7.

Thật ra, mối quan hệ giữa ta và Nam Cung Diệp rất đơn giản, chỉ là hai đứa nhỏ vô tư, là thanh mai trúc mã, là biểu huynh biểu muội.

Đối với cách nói này của ta, hắn luôn nhìn ta với sự khinh bỉ.

“Có thanh mai nào mà một bữa ăn ba bát cơm, bữa ăn nào cũng phải có thịt, chỉ với một chưởng cũng có thể làm vỡ gạch.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, không nói nhiều lời, nhấc chân lên đá vào bản mặt đáng ghét của hắn.

Trước khi ta năm tuổi, ta hay bị các trưởng bối trêu chọc là hay chạy theo mông Nam Cung Diệp và gọi hắn là “Tiểu tướng công.”

Còn hắn, vì thấy ta mập mạp nên hắn đã đặt biệt danh cho ta là “Liễu béo.”

Cứ mỗi lần nghe thấy ba chữ này, hai người bọn ta không tránh khỏi được việc một trận đuổi bắt với nhau.

Sau này lớn lên, bọn ta thường xuyên tranh cãi với nhau, rồi dẫn đến việc mặt mày bầm dập, khóc lóc ầm ĩ.

Thật ra mối quan hệ giữa bọn ta chỉ đơn thuần là biểu huynh biểu muội, mà các trưởng bối lại muốn bọn ta tiến thêm bước nữa.

Nhưng ta và Nam Cung Diệp chỉ trừng mắt thách thức với nhau, cứ như thể bọn họ muốn bọn ta đá//nh nhau nhiều hơn nữa vậy.

Chỉ cần đá//nh nhau một trận, đảm bảo rằng trên người bọn ta sẽ xuất hiện thêm những vết bầm tím mới.

Mặc dù bọn ta đá//nh nhau từ nhỏ đến lớn nhưng mối quan hệ giữa bọn ta thật sự rất bền chặt. Không chỉ vì mối quan hệ đá//nh đấ//m nhau từ nhỏ của bọn ta, mà còn là vì sự đồng minh về việc giữ bí mật cho nhau.

Ta thích Nam Cung Cẩn, còn Nam Cung Diệp thích Trần Liên Nhi.

Nhưng Nam Cung Cẩn là đương kim Thái tử, huynh ấy là người thanh cao trong sáng, cao lĩnh chi hoa, lại có địa vị cao quý, khác một trời một vực với ta.

Còn Trần Liên Nhi là thứ nữ của Thượng thư phủ, dù trong mắt Nam Cung Diệp đẹp như tiên nữ nhưng lại có xuất thân quá thấp kém, nên cũng khác biệt so với hắn.

Ta là không dám nghĩ, còn Mẫu phi của hắn lại không cho phép hắn nghĩ đến.

Bọn ta là những người cùng chung cảnh ngộ, mỗi lần như thế này, bọn ta đều tìm thấy được sự đồng cảm của nhau và cùng nhau uống rượu để quên đi muộn phiền.

8.

Sau khi giới thiệu về trúc mã rồi thì giờ quay chủ đề chính.

Trước đó ta cũng đã nói, mặc dù ta muốn quên đi Thái tử xinh đẹp, nhưng giấc mơ đó vẫn luôn ám ảnh lấy ta.

Cho dù ta có tìm đại phu, kê thuốc an thần để uống nhưng chẳng có tác dụng gì. Vì vậy, ta đã vòng vo hỏi han Nam Cung Diệp về tình hình của Thái tử.

Qua lời kể của hắn, ta cũng biết được Thái tử là Nam Cung Cẩn.

Huynh ấy vừa dịu dàng, vừa khiêm tốn lại còn uy nghiêm, học thức uyên bác nhưng không hề kiêu ngạo.

Thái tử đối xử với các huynh đệ rất tốt, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã tham gia vào việc triều chính, những quan điểm của huynh ấy về việc triều chính đều được người trong triều khen ngợi.

Chỉ có điều là sức khỏe của Thái tử không được tốt cho lắm, đó là do căn bệnh bẩm sinh khi còn ở trong bụng mẹ.

Trong suốt nhiều năm qua, dưới sự dốc hết sức để chữa trị nên mới được như ngày hôm nay.

Thấy vẻ mặt si mê của ta, Nam Cung Diệp - người vốn dĩ trưởng thành hơn ta đã nhận ra cảm xúc của ta, hắn nói.

“Ngươi thích Thái tử ca ca à?”

Ta gật đầu, đáp lại: “Trông ngài ấy rất tuấn tú thế mà.”

Lời nói của ta làm cho Nam Cung Diệp hơi bị mắc nghẹn.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Ngươi thẳng thẳng thật đấy! Nếu Thái tử ca ca mà nghe được, không chừng sẽ bị người dọa cho sợ mất thôi!”

Ta khẽ hừ lạnh trong lòng.

Cũng đúng, lần trước chỉ nhổ cây liễu mà mặt mày Thái tử đã tái mét hết cả lên còn gì.

Nam Cung Diệp nhìn ta với ánh mắt thương hại, nói.

“Cậu của Thái tử ca ca là Tiêu thừa tướng. Hoàng hậu nương nương cũng đã định sẵn cho việc Thái tử ca ca cưới đích nữ của Tiêu thừa tướng làm Thái tử phi, hơn nữa còn có đích nữ của Tướng quân phủ làm Trắc phi. Ngươi hãy từ bỏ đi, đừng để người khác chê cười.”

Mặc dù ta không hiểu vì sao việc thích Thái tử lại bị người khác cười nhạo, nhưng từ lời nói của Nam Cung Diệp, ta nhận ra rằng việc thích một người như Thái tử xinh đẹp là một bí mật không thể tiết lộ.

Nhưng đáng tiếc, ta cứ nghĩ mình buông bỏ được, nhưng cảnh trong mơ ấy lại không buông tha ta.

Qua bao nhiêu giấc mơ giữa đêm ùa về, hình ảnh về lần đầu gặp gỡ như đang muốn nhắc nhở ta về việc tồn tại của Nam Cung Cẩn.

Nếu huynh ấy không phải là Thái tử, ta thật sự nghi ngờ rằng huynh ấy chính là yêu tinh trong núi rừng, dùng yêu thuật để khiến cho ta nhớ mãi không quên.

Sau một thời gian dài, ta cũng dần dần chấp nhận những giấc mơ đó.

Nhưng theo năm tháng trôi qua, ta cũng dần trưởng thành hơn, ta mới hiểu được những ẩn ý trong lời nói của Nam Cung Diệp đã nói với ta lúc trước.

Sự khác biệt giữa những rung động trong giấc mơ và khoảng cách quá xa vời trong hiện thực, nó khiến cho ta phải đấu tranh trong cảm xúc.

Nếu ta không có ý chí mạnh mẽ thì có lẽ ta đã phát điên mất rồi.

Tình yêu thời thiếu nữ của ta chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc.

9.

Sau đó, mẹ ta đã đưa ta ra ngoài bái sư học nghệ.

Lấy danh là đi học võ nhưng thật ra là để giảm cân, cứ như thế mà ta đi suốt ba năm trời.

Suốt ba năm đó, thỉnh thoảng ta nhận được thư từ Nam Cung Diệp mà mới biết được tình hình của Nam Cung Cẩn sống rất khổ sở.

Có người đã hạ độc huynh ấy.

Nghe nói, đó là loại độc của Tây Vực, cũng vì vậy mà trong cung đã xảy ra một cuộc xung đột đẫm máo, hơn trăm người thiệt mạ//ng.

Vốn dĩ thân thể của Nam Cung Cẩn đã ốm yếu, mà lần bị hạ độc này đã làm cho huynh ấy nằm liệt trên giườ//ng suốt ba năm trời.

Mà các Hoàng tử khác lại có dã tâm nhìn vào vị Thái tử của huynh ấy như hổ rình mồi, khiến cho địa vị của Nam Cung Cẩn càng ngày càng nguy cơ lung lay hơn.

Trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu.

Vị thiếu niên xinh đẹp, dịu dàng như vậy, lại phải sống trong cung điện đầy rẫy những âm mưu, đấu tranh hiểm ác.

Không chỉ phải lo lắng cho tính mạ//ng của mình mà còn phải đề phòng các huynh đệ tranh đoạt ngôi vị, thật là đáng thương quá rồi!

Nhưng ta chẳng giúp được gì cho huynh ấy cả.

Điều duy nhất mà ta có thể làm chính là đi chùa Tương Quốc, lặng lẽ cầu phúc cho huynh ấy.

Bổn cô nương ta vốn dĩ không tin quỷ thần nhưng vì huynh ấy, ta nguyện khẩn cầu các vị thần tiên Đại La trên trời, phù hộ cho thiếu niên trong lòng ta được bình an, mạnh khỏe.

Thậm chí ta còn xin cả bùa bình an đem về.

Trong ba năm bái sư học nghệ, ta đã giảm đi rất nhiều mỡ thừa trên người.

Ta giờ đây có ngũ quan xinh xắn, dáng người thon thả.

Mẹ ta rất hài lòng về điều này. Cuối cùng, bà ấy không cần phải ngước mắt lên mà hâm mộ tiểu cô nương xinh đẹp của nhà người ta nữa rồi.

Vì vậy, mẹ ta đã đưa ta tham gia các buổi yến tiệc lớn nhỏ của các phu nhân trong kinh thành suốt năm ngày liền, chỉ vì muốn khoe khoang với mọi người rằng tiểu nữ mập mạp nhà mình nay đã lột xá//c hoàn toàn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play