4.
Sau khi quay về ký túc xá.
Tôi đã dành chút thời gian để trả lời qua loa đối với những tin nhắn được Tạ Uẩn gửi đến một cách liên hồi.
Đến tối hôm sau, tôi cầm theo quần áo và một món quà nhỏ đi đến dưới lầu ký túc xá nam và đứng đợi Giang Ngôn xuống.
Tạ Uẩn - người đang quay về ký túc xá, khi nhìn thấy tôi thì đôi mắt chợt lóe sáng lên rồi vội vàng chạy đến trước mặt tôi, nở nụ cười rạng rỡ.
“Đàn chị, chị đến tìm tôi sao?”
Nói xong, tầm mắt của cậu ấy rơi vào túi quà mà tôi đang cầm trong tay mình.
Vẫy chiếc đuôi phía sau lưng mình mà người khác không nhìn thấy được, vui vẻ nói: “Cái này là tặng tôi sao? Làm sao chị biết hôm nay là ngày…”
Vừa đúng lúc này Giang Ngôn đi tới, cậu ta đứng trước mặt hai người chúng tôi mà thở hổn hển, đoán chừng là cậu ta đã chạy xuống đây.
Tôi liếc mắt nhìn qua phía Tạ Uẩn rồi đi lách qua người cậu, đưa túi quà trong tay mình cho Giang Ngôn.
Còn Tạ Uẩn, cậu vừa định đưa tay ra thì lại rút tay về, nụ cười trên khuôn mặt của cậu ấy dần hiện lên sự khó chịu.
Tất nhiên, Giang Ngôn cũng nhìn thấy Tạ Uẩn có mặt ở đây, cậu ta nở nụ cười lịch sự rồi lấy từ trong túi ra hai tấm vé và đưa ra. Khuôn mặt hơi ửng đỏ, ngập ngừng hỏi tôi.
“Bạn tôi tặng cho tôi hai tấm vé xem concert, tôi nhớ không lầm là ca sĩ mà cậu thích, tôi có thể mời cậu đi cùng được không?”
Tôi nhìn hai tấm vé thì ối trời ơi!
Đó là tấm vé xem buổi concert mà tôi đã cố gắng giành giật đến rá//ch cả tay mà vẫn không dành được.
Tôi rất muốn đồng ý nhưng lý trí lại nói rằng tôi không được làm như vậy.
Tạ Uẩn đứng bên cạnh quan sát, cuối cùng cũng không giả vờ ngoan ngoãn nữa mà nở một nụ cười mỉa mai.
“Vé khán đài à? Đi nghe cho có tiếng à? Nếu muốn trải nghiệm cảm giác phóng tầm mắt nhìn những ngọn núi nhỏ thì thà đi leo núi Thái Sơn còn hơn, đi xem concert làm gì, ngồi trên đỉnh núi nhìn lên trần nhà có bao nhiêu tấm ốp à? Hay là…”
“Tạ Uẩn.” Tôi lập tức ngắt lời của cậu ta: “Cậu quá đáng rồi đấy, mau xin lỗi cậu ấy đi.”
Tạ Uẩn bị tôi quát nên cậu lập tức im bặt mà chỉ nhìn tôi đăm đăm, trong đôi mắt ấy hiện lên sự không phục và muốn hỏi vì sao?
Thậm chí cậu ta cũng chẳng cúi đầu xin lỗi.
Dưới sự trừng mắt của tôi, cậu lặng lẽ rời đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Tôi đành phải thay cậu ấy nói lời xin lỗi với Giang Ngôn.
“Xin lỗi nhé, hôm nay cậu ấy ăn phải thuốc nổ nên cậu đừng để ý đến cậu ấy làm gì…Còn…tôi không thể cùng cậu đi xem concert này được, xin lỗi nhé.”
Giang Ngôn nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Tạ Uẩn, đôi mắt khẽ lay động, dường như cậu ta đã hiểu ra được điều gì đó rồi cười nói.
“Không sao đâu, tôi chỉ nghĩ cậu ta là người theo đuổi, nhưng không ngờ…”
Ý tứ ở phía sau không cần nói thì cũng hiểu rõ.
Mà tôi cũng không có ý định giải thích điều này.
Dù sao, đó cũng là sự thật, tôi cũng thích cậu ấy.
Huống hồ, nếu tôi không dỗ dành thì chú chó nhỏ này sẽ bỏ nhà mà đi mất thôi.
Tạ Uẩn chân vừa dài lại đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát, cậu đã ra đến cổng trường.
Khi tôi đuổi theo thì chẳng thấy bóng dáng của cậu ấy đâu nữa. Thậm chí tôi gọi điện thoại, cậu ấy cũng không nghe máy.
Tôi đã tìm cậu ấy suốt cả đêm, cuối cùng cũng thấy cậu ở trong quán bar cạnh trường học.
Lúc này, Tạ Uẩn đã say mèm và được một cô gái xinh đẹp đỡ vào một chiếc siêu xe.
Tôi một tay chống nạnh, một tay vuốt tóc ra sau gáy, dường như suýt nữa thì bật cười vì tức giận.
Không hút thuốc à?
Không uống rượu à?
Không đi bar à?
Chưa từng yêu đương à?
Những gì mà cậu ấy nói không có lời nào là thật hết.
Người ta thường hay nói, đàn ông càng đẹp trai thì càng đào hoa, giờ tôi đã tin thật rồi.
Những người đàn ông tốt bụng, chung thủy trong tiểu thuyết thật ra không tồn tại trong đời thực.
Sau đó tôi đã bắt một chiếc taxi.
“Bác tài, theo sát chiếc xe Ferrari màu đỏ phía trước nhé ạ.”
Bác tài xế dày dạn kinh nghiệm nói: “Được thôi, ngồi vững nhé, đảm bảo sẽ không để lạc mất.”
Chiếc xe chạy lòng vòng rồi dừng lại trước một biệt thự. Còn chiếc xe taxi không được chạy vào bên trong.
Tôi ngồi xổm bên ngoài, không ngừng gọi điện cho Tạ Uẩn.
Không biết sau bao nhiêu cuộc gọi, cuối cùng cậu ấy cũng bắt máy nhưng lại vang lên giọng nói mềm mại ngọt ngào của người đẹp.
Tôi hỏi: “Tạ Uẩn đâu rồi?”
“Đàn chị của tiểu Uẩn à? Bây giờ hắn không tiện nghe…Aaa…Tạ Uẩn, cậu làm gì vậy?”
Sau giọng nói ngọt ngào đó là một chuỗi âm thanh “tút tút” kéo dài.
Không một chút do dự, tôi lập tức chặn hết tất cả các thông tin liên lạc của Tạ Uẩn.
Đột nhiên, trước mặt tôi xuất hiện một cái đầu và nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
“Nguyên Nguyên, sao cháu lại ở đây?”
Đó là một quý bà mà tôi đã quen biết từ lâu khi đi spa.
Tôi cất điện thoại rồi đứng thẳng người lại, lễ phép nói: “Chào dì, con chỉ đi ngang qua thôi ạ.”
Dì Tô nở nụ cười tủm tỉm rồi ôm lấy cánh tay của tôi nói: “Vào nhà dì ngồi chơi đi, tối nay là sinh nhật của con trai dì, nhà đông người nên nhộn nhịp lắm.”
Tôi khẽ cười: “Con cảm ơn dì nhưng trường con sắp đóng cổng rồi nên con phải về rồi, con chúc con trai dì sinh nhật vui vẻ.”
Bà ấy có hơi nuối tiếc mà vỗ nhẹ lên cánh tay của tôi, ân cần nói: “Con học trường nào để dì nói tài xế đưa con đi.”
Tôi suy nghĩ một lúc, gần đây quả thật là khó bắt được taxi. Thế là tôi mỉm cười đồng ý.
“Con cảm ơn dì, con học trường A.”
“Ồ, con trai của dì cũng học trường đó, có thể hai đứa cũng quen biết nhau đấy.”
Khi dì Tô nhắc đến con trai mình thì đôi mắt bà ấy chợt sáng lấp lánh, nó còn mang theo vài phần tự hào.
“Thằng bé, nó giống bố nên đẹp trai lắm, từ bé đến lớn nó đã chất đầy những thư tình trong tủ luôn đấy.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn kỹ vào khuôn mặt của dì Tô, càng nhìn càng thấy bà ấy giống ai đó.
Tôi không chắc chắn mà hỏi: “Dì ơi, có phải con trai của dì tên là Tạ Uẩn phải không?”
“Ồ đúng rồi, hai đứa quen biết nhau à?”
Tôi gượng cười: “Chỉ là quen biết sơ sơ thôi ạ.”
Nhớ lại những lời mà dì Tô nói về con gái của mình, thì ra…cô gái vừa rồi đỡ Tạ Uẩn…chẳng lẽ là…
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi và dì chào hỏi một cách khó khăn với nhau vài câu, sau đó tôi vội vàng rời đi ngay.
5.
Nhân lúc người nào đó vẫn còn chưa biết, tôi âm thầm bỏ Tạ Uẩn ra khỏi danh sách đen và giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi kết thúc kỳ thi là đến kỳ nghỉ đông.
Sáng sớm hôm sau, tôi kéo chiếc vali lên tàu cao tốc để trở về nhà.
Lúc này trong đầu tôi chỉ nghĩ đến Tạ Uẩn.
Tôi đã đấu tranh mấy lần, cuối cùng là vẫn quyết định nhắn tin cho cậu ấy.
[Chúc mừng sinh nhật, ngày hôm qua tôi muốn nói lời này với cậu rồi.]
Thật ra tôi cũng đã chuẩn bị quà rồi nhưng đáng tiếc là chưa kịp tặng cho cậu ấy, bây giờ nó vẫn còn nằm trong chiếc vali của tôi.
Mắt nhắm mắt mở mấy trăm lần nhưng đối phương vẫn im lặng như chec.
Thôi được rồi, tôi đành phải tung chiêu cuối cùng vậy.
Tôi tiếp tục gửi thêm một tin nhắn nữa: [Nhớ tôi không? Tôi đang ở trên tàu cao tốc và nhớ cậu lắm đấy.]
Bây giờ là 10 giờ 35 phút và tôi chỉ đợi đến 11 giờ 11 phút nữa thôi.
Đến lúc đó mà cậu ấy vẫn không quan tâm đến tôi, vậy tôi sẽ ngu//yền rủ//a cậu ấy cô đơn suốt cuộc đời.
Dường như Tạ Uẩn có khả năng được thần tiên phù hộ, cuối cùng cậu ấy cũng trả lời lại tôi, chỉ thiếu 1 phút nữa là đến 11 giờ 11 phút.
Nhưng chỉ có hai từ lạnh nhạt được gửi đến: [Cảm ơn.]
Tôi cầm điện thoại lật qua lật lại mà gõ, không lẽ điện thoại bị hỏng rồi à?
Ngày thường, chỉ cần tôi trêu chọc cậu ấy một câu thì cậu ấy sẽ trả lời lại tôi bằng một bài văn tiểu luận 800 từ.
Hay là do tín hiệu không tốt nên câu sau vẫn chưa gửi đến được?
Tôi lại trích dẫn câu đó và cho nó 1 điểm trừ.
Truy hỏi cậu ấy tiếp: [Nhìn thấy chưa? Cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy.]
Tạ Uẩn vẫn không quan tâm đến tôi nữa và chơi trò chiến tranh lạnh cùng tôi.
Nhưng tôi không phải là kiểu người chịu thiệt thòi.
Tôi nở nụ cười gian xảo và nói với cậu ấy.
[Tối hôm qua tôi đi dạo bộ ở ngoài, tôi thấy cậu và một người đẹp ôm ôm ấp ấp ở trước cửa quán bar rồi lên một chiếc xe Ferrari màu đỏ. Mới một ngày không gặp mà cậu yêu đương rồi à? Nếu cậu đã yêu đương rồi thì chúng mình không hợp làm bạn chat nữa đâu, xóa nhau đi nhé.]
Tạ Uẩn nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi bằng một dấu chấm hỏi.
[Không phải.]
[Đó là chị gái của tôi.]
Nhưng câu giải thích sau đó của cậu ấy đã không kịp gửi đến mà chỉ nhận được một dấu chấm than màu đỏ, vì tôi đã nhanh tay xóa mất rồi.
Cho nên cậu ấy vội vàng thêm tôi vào danh sách bạn bè và gửi hàng loạt tin nhắn giải thích cho tôi.
Tôi lạnh nhạt trả lời: [Ồ, bạn trai của chị họ tôi lúc trước cũng lấy cái cớ y như vậy, sau này ả tiểu tam còn dẫn đứa nhỏ tìm tới cửa.]
Tạ Uẩn cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng bằng việc nhắn tin nên cậu ấy đã gọi điện đến.
“Người đó thật sự là chị gái của tôi, chị đồng ý kết bạn lại đi, tôi sẽ gửi ảnh gia đình mình cho chị xem.”
Tôi véo đùi mình một cái, cố gắng nhìn cười rồi lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Cảm xúc của Tạ Uẩn chợt chùng xuống: “Chị không tin tôi.”
Đồ ngốc.
Tôi đã cố tình so sánh cậu ấy với bạn trai của chị họ rồi, vậy mà cậu ấy vẫn chưa hiểu được trọng điểm.
Trọng điểm ở đây đâu phải là việc tin hay không tin?
Mà trọng điểm ở đây chính là việc tôi chỉ trích cậu ấy với tư cách là bạn trai kia mà!!
Vì muốn kí//ch thí//ch cậu ấy, tôi đã cố ý chuyển sang đề tài khác và hạ giọng nói nhỏ.
“Này, Tạ Uẩn, tôi nói cho cậu nghe, ngồi bên cạnh tôi là một cậu em cực kỳ đẹp trai, trông cậu ấy ngoan ngoãn muốn chec và đang viết code gì đó, những ngón tay gõ bàn phím đẹp chec đi được.”
Tạ Uẩn im lặng trong chốc lát, cái mũi như trút giận mà “ừ”, thái độ cũng bình thường.
Tôi tiếp tục hạ thấp giọng hơn nữa, như thể đang trộm nói chuyện: “Cậu ấy đang nhìn tôi này, mặt mày đỏ ửng hết cả luôn rồi. Trời ơi, dễ thương quá đi mất, thôi không nói nữa, tôi bận rồi.”
Trước khi Tạ Uẩn kịp thời phản ứng, tôi nhanh chóng cúp máy.
Sau đó, tôi tiếp tục tắt chuông điện thoại và kéo bịt mắt xuống rồi say giấc nồng.
Vừa xuống tàu cao tốc, tôi nhìn vào điện thoại và thấy hiển thị 99 cuộc gọi nhỡ từ “Mối quan hệ lằng nhằng 12m12” mà không thể nhịn cười được.
Cũng vì vậy mà tôi đã rộng lượng chấp nhận yêu cầu kết bạn của Tạ Uẩn.
Giây tiếp theo, những tin nhắn ào ào xuất hiện, nó còn làm cho màn hình chat bị lag luôn cơ.
Sau đó, 800 bức ảnh gia đình của cậu ấy liên tiếp xuất hiện, cuối cùng, còn có một bức ảnh sổ hộ khẩu để chứng minh.
Tôi ngồi trong chiếc taxi mà cười như điên, còn bác tài xế suýt chút nữa là báo cảnh sát.
Tôi ho khụ khụ hai tiếng và nói: “Xin lỗi bác tài nhé, tôi không có bị điên đâu, tôi chỉ là người dễ cười mà thôi.”
Thấy một phút rồi mà tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn, Tạ Uẩn bắt đầu sốt ruột, tin nhắn cứ như thế mà ồ ạt gửi đến.
[Chị có tin tôi không?]
[Chị quan tâm tôi chút đi]
[Chị về đến nhà chưa?]
[Chị nhớ chú ý an toàn nhé.]
[Hôm qua tôi không có tổ chức sinh nhật, uống nhiều quá nên ngủ say như chec.]
[Buổi sáng tôi vừa tỉnh dậy là trả lời chị ngay, chứ không phải tôi cố ý không trả lời chị đâu.]
[Sao chị không trả lời tin nhắn của tôi, có phải chị đang nói chuyện với cậu em đẹp trai trên tàu đúng không?]
[Chị không phải là chưa về nhà mà là đi xem concert với chàng trai hôm qua chứ gì?]
[Tôi là đàn ông nên tôi biết, vừa nhìn thấy cậu ta là biết cậu ta không ổn rồi, chị đừng để cậu ta lừa đấy.]
Tôi thật sự không nhịn được nữa, vừa bước xuống xe, tôi lập tức ngồi xổm xuống đất để lau nước mắt.
Tôi cười đến mức chạy nước mắt.
Thương cho chú chó nhỏ của mình, tôi nhắn tin cho cậu ấy.
[Tôi không có đi xem concert và tôi về đến nhà rồi. Tôi vẫn thích em trai hơn, những người bạn đồng trang lứa với tôi đều không dễ thương bằng.]
Tạ Uẩn không biết nên vui hay buồn?
Mới đuổi được đàn anh kia, giờ lại xuất hiện thêm cậu em trên tàu cao tốc.
Vào những ngày nghỉ, tôi không thích nhắn tin tám chuyện mà chỉ thích nằm trên giườ//ng để đọc tiểu thuyết.
Cũng chính vì điều này mà Tạ Uẩn không còn cảm giác an toàn nữa.
Bởi vì những tin nhắn mà tôi trả lời cậu ấy chỉ là cho có lệ.
Mỗi ngày, cậu ấy đều nghi ngờ rằng tôi nói chuyện với cậu em kia đến phát chán, nên tôi không muốn trò chuyện với cậu ấy nữa.
[Cậu em kia bao nhiêu tuổi rồi? Nhỏ hơn tôi à?]
Mà dạo gần đây tôi đọc truyện hoa nhiều rồi.
(Truyện hoa hay truyện “hoa thị” được nói lái là truyện hải đường, trang web “ấy ấy” nổi tiếng bên TQ - tui được bạn giải thích là vậy, bạn nào cao nhân gì hỗ trợ nhen)
Bây giờ lại còn là nửa canh ba, rất thích hợp để nói những lời bậy bạ.
Vì vậy, tôi đã trả lời cậu ấy: [Em ấy nhỏ hơn cậu.]
Tạ Uẩn quá ngây thơ nên không hiểu ý, ngược lại còn trách tôi: [Chị không được yêu đương với trẻ vị thành niên, như vậy sẽ phạm pháp.]
Tôi: …
Tôi không nói nên lời nên gõ một tràng chữ.
[Ừ, cậu ấy vừa tròn 19 tuổi, còn có một người chị gái, gia đình có điều kiện, lại còn ngoan ngoãn nữa, chỉ có điều là cậu ấy hay ghen nên tôi thấy hơi phiền mà thôi.]
[Nhưng bố mẹ tôi lại hài lòng về cậu ấy, có cơ hội, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà gặp mặt.]
[Đúng rồi, mẹ của cậu ấy cũng rất thích tôi.]
Sau đó Tạ Uẩn gọi đến, giọng nói mang vài phần chua chát: “Những chàng trai ghen tuông là những người chưa trưởng thành, tôi nghĩ chị nên suy nghĩ lại.”
Tôi không quan tâm mà cười cười: “Cũng bình thường thôi, chủ yếu là cậu ấy đẹp trai, còn tôi thì hơi nông cạn.”
“Đẹp trai hơn tôi à?”
“Cũng không khác biệt gì lắm.”
Tôi thay đổi lại tư thế, dựa người vào gối và trước mắt tôi là bộ phim Hàn Quốc có không khí yêu đương ngập tràn.
Giọng nói của Tạ Uẩn nghe khá hay, nó khiến cho tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Muốn yêu đương quá đi.
Không biết khi nào tên ngốc này mới thổ lộ tình cảm đây?
Tối đó, tôi không nhớ rõ Tạ Uẩn đã nói với mình những gì.
Tóm lại.
Sau một đêm tỉnh giấc, đầu óc tôi cũng lại tỉnh táo trở lại.
Nói về tình yêu thì mập mờ mới là điều tạo ra bầu không khí đầy cảm xúc nhất!