Hồn vía như bị xé rách thành hai mảnh, bà Khương bất ngờ lao tới trước mặt Uông Thu Nguyệt, nắm chặt bờ vai bà ta, móng tay như muốn đâm vào da thịt, khuôn mặt cay nghiệt giờ đây vặn vẹo vô cùng dữ tợn.

“Cô nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc Thiên Tứ có phải là con trai của Kế Tổ hay không?” Bà ấy gằn từng chữ một.

“Dạ! Thiên Tứ là con trai của đại gia, là cháu ruột của mẹ!” Lông tơ Uông Thu Nguyệt dựng thẳng cả lên, run như cầy sấy nhưng vẻ mặt lại chắc như đinh đóng cột: “Nếu con lừa dối mẹ thì con sẽ bị thiên lôi đánh, chết không thanh thản.”

Bà Khương nhìn Uông Thu Nguyệt bằng ánh mắt sắc như đao, như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong tâm can của Uông Thu Nguyệt.

Dưới cái nhìn của bà Khương, Uông Thu Nguyệt không rét cũng run, hô hấp trở nên khó khăn, bà ta không nhịn được mà há miệng, hít thở từng ngụm từng ngụm như cá mắc cạn.

Thật lâu sau, bà Khương nhìn chằm chằm vào mắt Uông Thu Nguyệt, chậm rãi nói: “Tôi tin cô, nếu sau này tôi phát hiện cô gạt tôi thì tôi sẽ đâm từng nhát, từng nhát dao, giết chết nó!”

Vẻ âm u và sự độc ác ập vào mặt làm Uông Thu Nguyệt giật mình, bà ta định nói gì đó nhưng đối mặt với bà Khương điên dại như vậy, cổ họng như bị dao cứa vào, một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có hai con ngươi run lên vì sợ hãi.

Ai cũng nghe thấy lời bà Khương nói, mọi người xôn xao bàn tán, cho rằng bà Khương hồ đồ rồi, lại đi tin dâm phụ Uông Thu Nguyệt mà không tin Nhiếp Bắc. Vì con trai, Uông Thu Nguyệt chắc chắn sẽ khẳng định Khương Thiên Tứ là người Khương gia.

“Bà Khương à, sao bà lại tin ả mà không tin Nhiếp Bắc chứ. Đương nhiên ả ta sẽ nói thế nhưng Nhiếp Bắc thì chẳng có lý do gì để gạt bà cả.”

“Tôi thật sự nghe thấy được mà.” Nhiếp Bắc chẳng có chút chột dạ nào. Anh ta tin tưởng Khương Lai Đệ, Khương Lai Đệ nghe thấy thì cũng tương đương với việc anh ta nghe được, không cần nghi ngờ.

“Tại sao cậu lại hãm hại con trai tôi?” Uông Thu Nguyệt căm tức nhìn Nhiếp Bắc, lửa giận trong mắt như muốn thiêu chết anh ta.

Mặt Nhiếp Bắc không biến sắc: “Tôi chỉ ăn ngay nói thẳng thôi.”

“Mày muốn trả thù tao!” Nhiếp lão tam quát, nếu Nhiếp Bắc nói Khương Thiên Tứ là con trai gã, tội của gã sẽ nghiêm trọng hơn.

Nhiếp Bắc khinh thường, cười giễu cợt: “Tôi không đê tiện như ông.”

“Đúng đấy, Nhiếp Bắc không phải loại người như vậy đâu.” Dân làng nói đỡ cho Nhiếp Bắc, một bên là Nhiếp lão tam ngoại tình với Uông Thu Nguyệt - danh tiếng của hai người này từ lâu đã xuống dốc; bên kia là Nhiếp Bắc danh tiếng tốt, được nhiều người yêu mến. Dân làng đương nhiên sẽ thiên vị Nhiếp Bắc, cảm thấy bà Khương thương cháu trai đến mất trí, coi đứa con hoang như châu báu.

Uông Thu Nguyệt hết đường chối cãi, hận đến mức đỏ cả mắt: “Rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với cậu mà cậu lại hại tôi thế này?”

Nhiếp Bắc thiếu kiên nhẫn: “Tôi ăn no rửng mỡ mới hại bà, bà dám làm sao không dám nhận vậy?”

Nếu không bị trói thì Uông Thu Nguyệt đã nhào đến bóp chết Nhiếp Bắc.

Khương Quy cảm thấy mình nên xin lỗi Nhiếp Bắc, anh ta thay cô chịu sự oán hận của Uông Thu Nguyệt, nếu đổi thành cô vạch trần họ chắc chắn sẽ không hiệu quả đến nhường này.

Cô thấp cổ bé họng, nhiều người sẽ cho rằng cô đang trả đũa. Song, cô quả thật đang trả đũa. Đúng là Nhiếp lão tam ngoại tình với Uông Thu Nguyệt, chuyện hai người họ quen biết từ lâu cũng là sự thật. Thời đại này không có xét nghiệm ADN, đừng thấy bà Khương bảo tin Uông Thu Nguyệt, nhưng cây kim này vĩnh viễn sẽ đâm sâu trong lòng bà ấy, lâu lâu sẽ nhói lên. Đặc biệt khi bên cạnh bà ấy còn có Khương Minh Châu, cô ta sẽ làm bà Khương muốn xem nhẹ chuyện này cũng không xem nhẹ được. Cuộc sống sau này ở Khương gia chắc sẽ đặc sắc lắm đây.

“Đủ rồi! Thiên Tứ chính là người Khương gia chúng tôi.” Bà Khương xanh mặt, hất mạnh Uông Thu Nguyệt ra, bà ấy đứng lên, nhìn trưởng làng, nói: “Chiếu theo gia quy của Khương gia, loại gian phu dâm phụ này phải dùng gậy đánh chết.”

Uông Thu Nguyệt đang quỳ rạp trên đất, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị đấm một quyền thật mạnh, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút kiệt, ngã xụi lơ trên mặt đất.

Nhiếp lão tam sợ đến nỗi tim như ngừng đập, hãi đến mức cả người cứng đờ như đá tảng, không có một chút phản ứng.

Trưởng làng và mấy vị trưởng lão trong tộc nhìn nhau, vuốt vuốt bộ râu: “Theo lệ làng, kẻ ngoại tình sẽ bị dìm xuống sông!”

Bà Khương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Uông Thu Nguyệt và Nhiếp tão tam đang sợ mất hồn vía, trong ánh mắt bà Khương đầy vẻ sảng khoái: “Dìm sông. Được, dìm sông đi!”

“Không!” Máu nhồi lên não, lá gan Uông Thu Nguyệt muốn xé toạc ra, bà ta hét lên đầy đau đớn.

Nhiếp lão tam sợ đến mất khống chế, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, xin được tha thứ: “Trưởng làng, tôi biết sai rồi, ông đánh hay phạt tôi đều được, chỉ xin ông tha tôi cái mạng này. Tôi biết sai rồi, sau này tôi chẳng dám nữa đâu.”

Lẫn trong tiếng khóc xin đến khàn cả cổ của Nhiếp lão tam, giọng của Lâm Uyển Nương cất lên.

Lâm Uyển Nương chạy đến trước mặt bà Khương, quỳ rạp xuống: “Mẹ, dù sao Thu Nguyệt cũng là mẹ của Thiên Tứ, xin mẹ vì Thiên Tứ mà tha mạng cho Thu Nguyệt. Trưởng làng, các vị trưởng lão, các vị đồng hương, con người đâu phải bậc thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm…”

Khương Quy chậc một tiếng. Ai mượn bà tới, mang cái thứ ngôn ngữ bạch liên hoa của bà theo vậy.

“Chát”, bà Khương nổi trận lôi đình tát Lâm Uyển Nương, cắt ngang lời nói của bà.

Bà Khương đã dồn hết sức lực vào cái tát đó, khiến Lâm Uyển Nương bị đánh ngã sõng soài trên đất, khóe miệng chảy máu, bà không thể tin nổi nhìn khuôn mặt đầy căm hận của bà Khương.

Bà Khương thở hổn hển, ánh mắt hung ác: “Thế mà cô lại cầu xin cho ả ta, có phải cô cũng định học theo ả ta dòm ngó đàn ông khác không?!”

“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ con là loại người như thế?” Lâm Uyển Nương vô cùng đau lòng.

Bà Khương hung hăng chỉ vào Lâm Uyển Nương: “Vậy cô ngậm cái miệng thối của cô lại. Tôi còn chưa chết, chuyện của Khương gia không tới lượt cô lo.”

Khương Quy che miệng như đang sửng sốt, nhưng thật ra là cô đang cười. Bà già độc ác đại chiến thánh mẫu bạch liên hoa, bà già độc ác thắng.

Một bên khác, Khương Minh Châu thì thầm hỏi Khương Thiên Tứ: “Mẹ em bị dìm sông đó! Sao em không đi cầu tình giúp mẹ đi?”

Khương Thiên Tứ đang hoang mang thì bị Khương Minh Châu đẩy ra ngoài, hắn ta sửng sốt, chạy tới quỳ trước mặt bà Khương, khóc lóc: “Bà, bà đừng dìm sông mẹ cháu. Bà ơi, bà đừng dìm sông mẹ cháu mà.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Thấy Khương Thiên Tứ xin giúp Uông Thu Nguyệt, lửa giận vốn đã dâng cao của bà Khương nay lại tăng lên đến đỉnh điểm, bà ấy tức đến run người.

Khương Minh Châu cười nhẹ.

“Mẹ, mẹ nhẫn tâm để Thiên Tứ không có mẹ ruột sao?” Lâm Uyển Nương đổ thêm dầu vào lửa: “Mẹ ơi, dù Thu Nguyệt phạm sai lầm nhưng em ấy đã sinh Thiên Tứ cho Khương gia chúng ta. Mẹ, mẹ vì Thiên Tứ mà tha mạng cho Thu Nguyệt đi.”

“Bà ơi, bà tha cho mẹ cháu đi mà.” Khương Thiên Tứ khóc đến khó thở.

Bà Khương tức đến giậm chân, huyết thống của Thiên Tứ không rõ ràng, bà còn dám nói Uông Thu Nguyệt sinh Thiên Tứ cho Khương gia, bà Khương giận sôi máu, đạp Lâm Uyển Nương: “Cô câm miệng cho tôi!” Bà ấy quay qua nhìn chằm chằm Khương Thiên Tứ nước mắt nước mũi giàn giụa: “Nếu cháu còn dám xin giúp cho con tiện phụ Uông Thu Nguyệt này thì đừng làm cháu bà nữa.”

Khương Thiên Tứ im bặt, đối mặt với ánh mắt lạnh đến thấu xương của bà Khương, cơ thể Khương Thiên Tứ như đóng thành băng, không mở miệng nổi.

“Mẹ!” Lâm Uyển Nương không ngờ bà Khương sẽ nói vậy, bà muốn cầu xin tiếp nhưng bị mẹ Nhị Hổ cắt ngang: “Tôi nói Uyển Nương này, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Uông Thu Nguyệt làm sai nên bị phạt, cô càn quấy cứ như cố ý làm mọi người khó xử ấy. Nếu lần này tha cho Uông Thu Nguyệt, về sau lỡ có người học theo, há chẳng phải làng ta không còn phép tắc, mấy cô gái làng mình không gả chồng được nữa hay sao?”

“Đúng, đúng đấy.” Tất cả dân làng đều đồng tình. Uông Thu Nguyệt là cô gái làng bọn họ, Nhiếp lão tam lại là khối u ác tính của làng, dù xét ở góc độ nào, cũng không có lí do gì để tha cho hai người họ.

Mẹ Nhị Hổ bĩu môi: “Lòng tốt của cô cũng kén chọn quá đi mất. Uông Thu Nguyệt đánh Lai Đệ nhà cô thành như vậy, cô còn cầu tình giúp ả ta. Sao cô không chia chút lòng hảo tâm của cô với Uông Thu Nguyệt cho Lai Đệ đi.” ( truyện trên app tyt )

Lâm Uyển Nương - người đang quẫn trí, lúc này mới nhận thấy Khương Quy đứng cạnh mẹ Nhị Hổ. Trên mặt cô có vết xanh vết tím, như vừa từ xưởng nhuộm về. Lâm Uyển Nương lập tức bất ngờ, bà biết con gái bị đánh, nhưng không biết bị đánh nghiêm trọng đến thế.

Dân làng vốn bị hấp dẫn bởi vụ gian tình giờ mới chú ý đến dáng vẻ nhếch nhác của Khương Quy.

“Uông Thu Nguyệt đánh đấy, sao ả ra tay mạnh thế?”

“Thật đáng thương, chỗ nào cũng thấy máu.”

“Loại lòng dạ xấu xa này xứng đáng bị dìm sông.”

“Mẹ Lai Đệ à, cô nhìn thử đi. Uông Thu Nguyệt đánh Lai Đệ nhà cô thành cái dạng gì, cô còn giúp ả ta van xin, cô đúng là chẳng phân biệt được tốt xấu mà.”

Người dân cứ tôi nói một lời, anh tiếp một câu, nói đến nỗi khuôn mặt Lâm Uyển Nương đỏ bừng bừng, nhất thời không nói nên lời.

Lòng Uông Thu Nguyệt nóng như lửa đốt. Trước mắt, Lâm Uyển Nương chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà ta. Uông Thu Nguyệt khóc nức nở, sám hối: “Chị ơi, em biết sai rồi, sau này em không dám nữa. Từ giờ trở đi, Lai Đệ chính là con gái ruột của em.”

Tiếng ‘chị’ này, Uông Thu Nguyệt gọi vô cùng chân thành.

Gọi đến mức khiến Lâm Uyển Nương cảm động: “Lai Đệ đánh Thiên Tứ nên Thu Nguyệt mới cư xử không đúng mực, tôi không trách em ấy, huống chi Thu Nguyệt đã biết sai rồi, về sau em ấy sẽ không như vậy nữa. Sự tình hôm nay, Thu Nguyệt cũng đã biết sai, sau này em ấy không tái phạm nữa đâu, mong các vị đồng hương cho em ấy một cơ hội thay đổi.”

Mẹ Nhị Hổ cúi đầu nhìn Khương Quy, thấy khuôn mặt bi thương của cô, mẹ Nhị Hổ thương xót, vỗ bả vai Khương Quy. Lâm Uyển Nương này đối xử với vợ lẽ, với con vợ lẽ thì tốt, nhưng đối với con gái ruột của mình lại chẳng tốt được một nửa. Tuy đương thời mọi người đều coi trọng con trai nhưng cũng không ai khinh thường con gái mình đến vậy.

Người căm ghét Uông Thu Nguyệt nhất - bà Khương, nhìn thấy Lâm Uyển Nương vẫn bảo vệ Uông Thu Nguyệt, bà ấy hận không thể giết chết Uông Thu Nguyệt dám cả gan coi thường gia huấn.

“Cô muốn cứu ả ta thì cô chết thay ả luôn đi!” Giọng bà Khương chứa đầy sự căm hận.

Lâm Uyển Nương sửng sốt, không ngờ mẹ chồng sẽ nói những lời tuyệt tình như thế, mặt bà đầy vẻ bi thương, song lại kiên định vô cùng. Bà từ từ thẳng lưng lên, cương quyết: “Vâng, con tình nguyện đổi mạng với Thu Nguyệt, Thiên Tứ không thể không có mẹ ruột được.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Uyển Nương, vài người còn hơi xúc động.

Mẹ Nhị Hổ không tin được: “Vậy Lai Đệ có thể sống thiếu mẹ ruột được à?”

Vẻ mặt Lâm Uyển Nương đau buồn nhưng kiên định: “Thiên Tứ còn nhỏ, cần mẹ ruột chăm sóc. Thiên Tứ là cốt nhục duy nhất của Khương gia. Tôi là con dâu Khương gia, phải che chở cho Thiên Tứ, đây là trách nhiệm của tôi. Nếu các người muốn giết Thu Nguyệt, vậy hãy giết tôi đi, dùng mạng của tôi đổi mạng cho Thu Nguyệt.”

Uông Thu Nguyệt thấy được một tia hy vọng, lo lắng nhìn trưởng làng và ba vị trưởng lão. Bà ta biết, đây mới là những người quyết định sống chết của mình.

Những người khác cũng nhìn trưởng làng.

Trưởng làng không nghe lời Lâm Uyển Nương nói, bộ râu nhếch lên, tức điên: “Cô coi luật lệ làng ta là cái thá gì? Phụ nữ như cô muốn làm gì thì làm sao! Lão nói cho cô biết, Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt phạm luật, phải dìm sông, răn đe cảnh cáo, ai xin cũng không tha. Cô muốn chết thì cứ đi chết đi, đừng có lấy cái chết dọa lão già này. Người đâu, nhốt hai người đức hạnh bại hoại này lại, trưa mai hành hình.”

“Trưởng làng!” Lâm Uyển Nương hét lớn.

“Câm miệng!” Bà Khương phẫn nộ đá Lâm Uyển Nương, đá một cái chưa đủ, lại đá thêm cái nữa, như muốn trút toàn bộ lửa giận lên người Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương không phản kháng cũng không né tránh, chỉ khóc thút thít.

“Được rồi, được rồi mà.” Mọi người không nhịn được, giữ chặt bà Khương đang nổi trận lôi đình.

Uông Thu Nguyệt bị cưỡng ép lôi đi, khóc gọi: “Chị ơi, chị đừng xin giúp em nữa, bọn họ không tha thứ cho em đâu. Chị ơi, trước đây em đối xử với chị tệ đến thế mà chị chẳng ghi thù em chút nào. Chị, em biết sai rồi! Thật xin lỗi! Chị, em thành thật xin lỗi chị!”

Khương Quy tặc lưỡi, đúng là cảnh kinh điển của vở bi kịch. Kẻ xấu sắp chết đến nơi, chẳng thể làm ác nữa nên chợt tỉnh ngộ, bắt đầu sám hối, nữ chính chịu đủ khổ cực cuối cùng cũng chờ được kết thúc trọn vẹn.

“Thiên Tứ gửi nhờ chị, có chị đây em chết cũng yên lòng. Thiên Tứ, sau này chị ấy chính là mẹ ruột của con, con phải nghe lời mẹ đấy.” Uông Thu Nguyệt khóc, gửi gắm đứa con trước lúc lâm chung.

Nước mắt Lâm Uyển Nương chảy như suối, giọng kiên định: “Thu Nguyệt, em yên tâm, chị nhất định sẽ chăm sóc Thiên Tứ thật tốt. Dù có bỏ mạng, chị cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Uông Thu Nguyệt mỉm cười trong nước mắt: “Chị, chị đại ân đại đức. Kiếp sau, em xin làm trâu làm ngựa báo đáp chị.”

Thê thiếp xóa sạch hiềm khích, biến mâu thuẫn thành sự hòa hợp.

Thật cảm động lòng người! Cảm động thấu trời xanh!

Khương Quy trợn mắt trong lòng. Uông Thu Nguyệt là người thức thời còn Lâm Uyển Nương căn bản không phải người bình thường. Tính cách thích lấy lòng người khác của bà, sống chỉ để được người khác thừa nhận.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play