Edit: Dứa đại ca

Úc Bạch ngơ ngác nhìn vết thương trên cánh tay của đứa bé, nhưng cuối cùng cậu cũng không đưa thuốc cho nhóc ấy. Không phải vì Úc Bạch keo kiệt, mà vì người có thể đánh một đứa trẻ trở thành như vậy chắc chắn không phải người lương thiện gì. Nếu vết thương của đứa bé này được chữa khỏi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay.

Úc Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa bé ấy: “Phía sau có người đuổi theo nhóc không?” Đứa bé ấy cụp mắt xuống, giãy giụa mãnh liệt muốn rời khỏi vòng tay của Úc Bạch.

“Nhóc đừng cử động. Ta cũng đâu phải muốn thẩm vấn nhóc đâu, ta chỉ muốn giúp nhóc thôi.” Úc Bạch nắm lấy tay nhóc ấy rồi kiên nhẫn nói. Nói xong, cậu vẫy tay về phía sư đệ đã tỉnh dậy: “Có quần áo mới thì mang cho ta một bộ.”

Tiểu đệ tử đó do dự một lúc mới nói: “Sư huynh, chỉ có sư muội Vũ Nhi mới có một bộ quần áo khác, chúng ta đều chỉ có một bộ này thôi.”

Biết ngay mà, Úc Bạch giơ tay đánh vào đầu đối phương, hận rèn sắt không thành thép nói: “Trước khi ra ngoài không phải ta đã nói là mang thêm quần áo rồi à? Sao lại không chịu nghe lời vậy hả? Quên đi, quên đi, cũng đều là quần áo, mau cầm nó đến đây!”

Tiểu đệ tử đó sờ sờ đầu mình, có chút tủi thân nói: “Cái này không phải có hơi nặng rồi sao ạ? Ai biết bây giờ sư huynh lại cần quần áo cơ chứ.” Nói xong còn tò mò liếc nhìn đứa bé trong lòng Úc Bạch. Sau khi Úc Bạch trợn mắt nhìn hắn, hắn mới bực bội rời đi.

Úc Bạch lấy được quần áo thì dẫn đứa bé ấy đến một nơi vắng vẻ, dùng khăn nhúng nước trong cái bình rồi lau mặt và người cho nhóc ấy.

“Cởi quần áo ra.” Úc Bạch cau mày nhìn bộ quần áo rách nát trên người đứa bé, không biết vì sao đột nhiên thấy tức giận, giống như đứa bé này đáng lẽ không nên bị như thế. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đứa bé ấy vẫn không cử động, nó không thích mặc quần áo của nữ nhân, càng không thích bị ép buộc. Úc Bạch giơ tay muốn kéo quần áo của nhóc ấy ra rồi lại cảm thấy không thích hợp lắm, bản thân hình như không nên đối xử thô bạo như vậy với một đứa bé.

Vì thế cậu kiên nhẫn nhẹ giọng nói: “Nhóc ngoan ngoãn một chút, trên người không thấy đau à? Cảm thấy đau thì phải nói ra, đau thì phải bôi thuốc lên.”

Đứa trẻ cử động cơ thể một chút, nơi bị roi đánh vào vừa nóng vừa đau. Vừa nghĩ đến lão Giáo chủ đó, đứa nhóc không biết vì sao chợt nắm chặt nắm tay lại.

Thấy vẻ mặt của đứa bé dần thả lỏng ra một chút, Úc Bạch không ngừng cố gắng: “Ta đoán hiện tại nhóc chắc chắn là bị kẻ xấu ngược đãi đúng không? Yên tâm, ca ca sẽ bảo vệ nhóc. Nhóc nhìn này, muốn kẻ xấu không nhận ra mình thì trước hết cần phải thay đổi hình dạng đúng không nào?”

Không thể không nói, với dáng vẻ như anh trai nhà bên hiện tại của Úc Bạch, nụ cười dịu dàng hòa nhã và cả ánh mắt đầy sự chân thành, cuối cùng đứa bé phải quay đầu đi, né tránh ánh mắt của cậu, khẽ gật đầu nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy.

Úc Bạch nhìn mảnh da đỏ bừng được giấu trong mái tóc đen, cậu không khỏi đưa tay nhéo nhéo một cái. Đứa bé lập tức quay đầu lùi lại về phía sau mấy bước, giống như một con nai đang sợ hãi.

Dù sao thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, Úc Bạch thầm thở dài trong lòng, cậu đi tới giúp đứa bé chỉnh lại quần áo. Khoảnh khắc khi cậu cúi đầu xuống, đứa bé chợt nhếch môi nở nụ cười nhạt, trong đôi mắt màu nâu của nhóc bỗng xuất hiện một vài vệt tối.

Người này không hề có chút đề phòng đến gần nó như vậy, chỉ cần nó hơi dùng một chút lực là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ của đối phương. Tại sao vô duyên vô cớ lại đối xử tốt với mình như vậy? Bàn tay đang đặt trên cổ cậu chuyển qua đặt lên vai của Úc Bạch, nhẹ nhàng dùng sức.

Giáo chủ của Ma giáo là kẻ thích giết chóc thành thói, thích nhất là hành hạ trẻ em. Trong những năm bị lão Giáo chủ ngược đãi, sự thiện lương của nó đã hoàn toàn bị xóa sạch rồi, chỉ còn lại một trái tim dần dần lạnh giá. Trong lòng của nó chỉ tràn ngập sự hận thù không nguôi, nó muốn khiến lão Giáo chủ phải đào tạo nó thành người kế vị.

Lần này nó cũng chỉ là lẻn ra ngoài trong lúc lão Giáo chủ đóng cửa tu luyện mà thôi, cũng không ngờ lại gặp phải mấy tên cướp. Để không thu hút người của Ma giáo đuổi đến, nó không còn cách nào khác chỉ đành trốn thoát. Không ngờ vừa bị mấy tên cướp truy đuổi, trên đường chạy trốn nó còn tự làm mình bị thương. 

Bây giờ thứ duy nhất mà nó có thể sử dụng chính là ma công tàn khốc và khát máu, trong lòng nó luôn tràn ngập hơi thở giết chóc lúc có lúc không. Nếu những người đó vẫn không có mắt như vậy thì không bằng cứ chết đi.

Úc Bạch thay nhóc ấy chỉnh lại quần áo, lau mặt mũi rồi lấy ra một mảnh lụa trắng định che lại đôi mắt của nhóc ấy, nhưng lại bị đứa bé ấy nắm chặt tay lại, khuôn mặt của nhóc hiện lên vẻ không tin tưởng: “Ngươi muốn làm gì?”

Úc Bạch siết chặt bàn tay nhỏ, cảm giác tốt đến lạ thường: “Đương nhiên là ngụy trang rồi. Để nhận biết vẻ ngoài của một người, thứ đầu tiên người ta nhìn vào chính là đôi mắt của người đó. Che lại thì người khác sẽ không biết được có đúng không?”

Nói xong, cậu vén mái tóc dài của nhóc ấy lên rồi nói: “Ngoan nào, nhóc vẫn còn có ta mà. Ta sẽ nắm tay nhóc, đợi khi nào đến trấn nhỏ kia thì ta sẽ cởi bịt mắt cho nhóc có được không? Đúng rồi, tên nhóc là gì thế?”

“Vân Đoan.” Đứa bé ấy xoa xoa ngón tay, dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn. Úc Bạch nhìn thấy dáng vẻ ấy của nhóc, trong lòng thấy mềm mại, cậu cúi người hôn lên trán nhóc ấy, sau đó vừa buộc dải lụa lên vừa thản nhiên nói: “Ta tên là Úc Bạch.”

Nhóc con ấy ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ánh sáng khó có thể hiểu được, nó túm lấy ống tay áo của người kia: “Ừm, Úc Bạch ca ca.”

Úc Bạch bế đứa bé đi về phía chỗ đám tiểu đệ tử đang đứng, vẻ ngoài của cậu hiện tại nhìn cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, bế đứa bé lên cũng không khó khăn lắm.

“Ký chủ, từ khi nào mà anh lại thích trẻ con như vậy thế?” Hệ thống hỏi, nó khó chịu khi bị ký chủ phớt lờ nên chạy ra ngoài để kiếm độ tồn tại.

“Tao thích những thứ mềm mại dễ thương, bao gồm cả trẻ con. Trước đây tao cũng từng có một đứa em trai rất ngoan ngoãn...” Như đang nghĩ tới điều gì đó, Úc Bạch không nói gì nữa.

Đó là một đứa trẻ anh gặp được ở thế giới thực, đứa bé ấy rất ngoan ngoãn và luôn thích gọi cậu là anh trai một cách nhẹ nhàng ngọt ngào. Cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với đứa bé đó, nhưng sau khi cậu đột nhiên rời khỏi nơi đó thì kể từ đó cậu cũng chưa từng gặp lại nó.

“Ca, ca làm sao vậy?” Vân Đoan nhạy cảm cảm nhận được tâm trạng của Úc Bạch có chút chán nản, nhóc lập tức kéo tay áo của cậu hỏi.

“À, không có gì đâu.” Úc Bạch thu hồi suy nghĩ của mình, cậu cười nhạo bản thân còn nhớ đến chuyện trước kia làm gì, bản thân cũng đã chết rồi.

Vân Đoan siết chặt ống tay áo của Úc Bạch hơn một chút, nhóc ấy tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng cậu, không nói gì nữa.

Nói thì phải làm, Úc Bạch lại để mấy tiểu đệ tử nhanh thu dọn đồ đạc rồi đi đến trấn nhỏ kia. Vừa đi cậu vừa nói chuyện lúc có lúc không với Vân Đoan: “Vân Đoan, ừm, gọi nhóc là Vân thôi có được không? Cái tên này nghe khá hay đó chứ!” 

Nhìn thấy Vân Đoan cũng không có vấn đề gật đầu, cậu lại hỏi: “Vân, nhóc có người nhà không? Có muốn ta đưa nhóc về nhà không?”

Vân Đoan im lặng một cách kỳ lạ. Theo lý mà nói thì đáng lẽ nhóc ấy lúc nào cũng nên mong muốn được về nhà mới đúng, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân có ma công và cả ham muốn giết chóc không thể dập tắt được kia, nó chắc chắn sẽ mang đến rắc rối cho cha mẹ mình. Nếu đã như vậy thì không bằng nó cứ đi theo người này, dù sao thì nó cũng không còn nơi nào để đi. ( truyện trên app T Y T )

Sau khi suy nghĩ một lúc, nó trả lời: “Không có. Đệ muốn đi cùng ca ca.”

Úc Bạch suy nghĩ một chút, cảm thấy mình mang theo thêm một đứa bé thì cũng không có vấn đề gì. Cậu sờ sờ đầu của nhóc ấy rồi nói: “Được, nhóc đi cùng ca ca.”

Giọng nói dịu dàng lại nuông chiều, cảm giác những ngón tay ấm áp chạm vào tóc của mình và cả hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt của nó.

Vân Đoan lại tựa vào trong ngực của Úc Bạch, nó cảm nhận được hơi thở của người này, ấm áp dễ chịu đến mức khiến người ta không muốn buông ra.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play