10.
Nhưng trong kinh thành, các gia đình quý tộc quyền quý đều trở nên lo lắng.
Bệnh tình của chủ nhân Đông Cung đang trong nguy kịch, mà những tiểu thư được Hoàng hậu nương nương chọn lại lần lượt thay đổi ý định và gả cho người khác.
Dù sao, cũng chẳng ai muốn nữ nhi nhà mình sau này phải thủ tiết.
Sau đó, không biết Hoàng hậu đã nghe từ đâu về chuyện “xung hỉ”.
Vì vậy, bà ấy đã lệnh cho Hộ Bộ đem ngày sinh bát tự của tất cả các thiếu nữ vừa đủ tuổi trong kinh thành tới Trung cung.
Các quý tộc đều đau lòng cho nữ nhi nhà mình, sợ bị chọn làm đối tượng xung hỉ của hoàng gia nên lập tức cử hành hôn lễ mà không đợi đến việc tổ chức đính hôn.
Cha mẹ ta cũng vì vậy mà bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn sự của ta. Bọn họ cùng với cô cô trong cung đều muốn gả ta cho Nam Cung Diệp.
Như lời mẹ ta nói “phù sa không chảy ra ruộng ngoài”. Hơn nữa, suốt bao nhiêu năm qua, về mặt công khai thì chỉ có Nam Cung Diệp là thân với ta nhất.
Vì vậy, bọn họ đương nhiên nghĩ rằng việc hai bọn ta thành thân với nhau là chuyện tất nhiên.
Nhưng không đợi được việc cô cô đến gặp Hoàng đế để cầu thánh chỉ, thì thánh chỉ ban hôn từ Trung cung của Hoàng hậu đã hạ xuống nhà ta.
Ta được sắc phong làm Thái tử phi.
Cả cha mẹ và ta đều ngây ngươi như nhau.
Sau đó lại nghe ngóng được rằng Hoàng hậu đã tìm pháp sư đại nhân tính toán, ông ta nói rằng bát tự của ta hợp với Thái tử. Nếu ta gả cho Thái tử thì có thể giúp bệnh tình của Thái tử tiến triển tốt hơn.
Vì quá yêu thương nhi tử của mình nên Hoàng hậu nương nương đã nhanh chóng bắt tia hy vọng mỏng manh này.
Sau khi biết được tin tức này, ta thở phào nhẹ nhõm.
Mà cũng may mắn rằng pháp sư kia không nói bát tự của ta xung khắc với Thái tử. Nếu không, bây giờ ta không chỉ được ban hôn mà có lẽ còn bị ban cho cái chec nữa rồi.
Cha mẹ nhìn ta với vẻ mặt lo lắng, sợ rằng ta sẽ nghĩ quẩn trong lòng.
Dù sao trong mắt của bọn họ, ta và Nam Cung Diệp mới là một đôi với nhau.
Nhưng mà bọn họ không hề hay biết rằng bàn tay ta giấu trong ống tay áo đang run rẩy vì kí//ch động.
Vì là xung hỉ nên đương nhiên tổ chức hôn lễ càng nhanh càng tốt.
Chưa đầy nửa tháng, ta đã ngồi lên xe liễn gả vào Đông Cung.
11.
Trước khi đưa ta xuất giá, mẹ ta đã nói với ta rằng vào ngày ta được sắc phong làm Thái tử phi, Nam Cung Diệp đã quỳ suốt cả đêm ở ngoài cung.
Đúng là không phụ tình cảm thanh mai trúc mã của bọn ta.
Nhưng bây giờ, nếu ta đã gả vào Đông Cung rồi, thì tất cả những chuyện cũ đều phải chấm dứt sạch sẽ, nếu không sẽ làm tổn thương cả hai bên.
Sau khi nghe xong những lời này của mẹ mình, ta vô thức nhìn món quà cưới mà Nam Cung Diệp đã tặng ta.
Nếu mẹ ta biết việc hắn tặng ta con da//o găm để làm quà cưới, không biết bà ấy sẽ hiểu là cắ//t đứ//t tình cảm hay là sẽ đâ//m chàng rể vào đêm tân hôn.
“Phu nhân, nên xuống xe rồi.”
Quan lễ nghi hôn lễ lên tiếng làm cắ//t đứ//t dòng suy nghĩ của ta.
Ta từ trên xe liễn bước xuống, lẽ ra Thái tử là người nên đón ta, nhưng bây giờ bệnh tình của Thái tử đang nguy kịch, cho nên mọi thứ đều được giản lược lại.
Ta được người khác đỡ, lúc thì quỳ xuống, lúc thì bái, chờ đến khi ta hoa mắt chóng mặt thì mới đưa ta vào động phòng.
Chờ đến khi trong phòng tân hôn không có bất kỳ tiếng động nào nữa, ta mới vén khăn voan lên.
Trong phòng tân hôn chỉ có ta và Nam Cung Cẩn.
Nhưng ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực, đứng ngay đầu giườ//ng, còn huynh ấy mặc lễ phục màu đỏ đang nằm bất động trên giườ//ng.
Một người đứng, một người nằm.
Cảnh tượng này làm cho ta có cảm giác như Nam Cung Cẩn là người gả cho ta.
12.
Ta không kìm lòng được mà ngồi xổm xuống, lấy tay chống cằm và nhìn huynh ấy.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại huynh ấy kể từ khi chúng ta gặp nhau lúc còn nhỏ.
Nam Cung Cẩn vẫn đẹp như xưa.
Chỉ là huynh ấy hơi gầy một chút, sắc mặt tái nhợt, môi nhạt hơn, đôi mắt trong veo như nước giờ đây đang nhắm nghiền lại.
So với vẻ ngây thơ của thời niên thiếu, giờ đây lại có phần trưởng thành hơn.
Ta đã gặp huynh ấy trong giấc mơ hàng ngàn lần, bây giờ nhìn được người thật như thế này, nói không kí//ch động chắc chắn là giả.
Hôm nay ta đã gả cho Nam Cung Cẩn, cho dù có làm gì đi nữa thì vẫn là danh chính ngôn thuận. Huống hồ giờ đây huynh ấy đang hôn mê, mà trong căn phòng này người tỉnh táo nhất chỉ có mình ta.
Ta không cần phải rụt rè, kiềm chế nữa, ta làm vậy để làm gì?
Ta làm vậy cho ai xem?
Nghĩ đến đây, ta rất muốn hôn huynh ấy vài cái.
Mà ta từ trước đến nay, ta nghĩ gì thì làm đấy.
Vì vậy, ta “chụt” một cái, hôn lên một bên má tái nhợt của huynh ấy và để lại một dấu son đỏ tươi trên má.
Lúc này trông huynh ấy tươi tắn hơn nhiều so với bộ dáng trầm lặng khi trước.
Sau đó, ta vui vẻ để lại những dấu hôn lên má phải, trán, cằm, chóp mũi của huynh ấy. Nhìn huynh ấy có đầy dấu môi của ta thì tâm trạng của ta vui hơn nhiều.
Chỉ có điều là ta không nỡ hôn lên môi của huynh ấy mà thôi.
Ta cảm thấy việc hôn lên môi nên đợi đến khi huynh ấy tỉnh táo lại thì thích hợp hơn.
Ta chơi rất vui.
Nhưng ta không biết có phải là do mình bị ảo giác hay không?
Dường như ta thấy Nam Cung Cẩn hơi nhíu mày lại, hơn nữa lại còn đỏ mặt.
Đợi đến khi ta nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì cả, có lẽ việc mặt huynh ấy đỏ lên là do dấu môi của ta để lại mà thôi.
Sau khi chơi đùa chán, ta quyết định ăn một bữa no nê.
Sau đó, ta lại vui vẻ cởi bỏ bộ y phục rườm rà trên người mình xuống. Nhưng khi chuẩn bị tắm, ta nhìn về phía Nam Cung Cẩn đang nằm trên giườ//ng và hơi do dự một chút.
Nam Cung Cẩn cả ngày đều nằm trên giườ//ng, mà bây giờ đã là tháng sáu, rất dễ đổ mồ hôi. Tuy rằng huynh ấy đang nằm bất động nhưng trong người sẽ cảm thấy khó chịu.
Ta không nghĩ đến việc tắm cho huynh ấy vì ta không có kinh nghiệm tắm cho người khác, nhưng việc lau người thì ta làm được.
Nếu mẹ ta thấy ta có thể làm được việc này, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.
Dù sao ba năm học võ bên ngoài, ngoài việc học được võ công, ta còn học được cách tự lập. Và một khi ta quyết định làm gì, ta sẽ làm ngay tức khắc và không bao giờ trì hoãn.
Vì vậy, trước khi ta tắm, ta lau người cho Nam Cung Cẩn từ đầu đến chân. Đặc biệt là khuôn mặt hiện đầy dấu hôn của huynh ấy, ta vừa lau vừa cười.
Ngoài những bộ phận nhạy cảm ra, những nơi khác đều được ta lau sạch sẽ.
Đáng tiếc là làn da của Nam Cung Cẩn quá nhạy cảm. Ta chẳng dùng lực nhiều mà da của huynh ấy đã đỏ hết cả lên. Sau khi lau toàn bộ thân thể, cả người huynh ấy trở nên hồng hào như hoa đào.
Ta thầm cảm thán trong lòng, làn da của Nam Cung Cẩn thật sự còn mịn màng hơn cả làn da của ta nữa!
So với huynh ấy, ta chẳng khác nào là nam nhân thô kệch.
Sau khi thay tẩm y sạch sẽ cho Nam Cung Cẩn, đầu ta đã đổ đầy mồ hôi.
Sau đó đến lượt ta đi tắm rồi thay một bộ y phục thoải mái. Trước khi lên giườ//ng, ta còn tận tình ôm Nam Cung Cẩn từ bên ngoài mép giườ//ng vào bên trong giườ//ng, dù sao thì vẫn tiện cho ta hơn.
Nam Cung Cẩn rất nhẹ, với sức nặng này của huynh ấy còn chẳng bằng tiểu Hoa Trư nhà ta nuôi nữa!
Cuối cùng, sau khi mọi việc xong xuôi, ta hài lòng nằm xuống bên cạnh Nam Cung Cẩn. Nhìn khuôn mặt hoàn hảo của huynh ấy, ta thở dài nói.
“Nam Cung Cẩn, cuối cùng huynh cũng thuộc về ta rồi, không uổng phí mấy năm qua ta thầm thương trộm nhớ huynh.”
Sau đó ta đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên má trái của huynh ấy và rồi thiếp đi vì quá mệt.
Đêm đó ta ngủ ngon lành và chẳng có giấc mơ nào hết.