5.

Trên đường trở về, ta hỏi tổ phụ về vị thiếu niên mà hôm nay đã gọi Hoàng đế là phụ hoàng là ai?

Tổ phụ trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó tức giận nói.

“Đó là đương kim Thái tử điện hạ. Hôm nay Thái tử vẫn luôn ở trong đình nghỉ mát, những việc ngu xuẩn mà con làm, Thái tử đều nhìn thấy hết.”
Ta không phục, đáp lại: “Vừa rồi Thái tử còn cười với con nữa mà, chắc chắn ở trong cung, ngài ấy chưa từng nhìn thấy ai nhổ cây dương liễu!”

Thấy ta cãi lại, tổ phụ càng thêm tức giận hơn.

“Thái tử cười là cười con ngốc đấy! Những người khác ở trước mặt Thái tử đều là cầm kỳ thư họa, đàm thi luận đạo. Còn con không biết gì thì cứ đứng yên một chỗ là được. Nhưng con thì hay rồi, ở trước mặt Thái tử mà còn dám nhổ cây của chủ nhà. Con có biết cây mà con nhổ đó, nó bằng nửa năm bổng lộc của phụ thân con không? Lần sau gặp lại Thái tử, con còn muốn biểu diễn gì nữa? Lấy ngự//c đập vỡ đá sao?”

Nghe tổ phụ nói vậy, ta không biết ông ấy đang tức giận vì mất mặt hay là vì số bạc phải bồi thường kia, nhưng miệng ta lại vô thức đáp lại tổ phụ.

“Chỉ cần Thái tử muốn xem, việc đập đá bằng ngự//c cũng không phải không thể.”

Tổ phụ bị ta làm cho tức giận đến mức không thốt ra lời, sau khi trở về, ông ấy phạt ta bằng cách không cho ta dùng bữa tối.

Sau đó ta còn nghe nói, kho bạc của cha ta đã bị tổ phụ cướ//p đoạt sạch sẽ. Khi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của phụ thân mình, ta mới nhận ra mình đã làm hại ông ấy rồi.

Sau sự việc hôm đó, việc cháu gái của lão Liễu gia nhổ bật gốc cây liễu đã lan truyền khắp kinh thành.

Mà ta cũng không quan tâm đến việc người khác nói gì về mình.

Nhưng từ đó về sau, trong giấc mơ của ta thường xuyên xuất hiện hình ảnh: một cái đình nghỉ mát, một vị thiếu niên xinh đẹp cùng với nụ cười tuyệt đẹp không ai sánh bằng khi ngoảnh đầu quay lại nhìn.

Đặc biệt là ánh mắt dịu dàng như nước ấy đã xuất hiện trong giấc mơ của ta hàng trăm ngàn lần.

6.

Thật ra, trong cuộc đời của ta còn có một nam nhân quan trọng (có chút cần thiết).

Hắn là Nam Cung Diệp, là Lục hoàng tử của hoàng gia.

Vào ngày phong Phi, mọi người đều chú ý đến thánh chỉ sắc phong Thái tử phi nhưng lại bỏ qua một thánh chỉ khác vào ngày hôm đó, đó là sắc phong nữ nhi của Thượng thư đại nhân Trần Liên Nhi vào cung làm tài nhân*.

(Làm tài nhân: là một trong những cấp bậc thấp nhất của các phi tần trong hậu cung)

Mà Trần Liên Nhi lại là người trong lòng của Nam Cung Diệp. Người trong lòng đột nhiên trở thành nữ nhân của phụ hoàng mình, chuyện này ai mà chịu đựng được.

Cho đến tận bây giờ, ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt cô đơn của Nam Cung Diệp khi đến từ biệt ta vào ngày hôm đó.

Đêm đó, hắn đến rất vội, mà ta cũng rất cảnh giác.

Ta cứ tưởng là hái hoa tặc nên đã không khách khí mà đá//nh cho hắn một trận. Sau đó ta mới phát hiện ra người đó chính là Nam Cung Diệp.

Cũng may là không gây ra tiếng động gì lớn, nếu không, bị các trưởng bối trong phủ phát hiện thì khó mà giải thích được.

Sau khi dừng tay lại, Nam Cung Diệp ném cho ta một chiếc da//o găm.

Ta hoang mang nhìn hắn.

Hắn nói, Liên Nhi vào cung trở thành nữ nhân của phụ hoàng hắn, tình yêu say đắm thời niên thiếu của hắn cũng nên buông bỏ, cho nên hắn muốn rời kinh thành một thời gian để quên đi đoạn tình cảm này.

Và hắn cũng biết việc ta được ban hôn với Thái tử, sợ rằng không kịp đến tham gia hôn lễ của ta, vì vậy đã chọn con da//o găm này để làm quà cưới tặng ta.

Ta nhíu mày lại.

Món quà này đúng là chẳng có tâm chút nào.

Ai đời lại tặng con da//o găm vào ngày đại hôn?

Mặc dù không thích nhưng ta vẫn nhận lấy nó.

Nhìn thấy hắn u rũ mặt mày, ta an ủi hắn: “Đừng tre//o c//ổ trên một cành cây, cành cây này không có duyên với huynh đâu. Nhưng sẽ có một cành cây khác vì huynh mà nguyện ý thành toàn cho huynh.”

Chỉ với một câu nói này của ta đã khiến cho hắn tức giận đến mức nhảy dựng lên.

“Liễu béo, ngươi không biết an ủi người khác thì đừng có nói, nghe những lời ngươi nói chỉ khiến người ta muốn đá//nh cho ngươi một trận. Sao không gọi ngươi là Liễu Đầu Gỗ đi? Đúng là uổng phí cái tên Liễu Doanh Doanh mà phụ thân ngươi đã đặt cho ngươi!”

Ta lườm mắt nhìn hắn rồi xua tay nói.

“Ngươi mau cút đi đi, nếu để người khác phát hiện được sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh Thái tử phi tương lai của ta mất.”

Sau đó, hắn liếc mắt nhìn ta một cái khinh bỉ rồi trèo cửa sổ rời đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play