Vừa được kéo ra, người ta lập tức đưa Chương Tứ Hải đến bệnh viện, nhưng đã quá muộn, phải cắt chân phải, chân trái còn lại không thể sử dụng lực, gần như vô dụng.
Trần Kim Hoa bế Chương Tư Điềm đến bệnh viện để chăm sóc, nói là chăm sóc nhưng càng giống như là đến để hưởng đãi ngộ hơn, thành phố rất coi trọng sự cố lần này, bao toàn bộ tiền thuốc men, còn sắp xếp ăn, mặc, ở, đi lại cho người nhà ở cùng, đãi ngộ này còn thoải mái hơn là ở nhà.
Trần Kim Hoa xung phong nhận việc chăm sóc con trai, nhưng chỉ làm việc nhà thôi đã muốn lấy mạng bà ta rồi, chứ đừng nói đến việc chăm sóc Chương Tứ Hải đã mất một chân, phải nằm trên giường bệnh và cần người giúp đi đại tiện và tiểu tiện, còn mệt hơn là giặt quần áo, nấu cơm.
Chương Nhị Hà tới nhìn một chuyến, chỉ thấy một y tá đang trách mắng Chương Tứ Hải vì lúc tiểu không cẩn thận dính lên giường bệnh, văng tung tóe lên miệng vết thương, y tá thấy Chương Nhị Hà bèn chỉ trích: “Nhà các người đang làm gì vậy? Bệnh nhân cần được chăm sóc, mà các người ngay cả một người cũng không có.”
Chương Nhị Hà hỏi Chương Tứ Hải: “Mẹ đâu?”
Chương Tứ Hải ngơ ngác nói: “Em không biết.”
Bệnh nhân bên cạnh cũng là nạn nhân của vụ sập sông, nói: “Không phải tôi nói xấu đâu, nhưng mà mẹ các cậu rất kỳ lạ, trông chẳng giống người muốn đến chăm sóc bệnh nhân chút nào, phần lớn thời gian đều không ở trong phòng bệnh, lúc ở thì không để tâm, bưng phân, bưng nước tiểu thì sao, mẹ cậu lại nói không tiện. Không tiện thì bà ta đến đây làm gì, không phải bà ta đến đây để chăm sóc con trai sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT