[3]
Đêm đầu tiên nghỉ lại thành phố ven biển này, tôi bị mất ngủ. Khoảng 2 giờ sáng, tôi ngồi dậy, đứng bên cạnh giường nhìn ra cảnh biển bên ngoài. Mãi cho đến tầm khoảng 3 hoặc 4 giờ sáng, cuối cùng thì sự mệt mỏi của thể xác đã chiến thắng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, tôi bắt đầu ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng mình sẽ được một giấc đến tận trưa như khi ở nhà, nào ngờ chỉ mới khoảng 6 giờ sáng, tôi bị những tiếng trò chuyện ở dưới sân đánh thức.
Tôi buồn bực kéo chăn lên trùm kín đầu, nhưng những âm thanh đó thực sự quá lớn khiến tôi lo lắng đến mức không thể dỗ mình vào giấc ngủ lại được. Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng, Hứa Luật đang ở bên ngoài.
「Mọi người trong nhà trọ đã hẹn hôm nay cùng đi ngắm biển. Cậu có muốn đi cùng không?」
Mặc dù tôi rất buồn ngủ, nhưng khi vừa tỉnh lại thì những phiền muộn lại vây kín trong lòng, cảm thấy bản thân cũng không ngủ tiếp được nữa, tôi trở người lại, ngồi trên giường, lắc đầu qua lại mấy lần để lấy lại tỉnh táo, sau đó mới trả lời Hứa Luật, bảo rằng sau khi mình vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống lầu.
Tôi cứ nghĩ rằng Hứa Luật chỉ lên gọi tôi một lần thôi, thế nên cứ chậm chạp nán lại trong phòng, mãi cho đến tận khi ra đến cửa thì đã là 8 giờ 30 phút sáng rồi.
Tôi ngáp một hơi, đi xuống lầu, lúc này tôi thấy Hứa Luật vẫn còn đang đứng đợi trong sân, cậu ngồi trên một con xe điện nhỏ, cúi đầu nhìn vào điện thoại, chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.
Nghĩ lại chuyện bản thân đã cắm rễ trên lầu lâu như vậy khiến tôi thấy xấu hổ, đỏ mặt nói:
「Hóa ra cậu vẫn luôn đợi tôi.」
Hứa Luật cất điện thoại đi, đáp:
「Đêm qua tôi đã nói sẽ dẫn cậu đi ngắm biển. Hơn nữa cũng đã lỡ hứa với Nhã Như sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, đâu thể tùy ý sắp xếp một chỗ ở cho cậu cho xong chuyện được.」
Nhã Như từng là lớp trưởng thời cấp III, đối với các bạn học trong lớp cô ấy đều quen thân, tôi đoán là sau khi lên Đại học thì mọi người vẫn còn giữ liên lạc với nhau.
Mà tính cách của tôi cũng không phải quá nhút nhát, chẳng qua là luôn tỏ ra xa cách và không thích giao tiếp với người khác. Những người bạn học thời cấp III mà bây giờ tôi vẫn còn giữ liên lạc đều là những người có mối quan hệ đặc biệt tốt với tôi thôi.
Trên bãi biển, lúc này đã hơn tám giờ, mặt trời đã nhô cao thế nhưng bầu trời lại có mây đen, nắng không quá gắt.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy dài, Hứa Luật chở tôi trên chiếc xe điện nhỏ đi hóng gió.
Dọc theo con đường ven biển có những hàng hoa giấy được trồng hai bên đường, ngoài sắc đỏ của hoa giấy là màu xanh của biển cả và bầu trời.
Gió biển mang theo hơi ẩm phả lên mặt tôi, tâm trạng buồn bực vì thiếu ngủ cũng tiêu tan đi ít nhiều.
Hứa Luật từ nhỏ đến khi trưởng thành phần lớn đều sống ở miền biển, vậy nên từ lâu đã không còn hứng thú với cái được gọi là cảnh quan ven biển, vừa đông người lại nhàm chán. Cậu ấy chở tôi đến một bãi biển cách đó tương đối xa, nơi đây chưa có dấu hiện khai phá của con người nên vẫn còn lưu giữ được nét độc đáo riêng biệt.
Khi đến nơi, tôi tháo giày, vén tà váy đi xuống phía bãi biển, Hứa Luật không đi theo cùng tôi, cậu chỉ ngồi trên xe điện, yên lặng dõi theo tôi.
Gió biển thổi tung tà váy, len lỏi vào những lọn tóc dài của tôi, sợ nón của mình sẽ bị gió thổi đi mất, tôi vừa lấy tay giữ lại nón vừa nhìn về hướng của Hứa Luật đang ở trên con đường lớn.
Không phải mèo khen mèo dài đuôi đâu, nhưng tôi biết được một điều rằng bản thân mình trông cũng khá ưa nhìn, ngay cả khi chỉ thoa mỗi son môi thôi thì nước da vẫn trắng đến phát sáng.
Quả nhiên khi cảm thấy không vui thì điều bạn cần nên làm là thư giãn tâm trạng, đã lâu rồi tâm trạng của tôi thấy thoải mái như hiện tại.
Khi quay đầu lại vẫn chưa thấy Hứa Luật đi xuống đây, tôi bèn lên tiếng:
「Cậu mau xuống đây đi.」
Tôi hét lên, giọng hòa vào tiếng sóng vỗ và bị gió thổi bay đi, khi đến bên tai của Hứa Luật, tràn ngập cảm giác xanh biếc của mùa hè.
Cậu ấy đồng ý, cùng đi xuống bãi biển.
Thực ra tôi cũng không có hứng thú chơi đùa lắm, chẳng qua chỉ muốn tìm một nơi có điều kiện môi trường tốt để thư giãn.
Vốn dĩ ban đầu tôi còn tự mình xách giày, nhưng vì vừa phải giữ nón lẫn tà váy, thế nên trọng trách xách giày giúp tôi đã được giao lại cho Hứa Luật.
Ban đầu tôi chỉ lội nước ở chỗ nước nông, nhưng càng đi mỗi lúc càng xa hơn, chẳng mấy chốc đã đến chỗ nước biển cao đến đầu gối, Hứa Luật vừa định nhắc tôi nhớ cẩn thận sóng biển thì tôi lại gặp chuyện xui xẻo.
Gió biển thổi mạnh làm sóng biển cao bất thường, nói thấp thì cũng chẳng thấp, vừa đủ làm ướt hết toàn bộ tà váy của tôi.
Tôi sợ hãi khẽ kêu lên, sau đó xoay người đi lên trên bờ, lúc này gió vẫn không ngừng thổi, từng đợt sóng biển cuồn cuộn nối tiếp nhau vỗ vào bờ.
Lúc lên đến được trên bờ thì cả váy của tôi đều ướt sũng.
Khí hậu của thành phố ven biển nóng ẩm, chiếc váy mà tôi mặc mỏng manh lại bồng bềnh, một khi bị ướt sẽ dính vào da thịt, mơ hồ có thể nhìn thấy được nước da cùng đường nét của nội y bên trong.
Ban đầu ngay chính bản thân tôi còn không chú ý đến, nhưng Hứa Luật vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay.
Khuôn mặt của cậu ấy ửng hồng, vội ho khan một tiếng rồi nhìn đi hướng khác, lúc này tôi mới nhận ra, lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, hai gò má nóng bừng.
Tôi đội một chiếc nón rơm có vành khá rộng, sau khi ngồi xổm xuống thì thân hình trông khá nhỏ bé, khi Hứa Luật quay lại nhìn về phía tôi, cậu không nhìn được mà bật cười—— trông tôi lúc này hệt như một cây nấm lớn vậy.
「Cậu qua bên kia đợi đi. Chờ khi nào quần áo khô thì tôi sẽ đi tìm cậu.」
Lúc này mặt trời đã xuyên qua những tầng mây, khi bị ánh nắng chiếu lên da sẽ cảm thấy nóng rát, chất liệu vải của chiếc váy này khá mỏng nên cũng không mất quá nhiều thời gian để hong khô nó.
Hứa Luật đáp lại, cậu đặt đôi giày kế bên cạnh tôi, sau đó đưa tay lấy mất chiếc nón mà tôi đang đội đi.
Tôi ngước mắt lên nhìn, cậu ấy mỉm cười nói:
「Làm như vậy có thể phơi nắng được toàn diện.」
Cậu quay lại con đường lộ lớn phía trên bãi biển, còn tôi vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ. Đợi sau khi người đã đi rồi, lúc này tôi mới đứng dậy, khẽ vẫy tà váy đung đưa trong gió, ánh mặt trời như thiêu đốt hòa lẫn với gió biển khiến chiếc váy khô nhanh hơn.
Xách theo đôi giày, chờ đến khi quay trở lại lề đường không có cát biển, tôi mới cúi người, dùng khăn giấy lau sạch cát dính trên chân của mình.
Sau khi lau xong, tôi mang giày vào, lúc vừa ngẩng đầu lên thì Hứa Luật liền đội chiếc nón ban nãy lên đầu giúp tôi.
Khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Luật, tôi lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ vừa nãy, cũng không biết có phải do phơi nắng quá lâu hay không mà tôi cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng.
Trùng hợp chỗ chúng tôi đang đứng là bên dưới bóng cây, vừa hay có thể chặn lại ánh mặt trời gay gắt, gió biển thổi lướt qua, Hứa Luật và tôi đứng cạnh nhau bên thành lan can, nhất thời không ai nói câu gì.
Dù sao thì tôi cũng là con gái mà, da mặt vốn mỏng, cảnh tượng quần áo mình bị ướt sũng ban nãy cứ quanh quẩn trong đầu của tôi.
Xấu hổ chếch mất thôi.
Tôi suy nghĩ rất lâu mới tìm ra được một đề tài để nói chuyện.
Suy nghĩ một lúc, tôi lên tiếng:
「Tôi nhớ khi còn học cấp III, trên chiếc áo đồng phục đá bóng của cậu có in một câu "Cùng nhau ngắm biển",lúc đó đám con gái bọn tôi luôn tò mò, không biết câu ấy liệu có ý nghĩa gì.」
「Chuyện đó sao.」, đột nhiên Hứa Luật quay người lại, đưa lưng về phía biển, hai tay tùy ý vịn lên thành lan can, cậu quay sang nhìn tôi, mỉm cười nói:
「Cũng dễ hiểu mà. Ý đó là tôi muốn được ngắm biển cùng người con gái mình thích.」
Bãi cát cách đó không xa nắng nóng như thiêu đốt, gió biển mang theo tiếng sóng đến, tiếng xào xạc của lá cây khi gió thổi vang lên bên tai. Hứa Luật và tôi nhìn nhau, như ngầm hiểu ý, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh dễ chịu này.
Từ hướng của tôi nhìn ra xa, phía sau của Hứa Luật là một khung cảnh màu xanh lam rộng lớn, cậu ấy mặc bộ đồng phục màu trắng, đơn giản mà sạch sẽ.
Bất chợt tôi nhớ lại thời còn học cấp III, có một lần khi đứng nói chuyện với bạn bè trên hành lang, Hứa Luật cũng đang đứng nói chuyện với bạn bè của cậu ở phía bên kia.
Khi nghe mọi người kể về câu chuyện tình yêu đầy tình tiết máu cún ở lớp bên, trong lúc thất thần, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Hứa Luật ở cách đó không xa.
Ở tầng trên không biết lớp nào đang đồng thanh đọc một bài thơ cổ, Hứa Luật ở tầng dưới, ngăn cách giữa chúng tôi chỉ có mấy người, hai ánh mắt chạm nhau mang theo cảm xúc mơ hồ.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, tôi đưa tay chống cằm nhìn về phía biển rộng.
Bỗng dưng thấy hoài niệm về khoảng thời gian đó quá.