Edit: Dứa đại ca
Úc Bạch ngơ ngác nhìn vết thương trên cánh tay của đứa bé, nhưng cuối cùng cậu cũng không đưa thuốc cho nhóc ấy. Không phải vì Úc Bạch keo kiệt, mà vì người có thể đánh một đứa trẻ trở thành như vậy chắc chắn không phải người lương thiện gì. Nếu vết thương của đứa bé này được chữa khỏi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay.
Úc Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa bé ấy: “Phía sau có người đuổi theo nhóc không?” Đứa bé ấy cụp mắt xuống, giãy giụa mãnh liệt muốn rời khỏi vòng tay của Úc Bạch.
“Nhóc đừng cử động. Ta cũng đâu phải muốn thẩm vấn nhóc đâu, ta chỉ muốn giúp nhóc thôi.” Úc Bạch nắm lấy tay nhóc ấy rồi kiên nhẫn nói. Nói xong, cậu vẫy tay về phía sư đệ đã tỉnh dậy: “Có quần áo mới thì mang cho ta một bộ.”
Tiểu đệ tử đó do dự một lúc mới nói: “Sư huynh, chỉ có sư muội Vũ Nhi mới có một bộ quần áo khác, chúng ta đều chỉ có một bộ này thôi.”
Biết ngay mà, Úc Bạch giơ tay đánh vào đầu đối phương, hận rèn sắt không thành thép nói: “Trước khi ra ngoài không phải ta đã nói là mang thêm quần áo rồi à? Sao lại không chịu nghe lời vậy hả? Quên đi, quên đi, cũng đều là quần áo, mau cầm nó đến đây!”
Tiểu đệ tử đó sờ sờ đầu mình, có chút tủi thân nói: “Cái này không phải có hơi nặng rồi sao ạ? Ai biết bây giờ sư huynh lại cần quần áo cơ chứ.” Nói xong còn tò mò liếc nhìn đứa bé trong lòng Úc Bạch. Sau khi Úc Bạch trợn mắt nhìn hắn, hắn mới bực bội rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play