Tối ngày 5 tháng 4 năm 125 Tinh lịch.
Chạng vạng dày đặc, một hòn đảo không biết tên trên tinh cầu hoang phế dần bị bóng đêm bao phủ, trong đêm tối con người và động vật biến dị ra sức kêu gào, những cành cây màu đen đung đưa dưới ánh trăng khuyết, trên mảnh đất bị ô nhiễm phóng xạ này vẫn còn có một căn phòng nho nhỏ.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ và một chiếc ghế dựa, một thiếu niên gầy gò cuộn tròn bên trên giường gỗ, trên người thiếu niên đầy vết máu, đắp một chiếc chăn mỏng manh, hai mắt nhắm nghiền không biết sống chết.
‘Két’ một tiếng vang nhỏ, từ ngoài cửa một bóng người cao lớn bước vào.
Trên người anh mặc trang phục chiến đấu màu đèn có ánh quang ly tử, đầu đội mũ sắt, trang phục chiến đấu ôm sát những đường nét cơ bắp rắn chắc, trong tay anh cầm một cây quang đao, trên quang đao vẫn còn vết máu đen sẫm.
Tiếng động của mở cửa làm Thời Cẩn ở trên giường chú ý, Thời Cẩn gắng sức ngẩng đầu lên, cậu vừa mở mắt ra đã cảm giác thấy cằm bị người ta bóp mở, trái cây màu đen bị bóp nát bên ngoài môi cậu, nước trái cây chua chát trực tiếp chảy xuống cổ họng của cậu, Thời Cẩn theo bản năng ngẩng đầu nuốt xuống.
Đây là trái cây biến dị mọc lên trong phóng xạ, nhưng vẫn có thể ăn được, cũng là thứ duy nhất có thể ăn bên trong cánh rừng này, nhưng bởi vì thịt quả cứng rắn, cho nên chỉ có thể cố hết sức nhai, mà bây giờ Thời Cẩn căn bản không nhai nổi, chỉ có thể uống nước như vậy.
Mấy ngụm nước trái cây xuống bụng, Thời Cẩn tỉnh táo hơn chút, cậu hơi mở mắt ra, nhìn thấy người đang nửa ngồi ở trước giường.
“Anh, Phong Cữu, anh ăn.” Thời Cẩn cố gắng gằn ra mấy chữ từ cổ họng.
Đối phương đưa tay mở màn hình ánh sáng trên khuôn mặt của chiếc mũ sắt tối màu. Bên dưới mũ sắt chính là một khuôn mặt lạnh lẽo và dữ tợn.
Anh có một đôi mắt tàn ác nặng nề, mũi thẳng môi mỏng, cằm thon gọn, làn da màu lúa mạch, từ giữa lông mày đến má phải có một vết sẹo màu đỏ sậm dữ tợn, khiến cho thoạt nhìn mắt phải của anh nhỏ hơn mắt trái một chút, trông thế nào cũng là dáng vẻ rất khó chọc vào.
Anh cũng không để ý gì nhiều, ngẩng đầu, nhét thịt quả đã bị bóp nát trong tay vào trong cổ họng. Phong Cữu vừa giơ tay lên thế này, Thời Cẩn liền ngửi được mùi máu tươi.
“Anh đừng ra nữa.” Thời Cẩn nghiêm mặt, dùng giọng điệu tức giận thuyết phục: “Nhiệm vụ sớm muộn gì cũng có thể làm xong, gấp gáp quá lại càng nguy hiểm.”
Cho dù Phong Cữu là chiến binh cấp SSS có chiến lực mạnh nhất Học viện quân đội đế quốc, nhưng cũng không thể ngày đêm ngâm mình trong rừng rậm bên ngoài gϊếŧ người cảm nhiễm, huống chi Phong Cữu còn không thể triệu hồi tinh thần thể.
Về phần nhiệm vụ, là diễn tập quân sự của Học viện quân sự đế quốc bọn họ.
Cậu và Phong Cữu đều là sinh viên năm ba của Học viện quân sự đế quốc, trường học quân đội của bọn họ có truyền thống, mỗi năm đều tìm một tinh cầu hoang phế, đem nhóm sinh viên năm ba lên trên đó luyện tập, các sinh viên được kết nhóm tự do, số lượng từ năm người trở xuống, không có bất kỳ hạn chế nào khác, thời gian diễn tập kéo dài tới một tháng.
Sinh viên có thành tích xuất sắc có quyền lợi chọn quân đội, sinh viên thành tích kém liền không vào được quân đội.
Tinh cầu mà lần này bọn họ đến là một tinh cầu bởi vì ô nhiễm hạt nhân và phóng xạ hạt nhân mà sinh ra biến dị, dân bản địa nơi này đều biến thành sự tồn tại giống như zombie, động thực vật cũng bắt đầu biến dị, lấy con người làm thức ăn.
Những người này được gọi chung là người lây nhiễm.
Mỗi một sinh viên đều có chỉ tiêu giết người lây nhiễm, nếu như không đạt được chỉ tiêu, đến năm tư đại học sẽ không cách nào ứng tuyển vào quân đội mong muốn, nếu như vẫn muốn tiến vào quân đội, cũng chỉ có thể lần nữa tham gia diễn tập với sinh viên năm ba.
Nhưng Phong Cữu căn bản không nghe cậu.
Sau khi Phong Cữu bóp chất lỏng của hai trái cây còn lại vào trong miệng Thời Cẩn đồng thời ăn hết thịt quả, anh liền đứng dậy, lại lần nữa đi ra cửa.
Thời Cẩn thở dài một hơi, muốn triệu hồi ra tinh thần thể để trị liệu cho Phong Cữu, kết quả bởi vì cơ thể quá mức suy yếu mà tinh thần lực tán loạn, không triệu hồi ra được.
Cậu đành phải một lần nữa nhìn về phía Phong Cữu rời đi.
Cậu và Phong Cữu vốn cũng không phải là đồng đội, cậu chỉ vô tình giúp đỡ Phong Cữu một tay, Phong Cữu lại vẫn luôn che chở cho cậu, nhưng về bản chất cậu chỉ là kẻ kéo chân sau với Phong Cữu, Phong Cữu muốn làm gì căn bản không nói với cậu.
Hai người chỉ là bị buộc phải kết đội đồng hành trên hòn đảo này, Phong Cữu luôn giữ im lặng đặt cậu vào trong phạm vi bảo vệ của anh, nhưng suy cho cùng cậu cũng không phải đồng đội của anh.
Cậu vẫn phải nghĩ cách tìm đồng đội của mình mới được.
Đợi sau khi Phong Cữu đi rồi, Thời Cẩn gắng sức điều chỉnh tư thế trên chiếc giường nhỏ cũ nát, loay hoay quang não trên cổ tay.
Trong cả căn phòng, nguồn sáng duy nhất chính là quang não trong tay cậu, ánh sáng màu lam bạc từ màn hình chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Thời Cẩn, bàn tay Thời Cẩn run rẩy dính đầy vết máu ấn từng cái từng cái lên ‘danh bạ người nhà’ bên trên quang não.
Nửa tháng trước, Thời Cẩn cùng với anh hai, em tư và bạn thân của mình, bốn người cùng nhau tổ đội tham gia ‘diễn tập của học viện quân đội’, kết quả nửa đường xảy ra vấn đề, khi phi thuyền hạ cánh xảy ra trục trặc, bạn của Thời Cẩn tử vong tại chỗ, bản thân Thời Cẩn bị thương nặng, buộc phải lập tức trở về địa điểm xuất phát.
Nhưng Thời Cẩn không trở về, bởi vì phi thuyền gặp trục trặc, chỉ có hai khoang độc lập có thể bay trở về —— nhưng bọn họ lại có ba người.
Anh hai và em tư của Thời Cẩn đã bỏ lại cậu rời đi sau cuộc cãi vã kịch liệt với cậu.
Nếu như là trước đó, chắc chắn Thời Cẩn sẽ không cúi đầu, nhưng bây giờ Thời Cẩn sắp không kiên trì được nữa rồi, hoàn cảnh nơi này của cậu thật sự rất gian khổ, mà Phong Cữu cũng đã bị thương rất nhiều.
Cậu do dự phát tín hiệu cho anh hai trên danh bạ, nhưng anh hai vẫn luôn không nhận. Do dự hồi lâu, cuối cùng Thời Cẩn phát tín hiệu cho một người khác bên trên danh bạ.
Em tư của cậu, cũng chính là Thời Dược có quan hệ tồi tệ nhất với cậu.
Nói bọn cậu là anh ba và em tư, nhưng thật ra cậu cũng mới quen Thời Dược được mấy tháng —— ngay tại ba tháng trước, Thời Cẩn mới biết mình là con của nhà họ Thời, cậu tìm tới cửa nhà họ Thời, cho rằng mình có nhà rồi, nhưng người nhà họ Thời lại không hoan nghênh cậu.
Cậu nhạy bén phát hiện, tất cả mọi người trong nhà đều duy trì mặt ngoài bình yên, nhưng thực chất đều đang ngắm ngầm nhắm vào cậu.
Thứ đồ cậu thích, mẹ đều bắt đem cho em tư, cơ giáp cậu khó khăn lắm mới lấy được, anh hai muốn lấy đi đưa cho em tư, chỉ cần cậu hơi tỏ ra bất mãn chút thôi là mọi người lại quở trách cậu.
“Em trai mày thích, mày cho em trai thì có sao?”
“Mày không cần tranh với Thời Dược, mày làm anh thì nên nhường thằng bé.”
Cũng bởi vì đối xử chênh lệch như vậy mà quan hệ giữa Thời Cẩn và em tư càng ngày càng kém.
Thời Cẩn muốn có một mái nhà, cho nên cậu vẫn luôn chịu đựng, muốn giữ gìn mối quan hệ tốt với bọn họ.
Lần này học viện quân đội bọn họ tham gia diễn tập, sinh viên toàn trường tự nguyện tổ đội, Thời Cẩn mang theo bạn mình tổ đội với anh hai em tư, tạo thành một nhóm bốn người, nửa đường bởi vì Thời Dược sơ suất mà xảy ra bất trắc, bạn của Thời Cẩn tử vong tại chỗ, ba người bọn họ lưu lạc đến hoang đảo của tinh cầu hoang phế.
Bởi vì bạn của Thời Cẩn tử vong, cho nên Thời Cẩn nảy sinh xung đột rất lớn với Thời Dược, Thời Cẩn đấm Thời Dược một phát.
Lúc ấy anh hai rất tức giận, mang theo Thời Dược lấy đi tất cả vật tư cùng với hai khoang độc lập an toàn rời đi, bỏ lại Thời Cẩn đã bị thương nặng.
Về sau, Thời Cẩn gặp được Phong Cữu, vậy mới giữ được một mạng.
Bởi vì là bọn họ đang tham gia diễn tập quân sự, cho nên quyền hạn của quang não đã bị hạn chế, bọn họ chỉ có thể cầu cứu người cùng đội, quyền rút lui khỏi tranh tài thuộc về đội trưởng, cũng chính là trong tay anh hai, cho nên cho dù Thời Cẩn muốn rời khỏi tranh tài, gọi huấn luyện viên tới cứu mình, cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh hai mình.
Nhưng anh hai vẫn luôn không để ý đến cậu. Trong nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên Thời Cẩn gửi tín hiệu cho em tư.
Đã đến thời khắc sống còn, cậu thật sự không thể chú ý nhiều như vậy. Cậu muốn sống tiếp.
Cậu vốn cho rằng em tư cũng không muốn nhận tín hiệu của mình, nhưng cậu không ngờ mình vừa gọi đến, em tư đã lập tức nhận.
Thời Cẩn đang định nói chuyện, lại chỉ nghe thấy tiếng nói của anh hai từ bên kia truyền đến.
“Thời Dược, không cần để ý đến đồ ti tiện đó, cậu ta chính là muốn tranh giành với em, cũng không nhìn lại xem mình là cái dạng gì, kẻ thấp hèn lớn lên trong cô nhi viện mà cũng dám so với em.”
“Cũng chỉ bởi vì cha là thượng tướng, trong nhà không thể xuất hiện tai tiếng gì, nếu không sớm đã đuổi cậu ta ra ngoài rồi! Bây giờ anh vừa thấy cậu ta là buồn nôn.”
“Từ trước đến nay anh chưa bao giờ coi cậu ta là em trai, lúc trước cậu ta vừa nghe nói mình là người nhà họ Thời đã lập tức vui vẻ tìm đến tận cửa, nhìn vẻ mặt kia, chẳng phải chính là vì nhà chúng ta giàu có sao?”
Một loạt lời nói truyền vào trong tai, Thời Cẩn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Anh hai cậu nói cái gì vậy?
Ti tiện gì cơ? Sao anh hai có thể gọi cậu như vậy!
“Bỏ đi, anh hai.” Sau đó, bên kia quang não truyền đến tiếng nói của Thời Dược, nhẹ nhàng mà mang theo bất đắc dĩ:
“Bởi vì em mà anh ba lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, anh ấy chán ghét em là điều bình thường, vừa nghĩ tới anh ấy cũng là người nhà họ Thời, em liền không cách nào chán ghét anh ấy giống như anh ấy chán ghét em.”
Dừng một chút, Thời Dược lại nói: “Đúng rồi, anh hai, gần đây anh ba có liên lạc với anh không? Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?”
“Không cần phải để ý đến kẻ ngoại lai đó, đồ ti tiện đó da dày thịt béo, tinh thần thể của cậu ta chính là hươu trắng hiếm thấy, lại nói, bản thân cậu ta là lính quân y, còn không chữa được cho mình sao? Chết thì chết thôi, càng bớt việc!”
Kẻ ngoại lai.
Lưu lạc nhiều năm như vậy.
Chết thì chết thôi, càng bớt việc.
Từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai Thời Cẩn, Thời Cẩn chỉ cảm thấy cuống họng ngai ngái, trước mắt cậu tối sầm, đau đớn từ nơi l*иg ngực truyền đến.
Hóa ra, người nhà họ Thời vẫn luôn chán ghét cậu, mặt ngoài coi cậu là con cái nhà họ Thời, trong lòng lại luôn cho rằng cậu là kẻ ngoại lai, cho rằng cậu đến giành đồ của Thời Dược.
So với cậu, bọn họ càng quan tâm Thời Dược mà bọn họ tự tay nuôi nấng hơn.
Cha của cậu để ý đến thanh danh của mình, cho nên lựa chọn giữ cậu lại, nhưng cũng không chấp nhận cậu.
Anh hai chán ghét cậu, cho nên sẽ che chở Thời Dược vô điều kiện, trực tiếp mang theo Thời Dược rời đi, mà vứt bỏ cậu lại nơi này.
Trước mắt Thời Cẩn bắt đầu xuất hiện bóng chồng, trái tim cậu đau như sắp nổ tung. Cậu cho rằng mình đã có một ngôi nhà, luôn luôn nhường nhịn, lại không ngờ rằng bị tất cả mọi người coi như cây đinh gai mắt.
Tiếng nói từ trong quang não truyền ra nhỏ đi và xa dần, Thời Cẩn đột nhiên run rẩy, cậu cảm giác được cơ thể của mình đang gắng gượng giãy giụa cuối cùng, cậu sắp chết rồi sao?
Chết thì chết đi, dù sao thì nhà họ Thời đều chán ghét cậu, nếu có kiếp sau, cậu tuyệt đối không muốn ——
Trước khi chết, hình như Thời Cẩn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cậu nhìn thấy Phong Cữu chạy trở về, thở hổn hển bên tai cậu, không ngừng bóp nát trái cây chua chát, rót nước trái cây vào trong miệng cậu, nhưng đều vô dụng.
“Thời Cẩn!” Cằm của cậu bị tách ra, nghe thấy tiếng gầm nhẹ đầy nôn nóng vang lên bên tai: “Ăn đi!”
Nước trái cây chua chát khiến cậu sặc một cái, chẳng biết vì sao, cậu lại muốn cười. Cậu sắp chết rồi.
Chỉ là không ngờ rằng, trước khi chết, người ở bên cạnh cậu, liều mạng muốn cứu mạng cậu, lại là một bạn học mà cậu chỉ biết tên.
Mà anh trai cậu luôn nghĩ tới lại chỉ hận sao cậu không chết đi cho rồi.
Cơ thể dần dần mất đi tri giác, Thời Cẩn nặng nề nhắm nghiền hai mắt.
Cậu tưởng rằng sau khi chết sẽ cảm thấy xung quanh sẽ dần chìm vào yên tĩnh, nhưng không ngờ mình vừa nhắm mắt, xung quanh trái lại trở nên náo nhiệt hơn.
Tiếng ồn ào không ngừng chui vào trong tai cậu, Thời Cẩn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong một khoảnh khắc, Thời Cẩn bỗng trở mình bật dậy!
Chết cũng không cho người ta được chết thoải mái sao!
Kết quả vừa trở mình, Thời Cẩn trực tiếp nhào vào không trung, cậu ‘uỵch’ một tiếng ngã xuống đất, ngơ ngác mấy giây, Thời Cẩn đột nhiên đứng bật dậy.
Đập vào mắt là một phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, một giường một bàn, cửa sổ hé mở, ánh mặt trời rạng rỡ và gió nhẹ luồn qua cửa sổ tiến vào trong phòng, Thời Cẩn sững sờ chốc lát, cúi đầu xem xét, phát hiện người mình mặc trang phục tác chiến màu đen, chân cũng đi giày tác chiến màu đen.
Thời Cẩn sửng sốt mấy giây, cúi đầu xem quang não của mình.
Ngày 15 tháng 3 năm 125 Tinh lịch.
Cậu trùng sinh về hai mươi ngày trước!
Ngày vẫn chưa đến tinh cầu hoang phế tham gia diễn tập của học viện quân sự!
Thời Cẩn theo bản năng vỗ mạnh một cái vào người mình, cảm giác chân thực khiến cậu mờ mịt chốc lát, nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì lúc này đây, cánh cửa phòng cậu bị đập vang bộp bộp.
Thời Cẩn bỗng nhiên nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay, anh hai và em tư của cậu nảy sinh tranh đấu gay gắt nhất từ trước đến nay với bạn của cậu.
“Bộp bộp bộp! Thời Cẩn!” Bên ngoài cửa phòng, tiếng nói tức giận của anh hai truyền vào: “Cút ra khỏi phòng xem bạn mày đã làm chuyện tốt gì này!”
Hết chương 1.