[5]

Lúc Hứa Luật xuống tắm biển, tôi quay trở lại lều, mở danh sách chặn trong danh mục danh bạ điện thoại ra, nhấp vào một số điện thoại không có ghi chú. 

Tính ra tên khốn ấy vẫn còn chút lương tâm, biết bản thân đã làm việc sai trái, vậy nên khi tôi gọi đến anh ta liền bắt máy. 

Tôi cũng chẳng thèm dài dòng chào hỏi mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tôi hỏi:

「Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, vết thương trên lưng của anh từ đâu mà có?」

Người bên kia ngừng lại một lúc, sau đó cười giễu cợt, anh ta nói:

「Cho đến tận bây giờ chuyện đấy vẫn còn khiến cô bận lòng sao?」

Tôi tức giận, cao giọng nói

「Lập tức sủa nhanh lên!」

「Không phải.」, anh ta đáp. 

「Vết thương trên lưng của tôi là do trèo tường bị thương để lại. Trước đây vì muốn theo đuổi cô nên tôi đã nói dối. Mộc Diệp, cô nói tôi là tên cặn bã, nhưng bản thân cô cũng đâu thua kém gì tôi. Căn bản người cô thích không phải là tôi, mà là người đã cứu cô thôi.」

Sau khi biết được sự thật, tôi tức đến độ bật cười, nói:

「Ai bảo tôi không thích điểm nào ở anh, tôi thích anh đến chết đi sống lại kia kìa; tôi thích anh ra ngoài bị xe tông; tôi thích anh bị vô sinh nhưng con cháu đầy nhà; tôi thích anh bệnh nặng triền miên nhưng sống lâu trăm tuổi!」

Nói xong, tôi cúp máy, thở dài một hơi. Giống như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, như được hít thở trở lại. Hít một hơi thật sâu, bỗng dưng nước mắt lăn dài trên mặt tôi. 

Hơn một năm ở bên tên khốn kia, tôi luôn cho rằng người đã cứu tôi khi ấy là anh ta, nhưng thực chất tôi cũng từng rung động, chính vì thế mà sau khi chia tay tôi luôn bị nỗi buồn bủa vây đeo bám. Nhưng hiện tại tôi đã được giải thoát rồi. 

Lúc này tôi vẫn còn cầm chiếc áo của Hứa Luật trên tay, 

ngồi khóc một hồi lâu, cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng hò reo của mọi người, biết nhóm con trai đã thi bơi xong, tôi đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, đốc thúc lại tinh thần, tôi cầm áo của Hứa Luật ra khỏi lều. 

Sau khi khóc một trận xong, lúc này hai mắt của tôi hơi đỏ, lo sợ bị Hứa Luật phát hiện, lúc đưa áo trả lại cho cậu ấy, tôi cúi thấp đầu, đưa tay dụi dụi mắt, nói dối rằng mình bị cát bay vào mắt. 

「Cho dù có bị cát bay vào mắt cũng không thể dụi mắt như vậy được.」

Đột nhiên Hứa Luật trở nên căng thẳng hơn, không kịp mặc lại áo mà đã cúi người kiểm tra tình hình hiện tại của tôi. Do quá khẩn trương nên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, lúc tôi muốn tránh đi thì cậu trực tiếp nâng mặt của tôi lên. 

Khi những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy bắt đầu reo hò. 

Mặt của Hứa Luật đỏ bừng, cậu vội vàng giải thích rằng chỉ muốn giúp tôi kiểm tra xem mắt tôi có bị gì hay không thôi. Tôi cúi thấp đầu, bên tai là những tiếng reo hò ầm ĩ của những người xung quanh, cũng không biết tại sao mà tôi càng thấy tủi thân, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. 

Do hôm trước mọi người vui chơi đến tận khuya, sang hôm nay lại thức dậy sớm để ngắm bình minh nên mọi người đều cạn kiệt năng lượng. Sau khi ngắm bình minh xong thì ai nấy quay trở về khu homestay để ngủ bù. 

Khi về lại homestay, tôi chỉ ngủ thêm được một tiếng thì bất chợt tỉnh giấc, bởi vì tôi lại mơ thấy cảnh tượng mình chạm mặt đám cướp ngày hôm ấy khiến cả người tôi toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi. 

Tôi đi xuống lầu, ngồi trên chiếc xích đu để hóng gió. 

Chú của Hứa Luật pha trà, sau đó đưa cho tôi, hỏi:

「Tối qua cháu chơi không vui à?」

Tôi lắc lắc đầu, đột nhiên sực nhớ đến một chuyện, vội đặt ly trà xuống, hỏi chú:

「Chú Hứa, cháu có thể hỏi chú một chuyện được không ạ, là về Hứa Luật.」

Ngay từ đầu thì chú Hứa đã cảm thấy mối quan hệ giữa hai chúng tôi không đơn thuần chỉ là bạn học thời cấp III, đến khi nghe chính tôi mở lời hỏi chuyện, nét mặt của chú không giấu được niềm vui, mỉm cười nói với tôi:

「Cháu muốn biết chuyện gì, chỉ cần là chuyện chú biết, tuyệt đối không che giấu.」

「Là về vết thương trên lưng của cậu ấy. Chú có biết lý do tại sao không?」

「Là chuyện đó à.」

Chú Hứa hồi tưởng một lúc lâu, sau đó kể lại:

「Là khoảng vào cuối năm cấp III, lúc đó thằng bé đã theo ba mẹ chuyển đến một ngôi trường cấp III khác, dự định sau khi thi Đại học xong lại chuyển về lại. Nhưng trước khi chuyển trường mấy ngày đột nhiên nó lại bị thương, cho dù có hỏi cỡ nào thì cũng nhất quyết không chịu hé răng nói nửa lời. Mãi cho đến khi cảnh sát tìm đến tận nhà thì mọi người mới biết thằng bé bị thương do cứu người.」

Chú ấy lẩm nhẩm như tự nói với bản thân, sau đó lại quay sang nhìn tôi, hỏi:

「Sao vậy? Cháu thấy vết sẹo trên lưng của nó khó coi lắm à?」

Sống mũi của tôi cay cay, tôi lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Cuộc đời này chính là bỏ lỡ để rồi lại gặp được nhau, gặp nhau rồi lại bỏ lỡ. Quanh đi quẩn lại, sau nhiều lần tự dằn vặt bản thân, cuối cùng tôi mới nhận ra, hóa ra mọi chuyện ban đầu là như vậy. 

[6]

Hứa Luật ngủ một giấc cho đến tận chiều, khi tỉnh dậy thì thấy tôi đang ngồi trong sân chuyện trò cùng chú của cậu. Khi thấy cậu ấy đi xuống dưới lầu, chú Hứa liền ném cho cậu một ánh mắt khích lệ, sau đó thì đứng dậy rời đi. 

Hứa Luật cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, tuy nhiên tôi lại gật đầu, chỉ về phía bàn, ra hiệu muốn cậu ngồi xuống. 

Cậu ấy ngồi đối diện tôi, vươn vai lắc cổ, sau đó lên tiếng:

「Hôm qua trông cậu khá mệt mỏi,sao không ngủ thêm chút đi.」

「Không ngủ được.」, tôi đáp. 

Hai chúng tôi trò chuyện thêm một lúc, Hứa Luật nói có một bãi biển khác có cua, nếu muốn thì lát nữa có thể đến đó bắt. 

Tôi đáp lại vài câu, sau đó gọi tên Hứa Luật, cắt ngang lời cậu đang nói. 

「Hứa Luật.」, tôi nói. 

「Cậu có biết tại sao trước đây tôi lại đồng ý ở bên cạnh tên bạn trai cũ kia không?」

Hứa Luật ngừng lại, đôi mắt sáng ngời ấy đột nhiên trở nên u ám, cậu mím môi, hỏi tôi:

「Tại sao vậy?」

「Hồi tôi học cấp III, trong một lần bỏ nhà đi thi vô tình gặp phải một đám cướp. Tôi cứ tưởng mình xong đời rồi nhưng may mắn là có người đã cứu tôi. Khi tỉnh lại, tôi không thấy ân nhân đã cứu mạng của mình đâu, tất cả những gì mà tôi biết được là người ấy vì cứu tôi mà bị chém một dao ở phía sau lưng. Và khi tôi phát hiện tên bạn trai cũ của mình cũng có một vết sẹo ở sau lưng, anh ta đã nói với tôi rằng đây là chiến tích lưu lại khi anh ta cứu người. Tôi đã nghĩ rằng đó là người đã cứu mạng tôi, vậy nên mới ở bên cạnh anh ta.」

Đồng tử của Hứa Luật đột nhiên mở to, vội vàng nói:

「Người đã cứu cậu...」

「Tôi đã biết rồi, chính là cậu.」, tôi nói. 

「Tôi đã thông suốt hết mọi chuyện rồi, trước đây ở bên cạnh anh ta vì hiểu nhầm, về sau vì bị anh ta cắm sừng mà chấm dứt mối quan hệ.」

Tôi nhún vai, thở dài một hơi, vươn vai, sau đó nói tiếp:

「Cuối cùng thì tôi cũng tìm được người đã cứu mình rồi.」

Đột nhiên Hứa Luật cười thành tiếng, cậu nói:

「Thế nên bây giờ cậu định lấy thân để báo đáp hay sao?」

Tôi lắc đầu, đáp:

「Nếu như có nhan sắc thì gọi là lấy thân báo đáp, ngược lại thì là lấy oán trả ơn.」

Hứa Luật chỉ「Ừm」một tiếng, giống như một câu trả lời mơ hồ đáp lại. 

Tầm mắt của tôi lướt qua cậu, sau đó dừng lại ở chiếc cối xay gió màu trắng ở con đường phía đối diện. 

Bầu không khí giữa hai chúng tôi đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc và tiếng sóng vỗ mơ hồ như có như không. 

「Nhưng mà,」bất chợt Hứa Luật lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh này. 

「Tôi thực sự rất muốn cậu lấy oán trả ơn.」

Khi nghe được những lời này, đồng tử của tôi khẽ chuyển động. 

Những chi tiết từng bị bỏ quên trong ký ức bây giờ lại hiện lên nhờ câu nói này, nó giống như một trận đại hồng thủy mở ra cánh cửa ký ức. 

Khi còn học cấp III, giữa tôi và Hứa Luật cũng từng tồn tại những thứ có thể được xem như dấu hiệu mập mờ. 

Từ nhỏ đến lớn tôi luôn là người trầm lặng, so với các bạn đồng trang lứa thì tôi trưởng thành và biết tự lập hơn, là kiểu học sinh được giáo viên đặc biệt xem trọng. 

Vậy nên khi phát hiện giữa tôi và Hứa Luật có mối quan hệ vượt xa ranh giới bạn học, giáo viên đã kéo chúng tôi vào văn phòng để nói chuyện. 

Thực sự là vào thời điểm đó giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng qua khi ấy mọi người đang tuổi dậy thì, hormone phát triển, những chàng trai cô gái mới chập chững bước vào con đường tình yêu, luôn bị thu hút bởi những người khác giới đầy ưu tú. 

Thời gian ấy tôi từng trốn ở một góc, lén lút nhìn Hứa Luật chơi bóng rổ trong tiết Thể dục; cũng từng âm thầm đoán xem dòng chữ "Cùng nhau ngắm biển" được in trên áo của cậu ấy có nghĩa gì; trong vô thức sẽ chú ý đến những chuyện liên quan đến cậu; khi những cô gái xung quanh bàn luận về cậu, tôi sẽ cảm thấy mâu thuẫn, giả vờ như không quan tâm đến. 

Mà Hứa Luật cũng từng chú ý đến tôi, một cô gái với nụ cười đơn thuần; phát âm tiếng Anh rất chuẩn; trong giờ tiếng Anh có thể thoải mái trò chuyện với giáo viên người nước ngoài bằng tiếng Anh; mối quan hệ với mọi người khá tốt; nhưng không phải lúc nào cũng hòa đồng; hầu hết thời gian cậu ấy đều thấy tôi ở một mình. 

Sự tiếp xúc giữa hai chúng tôi chỉ giới hạn ở các hoạt động của lớp, hoặc một ánh nhìn thoáng qua đối phương. 

Khi ấy, thầy giáo hết hỏi tôi rồi lại quay sang hỏi Hứa Luật, chúng tôi đều cảm thấy rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là chuyện có thể dùng để viết vào nhật ký. 

Thực ra chuyện cũng chẳng vượt qua khuôn phép, nhưng khi đến tai giáo viên thì lại trở thành một sự tồn tại không thể chấp nhận được. 

Khi đó, chúng tôi vẫn còn trẻ người non dạ nên rất kiêu ngạo, sau khi bị thầy giáo điểm danh phê bình, được cơ hội tránh đi những vấn đề này, cứng đầu bất chấp gần như bất trị. 

Mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Hứa Luật trở thành nếu vô tình chạm mặt đối phương thì sẽ quay đầu bước đi. 

Sau đó, Hứa Luật chuyển trường, tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học. 

Bởi vì theo lời thầy giáo của chúng tôi năm xưa từng nói, thứ tình cảm mơ hồ đó chẳng khác nào một tai họa tiềm ẩn, thậm chí chúng tôi còn không có phương thức liên lạc của đối phương. 

「Cậu nói xem,」, tôi mở lời. 

「Nếu như năm xưa chúng ta kiên định hơn, có phải hiện tại kết quả đã khác rồi không?」

「Thật ra bây giờ vẫn có thể...」

Tôi lắc đầu, đáp:

「Hiện tại thì không thể.」

「Tại sao?」, Hứa Luật thắc mắc hỏi. 

「Vấn đề nằm ở tôi. Mặc dù ban đầu tôi đã nhận nhầm tên khốn kia là ân nhân đã cứu mạng mình nên mới đồng ý ở bên anh ta. Nhưng khi chúng tôi ở bên nhau hơn một năm, thật sự thì tôi đã từng rung động trước anh ta. Dù anh ta đã lừa dối tôi, mặc dù chính bản thân tôi cũng muốn buông bỏ, nhưng bản chất của con người luôn yếu đuối, thật sự thì tôi vẫn chưa thể quên được người đó.」

Tôi điềm tĩnh phân tích, như muốn thuyết phục Hứa Luật, hoặc có thể nói là đang tự thuyết phục chính bản thân mình. 

「Nếu như bây giờ tôi lựa chọn ở bên cậu, đối với cậu sẽ không công bằng. Mà ngay chính bản thân tôi cũng không muốn mở lòng tiếp nhận một người khác nhanh như vậy.」

Hứa Luật không nói thêm gì, có lẽ cậu cảm thấy mình vừa được phát tấm thẻ người tốt rồi cũng nên. 

Tôi lại nói tiếp:

「Hay là như vậy nhé, mùa hè năm sau tôi lại đến đây ngắm biển. Nếu như đến khi đó hai chúng ta vẫn giữ ý định muốn ở bên cạnh đối phương, vậy thì sẽ tiến thêm một bước. Còn nếu không thì, hãy quên chuyện này luôn.」

Hứa Luật không đáp, mặc dù trong suốt mấy năm Đại học chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau, nhưng cậu ấy hiểu rõ con người tôi. Tuy vẻ ngoài của tôi trông khá yếu đuối, nhưng thực chất lại rất cứng đầu. Nếu trong lòng đã xác định một điều gì đó thì khó có thể lay động được. 

Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó đáp lại:

「Được.」

Gió biển dịu dàng, ánh nắng ấm áp, tình cảm mơ hồ thời niên thiếu từng yểu mệnh, nay lại tìm được một cơ hội thích hợp để trở về, bắt đầu nảy mầm thêm lần nữa. 

. . . 

Đồ đạc của tôi đã được tìm thấy, hơn nữa tôi cũng đã ở lại thành phố ven biển này được hơn một tuần; trước đây tôi từng là thực tập sinh của một công ty, do bị ông chủ đuổi việc nên mới muốn ra ngoài trải nghiệm để thư giãn. Hiện tại cũng đã đến lúc phải quay về để tìm việc làm khác, nếu không e là đến tấm bằng tốt nghiệp tôi cũng không thể lấy được mất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play