương Thiên Tứ bối rối: “Đồ gì, chị đang nói gì vậy?”

Khương Minh Châu nghiêm giọng: “Mẹ em đã ăn trộm tiền của bà, có phải bảo em giấu đi không?”

Khương Thiên Tứ tức giận điên cuồng, từ bao giờ hắn ta phải chịu nỗi nhục này, không kìm được cơn giận, lao đầu vào Khương Minh Châu, đẩy mạnh cô ta ra.

Khương Minh Châu cảm thấy đau nhói ở ngực, sau đó lưng cô ta đập vào khung cửa sổ, đau đớn kêu lên, cơn giận bùng lên trong lòng, làm đỏ mắt cô ta, cô ta giơ tay định đánh Khương Thiên Tứ.

“Minh Châu!” Lâm Uyển Nương kinh hoàng, nắm lấy tay Khương Minh Châu, “Thiên Tứ nhất thời tức giận, nó không cố ý. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, con thông cảm cho nó, đừng để bụng.”

Khương Thiên Tứ nhớ lại những chuyện đau lòng, càng thêm đau khổ, một lần nữa lao mạnh vào Khương Minh Châu.

Khương Minh Châu bị Lâm Uyển Nương giữ lại, không thể né tránh, bụng bị đánh mạnh, cảm giác như các cơ quan nội tạng bị đẩy ra ngoài, đau đến mức mắt tối sầm lại.

Lâm Uyển Nương hoảng sợ, buông Khương Minh Châu ra, quay sang ôm lấy Khương Thiên Tứ: “Thiên Tứ, con đừng như vậy.”

Khương Thiên Tứ, mắt đỏ ngầu, đánh cả Lâm Uyển Nương, tay chân đấm đá loạn xạ, đánh đến mức Lâm Uyển Nương vừa đau đớn vừa đau lòng: “Thiên Tứ, Thiên Tứ, con bình tĩnh lại.”

Khương Thiên Tứ không thể bình tĩnh được, trong một đêm, mẹ hắn ta trở thành người phụ nữ lăng loàn bị dìm chết, thân thế của hắn ta trở nên mờ mịt, bà nội không còn thương hắn ta nữa, đến cả Khương Minh Châu cũng leo lên đầu hắn ta để tác oai tác quái, hắn ta căm hận! Lúc này, tất cả hận thù và cơn giận của Khương Thiên Tứ bùng nổ, trên mặt hiện lên vẻ độc ác không phù hợp với tuổi. ( truyện trên app tyt )

Hắn ta căm hận! Hắn ta giận dữ! Chẳng lẽ Khương Minh Châu không giận sao? Gia đình cô ta trở thành trò cười khắp nơi, bà nội bị đột quỵ nằm liệt giường, kinh khủng hơn là tiền trong nhà mất hết, cuộc sống sau này không biết sẽ ra sao. Cái đồ bất hiếu Khương Thiên Tứ này không chịu ngoan ngoãn sống yên phận, lại dám đánh cô ta, còn tưởng mình là cậu ấm cao quý ngày xưa, cô ta phải nhẫn nhịn hắn ta mãi sao?

Khương Minh Châu nhặt cây chổi gần đó, vung lên đánh, cô ta đã muốn dạy dỗ Khương Thiên Tứ từ lâu rồi.

Khương Quy đứng xem say sưa, chỉ thiếu mỗi đĩa đậu phộng và hạt dưa. Nhìn bọn họ đánh nhau thật vui, cô thậm chí không muốn rời đi.

Lâm Uyển Nương mắt tím bầm do bị Khương Thiên Tứ đánh, đau lòng đến nứt cả ruột gan, van xin khổ sở: “Đừng đánh nữa, các con là anh chị em ruột mà. Minh Châu, đó là em trai con, con làm chị sao có thể đánh em. Thiên Tứ vừa mất mẹ, trong lòng đau khổ con phải thông cảm cho nó.”

Lời khuyên vô dụng, Lâm Uyển Nương ôm chặt lấy Khương Minh Châu đang phát điên: “Minh Châu, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Con là chị đừng chấp nhặt với em, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng tính toán với nó.”

Có người bênh vực Khương Minh Châu lập tức gặp xui xẻo, bị Khương Thiên Tứ giật mạnh tóc, mắt nhận hai cú đấm nặng nề, ngay lập tức chảy máu.

Khương Thiên Tứ mặt mày dữ tợn, ánh mắt hằn hộc, đánh đấm loạn xạ không phân biệt Khương Minh Châu hay Lâm Uyển Nương, vừa đấm vừa đá điên cuồng.

Dù vậy, Lâm Uyển Nương vẫn ôm chặt lấy Khương Minh Châu không buông: “Thiên Tứ, con không thể đánh chị như vậy.”

“Thả con ra.” Khương Minh Châu không thể tránh cũng không thể đánh trả, tức giận run rẩy, cố gắng vùng vẫy: “Nó không phải em trai con, nó là con hoang của Uông Thu Nguyệt và Nhiếp Lão Tam. Nó là nỗi nhục của gia đình chúng ta, mẹ bảo vệ nó, mẹ có xứng đáng với cha con và gia đình chúng ta không?”

Nghe vậy mắt Khương Thiên Tứ đỏ ngầu, điên cuồng hơn: “Tôi là con của cha, tôi mang họ Khương, chị nói bậy bạ, tôi sẽ giết chị, tôi sẽ giết chị!”

Đến lúc này Lâm Uyển Nương vẫn ôm chặt Khương Minh Châu không buông, ôm càng chặt hơn, sợ Khương Minh Châu mất lý trí làm tổn thương Khương Thiên Tứ: “Thiên Tứ, đủ rồi, Thiên Tứ, Minh Châu, đừng nói nữa, Minh Châu con không thể nói những lời như vậy…”

Khương Quy đứng nhìn cảnh tượng này, mỉa mai: Ít ra Khương Minh Châu còn giữ chút lễ phép với Lâm Uyển Nương, còn Khương Thiên Tứ chưa bao giờ tỏ ra tử tế với bà. Nhưng vào lúc then chốt Lâm Uyển Nương vẫn không chút do dự đứng về phía Khương Thiên Tứ, chỉ vì dưới háng Khương Thiên Tứ có thêm vài lạng thịt. Chính vì vài lạng thịt đó trong mắt Lâm Uyển Nương và bà Khương, Khương Thiên Tứ dù có là đồ bỏ đi cũng quý hơn con gái hàng trăm hàng ngàn lần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play