Xuyên Nhanh - Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 4: Con gái của nữ chính trong tiểu thuyết nữ chính tự lập tự cường (4)


4 ngày

trướctiếp

Khương Quy đi tới cửa sân rồi quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Khương Minh Châu dừng lại trước cửa phòng Khương Thiên Tứ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ở trong nhà này, người ghét Khương Thiên Tứ nhất không phải là Khương Lai Đệ, mà là Khương Minh Châu. Sự ra đời của Khương Thiên Tứ làm địa vị của Khương Minh Châu trong gia đình giảm mạnh. Khương Minh Châu là người ích kỷ, e rằng lúc này cô ta đã nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này để đối phó Khương Thiên Tứ, mưu lợi cho chính mình.

“Chị, chị, lời cô ta nói không phải sự thật, mẹ em sẽ không làm vậy đâu, bà ấy sẽ không làm vậy đâu!” Khương Thiên Tứ rúc ở trong chăn run lẩy bẩy, hắn ta nghe thấy hết, hắn ta không dám ra ngoài, hắn ta sợ. Nhìn thấy Khương Minh Châu, Khương Thiên Tứ lập tức nhào tới nắm chặt tay cô ta, tựa như người sắp chết đuối bắt được khúc gỗ trôi dạt duy nhất: “Bọn họ nghĩ sai rồi.”

Khương Minh Châu vỗ lưng hắn ta an ủi: “Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, sao dì Nguyệt có thể làm ra chuyện này được. Em mau mặc quần áo vào, chúng ta đi xem thử, nếu em không ở đó, bọn họ sẽ khinh thường nhà chúng ta không có đàn ông, không chừng sẽ còn hắt nước bẩn lên người dì Nguyệt.” Tuy ngoài miệng thốt ra những lời an ủi, nhưng trong mắt lại chứa đầy ý cười vui sướng. Uông Thu Nguyệt ỷ vào việc sinh Khương Thiên Tứ mà xem thường cô ta, thường xuyên đâm chọt vài ba câu, bà nội nể mặt Khương Thiên Tứ nên cũng luôn hùa theo. Hiện giờ Uông Thu Nguyệt gặp phải chuyện này, hoàn toàn tiêu tùng, Khương Minh Châu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lúc này, Khương Thiên Tứ giống như một con ruồi không đầu chỉ biết bám víu vào Khương Minh Châu, cô ta nói gì thì nghe nấy, vì thế hắn ta lập tức luống cuống mặc quần áo vào, sau đó chạy tới nhà thờ tổ với Khương Minh Châu.

Bên trong nhà thờ tổ đã sớm đông nghịt người, ngọn đuốc chiếu sáng từng tấc vuông đất như ban ngày, đồng thời cũng chiếu sáng vẻ mặt chán ghét hoặc hưng phấn của những người xung quanh.

Trưởng thôn cùng ba trưởng lão nghiêm túc ngồi trên ghế, nghiễm nhiên bày ra tư thế tam đường hội thẩm*.

(*Tam đường hội thẩm: Tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án.)

Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt sắp bị thẩm vấn đang quỳ gối trên bãi đất trống cách đó một trượng. Nhiếp lão tam chỉ mặc một chiếc quần cộc, không biết là vì lạnh hay vì sợ mà lại run như cầy sấy, trên lưng trên mặt toàn là mồ hôi. Uông Thu Nguyệt cũng không khá hơn là bao, đầu cúi thấp như muốn chui vào trong đũng quần, run rẩy như bị bệnh sốt rét.

Khương Quy vừa mới chen vào, liền nghe thấy tiếng mắng chửi cao vút bén nhọn của bà Khương: “Khương gia chúng tôi nuôi cô ăn sung mặc sướng, thế mà cô lại dám vụng trộm với đàn ông, lương tâm bị chó tha mất rồi à. Đúng là đồ điếm không có nữ tiết, chẳng trách lại muốn chuyển đến thôn Tam Gia, hóa ra là vì yêu đương vụng trộm với tên khốn này. Cô không thấy có lỗi với Kế Tổ, không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông Khương gia chúng tôi sao? Cô thèm khát như vậy, là vì không thể sống thiếu đàn ông có phải không?”

Sắc mặt Uông Thu Nguyệt tái nhợt vì sợ hãi. Bà ta thuyết phục bà Khương chuyển đến đây đương nhiên không phải là vì Nhiếp lão tam, mà là vì nghĩ rằng nếu muốn chuyển đến nông thôn, Khương gia không còn nơi nào khác để đi, tất nhiên là sẽ sống không quen, tốt xấu gì đây cũng là nơi bà ta lớn lên, cũng có chút tình cảm hương khói. Về phần ngoại tình với Nhiếp lão tam, đó đơn thuần chỉ là do cơ duyên xảo hợp. Nhưng lúc này bà ta nói gì cũng đều sai, sợ đến mức không thẳng được lưỡi.

“Là cô ta quyến rũ tôi!” Nhiếp lão tam đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, phảng phất như mới bò lên khỏi mặt nước, trên khuôn mặt trắng bệch không có một tia máu, căm hận trừng mắt nhìn Uông Thu Nguyệt: “Cô ta không chịu nổi cô đơn nên tới quyến rũ tôi, tôi nhất thời không nhịn được mà sa vào. Trưởng thôn, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không dám nữa.”

Nhiếp lão tam khóc rống lên cầu xin tha thứ, không ngừng dập đầu biểu đạt sự ăn năn, cũng xem như khá chuẩn mực.

Uông Thu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Nhiếp lão tam đang khóc lóc kể lể. Mười lăm phút trước, người đàn ông này còn nói lời ngon tiếng ngọt bên tai bà ta, hiện giờ lại đẩy toàn bộ trách nhiệm về phía bà ta. Buồn cười chính là bà ta còn từng nghĩ đến việc cao chạy xa bay và bắt đầu lại với gã. Rốt cuộc thì trong đầu bà ta phải úng bao nhiêu nước mới có thể cảm thấy Nhiếp lão tam là người đáng tin để giao phó cả đời.

Bà Khương giận càng thêm giận: “Đồ đê tiện vô liêm sỉ, cô thiếu đàn ông như vậy, còn gả vào Khương gia chúng tôi làm gì, cô phải vào kỹ viện làm gái, để trăm người ngồi ngàn người cưỡi mới đúng! Sao Uông gia lại có thể nuôi ra một con đàn bà hèn hạ lăng loàn như cô vậy!”

Trưởng lão Uông gia ho một tiếng, không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm bà Khương đang không biết lựa lời nói. Người họ Uông có mặt cũng tỏ vẻ bất mãn. Một câu này của bà Khương đã quy chụp toàn bộ người họ Uông trong thôn Tam Gia, Uông gia chính là một trong ba họ lớn nhất trong thôn.

“Mẹ.” Thấy tình hình không ổn, Lâm Uyển Nương liền lén kéo ống tay áo bà Khương nhắc nhở.

Bà Khương cũng nhận ra tình hình không ổn, tuy bà ấy chướng mắt người trong thôn, nhưng cũng biết không thể đắc tội bọn họ, chẳng qua là vì thể diện, nên bà ấy chỉ đành trừng mắt liếc Lâm Uyển Nương một cái.

Lâm Uyển Nương cười xòa: “Xảy ra chuyện này, mẹ tôi cũng tức giận lắm.”

Cụ lão họ Uông hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trung lập: “Trước đây con bé Thu Nguyệt rất tốt, không ngờ hôm nay lại làm ra chuyện này, mấy chục năm qua thôn Tam Gia chúng ta chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như vậy.” Ngụ ý là, sau khi gả vào nhà các người mới trở nên hư đốn, là do nề nếp Khương gia các người có vấn đề.

Bà Khương tức giận, không cam lòng yếu thế: “Tốt cái đếch, hồi trẻ đã biết quyến rũ con trai tôi, nửa đêm bò lên giường, mang thai trước khi kết hôn, là đồ phóng đãng trời sinh!”

Năm đó Uông Thu Nguyệt suýt bị cha mình bán vào kỹ viện, trong lúc giãy giụa đã ôm lấy chân Lâm Uyển Nương đi ngang qua đau khổ cầu xin, Lâm Uyển Nương nổi lòng thương nên mua về làm nha hoàn. Không đến ba tháng thì nôn nghén, sau đó mới phát hiện bà ta vụng trộm với Khương Kế Tổ. Bà Khương cực kỳ không vui, nhưng vì con nối dõi Khương gia ít cùng nể mặt cháu trai tương lai, bà ấy bèn mắt nhắm mắt mở để Uông Thu Nguyệt trở thành vợ lẽ.

Mấy năm nay vì Khương Thiên Tứ, bà Khương không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy Uông Thu Nguyệt phóng đãng, cho nên trông chừng bà ta rất nghiêm ngặt, bình thường đều không cho ra khỏi cửa, chỉ sợ bà ta làm ra chuyện xấu. Không ngờ cuối cùng cũng không tránh được, bà Khương tức đến suýt thăng thiên.

“Bà nội, bà đừng nói mẹ cháu như vậy.” Khương Thiên Tứ tới chậm một bước, đúng lúc nghe thấy câu này, lập tức òa khóc kêu lên. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Nhìn thấy Khương Thiên Tứ, đồng tử bà Khương tức khắc co rút, giận dữ quát: “Sao cháu lại tới đây, mau quay về!”

Lúc này, Nhiếp Bắc đi ra từ trong đám đông, lén liếc nhìn Khương Quy bên cạnh mẹ Nhị Hổ, rồi nhìn sang bà Khương đang trợn to hai mắt: “Còn có một việc nữa, tôi nghe thấy Nhiếp lão tam nói với Uông Thu Nguyệt rằng Khương Thiên Tứ là con trai của gã, bọn họ muốn dẫn theo Khương Thiên Tứ, một nhà ba người cùng rời khỏi thôn Tam Gia.”

Đương nhiên là Nhiếp Bắc không nghe thấy, nhưng là Khương Lai Đệ nghe thấy, cho nên cũng coi như là anh ta nghe thấy. Trong chuyện này, anh ta không hề nhắc tới Khương Lai Đệ, ngay từ đầu cũng chỉ nói với trưởng thôn là: Ban đêm không ngủ được, vô tình bắt gặp Nhiếp lão tam lén lén lút lút, sợ gã ăn trộm ăn cắp gì đó nên đi theo, sau đó thấy Nhiếp lão tam đến Khương gia đón Uông Thu Nguyệt cùng đi nhà ma. Anh ta ở bên ngoài nghe một lúc, sau khi xác nhận được bọn họ đang ngoại tình bèn quay về tìm người giúp đỡ.

Sấm sét nổ giữa trời quang, tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người.

Bà Khương như bị sét đánh, hai mắt trừng lớn, con ngươi gần như muốn rớt ra. Bà ấy quên cả thở một lúc lâu.

“Nói hươu nói vượn!” Uông Thu Nguyệt kinh hãi, đỏ mặt tía tai giải thích với bà Khương, bởi vì hoảng sợ mà hai hàm răng va vào nhau lập cập, giọng nói run rẩy đến kỳ cục: “Mẹ, Thiên Tứ chính là con trai của đại gia, nó lớn lên giống đại gia như vậy, sao có thể không phải là con trai của đại gia chứ. Là Nhiếp Bắc vu oan giá họa, con chỉ mới bắt đầu qua lại với Nhiếp lão tam vào tháng tám năm nay, còn lúc trước bọn con không hề quen biết nhau. Mẹ, ngoại trừ chuyện Nhiếp lão tam ra, con chưa từng làm chuyện gì có lỗi với đại gia, mẹ, mẹ đừng để anh ta lừa, Thiên Tứ là cháu trai của mẹ, nó là cháu trai ruột của mẹ, là cháu trai duy nhất của mẹ!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khương Quy khẽ cười giễu.

Lúc này, biểu hiện của Uông Thu Nguyệt cực kỳ giống một người mẹ hiền, nhưng trong cốt truyện ban đầu, khi bỏ trốn với Nhiếp lão tam, bà ta chỉ mang theo tài sản riêng của bà Khương chứ không phải là đứa con trai Khương Thiên Tứ này. Bà Khương giận tím mặt, dưới sự khích bác của Khương Minh Châu mà lạnh nhạt với Khương Thiên Tứ thời gian dài. Cũng vì vụ bê bối này, Khương gia không còn mặt mũi tiếp tục ở lại thôn Tam Gia có dân phong tương đối chất phác, buộc phải chuyển đi. Bởi vậy, Khương Thiên Tứ gặp được một nhóm bạn xấu, học nhiều thói hư tật xấu như nhậu nhẹt, chơi gái, cờ bạc, hút thuốc.

Nhiếp Bắc bình tĩnh trần thuật: “Tôi không có lý do gì để nói dối, tôi chỉ kể lại những gì mình nghe được mà thôi, về phần có tin hay không, bà Khương hãy tự mình quyết định đi.”

Uông Thu Nguyệt có khổ mà không thể nói, vành mắt như sắp nứt ra, hận đến đỏ ngầu hai mắt: “Sao cậu lại muốn hại Thiên Tứ?” Bà ta đột nhiên quay đầu, hét lên với Nhiếp lão tam: “Anh nói đi, nói cho bọn họ biết Thiên Tứ không phải con của anh đi.”

Một đứa con trai mập mạp từ trên trời rơi xuống khiến Nhiếp lão tam mờ mịt không hiểu, sau khi bị Uông Thu Nguyệt phun nước miếng đầy mặt mới hoàn hồn, vội vàng kêu oan: “Sao Khương Thiên Tứ lại là con trai tôi được, mười mấy năm trước, Uông Thu Nguyệt còn chưa thích tôi mà!”

Lời này cũng có phần đúng, nhưng vẫn có người tranh cãi: “Vậy sao bây giờ bà ta lại thích anh, tôi nghĩ hai người chính là người yêu cũ, lúc anh còn trẻ đã thích lởn vởn tán tỉnh Uông Thu Nguyệt.”

Nhân duyên tốt của Nhiếp Bắc bắt đầu phát huy tác dụng, lập tức có người lên tiếng: “Sao Nhiếp Bắc lại đổ oan cho hai người. Nhìn kỹ thì Khương Thiên Tứ cũng có phần giống Nhiếp lão tam mà, nhất là khuôn miệng kia.”

Một đám người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn sang Khương Thiên Tứ, ánh mắt bén nhọn như kim châm.

Ngay cả bà Khương đang rơi vào tâm trạng rối bời cũng không khỏi quan sát mặt Khương Thiên Tứ, đặc biệt là khuôn miệng của hắn ta, càng nhìn càng cảm thấy giống, trên đỉnh đầu bà Khương dường như bị một cây búa tạ đập phải, trước mắt nhất thời tối sầm, hoặc lại như bị ngâm trong nước đá, cái lạnh thấu tận xương tủy. Nếu chuyện Uông Thu Nguyệt ngoại tình khiến bà ấy tức giận, vậy thì những lời này của Nhiếp Bắc lại khiến bà ấy sợ hãi, sợ hãi đến tận sâu trong linh hồn.

Khương Thiên Tứ bị tầm mắt bốn phía dọa đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, dứt khoát trốn sau lưng Khương Minh Châu, bất lực òa khóc kêu lên: “Chị, chị?”

Khương Minh Châu không dám tin nhìn chằm chằm mặt Khương Thiên Tứ, trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ.

Thấy thế, Lâm Uyển Nương đau lòng không thôi chạy như bay tới chắn trước người Khương Thiên Tứ đang hoảng loạn bất lực, kiên định nói: “Sao Thiên Tứ lại không phải là cốt nhục của đại gia nhà tôi được, rõ ràng là cùng một khuôn đúc ra với đại gia. Có lẽ là Nhiếp Bắc nghe nhầm, hoặc là có hiểu lầm gì đó thôi. Mẹ, Thiên Tứ chắc chắn là người Khương gia chúng ta!”

Uông Thu Nguyệt sững sờ, anh trai ruột của bà ta đang có mặt ở đây không những không nói một lời, mà còn tỏ ra khinh bỉ bà ta. Trong khi đó, người duy nhất đứng ra nói đỡ cho bà ta lại chính là Lâm Uyển Nương bị bà ta chèn ép đủ đường, đủ loại cảm xúc tức khắc cuộn trào trong lòng bà ta.

Bà Khương không biết phải tin ai, lòng rối như tơ vò, nhìn thoáng qua Nhiếp Bắc đang trưng vẻ mặt thản nhiên, Nhiếp lão tam kêu khóc om sòm, Uông Thu Nguyệt yếu đuối suy sụp, Lâm Uyển Nương kiên quyết bình tĩnh, Khương Thiên Tứ hoảng loạn bất lực. Bà Khương ôm ngực thở dốc, ngực phập phồng dữ dội, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Cuối cùng thì Thiên Tứ là con của ai?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp