Khi mọi người vừa rời đi, Trần Kim Hoa ngồi xuống ghế, khóc nức nở. Bà ta muốn mắng bác hai Chương, nhưng vừa mở miệng lại không biết nên mắng cái gì, Trần Kim Hoa cũng biết chính mình không có lý do gì để mắng, nhưng không mắng lại cảm thấy tức giận, giận đến mức bật khóc, còn có chút sợ hãi, sợ con trai mình thật sự bị bác hai thuyết phục.
Trần Kim Hoa vừa khóc vừa lén quan sát ba đứa con.
Chương Tư Điềm đang co ro trong góc tường, lao vào vòng tay của Trần Kim Hoa, khóc: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc.”
Trần Kim Hoa ôm lấy con gái, theo thói quen khóc gọi chồng: “Ông ơi, sao ông đi sớm như vậy, bỏ lại hai mẹ con chúng tôi bị người khác bắt nạt...”
Trước đây, khi bà ta khóc như vậy, anh em nhà họ Chương sẽ cảm thấy có lỗi với mẹ và em gái đáng thương, sau đó bà ta nói gì bọn họ nghe đấy. Nhưng sau lời nói của bác hai Chương, tâm trạng của bọn họ cũng trở nên khác đi, không nhịn được mà nghĩ, nếu cha bọn họ còn sống sẽ thế nào?
Nếu cha còn ở đây, cha nhất định sẽ không để mẹ bất công, giữ hết những điều tốt đẹp cho mình và em gái, trong khi người khác chỉ có thể đứng nhìn. Cha sẽ không lấy đi phần lớn tiền lương của Chương Ngũ Dương. Cha sẽ không để con trai mình vừa làm việc đồng áng để kiếm công điểm vừa phải làm việc nhà, cũng sẽ không thờ ơ mà nhìn bọn họ bị cười nhạo... Có một số chuyện không nghĩ đến còn cảm thấy tốt, nhưng nghĩ đến rồi thi không thể không thấy khó chịu.
Giữa tiếng khóc của Trần Kim Hoa, ba anh em họ Chương vẫn im lặng, đợi mãi không thấy sự an ủi của mấy đứa con, trong lòng Trần Kim Hoa dần lạnh đi, chẳng lẽ họ để ý đến mấy lời nói nhảm mà bác hai Chương đã nói, sắp không nghe lời bà ta nữa rồi, chẳng lẽ bà ta phải sống qua ngày giống như mấy bà cụ trong thôn sao, Trần Kim Hoa bỗng rùng mình một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT