13.

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc lại.

Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Cẩn hiện ra trước mắt mình. Đôi mắt dịu dàng của huynh ấy đang nhìn ta.

Phản ứng đầu tiên của ta là nghĩ rằng mình đang trong giấc mơ, cho nên ta đưa tay chạm vào khuôn mặt của huynh ấy, tất nhiên là ta sờ được rồi.

Sau đó, ta nhìn lướt qua đôi môi hồng hào của huynh ấy, trước khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay ta đã giữ chặt lấy đầu huynh ấy, người hơi nghiêng về phía trước, hướng thẳng về đôi môi ấy và hôn lên.

Một hành động liền mạch như vậy không cho phép từ chối.

Môi của huynh ấy thật sự rất mềm mại, ta không kiềm lòng được mà liế//m nhẹ một cái, nó còn có vị hơi đắng.

Mặc dù ở trong giấc mơ nhưng ta không có tham lam, ta chỉ hôn huynh ấy một cái thôi. Nếu hôn quá lâu, Thái tử xinh đẹp sẽ bị ta làm cho sợ mất.

Ta nhắm mắt lại rồi buông huynh ấy ra, sau đó lại vòng tay qua cổ huynh ấy để mặt mình cọ cọ vào má của huynh ấy.

Trong lòng ta lại còn cảm thán, vừa lạnh lại còn vừa mịn nữa!

Sau khi cọ xong, một câu hỏi bỗng dưng xuất hiện trong đầu ta.

Tại sao làn da của huynh ấy lại lạnh như vậy?

Lý trí vốn đã bỏ nhà ra đi, cuối cùng cũng đã trở về với cái đầu chậm chạp của mình rồi.

Nếu ta không nhớ lầm, vừa rồi Thái tử mở to mắt phải không?

Động tác của ta lập tức trở nên cứ//ng đờ, ta cảm thấy chột dạ và không biết phải đối mặt với Nam Cung Cẩn đang mở to mắt kia như thế nào đây?

Nhưng ta lại nghĩ.

Chúng ta đã thành hôn với nhau rồi, cũng chẳng phải yêu đương vụng trộm gì, ta chột dạ như vậy làm gì chứ?

Ta còn đang rối rắm vì không biết phải đối mặt với cảnh xấu hổ trước mắt như thế nào thì Nam Cung Cẩn lên tiếng.

“Doanh Doanh tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trầm thấp của Thái tử truyền đến, có chút hơi khàn. Đặt biệt là hai chữ “Doanh Doanh”, nó mang một sự quyến rũ lạ thường.

Ta im lặng rút tay mình ra khỏi cổ của Thái tử.

Sau đó nở một nụ cười tươi tắn với vẻ ngạc nhiên: “Thái tử, ngài đã tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, thần thiếp lập tức đi mời ngự y đến.”

Ta vừa định rời khỏi giườ//ng nhưng Nam Cung Cẩn đã nắm lấy tay ta, không cho ta đi.

Mặc dù ta có thể dễ dàng rút tay mình ra nhưng đây là lần đầu tiên mà Nam Cung Cẩn chủ động nắm lấy tay ta. Trong lòng ta thầm hy vọng huynh ấy sẽ nắm tay ta lâu hơn một chút nữa.

Ta xoay người lại, Nam Cung Cẩn kéo ta ngồi xuống giườ//ng, rồi sau đó cũng tự mình ngồi dậy.

Huynh ấy đưa tay trái lên che miệng và khẽ ho một tiếng, rồi sau đó dùng tay phải nắm lấy tay ta. Vẻ mặt áy náy nói.

“Hôm qua là ngày đại hôn, cô không thể đích thân nghênh đón nàng được, làm nàng phải chịu ấm ức rồi.”

Ta im lặng lắc đầu.

Vốn ta đến đây là để xung hỉ, nếu Nam Cung Cẩn có thể bước xuống giườ//ng đón dâu thì chắc chắn sẽ không đến lượt ta làm Thái tử phi rồi.

Nam Cung Cẩn thấy ta như vậy, huynh ấy lại nói tiếp.

“Là do cô kéo dài thân thể bệnh tật này, làm cho nàng phải chịu thiệt thòi. Được Doanh Doanh không bỏ rơi cô là may mắn lớn của cô rồi. Doanh Doanh thật thà đáng yêu, nàng đừng vì chuyện vừa rồi mà xa cách với cô.”

Ánh mắt dịu dàng của huynh ấy dường như có thể bao dung thế gian vạn vật, mà ta chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong muôn vàn vạn vật ấy.

“Vậy, sau này thần thiếp có thể hôn ngài được không?”

Miệng của ta vẫn luôn phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Sau khi hỏi xong câu đó, ta ước gì có thể vả mình một cái thật đau rồi sau đó tìm một cái hố để chui xuống.

Đúng là xấu hổ quá đi mất, quả nhiên sắc đẹp luôn làm cho người khác mất đi lý trí!

Nhưng cho dù ta có tự trách bản thân mình bao nhiêu đi nữa, thì ta vẫn muốn nghe câu trả lời của Nam Cung Cẩn.

Nếu Nam Cung Cẩn không thích việc tiếp xúc với ta, sau này ta sẽ giữ khoảng cách với huynh ấy.

Không cần phải làm mỹ nhân cảm thấy ghê tởm.

Có vẻ Nam Cung Cẩn cũng bị câu hỏi của ta làm cho sửng sốt, trông huynh ấy có vẻ hơi ngượng ngùng.

Huynh ấy cụp mắt nhìn sang một bên, tai đỏ bừng lên, môi mím lại, cân nhắc nói.

“Cô và Doanh Doanh là phu thê danh chính ngôn thuận, có một số việc là điều tự nhiên và hợp lẽ.”

Nghe câu nói này, ta hiểu rằng huynh ấy đã đồng ý.

Mắt ta lập tức sáng lên.

Nhân lúc Nam Cung Cẩn không chú ý, ta lén hôn một cái lên môi huynh ấy rồi sau đó tủm tỉm chạy đi.

Quả nhiên, con người không nên quá để ý đến mặt mũi.

Chỉ cần mỹ nhân không chê, mặt dày một chút cũng không sao!

14.

Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của cung nhân.

Khi các cung nữ tiến vào và thấy Thái tử đã tỉnh lại, bọn họ vui mừng vô cùng và lập tức chạy đi thông báo cho Bệ hạ và Hoàng hậu biết.

Còn ta đặc biệt ra lệnh cho người đi mời ngự y đến.

Chẳng bao lâu sau, Hoàng hậu đã đến.

Ta lập tức đi nghênh đón.

Chỉ có điều Hoàng hậu quá gấp gáp nên bà ấy không chú ý đến ta mà trực tiếp chạy đến bên giườ//ng của Thái tử.

Hoàng hậu nắm lấy tay Thái tử, trên khuôn mặt tràn ra những giọt nước mắt của sự vui mừng.

Nam Cung Cẩn nhẹ giọng an ủi bà ấy.

Nhìn mẹ con bọn họ, lòng ta cảm thán: Đúng là mẹ con ruột.

Nhan sắc của Thái tử và Hoàng hậu thật sự rất giống nhau. Chỉ có điều, nhan sắc của Hoàng hậu là vẻ đẹp kinh diễm, trong khi Thái tử Nam Cung Cẩn lại có vẻ đẹp dịu dàng, sâu lắng.

Sau đó, ta còn ra sức tưởng tượng về tương lai của mình, mong rằng con của ta và Thái tử sau này lớn lên sẽ giống như Thái tử. Như vậy, dù sau này bọn chúng lớn lên và thành thân đi nữa, chỉ cần có khuôn mặt này cũng là một ưu thế.

Trong lúc ta đang phân vân không biết sinh bao nhiêu bé trai, bé gái thì giọng nói của Hoàng hậu vang lên, kéo ta quay về thực tại.

“Con chính là Doanh Doanh phải không? Đúng như lời quốc sư đã nói, con quả thực là phúc tinh của con ta. Con vừa gả vào cung thì Cẩn nhi đã tỉnh.” Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt trìu mến.

Trong lòng ta chợt căng thẳng, đây chính là mẹ chồng nghiêm khắc của ta.

Ta hoảng hốt quỳ xuống đất, dập đầu và nói: “Thái tử có thân thể quý giá ngàn vàng, được Bệ hạ và Hoàng hậu che chở, ắt sẽ được phúc tinh cáo chiếu, ích thọ diên niên.”

(Ích thọ diên niên: càng thêm nhiêu thọ, kéo dài nhiều năm)

Nói xong lời này, ta thấy bất an trong lòng.

Từ “ích thọ diên niên” này là câu mà người khác nói chúc mừng tổ phụ ta khi đại thọ 60 mươi của ông ấy.

Giờ đây ta lại vận dụng nó trên người Thái tử, không biết nó có phù hợp hay không?

Thái tử bị lời nói này của ta làm cho bật cười, Hoàng hậu cũng cười.

“Đúng là một đứa trẻ tốt, bổn cung không chọn lầm người rồi. Từ nay về sau phải sửa lại cách xưng hô rồi.”

Nói xong, Hoàng hậu sai người chuẩn bị một đại hồng bao cho ta.

Ta cũng dập đầu nói: “Tạ mẫu hậu ban ân.”

Sau đó, Bệ hạ cũng tới.

So với năm đó thì giờ đây đã già đi nhiều, nhưng phong thái chẳng có gì thay đổi.

Ngự y chẩn đoán bệnh và nói rằng nhờ tâm trạng của Thái tử tốt lên nên bệnh tình cũng được cải thiện nhiều. Nếu tiếp tục dùng thuốc và dốc lòng điều trị sẽ có hy vọng hồi phục.

Hoàng đế vui mừng khôn xiết.

Bởi vì ta có công cứu Thái tử nên Hoàng đế đã hào phóng ban thưởng cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu.

Cảm giác không làm gì mà lại trở thành ân nhân cứu mạ//ng của Thái tử khiến cho ta cảm thấy không được an tâm.

Ta nhìn sang ngự y đang đứng bên cạnh mình.

Lão nhân gia đã quan tâm lo lắng, vất vả đến nỗi đầu tóc cũng đã bạc trắng, tốn bao công sức như vậy mà chẳng được Hoàng đế khen ngợi, còn ta thì có tài đức gì đâu?

Chờ đến khi Hoàng đế và Hoàng hậu đi rồi, ta đem một hộp châu báu đi tìm lão ngự y.

Lão ngự y nhìn ta với vẻ mặt nghi ngờ. Thấy ta đưa hộp châu báu cho ông ấy, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó là sợ hãi muốn từ chối.

Ta nói với ông ấy rằng sức khỏe của Thái tử được chuyển biến tốt, thật ra ngự y mới là người có công lớn nhất, nên phần thường này đáng lẽ phải thuộc về ông ấy một nửa.

Thấy ta có thái độ chân thành và kiên quyết, lão ngự y vui vẻ nhận lấy, khuôn mặt hiện lên nếp nhăn vì cười.

Thấy ông ấy vui vẻ như vậy, ta lập tức hỏi ngay: “Độc tố trong người Thái tử có giải được không? Bệnh tình của ngài ấy như thế nào rồi? Ngày thường có cần chú ý gì không?”

Ba câu hỏi liên tiếp làm cho lão ngự ý không kịp trở tay.

Lão ngự y nhìn ta rồi lại nhìn lướt qua hộp châu báu trong tay mình, sau đó hiểu ý, cười nói.

“Thái tử phi đối với Thái tử điện hạ thật sự là có lòng. Trong người điện hạ vẫn còn một ít độc tố nên cần có thêm thời gian để loại bỏ nó hoàn toàn. Bây giờ Thái tử có thể tỉnh lại, chứng tỏ đã có dấu hiệu tốt. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, ăn uống đầy đủ, giữ tinh thần thoải mái và thường xuyên vận động thì sẽ hồi phục nhanh hơn.”

Sau đó, ông ấy còn tận tình kê cho ta một đơn thuốc bổ, để cho ta có thể bồi bổ sức khỏe cho Nam Cung Cẩn.

Được rồi, ta hiểu rồi.

Nói một cách đơn giản chính là ăn nhiều, vận động nhiều và không được tức giận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play