Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam bị đưa đi và được canh giữ nghiêm ngặt, những người trong thôn đang tụ tập cũng trở về nhà của mình.

Khương gia trên đường đi về nhà, Khương Minh Châu đỡ bà Khương, Lâm Uyển Nương ôm Khương Thiên Tứ đang im thin thít như ve sầu mùa đông, lần đầu tiên Khương Thiên Tứ chịu yên lặng ngoan ngoãn cho Lâm Uyển Nương ôm mà không đẩy bà ra.

Về phần Khương Quy, Lâm Uyển Nương làm sao còn nhớ mình còn có một đứa con gái nữa, trong tim trong mắt tất cả đều là Khương Thiên Tứ đang hoảng loạn như chó nhà có tang.

Khương Quy im lặng đi cuối cùng.

Đêm nay, người khác có ngủ ngon hay không thì Khương Quy không biết, dù sao cô ngủ khá ngon, đang ngủ say mà bị người khác cứng rắn lôi dậy, Khương Quy tức giận không hề nhẹ, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm trần nhà.

“Lai Đệ, dậy đi, Lai Đệ.” Sợ đánh thức người khác, Lâm Uyển Nương thấp giọng gọi.

Khương Quy bực bội lấy chăn che đầu nhưng vẫn không ngăn được giọng như gọi hồn của Lâm Uyển Nương, bực bội bước xuống giường mở cửa: “Làm gì vậy?”

Lâm Uyển Nương nghe thấy giọng điệu khó chịu của cô thì giật mình, nhưng bà cũng không suy nghĩ gì nhiều, quen miệng nói: “Mau dậy giúp mẹ làm bữa sáng.” Trước đây đều là hai người cùng nhau làm bữa sáng, không cần bà gọi, Lai Đệ sẽ tự động ra phụ giúp.

Khương Quy tức đến nỗi bật cười: “Mặt con bị thương mẹ không thấy sao, ngày hôm qua con bị Uông Thu Nguyệt dùng đòn gánh đánh vào chỗ hiểm, toàn thân đều đau.”

Lâm Uyển Nương sững sờ, tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ bầm tím của cô, trong lòng đau xót: “À mẹ quên mất, con mau về nằm nghỉ đi.” Ngừng một chút lại nói: “Con đừng giận dì Nguyệt của con, dì con…” Những lời còn lại bị ánh mắt giá rét của Khương Quy đông thành băng nặng nề chìm vào trong bụng bà. Lâm Uyển Nương mở to mắt ngạc nhiên, trước giờ bà chưa từng nhìn thấy ánh mắt này trên gương mặt của Khương Quy, vừa chán ghét vừa lạnh lẽo.

“Nếu người bị đánh là Khương Minh Châu, Khương Thiên Tứ, mẹ có quên là bọn họ bị thương không. Sao mẹ không gọi Khương Minh Châu, Khương Thiên Tứ dậy giúp nấu cơm, sao cứ phải gọi con, trời sinh con thấp kém hơn so với bọn họ, chỉ xứng làm việc nhà thôi ư?”

Lâm Uyển Nương kinh ngạc, tựa hồ không nhận ra cô: “Lai Đệ?”

Khương Quy cười lạnh một tiếng, đóng sầm cửa, cô lười dây dưa với bà, càng không muốn nghe thứ ngôn ngữ bạch liên thánh mẫu của bà.

Lâm Uyển Nương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, hốc mắt ửng đỏ, là do bà không tốt, bỏ rơi Lai Đệ, con bé còn bị thương mà bà quên mất, không trách được Lai Đệ lại tức giận.

Nhìn cửa phòng một lát, Lâm Uyển Nương còn muốn nói vài điều nhưng chốc lát lại không biết nên nói gì gì, cô đơn quay người đi tới phòng bếp nấu bữa sáng.

Thời gian ăn sáng của người Khương gia không thống nhất, trước đây đều là những người dậy sớm nhất là Lâm Uyển Nương và Khương Lai Đệ ăn trước, đương nhiên là đồ ăn không giống nhau, bọn họ chỉ xứng ăn ngô khoai sắn. Lâm Uyển Nương ăn xong thì đi làm công, Khương Lai Đệ thì làm việc nhà. Những người còn lại được ngủ tới khi nào tỉnh thì dậy ăn, đôi khi lười ra khỏi phòng còn gọi Khương Lai Đệ bưng bữa sáng đưa lên phòng rồi lại đem chén bát không đem đi.

Lâm Uyển Nương ăn một cái bánh bột bắp không thể nuốt trôi, lại đem bốn cái bánh bao trắng mềm, hai trái trứng gà và nửa đĩa thịt lợn kho mận khô và rau củ ngày hôm qua còn dư để đi xem Uông Thu Nguyệt, không thể để em ấy bụng đói mà đi đường được.

Khương Quy bị đánh thức nên không ngủ lại được, xuống giường rửa mặt rồi đi xuống nhà bếp. Cháo gạo kê, bánh bao trắng, trứng luộc những món Khương Lai Đệ muốn ăn thì Khương Quy đều ăn hết. Nói đến thì thật buồn cười, Khương gia giàu có nên không hề cố ý cắt xén thức ăn của mẹ con Lâm Uyển Nương, là tự Lâm Uyển Nương nói nhà đã sa sút, chủ động ăn cỏ ăn trấu lại còn yêu cầu Khương Lai Đệ tuổi còn nhỏ cùng với bà thắt lưng buộc bụng ăn cỏ ăn trấu. Có một người mẹ như vậy thật sự là vận xui mười tám đời của Khương Lai Đệ.

Khương Quy quay về phòng ngủ bù sau khi đã ăn no, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng mắng chửi thậm tệ, chú ý lắng nghe một lúc thì hóa ra là Lâm Uyển Nương đi đưa đồ ăn trở về đúng lúc bị bà Khương bắt gặp.

Sau một đêm tích tụ, lửa giận trong lòng bà Khương không thấy giảm đi mà còn càng cháy lớn hơn, thấy Lâm Uyển Nương lại vẫn cấu kết làm bậy với Uông Thu Nguyệt bà cụ tức hộc máu liền giơ gậy lên đánh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

“Cô thương xót ả ta, cô đồng tình với ả ta, có phải cô cũng muốn học theo ả vụng trộm với đàn ông không hả?”

“Đồ gái đĩ lẳng lơ này, tôi đánh chết cái đồ lẳng lơ này!”

“Kế Tổ không ở nhà, mấy người các cô dần dần muốn lật trời hả.”

Bà Khương hiển nhiên đem một bụng lửa giận với Uông Thu Nguyệt xả hết lên người Lâm Uyển Nương, tiếng Lâm Uyển Nương đau đớn kêu la vang lên không dứt bên tai.

Khương Quy không có chút gì đồng tình với bà, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái. Bây giờ cảm thấy sự khắc nghiệt và xảo quyệt của bà Khương có chút đáng yêu. Đối với loại người như Lâm Uyển Nương này, có thể đánh thì tuyệt đối đừng nương tay nếu không sẽ bị bà làm cho buồn nôn muốn chết.

Người hay làm người tốt như Khương Minh Châu giờ lại bo bo giữ mình.

Kẻ bất lực như Khương Thiên Tứ lại càng không cần phải nói.

Nếu nguyên chủ Khương Lai Đệ ở đây thì cô sẽ đi ra ngoài cầu xin tha thứ thay cho Lâm Uyển Nương, sau đó cùng Lâm Uyển Nương chia sẻ lửa giận của bà Khương nhưng đổi thành Khương Quy, cô còn âm thầm vỗ tay cổ vũ bà Khương.

Không ai khuyên can, bà Khương thẳng tay đánh đập cho đến khi hết sức, xanh mặt thở hổn hển quay về phòng.

Lâm Uyển Nương đau đến chết lặng quỳ trên mặt đất rên rỉ đau đớn, nước mắt chảy không ngừng. Tuy mẹ chồng không yêu thích bà, thường xuyên mắng chửi bà nhưng chưa từng đánh bà, đây là lần đầu tiên bà bị đánh.

Lúc này Khương Minh Châu mới từ phòng mình chạy ra, cô ta đương nhiên không dám đâm đầu vào họng súng đang nổ là bà Khương, vừa hoảng loạn vừa lo lắng mà đỡ Lâm Uyển Nương dậy: “Mẹ, người thế nào rồi, có ổn không?”

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong Lâm Uyển Nương đã ủy khuất, đau lòng không thôi, nước mắt tuôn như mưa: “Minh Châu à, mẹ chỉ là muốn cho dì Nguyệt của con ăn no trước khi lên đường, dù sao thì dì con cũng là mẹ của Thiên Tứ mà!”

“Con biết mẹ là có lòng tốt, chỉ là xảy ra chuyện lớn như vậy, bà nội còn đang tức giận.” Khương Minh Châu an ủi ngoài miệng cho có lệ nhưng trong lòng đang thầm mắng Lâm Uyển Nương ngu xuẩn. Nếu không phải nhà trở nên nghèo túng, bà nội già cả không trông đợi gì được, thì cô ta lười phản ứng với người ngu ngốc như vậy.

Khương Minh Châu đỡ Lâm Uyển Nương đang cực kì đau lòng quay về phòng an ủi.

Khương Quy tiếp tục ngủ bù.

Tới gần trưa, toàn bộ thôn đều sục sôi, tụ lại bên bờ sông, nhiều năm qua ở trong thôn không có xảy ra chuyện dìm sông này.

Bà Khương cũng phải đi, bà cụ muốn tận mắt nhìn thấy kẻ lẳng lơ kia chết thì cơn tức giận ở trong lòng bà cụ mới có thể biến mất. Cái đồ điếm đĩ bỉ ổi Uông Thu Nguyệt này, ăn của Khương gia, uống của Khương gia, mặc cũng là của Khương gia vậy mà dám không giữ đức hạnh phụ nữ, hồng hạnh vượt tường, ả ta không chết thì khó có thể xua tan nỗi hận trong lòng bà cụ.

Không chỉ mình bà Khương đi, bà cụ còn buộc Lâm Uyển Nương đi cùng mình, bà cụ muốn để cho Lâm Uyển Nương nhìn thấy kết cục của kẻ vụng trộm, không trung thành với chồng.

Trước khi đi, bà Khương còn dặn dò Khương Minh Châu ở nhà trông coi Khương Thiên Tứ, không được để nó bước ra khỏi cửa một bước. Ánh mắt vẩn đục của bà cụ dừng trên cửa phòng của Khương Thiên Tứ, từ hôm qua đến giờ, Khương Thiên Tứ không bước ra khỏi phòng nửa bước, cơm nước đều do Lâm Uyển Nương bưng vào.

Ánh mắt bà Khương cực kì phức tạp, nhìn cửa ước chừng một phụt bà mới cắn răng xoay người rời đi.

Lâm Uyển Nương đang vô cùng đau khổ, chịu đựng đau đớn nhắm mắt theo đuôi, đuổi kịp bà cụ.

Người từ đầu đến cuối không được nhớ tới là Khương Quy lẳng lặng ngồi trong phòng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Uông Thu Nguyệt phải chết, chết bằng hình thức dìm sông này là loại hình phạt cực kì tàn khốc trong dân gian.

Trong cuộc đời cực kì ngắn ngủi và đau khổ của Khương Lai Đệ, Uông Thu Nguyệt đã vẽ thêm vài nét rực rỡ, Khương Quy rất ghét bà ta. Nhưng giờ phút này, cái chết của Uông Thu Nguyệt là do một tay cô thúc đẩy, trong lòng cô lại không dễ chịu chút nào, dù sao thì đó cũng là một người đang sống sờ sờ. Chẳng qua cô cũng không hối hận khi tố giác đoạn gian tình này.

Khương Quy lại nhớ tới kết cục của Uông Thu Nguyệt trong bản gốc, sau khi bà ta bỏ trốn với Nhiếp lão tam, bị Nhiếp lão tam lừa mất toàn bộ tài sản, lại còn bị ông ta bán vào nhà chứa.

Mấy năm sau, Lâm Uyển Nương gặp người bệnh tật quấn thân, bị chủ nhà chứa vứt bỏ, đang chờ chết là Uông Thu Nguyệt. Lâm Uyển Nương không còn so đo hiềm khích trước đây mà đưa Uông Thu Nguyệt về nhà chăm sóc. Khương Thiên Tứ căm hận Uông Thu Nguyệt năm đó vứt bỏ mình, không chịu nhận còn muốn đuổi bà ta đi. Lâm Uyển Nương tận tình khuyên bảo, cuối cùng hóa giải sự ngăn cách giữa hai mẹ con, Uông Thu Nguyệt có thể mỉm cười mà chết.

Khương Quy cười mỉa, kẻ làm ác xấu xa được chết già, người không có nửa điểm ác độc là Khương Lai Đệ lại không thể chết tử tế. Sau khi chết, bà Khương còn ghét bỏ Khương Lai Đệ dơ bẩn không cho cô chôn cất trong mộ phần tổ tiên, chỉ chôn cất qua loa ở bãi tha ma.

Lắc lắc đầu, Khương Quy bỏ qua chuyện này, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.

Lúc bà Khương và Lâm Uyển Nương đến bờ sông thì Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam đã bị trói tay trói chân bỏ vào trong lồng tre, bên trong còn để mấy tảng đá to để đảm bảo lồng và người chắc chắn chìm xuống đáy sông, loại hình phạt này được gọi là trầm lồng heo hay còn được gọi là một dạng tra tấn dưới nước.

Nhiếp lão tam đã gào khàn cả giọng, cổ họng khô khốc như bị lưỡi dao cạo qua cạo lại, trong miệng toàn máu nhưng gã vẫn không ngừng cầu xin tha thứ.

Dường như Uông Thu Nguyệt đã chịu nhận vận mệnh của mình, cả người run bần bật, lặng yên mà khóc, mắt nhìn theo hướng Khương gia. Khi nhìn thấy bà Khương và Lâm Uyển Nương, ánh mắt bà ta đột nhiên sáng lên, nhưng không thấy Khương Thiên Tứ đâu, ánh sáng kia vụt tắt trong chớp mắt.

Lâm Uyển Nương nhìn thấy lòng đau như dao cắt, bà đau khổ tột cùng từ từ chạy tới trước lồng nhốt Uông Thu Nguyệt. Bà Khương ở phía sau đang dùng ánh mắt như ăn thịt người nhìn trừng trừng bà.

“Thiên Tứ muốn tới, là chị không cho nó tới, chuyện này không tốt cho nó.” Lâm Uyển Nương vừa khóc không ngừng vừa giải thích.

Uông Thu Nguyệt gật gật đầu, nước mắt giàn giụa: “ Chị à, sau này làm phiền chị chăm sóc cho Thiên Tứ, nó chính là con ruột của chị, nó hư hỏng chị hãy đánh hãy…”

Một tiếng cười lạnh cắt ngang lời của Uông Thu Nguyệt, hai mắt vẩn đục đen tối của bà Khương tràn đầy sự ác ý: “Cơ bản là Thiên Tứ không muốn đến xem người mẹ dâm đãng, đê tiện làm nó hổ thẹn, là cô khiến cho Thiên Tứ không còn mặt mũi để gặp người khác, nó hận cô còn không hết, Thiên Tứ nó hận cô, nó hận cô sao không chết sớm đi một chút!”

Tim Uông Thu Nguyệt như bị đâm một nhát, cả người run rẩy, nước mắt hối hận tuyệt vọng cứ chảy mãi.

Lâm Uyển Nương vẫn an ủi: “Em là mẹ ruột của nó, làm sao Thiên Tứ có thể hận em chứ.”

Uông Thu Nguyệt như không nghe thấy, bà ta biết Lâm Uyển Nương nói dối để an ủi bà ta, lời bà Khương nói mới là sự thật, bà ta hiểu đứa con trai do bản thân mình sinh ra và nuôi dưỡng, chắc chắn Thiên Tứ hận bà ta. Uông Thu Nguyệt cực kì đau lòng, nước mắt trào ra như đê vỡ.

Trong khi Uông Thu Nguyệt khóc như đứt từng khúc ruột, mỗi nếp nhăn trên mặt bà Khương đều lộ ra sự thỏa mãn.

Người xem xung quanh chỉ biết lắc đầu thở dài, cũng không biết là vì Uông Thu Nguyệt hay là vì bà Khương.

“Đã đến giờ, hành động đi!” Trưởng thôn hắng hắng giọng nói.

Mấy người thanh niên trai tráng nâng lồng nhốt Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt lên đi về hướng bờ sông.

Lâm Uyển Nương nhào lên, điên cuồng ngăn cản, đau khổ cầu xin: “Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người tha cho Uông Thu Nguyệt, nó biết sai rồi, mọi người cho nó một cơ hội hối cải để làm lại cuộc đời đi mà, trưởng thôn, cầu xin mọi người đấy.”

Gã trai to khỏe đang nâng lồng không kiên nhẫn: “Lâm Uyển Nương, Uông Thu Nguyệt vi phạm quy định của thôn nên bị trừng phạt, nếu không phạt, trong thôn sẽ loạn lên hết.”

“Đúng vậy, nếu chỉ cần cô khóc lóc náo loạn là Uông Thu Nguyệt được tha, vậy về sau mọi người đều học cô, quy định của thôn còn tác dụng gì hả.” Có người dân cực kì khó chịu hành động càn quấy của Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương vẫn nắm chặt lồng nhốt Uông Thu Nguyệt không rời tay: “Thu Nguyệt sai thì phải phạt nhưng tội không đáng bị chết mà.”

“Kéo cô ta xuống cho tôi.” Trưởng thôn bị quấy nhiễu nên không thể chấp nhận được nữa: “Quy củ của thôn Tam Gia chúng ta không tới lượt cô nói ra nói vào.”

Ngay lập tức có mấy người đàn bà xa lạ tiến tới kéo Lâm Uyển Nương ra.

Lâm Uyển Nương nắm chặt lấy chiếc lồng, dù ngón tay có đổ máu cũng không chịu buông, nhưng sức quá yếu nên bà bị người khác kéo mạnh tách ra.

Lâm Uyển Nương bị lôi đi đau đớn mà khóc kêu: “Thu Nguyệt!”

Uông Thu Nguyệt cảm động mà nước mắt lưng tròng: “Chị, chị ơi, kiếp sau em sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp chị.”

Tình cảm giữa vợ lớn và vợ bé đùng là cảm động thấu trời xanh.

Vì vậy mà có người thở dài: “Lâm Uyển Nương này quả là một người có tình có nghĩa.”

Lâm Uyển Nương có tình có nghĩa bất lực nhìn Uông Thu Nguyệt bị người ta đem tới chỗ đoạn nước sâu ở sông thả xuống, ruột gan như đứt ra từng khúc.

Sau khoảng gần một cây nhang, xác nhận người trong lồng đã chắc chắn chết, trưởng làng là người đầu tiên rời đi, người dân trong thôn cũng từ từ tản ra.

Lâm Uyển Nương nghiêng ngả lảo đảo chạy vào lòng sông, bây giờ không còn ai ngăn trở, người trong thôn cũng không ngăn cản người nhà nhặt xác. Nhìn thấy Lâm Uyển Nương một mình yếu đuối kiên quyết cố sức kéo lồng tre, cuối cùng cũng có người động lòng trắc ẩn, đi lên giúp đỡ, có người đầu tiên thì có người thứ hai đi tới giúp. ( truyện trên app tyt )

Bà Khương không ngăn cản, chỉ âm u nhìn chằm chặp Lâm Uyển Nương kéo Uông Thu Nguyệt lên bờ, sau khi dò xét hơi thở thì ôm lồng tre khóc lóc thương tâm.

Bà Khương cười lạnh, hai đường pháp lệnh* lại càng hằn rõ, sau khi nhìn Lâm Uyển Nương thật lâu liền chống gậy rời đi.

*Đường Pháp lệnh là hai đường vân trên khuôn mặt, kéo dài từ cánh mũi xuống đến hai bên miệng.

Về đến nhà lại nhìn thấy một con gà đang đứng dưới cây táo tha thẩn mổ mổ, mắt bà Khương trợn to, giận sôi người: “Sao lại có gà chạy vào trong nhà thế này, Lai Đệ con nhóc chết tiệt kia làm cái gì vậy hả.”

Bà cụ không chịu được dơ bẩn cho nên ổ gà ổ vịt đều để ở sân ngoài, quyết không cho chúng chạy vào trong sân trong nhà, bọn chúng vào một lần là Khương Lai Đệ sẽ bị ăn đòn một trận.

Khương Quy nằm ở trong phòng không đi ra, gà là do cô cố ý thả vào, xuất hiện ở dưới cây táo là do cô cố ý, cô muốn cho bà Khương phát hiện ra bí mật dưới cây táo.

Bà Khương tức muốn hộc máu, đang muốn đi dạy dỗ Khương Quy thì phát hiện ra điều không đúng, miếng đất dưới cây táo kia hình như bị đào qua, trong lòng lập tức run rẩy dữ dội, vội vàng chạy tới.

“Quác.” Con gà trống bị kinh sợ bay phạch phạch ra ngoài.

Bà Khương mặc kệ phân gà trên mặt đất, nhìn ngó xung quanh tìm thấy một cái xẻng thì bắt đầu đào đất, tay chân nhanh nhẹn, trông chẳng giống người bệnh lâu nằm nằm trên giường uống thuốc chút nào. Khương Quy cảm thấy bệnh của bà Khương chính là do nhàn rỗi mà ra, gặp chuyện quan trọng thì tay chân tức khắc nhanh nhẹn trở lại.

Đào ra một cái hố to cũng không đào thấy cái tráp gỗ màu đỏ đâu, kinh ngạc và hoảng sợ đan xen nhau, bà Khương hít một hơi lại đào thêm mấy cái hố ở bên cạnh. Đào tới mức làm Khương Minh Châu cũng không thể ngồi yên, cẩn thận đi qua dò hỏi: “Bà nội, bà đang tìm gì vậy?”

Tìm tiền riêng của bà cụ, tìm tài sản còn dư lại của Khương gia, nhưng tìm không thấy gì hết. Bà Khương nhìn đăm đăm, trên mặt khủng bố không còn chút màu, tái nhợt đến đáng sợ.

Nỗi bất an trong lòng Khương Minh Châu dâng trào: “Bà nội? Bà nội!” Cuối cùng vang lên một tiếng hét thất thanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play