Tiết Phương Thảo nghe tin liền vội vã chạy về nhà, người tài xế đã chuồn mất, Chương Tứ Hải ngồi trên tảng đá trước cửa, Trần Kim Hoa và Chương Tư Điềm đứng bên cạnh anh ta, người dân trong thôn vây quanh xem kịch.
Bà cụ Tạ mắng Trần Kim Hoa một trận, bà tức giận đến mức bốc khói. Người này đúng là không biết xấu hổ, quả nhiên là thiên hạ vô địch. Trước kia Trần Kim Hoa còn có chút mặt mũi, nhưng bây giờ thái độ của bà ta bất cần đời, chơi khăm một cách công khai.
Tiết Phương Thảo nhìn chằm chằm vào Chương Tứ Hải, dời mắt xuống chân phải trống rỗng của anh ta. Chương Tứ Hải bị cô ta nhìn đến mức như ngồi trên đống than, đống lửa, cảm giác tự ti sôi lên trong lòng, muốn che dấu nhưng không có chỗ nào để trốn.
“Chương Tứ Hải, anh cũng có ngày hôm nay, đúng là ông trời có mắt.” Tiết Phương Thảo rất vui vẻ, trên mặt không giấu được sự vui mừng.
Chương Tứ Hải cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân run rẩy.
“Tiết Phương Thảo, cô còn có lương tâm sao? Thằng tư đã bị như vậy, cô còn nói ra những lời này!” Trần Kim Hoa chỉ trích.
Tầm mắt Tiết Phương Thảo chuyển sang khuôn mặt phẫn nộ của Trần Kim Hoa, cô ta một bước lao tới, chỉ vào mũi Trần Kim Hoa, dùng sức “phì” một tiếng đầy khinh miệt, nước bọt văng khắp mặt Trần Kim Hoa: “Lương tâm, bà cũng xứng để nói hai từ lương tâm à? Bà tưởng mọi người không biết chuyện tốt mà bà đã làm trong bệnh viện sao, chuyện đó đã sớm bị truyền đi khắp nơi rồi, con trai đã trở thành người tàn phế, người làm mẹ như bà chỉ quan tâm mình được ăn ngon, uống ngon, cũng không biết chăm sóc, mọi người đều nói lòng dạ của bà còn độc ác hơn cả mẹ kế. Nhưng không phải mẹ kế, có người mẹ ruột nào giống như bà, bà thì ăn no uống say, còn con trai thì ăn trấu ăn cỏ. Bản thân nhàn rỗi ở nhà làm chủ, để cho con trai giặt quần áo nấu cơm hầu hạ, khiến ba đứa con trai đều phải chạy ra ngoài để trốn tránh bà. Bây giờ Chương Tứ Hải không còn dùng được nữa, bà đưa người kéo đến chỗ tôi muốn con gái tôi chăm sóc, tôi khinh! Đúng là đồ không biết xấu hổ, lúc người còn khỏe mạnh thì làm trâu làm ngựa cho bà, lúc người không dùng được nữa biến thành một tên què quặt ăn không ngồi rồi, bà lại muốn đẩy cho tôi? Bà mơ đẹp thật, bà tưởng bà là ai, bà muốn làm gì thì làm sao, tôi nói cho bà biết, bà nằm mơ đi!” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play