[2]
Hứa Luật đưa tôi đến homestay ven biển của chú mình, sau khi giải thích qua tình hình hiện tại của mình, chú của cậu ấy đã để lại cho tôi một căn phòng trên tầng hai, từ vị trí này chỉ cần mở rèm cửa ra là sẽ thấy được cảnh biển ở bên ngoài.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, may sao lại được giúp đỡ, tôi rối rít cảm ơn đến mức chú của Hứa Luật thấy ngượng ngùng.
Sau khi Hứa Luật thu xếp ổn thỏa chỗ ở cho tôi, cậu đứng ngoài sân vườn nói gì đó với chú của mình. Lúc này tôi đang thu dọn đồ đạc trong phòng, khi nghe thấy giọng của cậu ấy từ dưới lầu truyền đến, tôi liền chạy ra ban công ngoài tầng hai nhìn xuống phía dưới.
Hứa Luật trò chuyện với chú của mình xong, cậu ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tôi đang đứng trên tầng hai, đồng tử của cậu khẽ chuyển động, vẫy vẫy tay với tôi, nói:
「Tôi chuẩn bị đến siêu thị, cậu muốn mua gì không?」
Đúng lúc tôi sắp xếp đồ đạc thì phát hiện ra một số đồ dụng hàng ngày đã biến mất, không nhiều lắm, hơn nữa những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay khiến tôi thực sự rất mệt, không muốn cử động chút nào. Vậy nên đành phải mặt dày nói với Hứa Luật những món mình cần.
Hứa Luật sau khi ghi lại những món đồ tôi cần thì rời đi, tôi đứng trên tầng hai nhìn theo bóng lưng của cậu ấy dần biến mất vào con đường nhỏ bên ngoài khu homestay. Tôi định thần lại, lúc chuẩn bị quay vào phòng thì nhìn thấy người chú của Hứa Luật đang đứng trong sân vườn nhìn về phía tôi, đã vậy còn nở một nụ cười đầy ý vị.
Mặc dù tính cách của tôi có phần khá lạnh lùng, nhưng năng lực giao tiếp với người khác cũng không quá tệ, tự dưng buổi tối cháu trai của mình lại dẫn một cô gái về nhà ở, thân là bậc trưởng bối, muốn không suy nghĩ linh tinh e là chuyện rất khó.
Tôi mỉm cười nhìn chú ấy, nói:
「Chú ơi, tối nay phải làm phiền chú rồi.」
Chú của Hứa Luật là một người rất nhiệt tình, đáp lại:
「Không phiền không phiền, chuyện của bạn bè của Hứa Luật cũng là chuyện của nhà chú.」
Chú ấy thật sự quá nhiệt tình rồi, homestay này có khá nhiều bạn trẻ trọ lại, sống xa nhà, những người khác giới thường thu hút lẫn nhau.
Trong sân vườn của khu homestay, có một chàng trai đàn một bản tình ca hợp xướng cùng một cô gái có giọng hát ngọt ngào. Hầu hết những người đến đây ở trọ đều ngồi ngoài sân vừa trò chuyện vừa xem trình diễn.
Tôi vừa tắm rửa xong, trong lúc đang sấy tóc thì Hứa Luật mua đồ trở về. Cậu gõ cửa phòng, hỏi tôi có muốn xuống dưới sân chơi cùng mọi người không.
Cả ngày hôm nay thần kinh của tôi căng như dây đàn, ngay từ đầu ý định của tôi đến đây là để thư giãn tâm trạng nên dĩ nhiên không từ chối, sau khi thu xếp mọi thứ xong thì đi xuống sân vườn.
Suốt cả ngày toàn gặp đủ chuyện xui xẻo rơi trúng đầu, sau khi xuống sân, tôi chỉ ngồi thu mình vào một góc, nhìn mọi người chơi đùa vui vẻ.
Cho dù mọi người có bị câu chuyện cười của người con trai ngồi chính giữa chọc cười nghiêng ngả thì tôi cũng chỉ khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt vẫn tựa như mặt hồ tĩnh lặng, không chút dao động.
Hứa Luật cũng được xem như chủ nơi này, cậu ấy đang giúp những khách thuê trong homestay chuẩn bị vật dụng để tổ chức tiệc thịt nướng.
Ở đây người tôi quen biết chỉ có mỗi Hứa Luật, thế nên thi thoảng lại đưa mắt nhìn về hướng của cậu.
Nhưng có lẽ do khí chất người đẹp u sầu này đã khiến tôi trở nên đặc biệt hơn so với những cô gái ở đây, chàng trai ban đầu thu hút được những cô gái khác nhờ chơi đàn guitar đột nhiên lại đi đến chỗ tôi đang ngồi, còn đưa cho tôi một lon Coca ướp lạnh.
Liếc nhìn đối phương, chỉ nhìn thoáng qua thì tôi cũng có thể biết được ý của anh ta là gì. Nam nữ độc thân khi ra ngoài trải nghiệm luôn khao khát gặp được một cuộc hội ngộ đầy lãng mạn.
Tôi cười thầm trong lòng, nhếch môi cười nhạt, nhận lấy lon Coca lạnh từ tay chàng trai kia, lịch sự ngọt ngào nói một câu đáp lại:
「Cảm ơn nhé.」
Anh ta cảm thấy việc tôi nhận lấy lon Coca kia chính là đã chấp nhận tín hiệu mình đã đưa, sau đó thuận thế ngồi lên chiếc ghế xích đu dài cạnh tôi, bắt đầu giở kế hoạch tán gái.
「Ra ngoài đi du lịch một mình à?」
Tôi「Ừm」một tiếng đáp lại, sau đó mở lon Coca lạnh, bọt khí trong lon lập tức thoát ra ngoài, âm thanh [xì xèo] phát ra, mang theo một chút hơi lạnh, phá tan cái không khí nóng bức và nhớp nháp của mùa hè.
Đối phương nói rất nhiều chuyện, có vẻ như là một chuyên gia tán gái, hôm nay tôi thực sự cảm thấy kiệt sức rồi, anh ta hỏi gì thì đáp nấy, không nhiệt tình cũng không thờ ơ.
Nhưng trong mắt anh chàng này, việc tôi không từ chối cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận, sau khi trò chuyện thêm đôi ba câu, bỗng dưng anh ta lấy điện thoại ra, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
「Thêm bạn WeChat nhé?」
Ánh mắt của tôi vẫn luôn hướng về phía cô gái đang đứng hát ở giữa sân, khi nghe đến đây liền liếc mắt nhìn sang, đối diện với đôi mắt hoa đào tươi cười rạng rỡ của người trước mặt mình, đột nhiên từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm chán ghét.
Nhớ lại cách đây không lâu cũng từng có người xin WeChat của tôi giống như vậy, khi đó tôi còn bị trêu đến ngượng đỏ hết cả mặt, nhưng hiện tại thì không thể chấp nhận được.
Trong lòng thầm tự cười giễu bản thân: Cũng xem như bản thân đã trưởng thành rồi.
Chàng trai kia thấy tôi không phản ứng gì bèn búng ngón tay trước mặt tôi, hỏi lại:
「Có được không?」
Ngay lúc tôi đang định từ chối thì đột nhiên Hứa Luật bất ngờ xuất hiện. Hướng cậu ấy đi đến có ánh đèn đường, cậu ấy đi ngược hướng ánh sáng tiến về chỗ của tôi, cái bóng cao lớn của cậu như bao trùm lấy tôi.
「Mộc Diệp.」, Hứa Luật gọi tên tôi, sau đó điềm tĩnh liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh tôi, cậu nói:
「Sáng mai dậy sớm một chút, tôi đưa cậu ra biển ngắm bình minh.」
Chỉ một câu nói, cũng đủ để chứng minh được mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Tôi - người luôn duy trì hình tượng mỹ nhân u sầu trong mắt chàng trai kia từ nãy đến giờ, vừa nghe thấy Hứa Luật nói vậy, lập tức mỉm cười đáp lại:
「Được.」
Hứa Luật quay đầu lại nhìn chàng trai kia, nói
「Vừa nãy cậu nói muốn ăn thịt bò, bây giờ đã nướng chín rồi. Nếu còn lề mề ở đây thì không còn gì để ăn đâu.」
Có lẽ chàng trai kia cũng là người có nhiều kinh nghiệm từng trải, từ trong lời nói của Hứa Luật có thể nhận ra được mối quan hệ giữa hai chúng tôi không được bình thường, rất thức thời không ở lại làm phiền tôi nữa.
Hơn nữa, có lẽ đối với anh ta thì sức thu hút của thịt nướng vẫn lớn hơn, anh ta nhún vai, cất điện thoại đi. Đã vậy trước khi rời đi còn liếc nhìn Hứa Luật rồi nói:
「Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, cậu phải giữ cho thật chắc đấy nhé.」
Tôi bật cười thành tiếng, thì ra tôi kém thu hút đến vậy, vừa rồi còn muốn thêm WeChat của tôi, bây giờ lại đẩy tôi ra ngoài. Quả nhiên đàn ông đều là kiểu trăng hoa bay bướm mà.
Vốn dĩ tôi chỉ xem lời nói của anh ta như một trò đùa, nhưng về phía của Hứa Luật thì cậu lại xem nó như thật, như thể sợ tôi hiểu lầm, cậu gãi gãi đầu, giải thích:
「Cái tên đó là như vậy đó. Cậu ta sống ở đây được một tuần rồi, cũng xem như quen biết với tôi, chỉ cần nhìn vừa mắt cô gái nào thì liền hỏi xin WeChat của người ta.」
Dáng vẻ của Hứa Luật vẫn luôn nhẹ nhàng thoải mái như vậy, mặc dù kể từ lúc tốt nghiệp cho đến hiện tại thì đã bốn năm rồi chúng tôi không gặp nhau, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy vẫn giống như cậu thiếu niên cấp III năm nào trong ký ức của tôi.
Một Hứa Luật từng được rất nhiều cô gái theo đuổi, khi chơi bóng rổ sẽ có nhiều nữ sinh vây quanh chờ được đưa nước cho cậu, là người sẽ đỏ mặt vì ngượng ngùng, tay chân lóng ngóng.
Một nam sinh đơn thuần ngây thơ, khiến người ta rất muốn trêu chọc.
Bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn được đôi chút, vui vẻ mỉm cười nói:
「Sao cậu lại căng thẳng quá vậy? Lẽ nào là do cảm thấy lời cậu bạn kia nói sai, thật ra tôi chẳng xinh đẹp chút nào.」
「Không có.」
Hứa Luật mong muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cậu lắc lắc đầu, khi mỉm cười để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đặc trưng.
「Cậu rất xinh đẹp!」