Sau khi quét quang não tiến vào phi thuyền, toàn bộ quá trình đều do huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ, đi qua hành lang cơ giới thật dài, cuối cùng bọn họ đã tới khoang thuyền phía sau.
Trên khoang sau của phi thuyền cỡ lớn đặt rất nhiều máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, mỗi một chiếc máy bay chiến đấu có thể chứa năm người, cho dù bọn họ chỉ có ba người, cũng lấy được số lượng vật tư dành cho năm người.
Trước khi bọn họ đến đây, rất nhiều máy bay chiến đấu đã có sinh viên ngồi, bởi vì cửa kính của máy bay chiến đấu là được chế tạo đặc biệt, cho nên bọn họ từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn thấy bọn họ.
“Tinh cầu mà các cậu đáp xuống lần này là tinh cầu có độ ô nhiễm nghiêm trọng, toàn bộ loài người trên tinh cầu đều bị ô nhiễm trở thành một giống loài có tính đe dọa, không có lý trí, rất dễ lây lan, trừ phi chém đứt đầu bọn họ, nếu không sẽ không chết, thực phẩm thiên nhiên có thể ăn được trên tinh cầu là vô cùng ít ỏi, cho nên vật tư trên phi thuyền của các cậu là vô cùng quan trọng.”
Huấn luyện viên đi ở phía trước bắt đầu giới thiệu, cũng chỉ mấy câu ngắn ngủi: “Gặp phải phiền phức cần kịp thời xin giúp đỡ, bỏ thi đấu vẫn tốt hơn chết trong thi đấu, không nên lãng phí tính mạng quý giá của mình trên một tinh cầu lạ lẫm.”
Thời Cẩn đi tuốt đằng trước, khi nghe thấy câu này, bước chân hơi khựng lại.
Trần Sơn đi theo bên cạnh cậu, không lo không nghĩ nhe răng nở nụ cười, thậm chí còn quăng ánh mắt như muốn nói ‘huấn luyện viên này thật sự cho rằng chúng ta sẽ chết ở đó sao?’ với Thời Cẩn.
Thời Cẩn không đành lòng nhìn thẳng vào cậu ta, nhắm mắt lại. Đời trước cậu là người chết đầu tiên đấy!
Phong Cữu thì quen đi cuối cùng —— có lẽ bẩm sinh anh đã thận trọng, luôn là người đi phía sau cùng kia, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh, khoảng cách mỗi một bước chân đều giống hệt nhau, lúc đi đường cơ bắp đều căng cứng.
Huấn luyện viên dẫn bọn họ đến trước máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, Thời Cẩn nhìn thấy số hiệu bên trên.
A408.
Số hiệu ở đời trước của cậu là A407, Thời Cẩn gần như là theo bản năng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy chiếc máy bay chiến đấu mà đời trước không thể an toàn đáp đất, trực tiếp rơi vỡ.
Lần này cậu sớm đã chọn địa điểm đáp đất rồi, là trung tâm thành phố phồn hoa nhất trước kia của tinh cầu đó, có đủ nhiều người cảm nhiễm để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần bọn họ mang đủ vật tư, đạt được thành tích xuất sắc là không thành vấn đề.
Bởi vì mơ hồ nắm được địa hình đại khái từ đời trước, cậu chiếm càng nhiều ưu thế hơn những người khác.
Đương nhiên, ưu thế lớn nhất đời này của cậu là rời khỏi đội ngũ bực mình kia, vào sân với những người bạn có thể kề vai chiến đấu thật sự.
Lên máy bay chiến đấu, theo thường lệ vẫn là Thời Cẩn dẫn đầu, cũng là Thời Cẩn điều khiển máy bay chiến đấu.
Trần Sơn vừa nhìn thấy tinh đồ trên máy bay chiến đấu liền đầu váng mắt hoa, bảo cậu ta xách đao đi đánh nhau với người khác còn được, chứ bảo cậu ta lái máy bay chiến đấu, chắc chắn sẽ đâm đầu vào đỉnh núi, về phần Phong Cữu, mặc dù tinh thần lực của anh đạt đến 3S, nhưng hiển nhiên tinh thần lực của anh không ổn định, không phóng thích ra tinh thần thể được, rất khó để khống chế máy bay chiến đấu.
Trong tình huống này, cái chức đội trưởng hao tâm tổn trí này rơi xuống người Thời Cẩn - sức chiến đấu không đủ nhưng năng lực phối hợp mạnh, hơn nữa còn là cầu nối duy nhất giữa Trần Sơn và Phong Cữu.
Sau khi lên máy bay chiến đấu, trước tiên Thời Cẩn làm quen với nó. Mặc dù Thời Cẩn là một lính quân y, nhưng bởi vì tinh thần lực của cậu mạnh số một số hai trong trường, cho nên khả năng khống chế cơ giáp và máy bay chiến đấu của cậu cũng thuộc hàng đầu, đời trước nếu như không phải Thời Dược nằng nặc đòi điều khiển máy bay chiến đấu, lại bởi vì tinh thần lực không đủ mà xảy ra bất trắc, máy bay của bọn họ cũng không bị rơi.
Trên máy bay chiến đấu có năm ghế ngồi, phía trước là hai ghế lái chính phụ, Thời Cẩn ngồi vào ghế lái chính, Trần Sơn ngồi vào ghế lái phụ, Phong Cữu thì đi kiểm tra kho độc lập và vật tư của bọn họ. Kho độc lập là một cỗ máy điều khiển cỡ nhỏ, có tác dụng bảo vệ, là thứ đồ tất yếu trên mỗi phi thuyền.
Mà vật tư chính là một số dược phẩm trị liệu và dịch dinh dưỡng mang theo bên mình, đảm bảo cho bọn họ không bị chết vì thiếu thốn vật tư trên tinh cầu bị lây nhiễm, ngoại trừ những thứ này ra, Trần Sơn còn cố chấp cõng thêm một bọc thịt bò khô rõ to.
Bình thường Thời Cẩn không mấy quan tâm đến ăn uống, nhưng đời trước bị đói quá mức thê thảm, cho nên cậu cũng giấu một ít đồ ăn vặt trong balo.
“Khoảng ba tiếng sau chúng ta sẽ tự do điều khiển.” Sau khi làm quen với máy bay chiến đấu, Thời Cẩn bắt đầu trao đổi tình báo với mọi người.
Thường ngày cũng đều là cậu làm công việc này, cậu hai Thời mũi hếch lên trời, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, Thời Dược là một bông sen trắng, cái gì cũng tôi không hiểu tôi không biết, Trần Sơn thì cẩu thả, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cậu tổng hợp tình báo.
Bây giờ đổi đến máy bay chiến đấu số hiệu A408 cũng là như vậy, dù sao thoạt nhìn Phong Cữu cũng không phải là một người biết quan tâm đến toàn cục.
“Lần này có tất cả mười một nghìn sinh viên tham gia diễn tập, trong đó bao gồm chín nghìn chiến sĩ và hai nghìn lính quân y, tổng cộng khoảng hai nghìn đội ngũ.”
“Ba tiếng sau chúng ta sẽ được phi thuyền thả ra không trung của tinh cầu, chúng ta có hai mươi phút tìm kiếm địa điểm hạ cánh, một khi máy bay chiến đấu đáp xuống thì sẽ không cách nào bay lên, cho nên mục tiêu của chúng ta là tòa nhà cao tầng bên trong thành phố, địa hình đủ cao, có thể bảo vệ những vật tư không thể mang theo bên mình.”
“Chúng ta không biết trên tinh cầu này có bao nhiêu người cảm nhiễm, nhưng chỉ tiêu nhà trường đưa ra cho chúng ta là mỗi người gϊếŧ một trăm người cảm nhiễm, cho nên tính toán một chút, hầu hết những tiểu đội khác đều bắt đầu từ năm trăm, và năm trăm này cũng là chỉ số thấp nhất, nếu tiểu đội muốn giành được thành tích vượt trội, ít nhất chúng ta phải gϊếŧ được số lượng gấp mấy lần con số năm trăm.”
Thời Cẩn sắp xếp tổng hợp những thông tin trong đầu mình rồi nói ra, muốn nghe chút đề nghị của đồng đội, thông thường lúc này cậu hai Thời sẽ nhảy ra khua tay múa chân, Thời Dược cũng sẽ đưa ra một số đề nghị thoạt nghe có chút tác dụng nhưng thật ra không thiết thực, cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng thuyết phục đồng đội, kết quả ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Trần Sơn đang lén ăn thịt bò khô, Phong Cữu ngồi ở hàng sau lau chùi quang đao của mình.
Căn bản không có ai phản đối cậu.
Phát hiện ra ánh mắt của Thời Cẩn, Phong Cữu ngẩng đầu lên, nơi gần mắt có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt chợt lóe lạnh lẽo, mãi đến khi nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thời Cẩn, anh mới thu hồi quang đao, khẽ gật đầu.
Nếu như Thời Cẩn không đủ hiểu Phong Cữu, lúc này sẽ cho rằng ý nghĩa trong cái gật đầu của Phong Cữu là tất cả tùy cậu sắp xếp.
Nhưng đời trước cậu ở chung với Phong Cữu hơn mười ngày ngắn ngủi, cho nên hiểu ra một lớp ý nghĩa khác trong cái gật đầu này.
—— Khi ý kiến giống nhau, tôi nghe cậu, khi ý kiến khác biệt, tôi nghe chính tôi.
Anh là một con sói cô độc.
Cho dù tạm thời dùng lý do ‘hợp tác đoàn đội’ cột anh vào trong đội ngũ, cũng không cách nào khiến anh cam tâm tình nguyện nghe lời. Trong lòng Thời Cẩn khẽ thở dài, xoay người lại, cướp một miếng thịt bò khô trong tay Trần Sơn nhét vào miệng.
Trần Sơn giận mà không dám nói gì, cơ thể cường tráng hệt như một con nghé, tăng nhanh tốc độ ăn vụng.
Thời Cẩn nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu điều chỉnh trạng thái tốt nhất. Nhảy vọt ba tiếng thoáng cái đã qua, đèn đỏ trong máy bay chiến đấu sáng lên, trong bộ đàm truyền đến tiếng nói của huấn luyện viên. Phi thuyền của bọn họ đã nhảy đến không trung của tinh cầu hoang phế, máy bay chiến đấu sắp được thả rồi.
Thời Cẩn vừa ngồi vững, máy bay chiến đấu đã rung chuyển, khoang sau của phi thuyền mở ra, trực tiếp ném mấy trăm chiếc máy bay chiến đấu ra ngoài.
Tinh cầu này cũng không phải nhỏ, hai ngàn chiếc máy bay chiến đấu bị ngẫu nhiên ném ra các nơi khác nhau, nếu ai đó bị quăng đến nơi vô cùng vắng vẻ, rất có thể hơn mười ngày cũng không gặp được bạn học nào.
Máy bay chiến đấu vừa rời khỏi phi thuyền, Thời Cẩn lập tức mở hệ thống máy quét vệ tinh toàn cầu, định vị địa điểm phù hợp với mong muốn của cậu nhất, lái máy bay chiến đấu tiến về phía đó.
“Tinh cầu này —— cũng không có gì khác với Đế Quốc của chúng ta nhỉ.” Trần Sơn ghé lên trên cửa sổ của máy bay nhìn ra bên ngoài, bởi vì khoảng cách quá cao, không nhìn thấy mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên trên người, chợt nhìn không hề giống một tinh cầu ô nhiễm một chút nào.
Bây giờ, thời gian của tinh cầu này là một giờ chiều.
Ban ngày tinh cầu này vẫn coi như yên tĩnh, bởi vì những người cảm nhiễm sợ ánh sáng, nhưng đến buổi tối, người cảm nhiễm sẽ xông ra chạy tán loạn khắp nơi, bình thường sức chiến đấu của bọn họ đều là C, số ít là B và lẻ tẻ mấy người A.
Dựa theo sức chiến đấu tính toán, ngay cả Thời Cẩn yếu nhất cũng đã có thể đạt đến A, người cảm nhiễm là không cách nào so với bọn họ, nhưng số lượng bọn chúng đông đảo, hơn nữa bình thường xuất hiện thành đàn, đồng thời có tính lây lan, sẽ tạo thành tổn thương cho cơ thể người, nên không thể coi thường.
Dù sao, một lang vương cũng không đánh lại bầy linh cẩu.
May mắn là, Thời Cẩn nhanh chóng tìm được điểm dừng chân thích hợp.
Máy bay chiến đấu xuyên qua tầng mây, bay lượn trên không trung thành phố đổ nát, lúc này còn bốn phút nữa là buộc phải hạ cánh, nhưng cũng đủ để Thời Cẩn chụp lại bản đồ toàn thành phố.
Độ cao của máy bay chiến đấu đủ để nhìn bao quát toàn bộ thành phố.
Bên dưới bầu trời cao vạn trượng là thành phố đổ nát, những tòa nhà cao sừng sững, mặt tường phủ đầy những thực vật màu đen, trên mặt đất xe lật nghiêng ngả, vết máu cũng két thành màu đen, có lẽ bởi vì lúc này là ban ngày ánh nắng chói chang, cho nên những người cảm nhiễm kia đều trốn đi, thoạt nhìn không thấy cái gì, nhưng thành phố sớm đã ngừng hoạt động, tất cả đều toát vẻ âm u nặng nề.
Khoảng cách càng gần, lớp filter đẹp đẽ do trời xanh mây trắng mang lại bị bóc đi, thực sự nhìn thấy thành phố sau thảm họa cùng với những nguy hiểm rình rập trong bóng tối, khiến Trần Sơn cũng phải ngừng động tác nhai nuốt thịt bò khô, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Phong Cữu phía sau càng không cần phải nói —— Thời Cẩn không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được luồng ý chí chiến đấu sục sôi ở sau lưng.
Thời Cẩn xác định điểm cao nhất của thành phố, khi chậm rãi hạ xuống còn thầm nghĩ, cậu nhất định phải kiểm soát chặt chẽ thời gian ra ngoài chém gϊếŧ của Phong Cữu và những nơi Phong Cữu đi đến, nếu không rất có thể Phong Cữu lại rơi vào nguy hiểm.
Khi Thời Cẩn hạ xuống, Phong Cữu đã đứng dậy, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Máy bay chiến đấu đang hạ xuống tầng cao nhất của một tòa nhà, có lẽ bởi vì là tầng cao nhất nên mặc dù có dấu vết ăn mòn của sương gió, nhưng cũng không có dấu vết chém gϊếŧ, hơn nữa cách đó không xa cũng là lối đi từ tầng cao nhất xuống dưới, bốn phía treo lơ lửng giữa trời, chỉ có một con đường duy nhất.
Là nơi dễ thủ khó công, tiện để ẩn nấp. Phong Cữu liếc mắt nhìn Thời Cẩn đang thao tác.
Thời Cẩn quả thực giống như bản thân cậu đã nói, là một đồng đội không tệ. Nếu như hôm nay người điều khiển máy bay chiến đấu là anh, dựa vào tinh thần lực nóng nảy của anh, đoán chừng sớm đã rơi xuống rồi.
Anh vừa nghĩ đến hai chữ ‘rơi xuống’, xa xa đã nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu xông thẳng về phía bọn họ.
Chiếc máy bay chiến đấu này có ý tưởng tương tự với bọn họ, vốn muốn hạ xuống một tòa nhà khác, bởi vì khoảng cách giữa hai tòa nhà rất gần, đồng thời trước khi máy bay chiến đấu chưa hạ xuống thì không thể công kích lẫn nhau, cho nên Thời Cẩn cũng không quá để ý.
Nào ngờ bọn họ lại đột nhiên đâm tới.
Máy bay chiến đấu của đối phương đã lái hết tốc lực, dường như có thể nghe thấy tiếng động cơ ù ù do tốc độ quá nhanh, mà Thời Cẩn bên này đã bắt đầu giảm tốc độ hạ xuống, cách mặt đất chỉ còn khoảng bảy tám mét! Căn bản không tránh được!
Va chạm ở mức độ này không chỉ phá hủy hai chiếc máy bay chiến đấu, mà còn trực tiếp tạo thành công kích mang tính hủy diệt đối với sinh viên ngồi trong máy bay chiến đấu, thậm chí có thể tử vong tại chỗ.
“Nguy hiểm!” Mà bản thân Thời Cẩn cũng nhanh chóng nhận ra điều này, trong một giây ngắn ngủi cậu đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất.
“Nhảy khỏi máy bay!”
Từ bỏ vật tư, từ bỏ kho độc lập, ba người chạy ra cửa máy bay chiến đấu, Phong Cữu kéo mở cabin, trở tay vơ được Thời Cẩn vừa chạy tới, lập tức lao xuống, trực tiếp nhảy khỏi máy bay chiến đấu, lúc này bọn họ cách mặt đất khoảng năm mét.
Trần Sơn theo sát phía sau, cậu ta vừa nhảy khỏi máy bay chiến đấu, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, ba người lăn mấy vòng trên mặt đất mới vội vàng đứng dậy xem xét tình huống.
Trạng thái của Thời Cẩn là kém nhất, cậu là lính quân y, sức chiến đấu và sức phòng ngự vốn yếu ớt, nếu như không phải Phong Cữu tóm lấy cậu, trong lúc vội vàng chắc chắn cậu sẽ bị thương, nhưng bây giờ cũng không tốt hơn là bao, mặc dù khi rơi xuống đất Phong Cữu đã che chở cậu, nhưng vẫn khó tránh được va chạm, sau khi rơi xuống xương cốt cả người đau nhức, vừa hít sâu một hơi, lại nghe thấy Trần Sơn hét lớn.
“Thời Cẩn! Đây không phải là anh cậu sao? Cái thứ quái quỷ gì không biết, nơi này lớn như vậy mà bọn họ vẫn đâm phải chúng ta!”
Hai mắt Thời Cẩn choáng váng, lính quân y yếu ớt khó khăn lắm mới điều hòa hơi thở, khi mở mắt nhìn sang, đã nhìn thấy cậu hai Thời ôm lấy Thời Dược sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lo sợ rơi xuống đất, một lát sau, lại có hai người từ trong buồng phi cơ bị đâm cháy lăn ra.
Một người hôn mê không rõ sống chết, một người đã bị thương nặng, đứng cũng không vững, liều mạng kéo lấy người bị hôn mê kia ra khỏi máy bay chiến đấu đang bốc cháy. Chính là hai người tạm thời tổ đội với cậu hai Thời.
Thời Cẩn ho khan một tiếng, nhìn về phía máy bay chiến đấu đã bốc cháy, về cơ bản là mất sạch vật tư bên trong, hơn nữa còn có nguy cơ xảy ra vụ nổ thứ hai, bọn họ nên lập tức rời đi. Nhưng mà, trước khi rời đi, cậu còn nợ nần cần tính toán.
Vô duyên vô cớ đâm vào máy bay chiến đấu của bọn họ, không thể nào cứ bỏ qua cho cậu hai Thời như vậy.
****
“Mẹ nó, xảy ra chuyện quái gì đây!” Lúc rơi xuống đất, trên mặt cậu hai Thời ngập tràn giận dữ, nhưng Thời Dược trong ngực run lên, anh ta lập tức thay đổi nét mặt.
“Thời Dược đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.” Cậu hai Thời vỗ lưng cậu ta, nhỏ giọng nói ra.
“Em điều khiển máy bay xảy ra vấn đề, em, em làm sai rồi.” Thời Dược rưng rưng nước mắt.
“Không sao.” Cậu hai Thời vẫn đang an ủi cậu ta: “Bất trắc là chuyện thường tình, em không làm sai gì cả.”
Khi hai anh em bọn họ đang bày tỏ yêu thương thì đồng đội còn sống sau lưng đã gần như gục ngã, ôm người bạn không rõ sống chết trên mặt đất, gào thét muốn cậu hai Thời lập tức rời khỏi tranh tài và cứu người. Mà lúc này, Thời Cẩn, Trần Sơn và Phong Cữu đứng dậy, đối mặt với cậu hai Thời và Thời Dược.
Hết chương 6.