1.
Ta không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày, ông trời ưu ái ta đến vậy, sắc phong ta làm Thái tử phi.
Có nằm mơ, ta cũng không dám nghĩ đến chuyện tốt như thế này.
Chỉ là sắc mặt của cha mẹ và tổ phụ ta lại trở nên buồn rầu.
Bởi vì thân thể của Thái tử ốm yếu, mà cuộc hôn nhân này được hoàng thất ban lại có ý xung hỉ.
Nhưng bọn họ không biết, Thái tử Nam Cung Cẩn chính là nam nhân trong giấc mơ thời còn trẻ của ta, và giấc mơ đó đã theo ta rất nhiều năm.
Mặc dù tám năm đã trôi qua, nhưng người trong giấc mơ ấy vẫn luôn rõ ràng như cũ, không hề phai mờ đi chút nào.
Và giấc mơ đó cũng chính là tâm tư của ta, ta không dám nói mà cũng chẳng thể nói ra được.
Xe liễn rước dâu của Đông Cung lung lay lắc lư, nó làm ta nhớ đến lần đầu gặp Nam Cung Cẩn khi còn trẻ.
Nếu dùng một từ để diễn tả cuộc gặp gỡ đó.
Thì chỉ có thể là khó mà diễn tả được.
2.
Ta là Liễu Doanh Doanh, cháu gái của tổ phụ - là một vị quan lớn.
Từ nhỏ ta đã ăn rất khỏe, chỉ thích ăn thịt, với lại sức khỏe của ta lại cực kỳ tốt.
Vào năm tám tuổi, tổ phụ đưa ta đi tham gia buổi yến tiệc trong kinh thành, nói là muốn cho ta mở mang thêm tầm mắt.
Khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon trước mắt mình, nó đã kí//ch thích đến sự thèm ăn của ta.
Trong khi đó, các tiểu cô nương nhà khác chỉ gắp một cọng rau xanh, nhai kỹ nuốt chậm, thì ta lại vui vẻ ôm chân giò lớn để gặm.
Mà cũng may, ngoài việc ta hơi béo một chút nhưng trông ta vẫn vui vẻ, đáng yêu, tướng ăn cũng không đến nổi quá tệ.
Nếu không, tổ phụ chắc chắn sẽ ghét ta vì đã làm ông ấy xấu hổ và sau này sẽ không đưa ta đi cùng nữa.
Chỉ trách những món ăn đó quá hợp khẩu vị với ta, làm ta không thể nào kiềm lòng được mà quét sạch tất cả mười đĩa trước mặt.
Thật ra, tổ phụ ta đã quen với việc này rồi, vì ở nhà ta vẫn luôn như vậy. Nhưng ở các bàn khác, có vài bé trai, bé gái cứ nhìn ta như nhìn khỉ.
Còn ta vẫn thản nhiên ăn uống như thường và xem bọn họ như không khí.
Cứ mỗi lần như vậy, Nam Cung Diệp sẽ luôn ngưỡng mộ sự bình tĩnh của ta, nhưng thật ra ta biết là hắn đang muốn khen mặt dày của ta như bức tường thành.
Sau đó, tổ phụ đi đến tiền viện để trò chuyện với các quan viên, ông ấy bảo ta ra hậu viên chơi với các bạn.
Mà ở hậu viên thì có một cái đình nghỉ mát.
Trong đình nghỉ mát ấy, có hơn mười đứa trẻ trạc tuổi với ta đang vây quanh người thiếu niên khoác trên mình chiếc áo gấm màu bạc.
Mà ta chỉ nhìn thấy được một bên sườn mặt của vị thiếu niên ngồi đó.
Ban đầu ta không có ý định qua đó, dù sao cũng chẳng quen biết gì nhau. Nhưng xui xẻo thế nào, thiếu niên kia cảm nhận được điều gì đó rồi quay đầu nhìn về phía ta.
Đúng là cái nhìn thoáng qua đầy ngạc nhiên!
Thiếu niên có mái tóc đen nhánh, mượt mà được xõa xuống vai, trên đầu đội chiếc mũ tóc màu bạc và trên chiếc mũ đó được cài một chiếc trâm ngọc trắng.
Khuôn mặt của huynh ấy cực kỳ sắc sảo, nhưng sự kết hợp đó không tạo ra sự nổi bậc mà ngược lại, nó mang một vẻ đẹp dịu dàng và khiêm tốn.
Làn da của thiếu niên ấy rất trắng, còn môi lại rất nhạt.
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp của huynh ấy dường như nhìn thấu được lòng người, khi rũ mắt mỉm cười, khí chất dịu dàng như ngọc, làm cho người khác có cảm giác như được tắm mình trong làn gió xuân!
Đương nhiên, lúc đó ta chỉ mới tám tuổi nên trong bụng không có nhiều thành ngữ đến như vậy.
Cho nên, ta chỉ biết dùng những từ đơn giản nhất để biểu đạt cảm xúc của mình: Xinh đẹp! Thật xinh đẹp! Quá xinh đẹp!
Quả nhiên, con người đều thích cái đẹp!