Sau khi Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt rời đi, Khương Quy đã nhanh chóng hành động, chỉ trong chốc lát đã mở cánh cửa gỗ và cẩn thận rời khỏi sân.

Sau khi bán ngôi nhà cũ ở thị trấn, bà Khương đã mua một căn nhà vườn theo phong cách tứ hợp viện ở nông thôn. Trong bán kính 100 mét không có bất kỳ hàng xóm nào vì bà ấy không muốn giao du với những người nông dân xung quanh. Việc chuyển từ thị trấn về quê là điều bất đắc dĩ, nhưng bà Khương không hề xem mình là người nhà quê, bà ấy luôn muốn giữ khoảng cách rõ ràng với những người nông dân ở đây.

Vị trí địa lý thuận lợi khiến cho việc yêu đương vụng trộm của Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam trở nên dễ dàng hơn, đồng thời cũng giúp cho Khương Quy dễ dàng phát hiện ra hành tung của bọn họ.

Khương Quy không tiếp cận quá gần, chỉ đứng ở xa nhìn hai người đi vào một căn nhà cũ dưới chân núi. Ngôi nhà cũ này trước đây là của một ông già đơn độc trong làng, ông ta lôi thôi và có chút điên khùng nên bị dân làng đẩy ra sống một mình dưới chân núi. Mùa thu hai năm trước ông ta bị bệnh chết, xác chết bốc mùi mới được phát hiện, chết thảm đến nỗi không nhìn nổi, làm cho dân làng rất sợ ngôi nhà này, nhiều câu chuyện ma quái xuất hiện và nó dần trở thành ngôi nhà ma trong miệng mọi người, không ai dám bén mảng đến gần. Hai người bọn họ lại còn tìm được được nơi như thế này, chỉ để lén lút, không sợ điều gì cả.

Thật ra Uông Thu Nguyệt muốn cẩn thận hơn, cho dù ngồi trên bãi đất trống cũng tốt hơn cái ngôi nhà ma này. Nhưng trời lạnh thế này cũng không còn điều kiện nào khác, chỉ có thể tạm chấp nhận thôi. Chưa kể còn có nhiều điều kích thích hơn đang chờ đợi bà ta, bà ta chưa biết điều gì sẽ xảy ra sau đó.

Sau khi xác nhận địa điểm, Khương Quy nhanh chóng quay trở lại, nhưng không phải là về Khương gia, Thông báo cho Khương gia cũng không có ý nghĩa gì, bà Khương chỉ biết làm nhỏ chuyện lớn để bảo vệ mặt mũi của mình thôi.

Khương Quy vỗ vỗ vệt máu đã khô trên áo, ban ngày Uông Thu Nguyệt không hề nhân từ một chút nào. Trong thế giới ban đầu, Khương Lai Đệ bị hôn mê trong phòng chứa củi, buổi trưa hôm sau mới được phát hiện. Sở dĩ được phát hiện vì Lâm Uyển Nương phải đi làm việc, Khương Lai Đệ bị nhốt nên việc trong nhà đều đổ lên đầu Uông Thu Nguyệt. Kể từ khi bước vào Khương gia, Uông Thu Nguyệt đã sống một cuộc sống như bà cố nội trong nhà, không muốn rửa rau nấu cơm, vì vậy bà ta đã thuyết phục bà Khương thả Khương Lai Đệ ra sớm, nhưng khi mở cửa phòng chứa củi ra, bà ta lại thấy Khương Lai Đệ đang hấp hối nằm đó.

Hiện tại, Khương Quy có thể đi lại là nhờ phúc lợi cho người mới mà hệ thống cung cấp, nó đã chữa lành mọi vết thương bên trong cô. Tuy đã hồi phục nhưng Khương Quy không quên được sự nhiệt tình của Uông Thu Nguyệt, cô muốn dùng cách trang trọng hơn để đáp lại, chỉ như thế mới thể hiện được sự lễ độ.

“Anh Tiểu Bắc, anh Tiểu Bắc.”

Nhiếp Bắc lờ mờ nghe thấy có ai đó đang gọi mình. Khi tỉnh táo lại, anh ta nhận ra thực sự có người đang gọi, giọng nói hoảng loạn và vô cùng bất lực, nghe có vẻ quen quen. Anh ta giật mình ngồi dậy, xỏ giày và mở cửa, chỉ thấy một cô gái nhỏ tội nghiệp đứng ở ngoài cửa, tóc tai bù xù, mặt mày bầm tím, run rẩy không ngừng, trông rất đáng thương.

“Lai Đệ!” Nhiếp Bắc kinh ngạc vội vàng kéo cô vào nhà: “Có chuyện gì vậy? Đêm hôm sao lại chạy ra đây, họ lại đánh cô à?”

Nhà anh ta cách Khương gia chỉ khoảng trăm mét, mặc dù cách xa như vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng đánh đập, chửi rủa từ bên đó, thế nên anh ta biết cuộc sống của Khương Lai Đệ rất khổ sở. Khi Khương gia mới chuyển đến, bà nội anh ta nghe thấy còn đến khuyên nhủ vài câu, nhưng đều bị đuổi về với lý do "chuyện nhà tôi không cần người ngoài lo", đặc biệt là Uông Thu Nguyệt, miệng lưỡi sắc bén, hơn nữa càng khuyên thì Khương Lai Đệ càng chịu nhiều khổ cực, bà nội anh ta cũng không dám đến nữa.

Khương Quy run rẩy một cách đáng thương, như thể rất sợ hãi, nước mắt lăn dài trên má trông rất tội nghiệp: “Anh Tiểu Bắc, bọn họ lấy gậy đánh tôi rồi nhốt tôi trong phòng chứa củi. Tôi đau đến nỗi không ngủ được.”

Khương Quy bán thảm thành công, Nhiếp Bắc trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và giàu lòng chính nghĩa nắm chặt tay lại: “Cô chờ chút, tôi đi lấy thuốc cho cô.”

Khương Quy liên tục lắc đầu, nằm chặt tay áo của Nhiếp Bắc lắp bắp nói: “Không, không cần. Anh Tiểu Bắc, tôi không phải đến để xin thuốc, tôi, tôi đã thấy…” Đôi mắt cô mở to vì sợ hãi, con ngươi đen láy trông có phần đáng sợ.

“Cô thấy gì?” Nhiếp Bắc lo lắng hỏi.

Giọng nói Khương Quy run rẩy: “Tôi thấy dì Nguyệt và Nhiếp lão tam đi... đi rồi.”

Nhiếp Bắc sững sờ, anh ta cũng đã mười tám tuổi rồi, ra ngoài kiếm ăn từ rất sớm nên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Đặc biệt, anh ta còn biết Nhiếp lão tam là hạng người gì, thường buông lời ong bướm với những cô gái xinh đẹp hay các cô vợ trẻ có chồng nhu nhược. Năm đó, sau khi cha anh ta qua đời, trong nhà chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em, Nhiếp lão tam đã từng quấy rối mẹ anh ta. Lúc đó anh ta mới mười tuổi, nhưng đã dám cầm lấy cái cày sắt để chống trả. Mặc dù bị thiệt thòi nhưng từ đó Nhiếp tão tam không dám quấy rối mẹ anh ta nữa.

Khương Quy biết Nhiếp Bắc và Nhiếp lão tam có thù oán cũ, cũng biết họ còn có thù mới. Năm nay, vì tranh chấp đất đai mà hai người đã đánh nhau một trận. Thân hình Nhiếp Bắc cao lớn, lại là thủ lĩnh của đám thanh niên trong làng nên được một nhóm thanh niên giúp sức, khiến kẻ đáng ghét như Nhiếp lão tam chỉ còn nước bị đánh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.

Thế nên Khương Quy mới tìm đến Nhiếp Bắc. Thứ nhất, anh ta không sợ đắc tội với kẻ ngang ngược như Nhiếp lão tam; thứ hai, anh ta có uy tín nên việc bắt quả tang cũng dễ dàng hơn; thứ ba, anh ta có lòng trắc ẩn và giàu lòng chính nghĩa, luôn thương cảm với những người yếu thế.

“Tôi… tôi đã đi theo họ, họ đi đến ngôi nhà ma ở phía Tây.”

Nhiếp Bắc sợ hãi: “Cô đúng là gan lớn mà dại, nếu bị họ phát hiện thì cái mạng nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

“Tôi không nghĩ nhiều đến vậy, cũng không biết sao lại đi theo họ.” Khương Quy bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện: “Tôi nghe loáng thoáng họ nói về việc bỏ trốn, Nhiếp lão tam còn nói...”

Biểu cảm của Khương Quy như trời đất sắp sập: “Gã nói Thiên Tứ là con trai của gã, họ sẽ đi cùng nhau. Anh Tiểu Bắc, Thiên Tứ là em trai của tôi mà, bà nội và mẹ yêu quý nó như vậy, Thiên Tứ làm sao có thể không phải là em trai của tôi được. Anh Tiểu Bắc, tôi phải làm sao bây giờ, tôi muốn nói cho bà nội và mẹ, nhưng tôi không dám, bà nội sẽ đánh chết tôi mất.”

Vẻ mặt đó, thật sự yếu đuối, đáng thương và vô cùng bất lực.

Nhiếp Bắc hoàn toàn tin tưởng vào những gì Khương Quy nói. Đối với anh ta, anh ta biết rằng Uông Thu Nguyệt là người trong làng, từ khi còn trẻ đã có tính ngả ngớn không nghiêm túc, có một chút gì đó giống với người thích ăn chơi như Nhiếp lão tam, điều này không khiến mọi người ngạc nhiên. Còn đối với Khương Lai Đệ, người chân thật và nhút nhát như vậy làm sao có thể nói dối được.

Nhiếp Bắc thương xót xoa đầu Khương Quy, nhìn đứa nhỏ tội nghiệp bị hoảng sợ nên nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây. Cô về đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, nhé? Đừng nói với ai về chuyện này, kể cả mẹ cô, tôi cũng sẽ không tiết lộ cho ai biết là cô đã đến tìm tôi.”

Khương Quy hoang mang lo sợ nhìn anh ta: “Bà nội cũng không thể nói sao? Bọn họ muốn mang Thiên Tứ đi, Thiên Tứ là mạng sống của bà nội, bà nội không thể sống thiếu Thiên Tứ được.”

Trong lòng Nhiếp Bắc nghĩ nha đầu này thật ngốc, nếu bà nội của cô biết Thiên Tứ không phải cháu trai bảo bối của mình thì bà ấy sẽ tức giận đến mức ăn tươi nuốt sống trái tim của Khương Thiên Tứ mất thôi. Anh ta trấn an Khương Quy: “Cô đừng nói gì cả, cô cũng biết tính tình của bà nội rồi đấy, bà ấy nhất định sẽ giận cá chém thớt lên cô thôi. Để tôi nói, tôi đảm bảo rằng họ sẽ không mang Khương Thiên Tứ đi đâu được.” Nhưng anh ta cũng không biết liệu lúc đó bà Khương có đuổi Khương Thiên Tứ đi hay không.

Khương Quy như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và biết ơn.

Nhiếp Bắc đột nhiên cảm thấy trách nhiệm nặng nề, nếu không có Uông Thu Nguyệt và Khương Thiên Tứ thì cuộc sống của nha đầu đáng thương này chắc hẳn sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Nghĩ vậy, Nhiếp Bắc nóng lòng chuẩn bị đi bắt gian, không kịp đưa Khương Quy về, chỉ kịp dặn dò cô trên đường về cẩn thận.

Khương Quy rụt rè gật đầu, sau đó quay lưng đi, môi nhếch lên một nụ cười.

Trở về ngôi nhà nhỏ của Khương gia, Khương Quy nhanh chóng đào kho báu. Dưới gốc cây táo ở sân sau chôn giấu toàn bộ tài sản của bà Khương, bà ấy sợ bị kẻ trộm lấy mất nên đã đặc biệt chôn dưới đất, nghĩ rằng như vậy là sẽ an toàn tuyệt đối, nhưng cuối cùng lại bị chính người trong nhà lấy mất.

Trong thế giới ban đầu, số tài sản đó đã rơi vào tay Uông Thu Nguyệt. Từ đó, cuộc sống của Khương gia mới thực sự trở nên khó khăn, rồi cuối cùng cũng đến lượt Lâm Uyển Nương tỏa sáng, thể hiện hết khả năng của mình.

Bây giờ tài sản đã rơi vào tay Khương Quy, cô chẳng hề bận tâm khi để những người đó sớm rơi vào cảnh khốn cùng. Chỉ có điều, lần này không còn Khương Lai Đệ, không biết ai sẽ là người phải gánh chịu hậu quả.

Sau vài phút, cô đào được một chiếc hộp gỗ đỏ hai mươi xăng ti mét vuông, mở ra thì thấy một đống vàng, nhẫn ngọc trai và một túi tiền mặt. Khương Quy cười khẩy một tiếng, bà cụ này đã giấu một số tiền lớn như vậy, năm đó thấy Khương Lai Đệ bệnh sắp chết mà không cứu. Suốt những năm qua, bà ấy không chịu thuê một người hầu nào, chỉ đem Lâm Uyển Nương và Khương Lai Đệ làm người hầu, mà cũng chẳng cho họ được ăn ngon, tâm bà cụ này đúng đen luôn.

Khương Quy không cảm thấy cắn rứt lương tâm khi trộm tiền của bà cụ thâm độc này. Cô vui mừng ôm chiếc hộp trở về phòng chứa củi và đặt nó xuống, sau đó thì ngồi chờ đợi hóng hớt như một khán giả thôi. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play