Mười giờ sáng ngày hôm sau, Nhiếp Bắc mới từ từ tỉnh lại, sau một đêm ngủ ngon, lại có thuốc uống tốt nên tinh thần của anh ta đã cải thiện rõ rệt. Câu đầu tiên anh ta mở miệng là trịnh trọng cảm ơn Khương Quy.
Khương Quy đẩy đĩa thức ăn về phía anh ta: “Ăn chút gì đi.”
Trong cơn đói bụng, Nhiếp Bắc gần như ngấu nghiến nuốt trọn trứng và bánh bao trên đĩa, sau đó ợ một tiếng, không mấy tự nhiên gãi gãi mặt.
“Cô thay đổi nhiều thật, nếu không phải cô tự nói thì chắc tôi cũng không nhận ra.” Ngay cả bây giờ, Nhiếp Bắc vẫn còn chưa hoàn hồn. Mái tóc của cô còn ngắn hơn cả anh, làn da màu nâu lúa mì, từng cử chỉ hành động chẳng có chút nữ tính nào, chiều cao cũng không khác gì so với những người đàn ông bình thường.
Khương Quy: “Dù sao cũng đã bốn năm rồi, tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ, nhưng dáng vẻ này thì an toàn hơn.”
Nhiếp Bắc đồng tình: “Xem ra mấy năm nay cô sống cũng ổn.” Lại nói: “Số tiền cô nhờ tôi giao cho mẹ của Nhị Hổ tôi đã đưa rồi, một trăm đồng bạc, Nhị Hổ mở một cửa hàng tạp hóa ở huyện, sống qua ngày cũng ổn. Còn số tiền cô đưa tôi, ừm, tôi đã dùng hết rồi.” Nói đến đây lại có chút ngượng ngùng.
Khương Quy không hỏi vì sao mà hơn một ngàn đồng bạc lại dùng hết trong chưa đầy bốn năm, với tình trạng của anh ta hiện giờ thì một vạn đồng bạc cũng có thể tiêu hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT