Khi máy bay hạ cánh, đội ngũ A408 có ba người, mà khi từ trên lầu chót xuống, lại biến thành năm người.
Trong hai người tới sau này, người suýt nữa mất mạng tên là Vương Chiêu, người đàm phán điều kiện với Thời Cẩn tên là Cố Thanh, đều là chiến sĩ cấp S, lực chiến không tầm thường, chỉ bởi vì thương nặng mà tạm thời không cách nào tham gia chiến đấu, đồng thời không có bất kỳ vật tư gì.
Cho nên bây giờ Thời Cẩn càng có xu hướng tìm một nơi trú ẩn chắc chắn mà ổn định. Ít nhất cần vượt qua đêm nay đã. Bọn họ cũng may mắn, từ lầu chót đi dọc theo lối thoát hiểm xuống dưới, một người cảm nhiễm cũng không gặp phải.
Dường như trước kia nơi này là một tòa nhà văn phòng, mà khi virus bùng phát, nơi này là ngày nghỉ, cũng không mở cửa cho bên ngoài, cho nên toàn bộ tòa nhà không có người cảm nhiễm, Thời Cẩn tìm một văn phòng độc lập, để Vương Chiêu và Cố Thanh nghỉ ngơi trước, sau đó để Phong Cữu ra ngoài rà soát một lần, thăm dò địa hình và mối đe dọa xung quanh, đồng thời dặn anh nhất định phải trở về sau hai tiếng.
Sở dĩ để một mình Phong Cữu đi là vì muốn để lại Trần Sơn bảo vệ mọi người, miễn cho bọn họ giữa chừng gặp chuyện bất trắc, cậu chỉ là một lính quân y với sức chiến đấu không mạnh, huống hồ còn mang theo hai người bị thương.
Sau khi Phong Cữu rời đi, Thời Cẩn vừa chữa trị cho người bị thương, vừa lắng nghe tin tức từ miệng bọn họ. Dù sao cũng là người bị vứt bỏ, Cố Thanh hận thấu xương cậu hai Thời và Thời Dược, lại có ấn tượng tốt đối với Thời Cẩn cứu hai người bọn họ, đôi ba câu nói toàn bộ tin tức cho Thời Cẩn.
“Vốn là tôi điều khiển máy bay chiến đấu, nhưng lúc cuối Thời Dược đột nhiên nói muốn điều khiển, tôi không biết rằng cậu ta ngay cả máy bay chiến đấu cũng không biết lái.”
“Thời khắc mấu chốt, anh cậu ta mang theo cậu ta chạy mất, hai chúng tôi vẫn muốn cứu vãn, cho nên không nhảy khỏi máy bay, kết quả lại bị vứt bỏ.”
Khi nói đến đây, Cố Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Thời Dược. Cho dù bọn họ là đồng đội tạm thời tổ đội, nhưng không ngờ cậu hai Thời lại độc ác như vậy.
Lúc mới ra khỏi trường học còn nói muốn triển khai kế hoạch lớn thế này thế kia, vậy mà vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã lập tức từ bỏ đồng đội, thực khiến người ta khinh thường.
Thời Cẩn lại cụp mắt suy nghĩ chốc lát.
Thật ra cậu không mấy hiểu rõ Thời Dược, có điều, bởi vì cậu là thiếu gia thật, Thời Dược là thiếu gia giả cướp vị trí của cậu, cho nên cậu chán ghét Thời Dược, Thời Dược ở trong ấn tượng của cậu có sức khỏe yếu ớt, nhát gan nhu nhược, vẫn luôn là người được bảo vệ, nhưng một người luôn phải để cho người ta bảo vệ như vậy, lại liên tiếp hai lần đòi điều khiển máy bay vào phút chót, đồng thời hai lần đều xảy ra bất trắc, đây là trùng hợp sao?
Thời Cẩn lại hỏi bọn họ xem cậu hai Thời có kế hoạch cụ thể gì, Cố Thanh không nói ra được, cậu lại nhìn Vương Chiêu, Vương Chiêu dựa vào tường thở dốc, cúi đầu nói: “Hình như bọn họ muốn đến một nơi nào đó, nhưng lại đề phòng tôi và A Thanh, không chịu nói cho chúng tôi biết địa chỉ cụ thể, chỉ muốn tự mình điều khiển máy bay.”
Thời Cẩn đột nhiên nhớ tới cánh rừng bọn họ đáp xuống vào đời trước.
Mấy suy nghĩ lướt qua trong đầu, Thời Cẩn tạm thời gác những chuyện này sang một bên, chia một số vật phẩm y tế trong balo cho Cố Thanh và Vương Chiêu, để bọn họ băng bó, còn cậu sang một bên chau chuốt lại suy nghĩ.
Đầu tiên, mục tiêu rõ ràng hiện giờ của cậu là tốt nghiệp, bảo vệ tốt người bên cạnh, tiếp theo, cậu muốn thoát khỏi nhà họ Thời, về sau không dính dáng gì đến nhau nữa.
Đây là hai chuyện quan trọng nhất đối với cậu lúc này, đời trước cậu tự rước lấy nhục, đời này cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa. Cho nên, bây giờ cậu không thể để người nhà họ Thời làm cho phân tâm.
Thời Cẩn nghĩ đến đây, lại mệt mỏi day day thái dương.
Từ trước đến giờ cậu cho rằng mình là một người lý trí, nhưng trên thực tế, cậu luôn bị người nhà họ Thời chọc giận, vừa nhìn thấy những khuôn mặt đáng ghét kia, cậu hận sao không thể bất chấp tất cả, không cần thi thố, không cần tốt nghiệp, xách đao đến liều mạng với cậu hai Thời, đòi lại tất cả ấm ức mà mình phải chịu ở kiếp trước.
Cậu vẫn chưa đủ lý trí.
Đương nhiên rồi, nếu cậu đủ lý trí, đặt tất cả tình cảm xuống dưới cùng, đời trước cậu cũng sẽ không đến nỗi bị người nhà họ Thời chán ghét mà không biết, cuối cùng rơi vào kết cục mất mạng.
Thời Cẩn gượng cười một tiếng, sau khi âm thầm cảnh cáo bản thân, đang định đứng dậy, lại chợt nghe thấy tiếng chim ưng sắc bén vang lên, rung chuyển bầu trời, vạch phá tầng mây, thông qua cửa sổ hé mở đâm thẳng vào tai Thời Cẩn.
Đây là tinh thần thể của Thẩm Tùy Phong, một con ưng ngỗng to lớn. Vậy mà Thẩm Tùy Phong cũng ở nơi này?
“Gay rồi!” Trần Sơn vốn đang ghé vào cửa sổ tràn đầy phấn khởi nhìn xuống dưới lầu, khi nghe thấy tiếng kêu vội vàng quay đầu hô lên: “Thẩm Tùy Phong dẫn đội đánh nhau với Phong Cữu.”
Thẩm Tùy Phong và Phong Cữu? Sao hai người này lại đánh nhau rồi!
Thời Cẩn vội vàng đứng dậy, trước khi đi dặn hai người Cố Thanh Vương Chiêu nằm yên đấy, đừng đi lung tung —— bây giờ sức chiến đấu của hai người bọn là C, ra ngoài chắc chắn xảy ra chuyện, trước khi chưa khôi phục, hai người bọn họ chính là một gánh nặng biết đi, dẫn theo cũng vô dụng, trái lại còn liên lụy.
Mà Phong Cữu cần trợ giúp, cậu chỉ có thể dẫn theo Trần Sơn đi xuống. Nếu đơn đả độc đấu, đương nhiên Phong Cữu không sợ Thẩm Tùy Phong, nhưng Thẩm Tùy Phong có đồng đội.
Khác với cậu hai Thời, Thẩm Tùy Phong là một đội trưởng xuất sắc, trong đội ngũ của anh ta, tính cả anh ta thì có tổng cộng ba chiến sĩ, hai lính quân y, bầu không khí trong đội vô cùng hòa hợp, ai nấy đều một lòng tin tưởng Thẩm Tùy Phong, trong tình huống năm đánh một, chắc chắn Phong Cữu sẽ gặp bất lợi.
Khi Thời Cẩn dẫn theo Trần Sơn đi xuống mới phát hiện không phải năm đánh một mà là bảy đánh một, cậu hai Thời và Thời Dược vừa chạy mất cũng đang trong đội của Thẩm Tùy Phong, không biết bọn họ gặp nhau lúc nào, cậu hai Thời hung hăng càn quấy chỉ huy đội viên trong đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, Thời Dược thì trốn sau lưng Thẩm Tùy Phong, dường như đang vô cùng lo lắng, duỗi ngón tay ra khẽ níu góc áo của Thẩm Tùy Phong.
Tính cả cậu hai Thời, tổng cộng bốn chiến sĩ vây quanh Phong Cữu, ba lính quân y yểm trợ từ xa, Phong Cữu đã rút quang đao trong tay ra, một đám người rải rác trên mặt đường.
Sau một ngày chỉnh đốn, thời gian sớm đã trôi qua rất lâu, nơi xa là ánh chiều tà dần lặn xuống, ánh mặt trời đỏ rực bao phủ thành phố đổ nát, chiếu lên trên khuôn mặt của chiến sĩ trẻ tuổi, bầu không khí căng cứng, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Khi Thời Cẩn vội vã lao tới, Thẩm Tùy Phong hơi sửng sốt một chút. Anh ta không ngờ Thời Cẩn lại xuất hiện ở chỗ này, càng không ngờ Thời Cẩn sẽ giống như một cơn gió thổi đến, không nói một lời ngăn cản trước mặt Phong Cữu.
Trần Sơn chậm hơn Thời Cẩn, cũng không phải là không đuổi kịp Thời Cẩn, mà là cậu ta đang điều chỉnh trạng thái chiến đấu, cho nên tốc độ mới chậm hơn một chút.
“Anh sao rồi?” Thời Cẩn không rảnh quan tâm đến người khác, trước tiên quan sát Phong Cữu một lượt.
Không bị thương, trạng thái tốt đẹp. Phong Cữu nhìn Thời Cẩn lo lắng cản trước mặt mình, hồi lâu vẫn không lấy lại tinh thần.
Trong chiến đấu, vậy mà anh được một lính quân y chắn ở đằng trước.
Một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể, Phong Cữu khẽ cử động tay trái, nhấc một túi văn kiện lên đưa cho Thời Cẩn, tiếp theo bước về phía trước, ngăn Thời Cẩn ở sau lưng mình. Thời Cẩn khẽ sửng sốt, nhưng vẫn vô thức cất lại.
Mặc kệ thứ Phong Cữu đưa cho là gì, chắc chắn là vật có ích. Kết quả cậu vừa cất túi văn kiện, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng hét nôn nóng: “Đưa đây, đó là đồ của tôi!”
Thời Cẩn quay đầu lại, mới phát hiện người vừa hét lên là Thời Dược.
Khuôn mặt vẫn luôn yếu ớt nhợt nhạt của Thời Dược đỏ bừng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm túi văn kiện trong tay Thời Cẩn, dường như sau khi bắt gặp ánh mắt của Thời Cẩn, cậu ta mới nhận ra sự thất thố của mình, lập tức nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mặt trắng bệch, như van cầu mà giật giật tay áo Thẩm Tùy Phong.
Thẩm Tùy Phong vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như thường, ánh mắt lại đã quét một vòng quanh người Thời Cẩn, cuối cùng rơi xuống túi văn kiện trong tay Thời Cẩn.
Anh ta và đồng đội hạ cánh bình thường, máy bay chiến đấu của bọn họ giấu ở nơi cách đó không xa, bọn họ vốn muốn đi xung quanh dò xét một chút, kết quả vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp Thời Dược và cậu hai Thời.
Từ trong miệng bọn họ, Thẩm Tùy Phong biết được máy bay chiến đấu của Thời Cẩn và máy bay chiến đấu của Thời Dược va chạm vào nhau, bọn họ tổn thất hai đồng đội, bây giờ đang rất khó khăn.
Không có vật tư, không có đồng đội, chỉ có hai người, trong tinh cầu ô nhiễm này quả thực nửa bước khó đi.
Mặc dù bây giờ bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao Thẩm Tùy Phong và cậu hai Thời, Thời Dược cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, về sau cũng cùng nhau kế thừa gia tộc của mình, giao tình không thể cắt đứt, cho nên Thẩm Tùy Phong vẫn đón nhận bọn họ, đưa bọn họ vào tiểu đội của mình.
Chỉ là không ngờ rằng, Thẩm Tùy Phong dẫn bọn họ ra ngoài quét sạch một tòa nhà cao tầng, dự định làm căn cứ, khi đang lần lượt đánh gϊếŧ người cảm nhiễm ở mỗi tầng lầu, Thời Dược đột nhiên rời khỏi đội ngũ, đi vào trong một gian phòng nào đó, đồng thời còn gặp trúng Phong Cữu.
Thời Dược thét chói tai chạy ra, nói Phong Cữu cướp đồ của cậu ta, cho nên bọn họ mới bao vây Phong Cữu. Trong lòng Thẩm Tùy Phong rõ ràng, Thời Dược sẽ không vô duyên vô cớ cướp thứ gì của Phong Cữu, cho nên chắc chắn thứ này rất quan trọng.
Mà cậu hai Thời cuồng em trai này lại càng dễ lừa, thậm chí anh ta còn không thèm nghĩ rốt cuộc kia là thứ gì, vừa nghe thấy em trai mình bị cướp đồ đã lập tức muốn gây chiến với Phong Cữu. Từ đó dẫn đến cục diện trước mắt, bọn họ bảy đánh một, à không, là đánh ba.
Ánh mắt Thẩm Tùy Phong bỏ qua Trần Sơn, ung dung thản nhiên đảo qua Thời Cẩn và Phong Cữu, anh ta khẽ ngước cằm lên, gằn từng chữ nói với bọn họ: “Trả đồ cho Thời Dược, tôi thả các cậu đi.”
Từ trong mũi Thời Cẩn khẽ phát ra tiếng hừ lạnh. Trước kia cậu vẫn cảm thấy, mặc dù Thẩm Tùy Phong tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng con người vẫn coi như quang minh lỗi lạc, bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Túi văn kiện này màu xanh thăm thẳm, bên trên còn phủ một lớp bụi mỏng nhàn nhạt, rõ ràng là đồ vật lấy từ trên tinh cầu này, cũng có nghĩa là vật vô chủ, người nào lấy trước thì chính là của người đó, giống như tài nguyên trên tinh cầu này vậy, bọn họ sói nhiều thịt ít, chính là phải cướp, Thẩm Tùy Phong hiểu rõ tất cả những điều này, nhưng bây giờ lại ngầm thừa nhận thứ này là của Thời Dược, cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu bọn họ giao ra.
“Đồ của Thời Dược?” Thời Cẩn cười khẩy một tiếng, giơ túi văn kiện trong tay lên hỏi: “Chỗ nào viết tên của cậu! Đây rõ ràng là đồ vật vô chủ trên tinh cầu này, ai lấy được thì là của người đó, có giỏi thì qua đây mà cướp, cần quái gì trưng ra vẻ mặt làm bộ làm tịch ấy?”
Thời Cẩn vốn chính là kiểu người không nhượng bộ, giây trước còn đang nghĩ rằng phải lý trí, giây sau vừa bị người ta kích thích đã lập tức quên sạch, nếu như cậu là chiến sĩ, e rằng sớm đã xông lên, mà dù bây giờ cậu không phải chiến sĩ thì hươu con của cậu cũng đã lộc cộc bước ra từ sau lưng cậu, chân trước nhảy lên, giẫm lên bả vai Phong Cữu.
Đây là năng lực của Thời Cẩn, cậu là lính quân y khoa chữa trị, chỉ cần hươu con của cậu vẫn còn đây, Phong Cữu sẽ luôn được chữa trị.
Trần Sơn ở phía sau nhìn mà ghen tị, trong lòng chua xót —— trước kia hươu con đều giẫm lên bả vai cậu ta mà.
Khi hươu con giẫm lên bả vai Phong Cữu, cậu hai Thời cũng tức đỏ cả mắt, chỉ thẳng vào mũi Thời Cẩn chửi ầm lên: “Mày là người nhà họ Thời, vậy mà lại đi giúp người ngoài? Tao thấy Phong Cữu chính là mày phái ra cướp đồ của Thời Dược!”
Thời Cẩn ngẩng cao đầu, từng câu từng chữ phản kích: “Sao bây giờ lại nói tôi là người nhà họ Thời rồi? Không phải anh chê thân phận của tôi thấp hèn, không hiểu lễ nghĩ sao? Một người thấp hèn bò ra từ cô nhi viện như tôi sao xứng với danh hiệu người nhà họ Thời các anh? Khi anh mạnh hơn tôi, luôn luôn coi thường tôi, bây giờ ưu thế nằm trên tay tôi, tôi lại thành người nhà họ Thời rồi, tiêu chuẩn của nhà họ Thời anh quả thực là thay đổi theo tình hình.”
Cậu hai Thời bị mỉa mai, nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp xông lên, trâu rừng sau lưng anh ta ‘ò... ò...’ một tiếng, dưới ánh chiều tà, đôi sừng sắc bén chợt lóe lạnh lẽo, Trần Sơn ‘hí...’ một tiếng, giơ đao đón đỡ cú đánh của cậu hai Thời.
Khi cậu hai Thời và Trần Sơn đánh nhau, ánh mắt Thẩm Tùy Phong không ngừng đảo quanh, mà chủ yếu là quan sát sắc mặt của Thời Cẩn và cậu hai Thời, trận đánh này chẳng hiểu ra sao ập đến, anh ta vốn định chỉ lo thân mình, nhưng Thời Dược đứng ở bên cạnh, hai mắt đẫm lệ mịt mờ giật giật tay áo anh ta.
“Anh Tùy Phong, giúp anh hai em với, nếu không chắc chắn anh hai em sẽ bị thương.” Thời Dược như sắp bật khóc.
Thẩm Tùy Phong mím môi, sau đó phất tay ra hiệu với đồng đội. Hai chiến sĩ trong đội anh ta đi ra, xông về phía Phong Cữu.
Thời Cẩn là lính quân y, mặc dù chiến lực cấp A, nhưng năng lực phản ứng không bằng chiến sĩ, theo như thông thường, cậu nên rời ra xa, tránh cho bản thân bị thương, nhưng sau khi Phong Cữu bị bao vây, Thời Cẩn lại rút một cây đao từ sau lưng ra, trông vẻ cũng muốn gia nhập chiến đấu, Thẩm Tùy Phong thấy mà lông mày nhíu lại.
Chiến sĩ và chiến sĩ đánh nhau, thấy máu đều là nhẹ, lính quân y xông lên, chỉ có nước chịu chết.
“Thời Cẩn!” Thẩm Tùy Phong tiến lên một bước, ưng lớn sau lưng anh ta lập tức nhào về phía Thời Cẩn, mặc dù khí thế mạnh mẽ, nhưng một giây trước khi chạm vào Thời Cẩn lại thả chậm công kích, cho Thời Cẩn đủ thời gian tránh né.
Nhưng là như vậy, cũng khiến sau lưng Thời Cẩn toát mồ hôi lạnh.
Cả người cậu căng cứng quay đầu lại, đã nhìn thấy Thẩm Tùy Phong đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm mình, Thời Dược nắm chặt góc áo của Thẩm Tùy Phong, tránh sau lưng anh ta, nhìn chằm chằm túi văn kiện trong tay cậu.
Thời Cẩn nghênh đón ánh mắt của Thời Dược, mặt không đổi sắc nhét túi văn kiện vào trong trang phục chiến đấu của mình. Muốn cướp? Vậy trước tiên hãy dùng đao của cậu rạch mở trang phục chiến đấu của tôi.
Bàn tay nắm góc áo Thẩm Tùy Phong của Thời Dược càng chặt hơn, lồng ngực cũng theo đó mà chập trùng kịch liệt. Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cứ như thứ Thời Cẩn cầm không phải là túi văn kiện, mà là tính mạng của cậu ta. Mà lúc này Thẩm Tùy Phong đã không rảnh để ý đến Thời Dược, quả đấm của anh ta siết chặt lại, khuôn mặt điển trai lạnh lùng bởi vì tức giận mà đỏ lên.
Trong mắt anh ta, động tác lúc này của Thời Cẩn giống như đang tuyên bố với anh ta: Tôi bằng lòng dùng tính mạng để bảo vệ đồ vật của Phong Cữu, tôi không chết, anh cũng đừng mong lấy được.
Thẩm Tùy Phong khẽ quát một tiếng, ưng lớn trên đỉnh đầu anh ta bay vòng quanh, một lần nữa lao về phía Thời Cẩn, mà lần này, anh ta không nương tay. Anh ta phải dùng thực lực nói cho Thời Cẩn biết, Phong Cữu căn bản không cách nào so sánh với anh ta!
Hết chương 8.