Chợt nhìn thấy Thời Cẩn, nét mặt cậu hai Thời cứng ngắc trong chốc lát, nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, không ngờ máy bay chiến đấu bị đâm cháy lại là của Thời Cẩn.

Đây cũng có thể coi là ‘duyên phận’ của bọn họ nhỉ?

Cậu hai Thời cười khẩy một tiếng, theo bản năng bắt đầu công kích Thời Cẩn: “Mày lái máy bay chiến đấu cũng chẳng ra sao cả, đồng đội phế vật tạm thời góp nhặt cho đủ, quả nhiên không chịu nổi một kích.”

Thời Cẩn giật giật khóe miệng, cậu còn chưa kịp châm chọc lại thì đã nghe thấy Trần Sơn nóng nảy rống lên: “Rõ ràng là máy bay chiến đấu của các anh mất kiểm soát đâm tới, thế mà còn có mặt mũi nói chúng tôi? Anh chưa học lớp lái máy bay chiến đấu à? Sai lầm cỡ này quả thực khiến người ta cười rụng răng! Đứa bé ba tuổi còn lái tốt hơn các anh!”

Ngay từ năm nhất bọn họ đã được học tập điều khiển các loại máy móc, mà máy bay chiến đấu được coi là môn học bình thường nhất, dù là ai cũng không nghĩ rằng sẽ có người mất lái trong trường hợp này. Đương nhiên, người khác không nghĩ đến, nhưng Thời Cẩn sớm đã nghĩ đến, dù sao đời trước Thời Dược cũng mất lái như vậy, nhưng cậu không ngờ được rằng, đời này vẫn là Thời Dược.

Hơn nữa cậu đã không lên A407 rồi, thế mà Thời Dược vẫn có thể gây họa cho cậu, đời trước mất lái rơi xuống rừng cây, đời này mất lái đụng hỏng máy bay chiến đấu của cậu. Thời Dược đúng là khắc cậu mà.

Mà cậu hai Thời bị lời nói vô tâm của Trần Sơn làm cho thẹn quá hóa giận. Đương nhiên anh ta biết loại sai lầm này là không nên tồn tại, nếu như là anh ta điều khiển máy bay chiến đấu, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất trắc, nhưng người điều khiển máy bay chiến đấu là em trai yếu đuối nhiều bệnh, tinh thần lực bị tổn thương, không thành thục trong việc điều khiển máy móc của anh ta.

Thời Dược cũng không muốn xảy ra vấn đề, vô tình mắc lỗi mà còn bị trách mắng, hơn nữa người trách mắng em trai còn là bạn của Thời Cẩn! Chắc chắn Thời Dược sẽ rất khó chịu.

Đúng như trong tưởng tượng của anh ta, cậu hai Thời vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy Thời Dược nghiêng mặt sang một bên, giơ tay che mắt. Giống như sắp khóc. 

Cậu hai Thời tức giận ngay lập tức rút quang đao, Trần Sơn không cam lòng yếu thế nhảy lên một bước, sau lưng mơ hồ toát ra ánh sáng đỏ —— đó là ngựa chiến tinh thần thể của cậu ta.

Tinh thần thể của cậu hai Thời là một con trâu rừng, quả thực ngang sức ngang tài với Trần Sơn. Từ đầu đến cuối Phong Cữu không có động tĩnh gì, nhưng Thời Cẩn biết, chỉ cần cậu hai Thời dám xông về bên này, người đầu tiên đá vào đầu anh ta không phải là Trần Sơn, mà chính là Phong Cữu. 

Phong Cữu có loại cảm giác khống chế trời sinh đối với người xung quanh, trước giờ anh không nói gì, cũng không thể hiện ra ngoài, nhưng chỉ cần anh cảm giác thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, anh sẽ lập tức nhào tới xé rách cổ họng đối phương.

Đời trước Thời Cẩn cũng chỉ giúp anh một chút, anh lại chăm sóc Thời Cẩn nửa tháng liên tục, đưa thứ tốt nhất cho Thời Cẩn, đời này anh tổ đội với Thời Cẩn, thời khắc mấu chốt nhất anh sẽ bảo vệ Thời Cẩn, anh ăn thịt bò khô của Trần Sơn, vậy tuyệt đối sẽ không mặc cho Trần Sơn chết dưới lưỡi đao của người khác.

Thời Cẩn nhìn xung quanh một lượt, suy nghĩ muốn đánh một trận lúc đầu đã tiêu tán phần nào. Không phải bởi vì không muốn đánh nữa, mà là bởi vì đánh cũng vô dụng.

Máy bay chiến đấu của cậu bị đâm cháy, cậu vốn muốn đòi chút vật tư đền bù ở trong tay cậu hai Thời, nhưng cậu hai Thời còn thức thời hơn bọn họ, vì cứu Thời Dược mà ngay cả balo cũng không mang theo.

Hai bên đều không có bất kỳ vật tư gì, cho dù đánh nhau, đội ngũ bọn họ cũng không giành được thứ gì, trái lại sẽ bởi vì tiêu hao thể lực mà bị đội ngũ khác để mắt tới, cũng không còn sức lực đi đánh người cảm nhiễm.

Trong lòng Thời Cẩn bắt đầu tính toán xem rốt cuộc có bao nhiêu máy bay hạ cánh xuống khu vực này, bây giờ máy bay chiến đấu của bọn họ bị hủy, nhất định phải nghĩ cách giành lấy tài nguyên từ trong tay người khác.

Cuối cùng chiến tranh cũng không bùng nổ.

Nhưng không phải là bởi vì Thời Cẩn bình tĩnh lại, cũng không phải là bởi vì Thời Dược sợ hãi, mà là bởi vì đồng đội của A407 ở bên cạnh.

Một đồng đội vẫn tỉnh táo, còn có thể gào thét kia đập lên mặt đất: “Đội trưởng, mau cứu A Chiêu, cậu ấy sắp chết rồi, chúng ta phải lập tức xin trợ giúp từ trường học.”

Tiếng rống thấm đẫm máu và nước mắt, khiến bước chân của Trần Sơn hơi chần chừ một chút. Ý chí chiến đấu ngập tràn trong lòng cậu hai Thời bị đánh gãy, tức giận rống lại: “Bên trong có kho độc lập, cậu dẫn cậu ta đi chữa trị đi!”

Kết quả cậu hai Thời vừa quay đầu, đã nhìn thấy máy bay chiến đấu bị hủy đến không thể hủy thêm nữa. Đừng nói là kho độc lập, mà ngay cả một đồ vật hoàn chỉnh cũng không thể tìm được nữa.

“Không còn, không còn gì cả.” Đồng đội quỳ trên mặt đất run rẩy, bên trong run rẩy còn xen lẫn tiếng nghẹn ngào: “Cậu hai Thời, chúng ta rút lui đi, gọi giáo viên tới, chậm nữa thì tiêu đời, chậm nữa thì sẽ chết!”

Cơ chế của đội ngũ là chỉ có đội trưởng mới có thể lựa chọn rút lui hay không, anh ta không chọn rút lui, những người khác cho dù chết, huấn luyện viên cũng sẽ không tới cứu người, nếu như anh ta chọn rút lui, mặc dù có thể bảo vệ tính mạng, nhưng thành tích cả đội bọn họ sẽ bị xóa bỏ, chỉ có thể đợi đến năm sau, tranh tài với đàn em năm ba.

Nói cách khác, đội trưởng không đồng ý, bọn họ phải trơ mắt nhìn người chết ở đây. Cho nên đời trước Thời Cẩn chỉ có thể cầu cứu cậu hai Thời.

Sắc mặt cậu hai Thời cứng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức phản bác: “Không được, chúng ta không thể rút lui.”

Anh ta đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Thời, sao có thể rút lui giữa chừng chứ? Huống hồ, Thời Cẩn còn đang ở đối diện đấy, anh ta phải đánh gục Thời Cẩn mới được.

Nói đi cũng phải nói lại, còn không phải là hai người kia quá vô dụng sao? Thời Cẩn bị đâm còn có thể sống sót, mà bản thân bọn họ lại bị thương.

Cậu hai Thời phản bác quá nhanh khiến bầu không khí khựng lại hai giây, Trần Sơn không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu hai Thời, lại quay đầu nhìn về phía Thời Cẩn.

Dường như trong lúc nhất thời đầu óc đơn giản của cậu ta không cách nào hiểu nổi lựa chọn của cậu hai Thời, cho nên cậu ta vô thức nhìn về phía Thời Cẩn, muốn lấy được một đáp án từ chỗ của Thời Cẩn.

Trước kia có cái gì cậu ta không hiểu, Thời Cẩn đều sẽ giải thích rõ ràng đầu đuôi cho cậu ta rõ. Nhưng hôm nay Thời Cẩn không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn tất cả, chốc lát sau còn cong môi nở nụ cười lạnh lùng.

Thời Cẩn vốn xinh đẹp, là kiểu giàu tính công kích, tươi sáng rực rỡ, bình thường cậu cười rộ lên vô cùng chói mắt, mà không cười sẽ cực kỳ sắc bén, lúc này đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của cậu nheo lại, giống như xuyên qua cảnh tượng này để nhìn một cảnh tượng khác.

Đời trước khi cậu tỉnh lại, Trần Sơn đã chết, cậu ngã vào trong lòng Trần Sơn, là Trần Sơn trước khi chết dùng cơ thể bảo vệ cậu, mà cậu hai Thời thì ở bên cạnh băng bó cho Thời Dược, thậm chí không liếc nhìn bọn họ một cái. Khi đó cậu không van cầu, mà trực tiếp vạch mặt với cậu hai Thời, bây giờ mặc dù đứng ở góc độ người đứng xem, nhưng vẫn tức run người. 

Có lẽ ở trong mắt cậu hai Thời, mạng của người khác đều không phải là mạng. Hoặc là nói, ngoại trừ em trai anh ta ra, mạng của người khác đều không phải là mạng.

“Không, không, sao có thể không cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ chết đấy!” Đồng đội ngồi quỳ dưới đất vẫn không cam lòng, hốt hoảng ấn lên vết thương, lại chuyển sang nói với Thời Dược: “Cậu tư Thời, bạn của tôi sắp chết rồi, cậu giúp đỡ một chút đi, không phải cậu là lính quân y sao? Cậu mau cứu cậu ấy, cậu mau cứu cậu ấy!”

Sắc mặt Thời Dược càng tái hơn, cậu ta liếm liếm bờ môi rồi đi qua chữa trị, nhưng rất rõ ràng, căn bản không có tác dụng gì.

Cậu ta là lính quân y, nhưng từ nhỏ người yếu lắm bệnh, tinh thần lực yếu ớt chẳng có bao nhiêu, thậm chí không triệu hoán ra được tinh thần thể, sở dĩ cậu ta trở thành lính quân y, đó là nhờ vào sắp xếp của cha Thời.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu ta nhất định phải cùng đội với cậu hai Thời, cậu ta căn bản chính là một bình hoa không có tác dụng gì, trước kia trong đội ngũ đều là Thời Cẩn chữa trị. Bây giờ Thời Cẩn đi rồi, bọn họ chỉ có thể dựa vào thuốc.

Nhưng tất cả vật tư đều bị hủy theo máy bay chiến đấu.

Cuối cùng, khi đồng đội quỳ ngồi dưới mặt đất kia bởi vì sốt ruột mà mắng mỏ, dường như cậu hai Thời cảm thấy mất mặt trước mặt Thời Cẩn, thẹn quá hóa giận ném lại câu ‘Sớm đã ký giấy sinh tử, sợ thì đừng đi diễn tập, người khác không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về sống chết của cậu’, sau đó dẫn Thời Dược rời đi.

Chỉ để lại một đồng đội thương nặng và một đồng đội hôn mê. Trần Sơn cảm thấy tình hình này cũng không đánh được nữa, cậu ta lùi về phía sau một bước, gãi gãi đầu, không mấy thoải mái nói với Thời Cẩn: “Thời Cẩn, chúng ta đi thôi, đi tìm một nơi khác có thể lẩn trốn.”

Trần Sơn không chịu nổi, nhưng cũng không làm gì được, cho nên muốn rời đi sớm chút. Thời Cẩn cũng nghĩ như vậy, cậu liếc Phong Cữu một cái, thấy Phong Cữu không bày tỏ gì, bèn mang theo hai người bọn họ đi xuống lầu.

Bây giờ bọn họ không có máy bay chiến đấu và vật tư, nhưng còn balo đeo bên mình, ba người cũng không bị thương, vẫn còn cơ hội trở mình. Có lẽ bởi vì bản thân đang vướng việc khác, cho nên khi bọn họ rời đi, cậu hai Thời cũng không rảnh để ý đến bọn họ, mà xử lý mâu thuẫn trong đội ngũ của mình.

Nhưng Thời Cẩn đoán, cậu hai Thời cũng sẽ không quan tâm đến hai người kia. Giống như đời trước, cậu và Trần Sơn đều bị vứt bỏ, chỉ có cậu hai Thời mang theo Thời Dược còn sống, chắc hẳn đời này cũng vậy.

Nhớ tới đời trước, trong lòng Thời Cẩn không mấy dễ chịu, cậu đi xuống lầu, dọc đường suy nghĩ chốc lát, lại dẫn hai người quay trở lại. Khi bọn họ trở lại sân thượng, quả nhiên không nhìn thấy cậu hai Thời và Thời Dược, mà hai người kia vẫn một nằm một ngồi, người ngồi kia nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, khi nhìn thấy Thời Cẩn, cả người bỗng ngây ra. 

Không hề có mệnh lệnh rõ ràng cấm đoán việc chém gϊếŧ giữa sinh viên trong trường, nhưng bây giờ cậu ta chẳng khác gì đã chết, Thời Cẩn chém cậu ta một đao, cậu ta cũng không né tránh. Nhưng Thời Cẩn không làm vậy.

Cậu chậm rãi đi qua, dừng tại nơi cách cậu ta khoảng mười mét, cụp mắt nhìn người kia một lúc, Thời Cẩn đột nhiên lên tiếng: “Đồng ý với tôi ba yêu cầu, tôi có thể cứu đồng đội của cậu.”

Người đang ngồi kia chỉ sững sờ chốc lát, ngay cả yêu cầu gì cũng không hỏi, vội vàng gật đầu. Thời Cẩn lập tức triệu hoán ra hươu con, để hươu con lộc cộc chạy đến chữa trị cho bọn họ, mình thì nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ.

Mà người đang ngồi kia lại vui mừng bò dậy, có lẽ là cậu ta muốn nói tiếng cám ơn, nhưng cậu ta còn chưa kịp nói lời nào ra khỏi miệng thì đã thấy Thời Cẩn tùy tiện xua xua tay. Trưng ra dáng vẻ tôi chỉ giải quyết việc chung, cũng không muốn nói gì với cậu.

Thời Cẩn không phải Thánh Nhân giàu lòng yêu thương, cậu cũng sẽ không gặp một người cứu một người, huống hồ, mặc dù hai người này náo loạn tách ra với cậu hai Thời, nhưng vẫn là đội viên của cậu hai Thời, cậu không nên cứu.

Chỉ là cảnh này khiến cậu nhớ tới mình và Trần Sơn đời trước, đồng thời hai người này có chút tác dụng, cho nên mới cứu. Chuyện xảy ra ở đời trước thay đổi dáng vẻ, thay đổi hai người, nhưng vẫn xảy ra rồi.

Có thấy được, vận mệnh là khó mà nắm bắt. Hi vọng cứu viện lần này có thể thay đổi một chút.

Mà khi Thời Cẩn chữa trị cho người trên đất, Phong Cữu và Trần Sơn đứng cách cậu chừng năm mét, Phong Cữu cầm đao trong tay, Trần Sơn ở bên cạnh nghĩ vẩn vơ.

“Cậu hai Thời đúng là cái thứ chẳng ra gì.”

“Đó là đồng đội của anh ta đấy.”

“Cho dù là tổ đội tạm thời, cũng không thể mặc kệ sống chết của người ta chứ?”

“Vẫn là Thời Cẩn của chúng ta tốt.”

Khi Trần Sơn nghĩ vẩn vơ, Phong Cữu đang nhìn xung quanh. Cũng không biết Thời Cẩn có thể làm đến bước nào.

Phong Cữu vừa nghĩ đến đây, đã nhìn thấy Thời Cẩn từ đằng xa trở lại, sắc mặt hơi tái, đứng ở trước mặt bọn họ, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt kiên định lạ thường, nhìn bọn họ nói: “Hai người này đã đồng ý với tôi rồi, tôi chữa trị cho bọn họ, bọn họ làm tiên phong cho chúng ta, thời khắc mấu chốt, chúng ta có thể từ bỏ hai người bọn họ.”

Trần Sơn cười hì hì gật đầu, Phong Cữu không nói chuyện, chỉ rủ mắt nhìn sợi tóc màu vàng óng khẽ tung bay trong gió cùng với ánh mắt đong đầy vui vẻ sau khi cứu người của Thời Cẩn. Cặp mắt kia trong suốt sáng ngời giống như lưu ly đá quý.

Phong Cữu giống như bị bỏng, sống lưng thẳng tắp lập tức căng cứng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. 

 

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play