Trong nháy mắt nghĩ tới điều này, Thời Cẩn không biết nên đặt chân thế nào. 
Khoảng thời gian sống chung ngắn ngủi trong nhà gỗ đời trước hiện lên trong tâm trí. Khi đó Phong Cữu vẫn chưa vừa nhìn thấy cậu đã đỏ mặt, có là bởi vì cậu không cử động được, bị thương nặng chi có thể nằm ở đó, cho nên đa số thời điểm đều là Phong Cữu trực tiếp bóp cằm cho cậu uống nước, thi thoảng cực kỳ mệt mỏi mới chen lên giường nghỉ ngơi một lát với cậu.
Khi đó Thời Cẩn thường xuyên không ngủ được, cậu rất đau, xương cốt cả người giống như bị nghiền nát, tốc độ khép lại cực chậm, mỗi ngày đều chịu đủ loại tra tấn, chút xíu động tĩnh bên cạnh đều có thể khiến cậu bừng tỉnh, khi Phong Cữu không có mặt, cậu rất sợ thứ đẩy cửa chính là người cảm nhiễm.
Cho nên khi Phong Cữu tới gần, cùng chen trên một chiếc giường với cậu, cậu sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cơ thể Phong Cữu vẫn luôn rất nóng, có lẽ là bởi vì bị thương, hô hấp của anh cũng ồm ồm, một lần lại một lần phun lên trên mặt Thời Cẩn, ban đầu không quen lắm, nhưng về sau tập mãi cũng thành thói quen.
Nhưng Phong Cữu ngủ không bao lâu, anh ép thời gian nghỉ ngơi của mình xuống thấp nhất, mỗi lần thức dậy cả người đều căng cứng, giống như nằm mơ đang chiến đâu vậy.
Anh tỉnh dậy thì sẽ đi ra ngoài giết người cảm nhiễm, khi đó Phong Cữu quả thực giống như một cỗ máy chiến đấu, mãi mãi không có cảm xúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play