Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 5: Tổ đội thành công


4 ngày


Buổi trưa ngày hôm sau. 

Phong Cữu tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ.

Đập vào mắt là chăn mền màu vàng nhạt dịu nhẹ, anh khẽ cử động, chỉ cảm thấy cơ thể trước giờ vẫn luôn ách tắc nặng nề trở nên thư giãn dễ chịu, tất cả vết thương cũ trong cơ thể đều được chữa trị, ngay cả tinh thần lực luôn muốn cuồng bạo cũng được xoa dịu.

Phong Cữu ngồi dậy trên giường, nhắm mắt nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Khi anh ra khỏi khoang trị liệu, tình trạng cơ thể cực kỳ gay go, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê một giây, anh được một bóng dáng nhỏ nhắn ôm lấy. Tên là gì ấy nhỉ? 

Mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ, cằm hơi nhọn, khi cười rộ lên bên khóe miệng có lúm đồng tiền, mái tóc màu vàng óng, thoạt nhìn có chút giống như chú mèo Ba Tư nuôi trong nhà.

Khiến cho người ta thương yêu muốn nâng niu trong lòng bàn tay. Thời —— Cẩn.

Ánh mắt đảo nhìn mỗi một món đồ trong phòng ngủ, Phong Cữu nhíu mày đứng dậy, lúc đứng dậy anh mới phát hiện trang phục chiến đấu quang ly tử trên người đã bị cởi ra, bây giờ anh đang mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, rõ ràng không phải số đo của anh, ống quần hơi ngắn.

Thoạt nhìn cũng không phải số đo của Thời Cẩn. Phong Cữu mặc bộ quần áo hoàn toàn không vừa với mình, lặng yên không một tiếng động mở cửa phòng ngủ ra. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, toàn cảnh xung quanh hiện rõ mồn một trước mắt.

Bọn họ đang ở trong một căn biệt thự nhà dân gần học viện quân sự, chỗ ở cũng không phải rất lớn, có tất cả hai tầng, phòng khách tầng một rộng hơn một trăm mét vuông, ánh mắt Phong Cữu đảo qua ghế sofa, gạch men sứ, cuối cùng rơi xuống phòng bếp. 

Trong phòng bếp đang vô cùng ồn ào.

“Thời Cẩn, cậu đừng ăn vụng thịt khô nữa! Tôi chiên có ba đĩa thôi, để dành cho ngày mai mang đi diễn tập quân sự!”

“Tôi mặc kệ, tôi phải mang thịt bò khô, người đứng đắn nào ăn nổi dịch dinh dưỡng chứ!”

“Được rồi, một miếng cuối cùng đấy nhé!”

“Cầu xin cậu đi xem đồng đội mới kia của mình được không? Đừng sán vào chỗ này của tôi hết ăn lại uống nữa!”

Tiếng hét tan nát từ trong phòng bếp truyền ra, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng hí của ngựa hoang, một giây trước khi Trần Sơn muốn đá người ra, cánh cửa vốn đang hé mở của phòng bếp bị người ta dùng bả vai mở to, Thời Cẩn giơ cao hai tay, phồng má chạy ra ngoài.

Trong quai hàm của Thời Cẩn chứa đầy thịt bò khô cay tê mặn ngọt vừa chiên xong, trong hai tay cũng là thịt bò khô đó —— đừng thấy Trần Sơn cao lớn thô kệch mà nhầm, cậu ta nấu ăn xuất sắc lắm đấy.

“Phong Cữu, anh tỉnh rồi?” Thời Cẩn chạy ra đúng lúc nhìn thấy Phong Cữu đứng trước cửa phòng ngủ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Trong miệng Thời Cẩn vẫn còn đồ ăn, thịt bò khô vừa cứng vừa dai, trong lúc nhất thời không nhai hết được, cậu chỉ có thể mơ hồ giải thích: “Hôm qua anh ngất đi, tôi không biết ký túc xá của anh ở đâu, lại cách bệnh viện quá xa, tôi thấy mình có thể chữa trị tổn thương của anh, cho nên mang anh về, bây giờ anh cảm thấy sao rồi?”

Dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ, chàng trai xinh đẹp cười híp mắt nói chuyện với anh, nói đến câu nào đó, thịt bò khô trong miệng cậu bỗng nhúc nhích, Thời Cẩn ngượng ngùng mím chặt bờ môi, sau đó như để di dời sự chú ý mà giơ cao thịt bò khô trong tay lên hỏi anh: “Muốn thử một miếng không?”

Phong Cữu hơi rủ mắt, đã nhìn thấy tay của Thời Cẩn. 

Bàn tay trắng nõn mịn màng cầm lấy thịt bò khô màu nâu đen, hạt thì là và dầu mỡ bóng loáng dính vào lòng bàn tay, tay cậu vừa đưa qua, mùi thơm đậm đà của thì là cũng ập đến, khiến cho người ta lập tức liên tưởng đến miếng thịt bò dai ngon.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cữu đảo quanh bàn tay cậu một lượt, cuối cùng quay trở về khuôn mặt của cậu.

Rất rõ ràng, Phong Cữu là một người rất khó tiếp xúc, cho dù lúc này Thời Cẩn giúp anh, thái độ của anh đối với Thời Cẩn cũng chỉ tốt hơn chút xíu ——ít nhất bây giờ anh chịu đứng yên nghe Thời Cẩn nói chuyện.

Thời Cẩn liếʍ liếʍ bờ môi bóng loáng, tạm gác lại những chuyện khác, bắt đầu chào hàng bản thân với Phong Cữu: “Không cần đề phòng tôi dữ như vậy đâu, tôi chỉ muốn tổ đội với anh thôi, ngày hôm qua anh bị thương nặng như vậy, tôi chỉ dùng một đêm là có thể chữa khỏi, anh dẫn theo tôi, không dám nói có thể đề cao thứ bậc của anh, nhưng nhất định có thể chữa trị cho anh.”

“Còn cả Trần Sơn nữa.” Thời Cẩn không quên tiện thể chào hàng anh em tốt của mình: “Cậu ấy chạy nhanh, nếu anh bị thương, có thể cưỡi ngựa chạy.”

Lúc ấy Trần Sơn đang bày thịt bò khô ra đĩa cho nguội, trong lúc chế biến mơ hồ nghe thấy tên mình, cậu ta chạy ra ngoài cửa nghe lén, vừa thò đầu ra đã trông thấy cảnh tượng như vầy bên trong phòng khách.

Phong Cữu mặc áo ngủ của cậu ta, khiến áo ngủ của cậu ta căng chật đến độ có thể nhìn thấy cơ bắp dưới lớp vải cotton, anh căn bản không đi giày, bàn chân trần giẫm trên mặt đất, gót chân hơi nhón lên, giống như một con cự thú đang căng thẳng, nói không chừng ngay sau đó sẽ dùng răng nanh của mình xé nát con mồi.

Nhưng dường như Thời Cẩn đứng đối diện Phong Cữu lại không hề phát hiện ra bài xích của Phong Cữu, vẫn nhỏ nhẹ nói chuyện với Phong Cữu.

Trần Sơn thấy mà kinh ngạc, cậu ta vừa bước vào học viện quân đội thì đã quen biết Thời Cẩn, hiểu rất rõ về Thời Cẩn, thực ra Thời Cẩn cũng không phải là một người có tính kiên nhẫn. Có một vài người thấy ngoại hình cậu xinh đẹp, còn là một lính quân y, bèn cho rằng tính tình của cậu rất tốt, nhưng thật ra không phải như vậy, trái ngược với những người người ngoài nghĩ, Thời Cẩn là một người có điểm mấu chốt, tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa tính cách dễ bùng nổ, làm không tốt là sẽ cáu gắt.

Có thể nói vừa bướng bỉnh vừa cứng rắn, bướng bỉnh chính là kiểu chưa tới phút cuối thì chưa thôi, cứng rắn chính là kiểu không chết tuyệt không cúi đầu, đương nhiên, cậu cũng rất ít khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng này khuyên nhủ người khác.

Lại nói, thực sự không nhìn ra được Phong Cữu có điểm gì đáng gờm, mặc dù anh là chiến sĩ cấp SSS, độc nhất trong trường, nhưng vấn đề trên người anh còn lớn hơn ưu điểm của anh, là một củ khoai lang phỏng tay, bằng không cũng sẽ không đến nỗi không người nào tổ đội với anh.

Nhưng vì sao Thời Cẩn lại cứ đối xử khác biệt với Phong Cữu chứ?

Trần Sơn vừa nghĩ tới chỗ này, chợt cảm thấy một ánh mắt chết chóc nhìn về phía mình, lông tơ sau gáy Trần Sơn lập tức dựng đứng, nhạy bén của một SS khiến cậu ta lùi về sau nửa bước, cơ bắp toàn thân đều căng lên, sau đó bất chợt ngẩng đầu nhìn ra.

Ngay bên kia cánh cửa, xuyên qua khe hở, ánh mắt hệt như sói của Phong Cữu rơi xuống người cậu ta.

Đáy lòng Trần Sơn như đóng băng, lại lần nữa nhớ nhung anh hai và em tư của Thời Cẩn. Mặc dù đều là người không dễ ở chung, nhưng ít nhất cậu ta đánh được hai người kia!

Mà Thời Cẩn trong phòng khách hoàn toàn không phát hiện ra Trần Sơn ở sau lưng nghe lén, lính quân y và chiến sĩ khác biệt, về thể năng và sự nhạy bén, Thời Cẩn không cách nào so sánh với chiến sĩ, hơn nữa lúc này cậu còn đang một lòng một dạ thuyết phục Phong Cữu.

Cậu kể ra toàn bộ ưu điểm của mình, thậm chí còn mang chuyện Trần Sơn vô cùng thích nấu ăn này ra, ý đồ khiến Phong Cữu đồng ý. Nhưng Thời Cẩn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy dường như Phong Cữu không có đam mê ăn uống. 

Trong diễn tập quân sự, ngay cả thịt quả chua chát như vậy mà anh cũng nuốt xuống được.

“Vì sao?”

Ngay khi Thời Cẩn suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng nói khàn khàn.

Thời Cẩn kinh ngạc trong chớp mắt, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Phong Cữu. Lại nói, trong cả hai đời trước và này, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Phong Cữu lên tiếng nói chuyện.

Trước kia Phong Cữu đút cho cậu nước trái cây, bị cậu nói đến phiền, cùng lắm thì vứt lại mấy chữ qua loa kiểu như ‘ừ’, ‘ngủ’, ‘được’.

Ngay giây đầu tiên đối mặt với ánh mắt của Thời Cẩn, Phong Cữu đã lập tức dời đi, dường như anh không quen ở gần người khác như vậy, hoặc có lẽ bởi vì cặp mắt kia của Thời Cẩn quá mức trong suốt, trong đáy mắt gần như chỉ phản chiếu khuôn mặt của anh, mãi sau đó, anh mới quay đầu lại tiếp tục đối mặt với Thời Cẩn.

Mà Thời Cẩn cũng nhanh chóng hiểu được anh đang hỏi cái gì. Tại sao muốn tổ đội với anh?

Dựa vào năng lực của Thời Cẩn, bất kỳ đội ngũ nào cũng sẽ nhận cậu, cậu có thực lực đó. 

Thời Cẩn thăm thẳm thở dài một hơi. Còn có thể vì sao nữa?

Đương nhiên là vì cứu anh rồi.

Đời trước Thời Cẩn bị vứt bỏ nên mới thê thảm như vậy, nhưng Phong Cữu không phải, Phong Cữu là bởi vì không có đồng đội trợ giúp, bản thân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới suýt nữa chết trong rừng cây.

Đời này chắc chắn Thời Cẩn sẽ không đặt chân vào khu rừng kia nữa, cho nên cậu cũng sẽ không gặp được Phong Cữu, vì bảo vệ anh, đương nhiên cậu phải tổ đội với anh rồi.

Nhưng cũng không thể nào lấy chuyện đời trước ra làm lý do nói với Phong Cữu, cho nên Thời Cẩn chỉ hơi sửng sốt, sau đó vô cùng thẳng thắn trả lời: “Tôi cãi nhau với đồng đội của mình, tách ra rồi, bây giờ trong đội ngũ chỉ có hai người chúng tôi, thực lực không đủ, mà thành lập đội mới cũng không kịp, chẳng còn người nào chưa có đội ngũ cả, anh là lựa chọn thích hợp nhất, thực lực của anh đủ mạnh, mà tôi cũng có thể bù trừ cho anh.”

Khi nói những lời trên, trong lòng Thời Cẩn hơi thấp thỏm. Hiểu biết của cậu đối với Phong Cữu cũng rất hời hợt, dường như người này tự đặt bản thân vào trong một pháo đài sắt thép, người khác chỉ có thể đứng bên ngoài bức tường thành dày đặc, gõ cửa từng cái một.

Cậu rất sợ mình gõ không ra. Cậu sợ đời này Phong Cữu chết ở sâu trong rừng cây.

Buổi chiều, trong phòng khách biệt thự, tiếng nói mềm nhũn nhỏ nhẹ kèm thêm chút bất an và thấp thỏm rơi vào trong tai Phong Cữu, Phong Cữu đột nhiên cảm thấy ngưa ngứa.

Cảm giác ngưa ngứa này xuôi theo lỗ tai chui vào trong lòng, quanh quẩn nơi lồng ngực anh.

Phong Cữu liếm liếm bờ môi khô ráp, anh không phải chưa từng có đồng đội, nhưng anh chưa từng thấy người nào giống như Thời Cẩn.

Ánh mắt nhìn anh tựa như được ngâm trong một tầng nước dịu dàng, trong đó xen lẫn loại cảm giác anh không hiểu, rơi thẳng vào trong mắt anh. Giống như một chú nai con nhảy nhót quanh người anh, dùng khuôn mặt mềm mại nhất cọ cọ vào khôi giáp của anh.

Ma xui quỷ khiến, Phong Cữu lại dời tầm mắt, không tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cậu nữa. Một lát sau, anh vươn một tay ra, cầm một miếng thịt bò khô trong tay Thời Cẩn, nhét vào trong miệng.

“Ngày mai.” Phong Cữu nghe thấy chính mình đang nói: “Chúng ta cùng đi báo cáo.”

****

Ngày diễn tập quân sự, cậu hai Thời và Thời Dược thức dậy từ rất sớm, sắp xếp ổn thỏa rồi ra cửa trường học tìm đồng đội của mình. 

Sau khi Thời Cẩn tuyên bố rời đội, cậu hai Thời lập tức tìm hai người khác tổ đội —— nói đùa, anh ta đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Thời, chẳng lẽ còn thiếu đồng đội sao?

Vốn dĩ lúc tổ đội, cậu hai Thời có thể trực tiếp tìm ba người, nhưng quỷ thần xui khiến, anh ta không tìm người thứ ba, chỉ tìm hai người. Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là đội ngũ bốn người, có một chỗ trống.

“Anh hai, anh nói xem, anh ba có thể tìm được đội ngũ mới không?” Lúc đi báo cáo, Thời Dược đi theo sau lưng cậu hai Thời, vô cùng lo lắng nói: “Em sợ anh ba nhất thời tức giận, tìm người khác góp cho đủ, nếu như đội ngũ ở chung không hợp, rất dễ xảy ra tình huống bất trắc.”

Dừng một chút, Thời Dược lại nói: “Hay là chúng ta đi tìm anh ba gọi anh ấy trở về? Dù sao chúng ta cũng còn một vị trí trống, em không sao cả, anh không cần để ý đến em.”

Thật ra trong lòng cậu hai Thời đã loáng thoáng có suy nghĩ như vậy, nhưng bị Thời Dược nói kiểu này, anh ta lập tức từ chối.

“Sao có thể?” Cậu hai Thời mạnh mẽ khí phách nói: “Anh không thể nào cho cậu ta về đội, cậu ta vừa ức hϊếp em xong, cậu ta không xin lỗi, anh tuyệt đối không tha thứ.”

Khi nói chuyện, mấy người cậu hai Thời đã đến trước cổng trường. 

Rất nhiều phi thuyền đậu trước cửa trường học, bọn họ sẽ ngồi lên phi thuyền do trường học sắp xếp, tại thời gian đã được thống nhất, đồng thời nhảy vọt sang tinh cầu khác, hoàn thành một lần diễn tập quân sự, giành lấy thành tích xuất sắc trở về, mở ra cánh cửa mới cho cuộc đời mình.

Cậu hai Thời hăng hái ngẩng đầu nhìn, vừa đi tới cổng trường, xa xa đã nhìn thấy ba người Thời Cẩn sóng vai đi đến phi thuyền, quét quang não tiến vào phi thuyền. Hở? Sao lại là ba người!

Cậu hai Thời kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia, ngoại trừ bất ngờ khϊếp sợ ra, còn mơ hồ có chút căm giận khi bị đào góc tường. Ngoài miệng anh ta đuổi Thời Cẩn cút đi, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, cảm thấy sớm muộn gì Thời Cẩn cũng trở về đội ngũ.

Trừ đội ngũ bọn họ, Thời Cẩn còn có thể đi đâu chứ?

Ai có thể ngờ rằng, vậy mà Thời Cẩn thật sự dám tổ đội với người khác!

Loại tổ đội tạm thời này có thể kiếm được nhân vật lợi hại nào? E rằng chỉ là đầu thừa đuôi thẹo không ai thèm.

Diễn tập quân sự không phải tập luyện thông thường, trước khi đi bọn họ đều phải ký thỏa thuận đặc biệt, cho dù chết cũng không oán hận. Bọn họ sẽ bị ném xuống một tinh cầu hoàn toàn xa lạ kèm theo những mối đe dọa nhất định, trong lúc đó xảy ra chuyện gì đều không thể nào biết được, hằng năm đều có rất nhiều sinh viên xảy ra chuyện chẳng lành.

Thời Cẩn không sợ chết trong diễn tập quân sự sao? Một ngọn lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu hai Thời cười khẩy một tiếng. 

Tạm thời tổ đội với người không đáng tin, sớm muộn gì Thời Cẩn cũng sẽ nhận ra sai lầm của mình. Đến lúc đó, trái lại anh ta cũng muốn nhìn xem Thời Cẩn chỉ dựa vào một đội ngũ tạm thời đấu với anh ta như thế nào!

 

Hết chương 5.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play