Cánh của chim ưng dang rộng dài đến hai mét, lúc nhào tới mang theo gió lốc, móng vuốt bén nhọn phản xạ ánh sáng đen nhánh.
Đương nhiên Thời Cẩn sẽ không cứng rắn chống đỡ công kích của chiến sĩ, cậu siết chặt quang đao phòng thân, mượn địa hình để di chuyển.
Ở mặt chiến đấu này Thời Cẩn có sự nhạy bén trời sinh, cậu không giống như những lính quân y khác, chỉ chú trọng vào trị thương và tăng cường cho người khác, mà coi nhẹ năng lực của bản thân mình, thật ra so với trở thành một lính quân y, cậu càng khao khát trở thành chiến sĩ dựa vào thực lực của chính mình để giành thắng lợi hơn.
Mặc dù phụ trợ cũng có tác dụng, nhưng rất khó quyết định cục diện thắng thua, điều đó khiến cậu có loại cảm giác bất an khi phải ký thác thắng lợi lên người người khác.
Tính cách này của cậu được rèn luyện từ khi còn bé ở cô nhi viện, bản thân cô nhi viện giống như một xã hội thu nhỏ, bởi vì tài nguyên khan hiếm, mà đại học cũng không phải giáo dục bắt buộc, cho nên vẫn luôn là một đám người tranh giành một cơ hội được đi học, hơi bất cẩn chút thôi là tài nguyên của cô nhi viện sẽ được cấp cho người khác —— những đứa trẻ khác có người nhà che chở, sinh ra đã có thể đọc sách học tập, nhưng bọn họ thì không, cho nên nhất định phải cố gắng, vậy mới có thể nổi bật so với các bạn đồng trang lứa.
Thân hình linh hoạt mấy lần tránh được phục kích của ưng lớn, bởi vì nơi này là thành phố đổ nát, cho nên xung quanh đều là các công trình kiến trúc dày đặc đan xen, cũng không phải địa hình thích hợp với ưng lớn, cho nên Thời Cẩn nhiều lần thoát khỏi móng vuốt của nó trong gang tấc, thoạt nhìn nguy hiểm, nhưng lại không hề bị thương, ngoại trừ tầng mồ hôi nóng rịn ra trên trán.
Lúc này trên tinh cầu đã sắp vào đêm, sau khi ánh nắng mặt trời cuối cùng bị vô số công trình kiến trúc che khuất, đêm tối sắp ập đến.
Người đầu tiên nhận ra nguy hiểm là lính quân y trong đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, tinh thần thể của người kia là một con cún con dịu ngoan, vốn đứng ở xa xa đằng sau hỗ trợ, mãi đến khi tinh thần thể của cậu ta nhảy dựng lên, điên cuồng sủa về một nơi nào đó.
Lính quân y quay đầu lại, chợt trông thấy một người cảm nhiễm đánh tới. Toàn thân người cảm nhiễm két đầy vết máu đen đen đỏ đỏ, nhào tới một cách cổ quái và mau lẹ, thoạt nhìn đã không phải người sống, nhưng lại có vẻ bề ngoài của loài người.
Mặc dù đã sớm biết nơi này có người cảm nhiễm, nhưng lính quân y này bỗng nhiên nhìn thấy vẫn khϊếp sợ nhảy vọt lên, rõ ràng tốc độ phản ứng của lính quân y này không nhanh, mãi ba giây sau mới rút đao ra, chém lên trên người người cảm nhiễm.
Cơ thể người cảm nhiễm bắn ra vệt máu màu đen, văng lên trên người lính quân y, may là không bắn vào trong mắt. Nhưng chỉ một giây sau, xung quanh vang lên vô số tiếng ‘ồ ồ’ cùng với tiếng bước chân nặng nề rơi lên mặt đất.
Thời Cẩn đang trong chiến đấu phân tâm liếc nhìn xung quanh một lượt, từ giữa khe hở nhìn thấy không ít người cảm nhiễm chạy tới —— đa phần đẳng cấp của những người cảm nhiễm này đều ở khoảng BC, nhưng một khi số lượng quá nhiều cũng rất nguy hiểm.
“Trần Sơn, Phong Cữu!” Thời Cẩn nhanh chóng quyết định: “Rút lui.”
Phong Cữu không dừng lại động tác, vẫn đang đánh với hai chiến sĩ trong đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, anh một đánh hai vẫn rất thành thạo, nhưng bước chân lại lùi về sau một chút.
Trần Sơn trước giờ đều nghe lời Thời Cẩn nhất, Thời Cẩn vừa lên tiếng, cậu ta lập tức thở hổn hển rút khỏi chiến đấu chạy về phía sau, cậu hai Thời còn tưởng là Thời Cẩn sợ rồi, hung hăng hùng hổ đuổi theo mấy bước, nhưng anh ta còn chưa kịp trào phúng đã bị Thẩm Tùy Phong kéo tay.
“Người cảm nhiễm tới rồi.” Trong đôi mắt lạnh nhạt của Thẩm Tùy Phong chợt lóe sắc bén, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, phát tín hiệu rút lui với đồng đội.
Đồng đội của Thẩm Tùy Phong vội vàng rút về phía sau, lúc này Phong Cữu mới quay người đuổi theo bước chân của Thời Cẩn.
“Rút lui làm cái gì! Sao phải sợ mấy người cảm nhiễm này? Vừa rồi vì sao cậu không chiến đấu? Thời Cẩn cướp đồ của Thời Dược, chẳng lẽ cậu cứ đứng nhìn như vậy?”
Vừa rồi cậu hai Thời mới bị Trần Sơn đá mấy phát, bực bội vì mình không thể áp đảo Trần Sơn, bây giờ giống như một con trâu rừng bùng nổ, móng guốc đã sắp phá luôn mặt sàn xi măng rồi.
Mấy đội viên vừa gấp rút trở về nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nhất thời trở nên vi diệu, có tức giận, nhưng lại bởi vì hạn chế thân phận mà không thể biểu hiện ra ngoài.
Thẩm Tùy Phong bị tiếng rống của cậu hai Thời làm cho nhíu chặt lông mày, lạnh lùng đón nhận ánh mắt của cậu hai Thời. Cậu hai Thời vừa chạm vào ánh mắt của Thẩm Tùy Phong, lập tức tỉnh táo hơn chút.
Thẩm Tùy Phong không phải đội viên của anh ta, cũng không phải thuộc hạ trong gia tộc của anh ta, mà là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm, thân phận giống như anh ta, thậm chí còn tôn quý hơn bởi vì là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm.
Anh ta có thể hống hách với bất kỳ kẻ nào, nhưng không thể làm càn trước mặt Thẩm Tùy Phong, nếu như không phải lần này quá mức sốt ruột, anh ta cũng sẽ không cáu kỉnh với Thẩm Tùy Phong.
Nhưng cậu hai Thời trời sinh mũi hếch lên trời, cho dù anh ta biết mình sai rồi thì cũng sẽ không xin lỗi, chỉ ngậm miệng lại, ngập ngừng tránh ra, ánh mắt né tránh.
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tùy Phong quét qua người cậu hai Thời, cuối cùng rơi xuống đội viên mình, anh ta không nhìn cậu hai Thời nữa, chỉ xác định không đội viên nào bị thương, sau đó lạnh giọng nói ra: “Tôi phải chịu trách nhiệm với đội viên của tôi, tôi không thể để bọn họ hi sinh vô ích, ân oán giữa anh và Thời Cẩn không liên quan đến đội ngũ của tôi, cậu hai Thời, tôi bảo vệ an toàn của các anh, chứ không phải mặc cho các anh muốn làm gì thì làm."
Các đội viên nghe thấy lời này của Thẩm Tùy Phong, sắc mặt không vui vừa rồi dần ấm trở lại.
Bọn họ đi theo Thẩm Tùy Phong, thừa nhận Thẩm Tùy Phong là bởi vì Thẩm Tùy Phong ưu tú, thu nhận hai người ngoài này là quyết định của Thẩm Tùy Phong, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể tùy ý chèn ép bọn họ bắt nạt bọn họ.
Nếu như Thẩm Tùy Phong không xử lý tốt tình cảm riêng tư và lợi ích đội ngũ, vậy anh ta không xứng làm một đội trưởng.
Cậu hai Thời bị mất mặt trước mặt mọi người, trong lòng càng không thoải mái, nhưng lại không thể phản bác, cho nên vô thức tìm kiếm Thời Dược.
Trước kia vào những lúc như thế này, Thời Dược đều sẽ nhanh chóng chạy ra hòa giải, bảo vệ tôn nghiêm cho người làm anh như anh ta, sau đó kéo việc này đi, nhưng hôm nay Thời Dược không lên tiếng, mà ngẩn người đứng yên tại chỗ, cơ thể còn đang hướng về phía Thời Cẩn rời đi, hơi cụp đầu xuống, lộ ra cần cổ gầy yếu.
Cậu hai Thời vừa nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Thời Dược, chút không thoải mái trong lòng lập tức bị vứt sang một bên, anh ta nhanh chóng bước qua, vỗ vai Thời Dược nói: “Dược Dược đừng lo, anh trai nhất định sẽ nghĩ cách đoạt lại đồ về cho em.”
Thời Dược giật mình, lấy lại tinh thần nở nụ cười ngoan ngoãn với cậu hai Thời: “Không sao đâu anh hai, nếu anh ba thích thứ kia thì cho anh ba đi, em không để ý, chỉ là em cảm thấy đó là manh mối, muốn lấy thêm điểm cho đội ngũ chúng ta.”
Ngay khi cậu hai Thời nói chuyện với Thời Dược, Thẩm Tùy Phong đã hạ lệnh rút lui.
Tia nắng mặt trời cuối cùng đã biến mất, bóng tối ăn mòn khắp nơi, đám người cảm nhiễm trong hốc tối ào ào chui ra, tìm kiếm thức ăn, tìm kiếm máu tươi trong khắp thành phố này, cái miệng mở lớn, hàm răng đói khát, sớm đã khó mà nhịn được, rất muốn gặm lên cái cổ non nớt của con mồi.
“Hai người sao rồi?” Trong hành lang tòa nhà, Thời Cẩn khóa chặt cửa lớn, xác định không có người cảm nhiễm đi theo bọn họ, đội viên của Thẩm Tùy Phong cũng đã rút lui, lúc này cậu mới lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía cầu thang thoát hiểm.
Trên bậc thang, Trần Sơn ngồi đó thở hổn hển, Phong Cữu cất lại quang đao của mình.
Vừa rồi hươu con vẫn luôn đi theo Phong Cữu, Thời Cẩn xác định Phong Cữu không có việc gì, cậu lại đưa hươu con vào trong lòng Trần Sơn, chữa trị cho Trần Sơn.
Trần Sơn cũng chỉ có chút vết thương ngoài da, trước kia cậu ta ở cùng một đội với cậu hai Thời, rất quen thuộc lối đánh của đối phương, ai cũng không thể thật sự làm ai bị thương, chỉ là trút giận mà thôi.
Cậu ta chống một chân, để hươu con giẫm lên chữa chân chữa trị cho cậu ta, lại móc một miếng thịt bò khô trong túi quần ra, sau đó hỏi Thời Cẩn: “Vừa rồi các cậu đoạt được thứ gì thế? Tôi cũng không nhìn thấy.”
Thời Cẩn nhìn về phía Phong Cữu, đây là đồ của Phong Cữu, không biết coi là của đội ngũ hay là của cá nhân, cậu đang đợi Phong Cữu trả lời. Phong Cữu thu quang đao lại, nghiêng người ẩn mình vào trong bóng tối.
Đây là một tinh cầu cấp thấp lạc hậu, nền văn minh sớm đã bị phá hủy, chỉ còn lại những vật chết làm bằng bê tông cốt thép, không có nhân lực duy trì, tòa nhà sớm đã không còn cung cấp điện, trong hành lang thoát hiểm tràn đầy tro bụi và hơi thở tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ hươu con tỏa ra cùng với tiếng thở dốc vang vọng của Trần Sơn.
Phong Cữu ẩn trong góc tối, dựa người vào vách tường, hồi lâu không trả lời.
Thời Cẩn đã hiểu ý của anh.
Cậu mở túi văn kiện ra, đập vào tầm mắt là một bản phân tích số liệu, may là quang não trong tay bọn họ có thể tự động chuyển đổi ngôn ngữ, sau khi nghiên cứu, Thời Cẩn lộ vẻ kỳ quái ngẩng đầu lên, hồi lâu sau mới khẽ nói ra một câu: “Hình như tài liệu này là manh mối."
Mặc dù bọn họ tới tinh cầu này tham gia diễn tập quân sự, nhưng học viện quân đội bọn họ không thể nào ném bọn họ đến một nơi cực kỳ nguy hiểm, cho nên trước khi bọn họ đến tinh cầu này, học viện quân đội sớm đã xem xét rõ ràng nơi này.
Giả dụ, tinh cầu này bởi vì một loại virus không biết tên mà diệt vong, vậy chắc chắn trước đó học viện quân đội bọn họ đã nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, xác định có thể chữa trị, cùng với mức độ nguy hiểm không cao, sau đó mới cân nhắc thả sinh viên xuống, đồng thời trước khi thả sinh viên xuống, học viện quân đội cũng sẽ điều tra những sự kiện lớn xảy ra trước và sau khi tinh cầu này diệt vong.
Ví dụ như, virus này từ đâu mà đến, là virus từ trong thiên nhiên rộng lớn hay là virus do bản thân loài người nghiên cứu ra, lại bởi vì sao mà lây lan ra ngoài, nếu như bọn họ là dân bản địa của tinh cầu này, bọn họ có thể dùng phương pháp gì để giúp đỡ những con người này, mà rốt cuộc những người đến từ bên ngoài như bọn họ nên làm như thế nào để sinh tồn trên tinh cầu này, lại làm như thế nào để cứu vớt tinh cầu này.
Đây chính là mục đích của diễn tập quân sự, rèn luyện sinh viên một cách toàn diện.
Mà để bọn họ hiểu được lịch sử và những bí mật ẩn giấu trong quá khứ của tinh cầu này trong thời gian một tháng ngắn ngủi, huấn luyện viên của học viện quân đội sẽ đặc biệt tạo ra các tài liệu, đặt ở các nơi khác nhau.
Những thứ này được bọn họ gọi là ‘manh mối’.
Manh mối là tách rời với nhiệm vụ, có thể thăm dò, cũng có thể không thăm dò, nhưng một khi thăm dò thành công, nhất định sẽ thêm một trang nổi bật trong sơ yếu lý lịch của mình.
Thời Cẩn lập tức động lòng. Miếng thịt mỡ này đã đến bên miệng, không lý nào cậu lại bỏ qua.
“Manh mối?” Trần Sơn hơi sửng sốt, phấn khích mấy giây rồi tiếp tục trưng ra vẻ mặt ‘tất cả đều nghe theo cậu’, từ đầu tới cuối Phong Cữu không nói một lời, nhưng trong lòng Thời Cẩn rõ ràng, chắc chắn Phong Cữu biết thứ này có giá trị, nên mới tranh đoạt với Thời Cẩn. Phong Cữu quả nhiên đoạt được thứ tốt!
Trong lúc nhất thời Thời Cẩn vui vẻ đến độ mắt híp thành sợi chỉ, cậu cầm túi văn kiện, nhảy đến trước mặt Phong Cữu, dùng đầu ngón tay đâm đâm vào bả vai Phong Cữu, lại lấy một miếng thịt bò khô trong túi quần ra, cười híp mắt sáp lại gần khen anh: “Bạn học Phong Cữu lợi hại quá, thưởng cho anh một miếng thịt bò khô.”
Trước kia khi cậu khen Trần Sơn cũng là như vậy, khen đứa nhỏ trong cô nhi viện nhà mình cũng là như vậy, đều xoa xoa đầu rồi nhét cho đồ ăn, giờ đến lượt Phong Cữu cũng giống vậy luôn.
Mặc dù cậu biết Phong Cữu không phải là một người dễ gần, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc cậu bày tỏ vui mừng —— đây là đạo lý cậu biết ngay từ khi còn nhỏ, làm đúng nên khen làm sai nên phạt, vui vẻ và cảm kích thì nhất định phải bày tỏ ra, không thể coi nỗ lực của người khác là đương nhiên.
Miếng thịt bò khô thơm cay mặn ngọt đưa vào trong miệng, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi thịt thơm nồng, tiếng nói trong trẻo hơi cất cao, lượn một vòng trong hành lang, cuối cùng đập vào trong tai Phong Cữu.
Chỉ cần Phong Cữu hơi giương mắt là có thể nhìn thấy cặp mắt sáng ngời trong đêm tối kia, lóe ra ánh sáng long lanh dịu nhẹ, giống như một mặt trời nhỏ sáng ngời, tự mang trong mình ánh sáng, mà chính bản thân cậu lại chẳng hề hay biết điều này, cứ luôn giơ cao cánh tay, giữa ngón tay trắng nõn kẹp thịt bò khô, cười híp mắt nhìn anh, kiên định đứng trước mặt anh, chẳng hề để ý máu tanh khắp người anh.
Mấy giây sau, Phong Cữu rủ mắt xuống, nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy miếng thịt bò khô kia. Trong hành lang mờ tối, Thời Cẩn ngửa mặt lên, Phong Cữu hơi cúi xuống, ở một khoảnh khắc nào đó, bỗng hòa quyện thành một bức tranh yên bình.
Vào giây phút ấy, dường như bức tranh này cũng không quá quý giá và lộng lẫy, mà nó chỉ giống như một mảnh vỡ thời gian nhỏ bé, quay đầu liền bị lãng quên, chỉ trong một vài đêm khuya yên ắng mới lặng lẽ thò đầu ra.
Buông lỏng đầu ngón tay, Thời Cẩn lại cười một tiếng với anh. Hô hấp của Phong Cữu dồn dập chốc lát, bỗng nhiên quay đầu đi.
Con sói cô độc lớn lên trong hoang dã sẽ không biết đau xót gục ngã là gì, cho dù thương tích đầy mình đứng giữa vô số kẻ thù, ý chí chiến đấu của anh vẫn sục sôi ngút ngàn, nhưng hết lần này đến lần khác lại có chú hươu nho nhỏ muốn cọ vào cổ anh, không sợ bị anh làm tổn thương, dùng cái sừng yếu ớt cọ vào răng nanh của anh, khiến anh tay chân luống cuống, cả người nóng ran.
Hết chương 9.