Xuyên Nhanh - Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 3: Con gái của nữ chính trong tiểu thuyết nữ chính tự lập tự cường (3)


4 ngày

trướctiếp

Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt chiến đấu kịch liệt hai hiệp trong phòng hiện đang nghỉ ngơi giữa hiệp. Mặc dù không còn sức để phô trương nhưng năng lượng trong người Nhiếp lão tam vẫn chưa hết. Hai tay gã cứ tác quái trên người Uông Thu Nguyệt, Uông Thu Nguyệt bị gã làm cho nhũn thành nước, rên rỉ không ngừng.

Sau khi nghe tiếng kêu, Nhiếp lão tam bỗng trở nên nóng nảy, lực trên tay gã lại mạnh lên một chút: “Sướng đến phát sợ rồi nhỉ, haha, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ. Nếu năm đó cưới tôi, em sẽ là cô dâu mỗi đêm.”

Lúc còn trẻ, quả thật Nhiếp lão tam muốn cưới Uông Thu Nguyệt, phụ nữ xinh đẹp nào gã cũng muốn cưới, chỉ có điều phụ nữ xinh đẹp cũng không ngốc thì sẽ chẳng bao giờ để ý đến Nhiếp lão tam nhà chỉ có bốn bức tường còn chơi bời lêu lổng. Nhưng hiện tại, sao lại coi trọng gã, chỉ có thể nói là họ cảm thấy cô đơn trống trải thôi.

“Nhẹ chút, anh nhẹ một chút.”

“Nhẹ thế nào đây, hay em làm mẫu cho tôi đi.”

“Đáng ghét.”

“...”

Nhiếp Bắc ở ngoài phòng còn có hai người bạn là Nhị Hổ Thạch Đầu, ba thanh niên nghe đến mặt đỏ tới mang tai, mấy đàn ông lớn tuổi khác thì tâm viên ý mã*.

*Tâm viên ý mã: có nghĩa là tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định, gần giống với ý nghĩa của từ ngữ Tam tâm nhị ý. 

Mẹ Nhị Hổ trở nên sốt ruột liền hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông của mình. Bà ấy đi theo vì cho rằng cảnh tượng đó sẽ gây bất tiện cho đàn ông, lại sợ chồng con mình bị lẹo nhưng kết quả lại khác, tên khốn đó đã động dục ngay tại chỗ.

Cha Nhị Hổ tức giận rụt cổ lại, nhìn Nhiếp Bắc.

Nhiếp Bắc làm vài động tác, mọi người đều theo kế hoạch chặn cửa ra vào và cửa sổ. Sau khi mọi người đã ổn định vị trí, Nhiếp Bắc lập tức đá tung cánh cửa đổ nát, hét lớn: “Các người đang làm gì đấy!”

Uông Thu Nguyệt trần như nhộng hét lên, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.

Với kinh nghiệm phong phú Nhiếp lão tam chỉ sửng sốt một chút, sau đó gã giật mình nhảy dựng lên, vác cái mông trần chạy thẳng đến cửa sổ, bị cha con Nhị Hổ canh giữ ở ngoài cửa sổ đè lại đánh một trận.

Uông Thu Nguyệt ngây ngốc cũng bị mẹ Nhị Hổ đè xuống khinh thường thở dài: “Cái thứ đàng điếm, quả nhiên không phải loại tốt gì.”

Sắc mặt Uông Thu Nguyệt tái nhợt, toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió thu, nỗi sợ hãi dâng trào khắp tứ chi, xong rồi! Thôn không chịu thả bà ta đi, bà Khương sẽ xé xác bà ta mất.

Không được!

“Tôi có tiền, tôi cho các ngươi tiền.” Uông Thu Nguyệt lòng nóng như lửa đốt cố dụ dỗ: “Chỉ cần các người thả tôi đi, muốn bao nhiêu tiền tôi tôi cũng cho các người hết, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền!”

Mẹ Nhị Hổ đáp lại lời bà ta: “Mấy đồng tiền bẩn thỉu đấy à, đúng là khiến ai cũng thấy thèm nhỉ.”

Thật ra, lúc này cũng có không ít người đang thèm nhưng chỉ là không tiện nói ra. Có quá nhiều người, nếu ít người một chút còn có thể thông đồng với nhau, đúng không? Nhiều người như vậy thì chỉ có thể ăn ngay nói thẳng, không thể bao che dung túng.

Nhiếp Bắc bảo Nhị Hổ đi mời trưởng thôn, rồi nói mẹ Nhị Hổ đi thông báo cho Khương gia, nói họ áp giải Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt tới tổ đường của thôn.

Xét thấy Nhiếp lão tam là người ghét chó hiềm, nên hắn chỉ được phép mặc một cái quần cộc, vì dám để mắt đến phụ nữ trong thôn. Còn Uông Thu Nguyệt, vì là phụ nữ nên được phép mặc quần áo chỉnh tề.

Hai người bị trói tay sau lưng, đẩy đến tổ đường, khiến mọi nơi họ đi qua đều bị kinh động. Dân làng ven đường chẳng cần lén lén lút lút, thậm chí còn gây tiếng động. Tâm trạng của họ thay đổi từ không hài lòng khi bị đánh thức sang phấn khích xem náo nhiệt. Họ thay quần áo, lập tức đi theo.

Mẹ Nhị Hổ chạy đến bên ngoài sân nhỏ của Khương gia, vừa vỗ mạnh vào cửa sân, vừa hét lớn: “Uyển Nương! Bà Khương! Uyển Nương! Bà Khương!”

Trong phòng củi, Khương Lai Đệ vui mừng phấn khích, dưa chín rồi.

Mẹ Nhị Hổ kéo cổ họng la lên: “Mở cửa ra, có việc gấp, chuyện quan trọng đây!” Trong giọng nói có vài phần hưng phấn, ai bảo Khương gia ngày thường luôn bày ra một bộ mặt kiêu căng, chúng ta là thượng đẳng khinh thường đám hạ đẳng bọn họ. Nhất là Uông Thu Nguyệt, vừa bước ra khỏi thôn là nhìn mọi người bằng nửa con mắt.

Không có bản lĩnh thì đừng về thôn ở, còn không phải ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa, chỉ có thể tuyệt vọng trở về, cũng không biết đắc ý cái gì. Hôm nay Uông Thu Nguyệt và Khương gia xảy ra một bê bối lớn như vậy, mẹ Nhị Hổ hả hê không nhịn được.

Lâm Uyển Nương bị đánh thức, vội vàng khoác áo bông chạy ra mở cửa: “Xảy ra chuyện gì thế mẹ Nhị Hổ?”

Mẹ Nhị Hổ kìm nén niềm vui, cố gắng hết sức bày ra vẻ nghiêm trọng: “Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam bị bắt quả tang ngoại tình ở nhà chú Thủy Căn. Mau gọi mẹ chồng cô về tổ đường đi, mọi người đều đã qua đó, chỉ chờ các người thôi.”

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói tràn đầy năng lượng của mẹ Nhị Hổ vang lên rất to. Bà Khương vừa tỉnh dậy trong phòng nhưng lại lười ra khỏi giường cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Ngay lập tức, bà ấy ngồi thẳng dậy vì sốc. Cơ thể bà ấy vẫn còn yếu, còn chưa kịp mặc áo khoác đã chạy luôn ra ngoài.

Lâm Uyển Nương sững sờ khi nhìn thấy đôi chân nhỏ bé của bà Khương chạy không vững liền vội vàng đỡ bà ấy. Bà Khương như bị sét đánh cũng không cảm kích, đẩy Lâm Uyển Nương đang quan tâm ra, nhìn chằm chằm mẹ Nhị Hổ: “Cô nói bậy!”

Mẹ Nhị Hổ lập tức kể lại sinh động: “Một nhóm bảy tám người chúng tôi tận mắt chứng kiến, sao có thể là nói bậy chứ? Khi chúng tôi bước vào, Nhiếp lão tam đang nằm trên người Uông Thu Nguyệt làm việc. Ông ta vác cái mông trần định nhảy ra ngoài cửa sổ trốn thoát nhưng bị gia đình tôi chặn lại ngay tại chỗ. Uông Thu Nguyệt còn muốn dùng tiền để bịt miệng chúng tôi. Thật buồn cười, ả ta nghĩ cái gì thế? Ai thèm quan tâm đến số tiền bẩn thỉu của ả chứ?”

Theo lời nói của mẹ Nhị Hổ, thái dương bà Khương giật giật, ngực phập phồng dữ dội, tức giận hét lên: “Con khốn!” Rồi lập tức chạy đến tổ đường.

Lâm Uyển Nương bối rối cũng vội vàng đi theo, bà lại đưa tay đỡ lấy bà Khương đang lảo đảo: “Mẹ, sao mẹ không mặc áo khoác vào trước rồi đi?”

Bà Khương tức giận tát Lâm Uyển Nương một cái: “Không cần cô giả vờ tốt bụng, bây giờ có phải cô đang rất đắc ý không?”

Vẻ mặt Lâm Uyển Nương đầy sự tổn thương: “Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy, Thu Nguyệt…” Bà muốn nói ra một điều như vậy, bà cũng đang lo lắng như bà ấy. Bà Khương giận không kìm được lại không có thời gian nghe bà nói, chỉ sải bước đi về phía trước. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Lâm Uyển Nương đành phải nuốt lời lại, chạy như bay về phòng lấy một cái áo khoác rồi đuổi theo.

Mẹ Nhị Hổ thấy vậy lắc đầu. Danh tiếng của Lâm Uyển Nương ở trong thôn đúng kiểu cực đoan. Phần lớn mọi người cảm thấy bà là người quá hiền lành, với mẹ chồng thì nói gì nghe nấy, coi con gái riêng vợ lẽ như con ruột. Còn coi Uông Thu Nguyệt, ả vợ lẽ không có đức hạnh sẽ tiếp nối dòng dõi gia đình như tổ tiên.

Mẹ Nhị Hổ thuộc nhóm thiểu số. Bà ấy cảm thấy Lâm Uyển Nương quá hiền như một tên ngốc. Từ bà Khương đến Khương Thiên Tứ rồi Uông Thu Nguyệt, có ai đối tốt với bà không? Mà bà vẫn cam tâm tình nguyện nhiệt tình còn bị lạnh nhạt, móc tim móc phổi làm bọn họ vui lòng, còn để mặc bọn họ hành hạ con gái ruột của mình.

Hai chị em Khương Thiên Tứ và Khương Minh Châu được nuôi dưỡng trắng trẻo nõn nà, hoàn toàn đúng chuẩn thiếu gia tiểu thư. Còn Khương Lai Đệ thì gầy trơ xương mặt mày bụi bặm, tuổi còn nhỏ đã phải đốn củi cắt cỏ cho gà cho vịt ăn, còn thường xuyên bị đánh bị mắng giống như người hầu vậy. ( truyện trên app tyt )

Những người ngoài như bọn họ nhìn mà thấy đau lòng, còn mẹ ruột như Lâm Uyển Nương kia chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Mẹ Nhị Hổ hận sắt không rèn thành thép. Nếu ai dám ức hiếp con gái bà như vậy, bà sẽ dùng dao bếp chặt sống họ. Lâm Uyển Nương này cũng không biết nghĩ như thế nào, không phải mình sinh ra rất đau đớn, bản thân sinh con gái không có chút đau lòng sao. Bà không phải người ăn không ngồi rồi, bà tự mình làm việc, hoàn toàn có thể nuôi được hai mẹ con, không cần phải nhìn sắc mặt Khương gia. Nhưng Lâm Uyển Nương lại không thể đứng cao đầu, bà quỳ gối ở trước mặt Khương gia, khiến Khương Lai Đệ chỉ còn cách quỳ gối theo.

“Dì ơi.” Một giọng nói nhỏ truyền vào tai mẹ Nhị Hổ, kèm theo đó là tiếng gõ cửa.

Mẹ Nhị Hổ theo tiếng nói nhìn về phía phòng chứa củi, nghi ngờ hỏi: “Lai Đệ?” Bà ấy nhanh chóng chạy tới mở cửa phòng chứa củi, dùng ánh sáng của ngọn đuốc, nhìn thấy rõ bộ dạng thê thảm không chịu nổi của Khương Lai Đệ, mặt mũi bầm dập, tóc trên mặt còn dính vết máu khô, bà ấy lập tức bị sốc: “Sao bọn họ lại đánh con thành dạng này. Chết tiệt, là ai đánh? Sao lại xuống tay như vậy!”

Vành mắt Khương Quy đỏ lên, vội vàng lau nước mắt như không muốn bị phát hiện. Thấy thế, mẹ Nhị Hổ lại càng đau lòng và chán ghét Khương gia nhiều hơn nữa.

“Dì Nguyệt đánh đấy.” Khương Minh Châu ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng đi ra. Cô ta đã dậy trước cả bà Khương, nghe tình hình không ổn, cũng không vội vã ra ngoài gây sự, giờ phút này nhắm chuẩn thời cơ đi ra đổ thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, mẹ Nhị Hổ càng bực tức hơn: “Đã sớm biết bà ta không phải loại người tốt gì, không nghĩ tới bà ta lại vô nhân tính như thế, cũng là người làm mẹ, sao có thể xuống tay thế này chứ.”

“Dì, dì Nguyệt với Nhiếp lão tam, bọn họ là thật à?” Khương Minh Châu do dự như không thể tin được. Cũng không phải tất cả đều là giả vờ, Uông Thu Nguyệt cho dù muốn hồng hạnh xuất tường tốt xấu gì cũng chọn một người ra dáng một chút chứ, sao lại coi trọng loại mặt hàng này, quả nhiên là đói bụng ăn quàng mà. 

Mẹ Nhị Hổ cảm giác Khương Minh Châu cũng không tệ, bà cũng cảm thấy Nhiếp gia hiếm có người được bình thường, nhân tiện nói: “Thật đấy, bảy tám người chúng ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao.” Bà lại đau lòng nhìn Khương Quy: “Con đã qua nhà Tam thúc chưa?” Tam thúc công biết một chút về y học, dân làng bị đau đầu sốt cao đều đến gặp ông ấy.

Khương Quy cúi đầu, im lặng không nói.

Mẹ Nhị Hổ liền biết không: “Mẹ con cũng thật là, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy. Đi, dì dẫn con đi xem, đừng để bị thương tới bên trong.”

“Không cần đâu dì, con không bị thương bên trong, đã không còn đau nữa rồi, con không sao.” Khương Quy vẫn cúi đầu, cô sợ biểu cảm trên mặt mình không được phù hợp.

Mẹ Nhị Hổ càng thêm chua xót trong lòng, làm sao có thể không đau chứ, chỉ là đau nhiều thành quen thôi. Ả Uông Thu Nguyệt đáng giết ngàn đao này, hôm nay như vậy là đáng đời lắm.

“Lai Đệ à, con yên tâm, sau này Uông Thu Nguyệt không thể đánh con được nữa rồi.”

Khương Quy vừa vặn ngạc nhiên ngẩng đầu.

Mẹ Nhị Hổ kéo tay của cô: “Con đi xem sẽ biết.” Cứ để mọi người xem Uông Thu Nguyệt đã làm gì, hình phạt cho ả sẽ càng tàn nhẫn hơn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp