[1]
Bởi vì gần đây gặp phải sao Thủy nghịch hành nên tôi* muốn ra ngoài thư giãn một chút. Nhưng thực tế đã chứng minh, cho dù có đi đến một thành phố khác thì cũng chỉ là đổi địa điểm gặp xui xẻo mà thôi.
[(*) Ban đầu truyện được tác giả viết dựa trên góc nhìn thứ 3, nhưng vì tui quen edit theo góc nhìn thứ 1 nên mạn phép được đổi lại. ^3^]
Sau khi xuống máy bay, tôi đón taxi đến trung tâm thành phố, trước khi đến khách sạn định dừng lại ghé mua vài thứ, nào ngờ đúng lúc ba mẹ lại gọi đến ân cần hỏi han tôi đủ điều.
Tôi vừa đi trên đường vừa trả lời điện thoại, đột nhiên có một đám người đam mê tốc độ lái xe phóng ngang qua, sau khi tiếng gầm rú của động cơ xe vang lên bên tai, tôi chỉ cảm nhận được bả vai của mình đau nhói như bị cọ xát, chiếc điện thoại trên tay bay lên không trung rồi hạ cánh xuống mặt đất. Đến khi kịp phản ứng lại, chiếc balo mà tôi đeo được nửa đoạn đường cũng đã biến mất.
Tôi đứng sững người tại chỗ, một tay vẫn còn kéo theo vali, phải mất một lúc sau mới loading được tình hình hiện tại, buột miệng chửi:
「Mẹ nó!」
Kéo theo chiếc vali đi nhặt lại điện thoại đang nằm lẻ loi dưới đất, lúc này màn hình đã vỡ nát hệt như nhân bánh sủi cảo.
Tôi chỉ vừa mới mua thôi đấy!
Lúc này tôi cảm thấy trái tim của mình như đang rỉ máu, tay cầm điện thoại cũng không kiềm được mà run run, thử khởi động lại máy, thật may vì vẫn còn sử dụng được, nhờ vậy mà tôi cũng bớt đau lòng hơn.
Gần đây toàn gặp đủ chuyện xui xẻo, ví tiền lẫn giấy tờ tùy thân của tôi đều nằm hết trong chiếc balo kia.
Tôi đành phải đến đồn cảnh sát để báo án, trình báo vụ việc và phối hợp với họ để lần ra manh mối, khi rời khỏi đó thì sắc trời đã chuyển tối.
Chứng minh thư đã mất, bây giờ cho dù tôi có muốn đến khách sạn cũng chẳng được.
Ngồi trên bậc thềm trước đồn cảnh sát, tôi ôm khư khư chiếc vali, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt, khịt mũi mấy lần để lấy lại tinh thần.
Tôi đem chuyện này kể lại cho những cô bạn của mình nghe, có một cô bạn ở gần chỗ tôi nhất, chỉ ngay ở thành phố bên cạnh. Vốn dĩ cô ấy đã lập tức lên kế hoạch thu dọn đồ đạc, định mua vé tàu cao tốc để đến chỗ của tôi, dù sao thì cũng chỉ mất khoảng chừng một tiếng. Nhưng sau khi nhìn thông tin bán vé, bạn tôi bất lực nói:
「Bé yêu, vé tàu cao tốc lẫn máy bay đều hết cả rồi. Cậu có thể tự mình sống sót qua được đêm nay không?」
Một người bạn khác tôi quen biết từ hồi cấp III, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đấy, bèn gọi điện cho tôi.
Màn hình điện thoại của tôi đã bị nứt vỡ, khi chạm vào màn hình thì bị những mảnh kính thủy tinh nhỏ đâm vào tay.
Khi nghe máy, tôi không dám để điện thoại gần bên tai, tư thế trả lời điện thoại hệt như bà của tôi vậy.
Giọng nói của người bạn ấy từ đầu dây bên kia truyền đến:
「Tớ nhớ nhà của Hứa Luật cũng cùng thành phố cậu đang ở đấy, để tớ giúp cậu gọi cho cậu ta hỏi xem thử có tiện sắp xếp một chỗ để cậu ở tạm không nhé.」
Hứa Luật?
Nghe đến đây, tôi hơi chau mày lại, trong vô thức cắn ngón tay cái của mình.
Khi nghe đến cái tên Hứa Luật, trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh một thiếu niên Trung học toát lên khí chất tươi trẻ, tỏa nắng hệt như ánh mặt trời. Khi mỉm cười hai mắt cậu ấy sẽ híp lại, để lộ chiếc răng nanh nhỏ. Mỗi ngày cậu ấy đều đến trường bằng ván trượt, trên bộ quần áo đá banh của cậu in bốn chữ "Cùng nhau ngắm biển", lại còn thường xuyên nhận được thư tình.
Hình như trước đây cũng vì nguyên nhân công việc của ba mẹ mà Hứa Luật mới chuyển đến thành phố tôi đang sống để học tập, sau khi tốt nghiệp thì cậu ấy lại theo học Đại học ở một thành phố khác.
Có điều, mối quan hệ giữa chúng tôi cùng lắm cũng chỉ được xem là bạn học thời cấp III, sau khi tốt nghiệp xong thì đã không còn liên lạc gì nữa. Hiện tại cũng là năm thứ tư rồi, nếu bây giờ lại đi làm phiền Hứa Luật hình như không phải là một ý kiến hay.
Tôi ngượng ngùng trả lời:
「Nhưng mà... Tớ đây có quen cậu ấy...」
Bạn của tôi hận không thể luyện sắt thành thép, cô ấy nói:
「Bốn bể đều là anh em, bây giờ cậu đang lưu lạc ngoài đường, vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện quen hay không quen nữa sao?」
Sau khi ngẫm nghĩ hết một lúc, tôi quyết định thuận theo ý kiến của cô bạn ấy, đồng thời gửi địa chỉ hiện tại của mình sang.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, khi đang tựa người vào vali thì bỗng dưng tôi nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến rồi ngừng hẳn lại.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện lúc này trước mắt mình xuất hiện một người đàn ông.
Tiết trời buổi tối ở một thành phố ven biển như nơi này thường se lạnh, Hứa Luật mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, một tay cầm điện thoại. Cảnh tượng này giống hệt như trong ký ức của tôi, vẫn là khí chất tươi trẻ xen lẫn tỏa sáng như ánh mặt trời ấy, chỉ khác là hiện tại cậu ấy không mang theo ván trượt.
Thấy tôi ngước nhìn lên, Hứa Luật thở dài nhẹ nhõm, sau đó nói với người bạn của tôi qua điện thoại:
「Đừng lo, tôi đã tìm thấy cô ấy rồi.」
Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Hứa Luật với tay kéo chiếc vali của tôi, cất điện thoại của mình lại vào trong túi, tay còn lại kéo tôi đi.
Do đã giữ tư thế ban nãy khá lâu, hiện tại hai chân của tôi tê cứng lúc nào cũng không hay. Khi được Hứa Luật nắm tay kéo đứng dậy, hai chân tôi mềm nhũn, chỉ mới vừa đi được nửa đoạn đường thì đã ngã xuống đất.
Hứa Luật nhanh chóng buông chiếc vali ra, đỡ lấy bả vai của tôi.
Ngước mắt lên nhìn người trước mặt, tôi nói:
「Cảm ơn.」
Hứa Luật nhìn tôi rất lâu, sau đó bất chợt mỉm cười, vẫn là nụ cười híp mắt như ngày nào, để lộ chiếc răng nanh nhỏ xinh vô cùng đáng yêu.
「Mộc Diệp, đã lâu không gặp.」
Cậu ấy nói.