8.
Đó là một ngày nghỉ của kỳ nghỉ đông năm ngoái.
Tôi cùng một nhóm bạn đi chơi với nhau.
Chúng tôi ăn uống ở Đế Tinh và hát hò, vì tôi đã thua trò đại mạo hiểm nên tôi có uống một chút rượu.
Tửu lượng của tôi vốn rất yếu nên được người bạn thân Phương Hiểu Vi đỡ đi vào nhà vệ sinh.
Trong video, tôi ra khỏi nhà vệ sinh trước cô ấy thì nhìn thấy một chàng trai đứng bên ngoài, cậu ấy đẹp trai muốn chec, cho nên tôi đã lao đến và cưỡ//ng hôn cậu ấy.
Lúc đó, trong đầu tôi có lẽ chỉ toàn nghĩ đến việc các nhân vật trong tiểu thuyết bước ra đời thực.
Dù sao thì sau khi tỉnh rượu, tôi hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này nữa.
Mà khi đó, Tạ Uẩn có vẻ rất ngông cuồng với mái tóc đỏ rực và điếu thuốc được kẹp ở giữa ngón tay, dáng vẻ rất bụi đời.
Nhưng sau khi bị tôi hôn, cậu ấy lập tức trở nên ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Cậu ấy chỉ đứng bất động tại chỗ và nhìn tôi đăm đăm.
Sau khi hôn xong, tôi lầm bầm trong miệng một cách bất mãn: “Cậu hôi chec đi được.”
Tôi thật sự rất ghét mùi thuốc lá.
Khi Phương Hiểu Vi ra tới thì tôi cũng đã “làm phiền” cậu ấy xong rồi.
Cô ấy nhìn thấy Tạ Uẩn đang đứng một bên, nhìn cậu ấy đỏ từ đầu đến chân thì có hơi ngạc nhiên, sau đó cả hai nói chuyện một cách thân thiết.
Tôi bấm dừng video, nheo mắt nhìn Tạ Uẩn: “Hai người quen nhau?”
Tại sao tôi lại không biết?
Tạ Uẩn trả lời: “Cô ấy là em họ của tôi.”
Ặc.
Thế giới này thật nhỏ bé.
Tửu lượng của tôi thì kém.
Còn Tạ Uẩn là kẻ si tình.
Tôi không kìm chế được mà chế giễu: “Mới hôn một cái mà cậu đã thích rồi à? Có phải cậu bị bệnh gì rồi đúng không?”
Tạ Uẩn nhỏ giọng phản bác lại: “Chỉ có bạn gái tôi mới được mắng tôi thôi.”
“Ồ, vậy tôi không mắng cậu nữa.”
Tôi biết cậu ấy đang ám chỉ điều gì nhưng tôi cố ý không quan tâm đến.
Tạ Uẩn lúc này rơi vào trạng thái suy tư, một lúc lâu sau cậu ấy lên tiếng hỏi: “Chị không muốn mắng tôi sao?”
Tôi cứ như vậy mà đi thẳng về phía trước, còn Tạ Uẩn thì lẽo đẽo đi phía sau.
Mặt kệ ánh mắt của những người xung quanh, cậu ấy vẫn tiếp tục hỏi tôi: “Chị có thể mắng tôi không?”
Tôi không chịu nổi nữa nên mua một cây kem ốc quế rồi nhét vào miệng của cậu ấy.
Tôi thật sự bị cậu ấy làm cho tức chec.
Ai đời đi tỏ tình mà lại hỏi có thể mắng cậu ấy không?
Tôi phục cậu ấy thật luôn rồi!
Tạ Uẩn chợt im lặng, cậu ấy lặng lẽ ăn hết cây kem, rồi tìm một góc ngồi xổm xuống và nhổ cỏ.
Còn tôi thì quay lưng lại với cậu ấy, cũng ngồi xổm xuống ở một góc khác rồi cũng nhổ cỏ theo.
Mười phút sau.
Cả hai chúng tôi đồng thời cùng nhau quay đầu lại, hai giọng nói đồng thời cùng vang lên.
“Tạ Uẩn.”
“Nam Nguyên.”
Nói xong, cả hai chúng tôi sững sờ nhìn nhau rồi bật cười.
Lúc này, trong tay mỗi người chúng tôi đều có một chiếc nhẫn được làm bằng cỏ.
Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cậu ấy, cười nói: “Đồ ngốc.”
Tạ Uẩn chợt thở gấp gáp hơn một chút, cẩn thận hỏi: “Chị mắng tôi, nhưng chỉ có bạn gái của tôi mới được mắng tôi thôi.”
Tôi đưa tay ra rồi nói: “Mau đeo nó vào đi, lần sau nhớ mua cho em cái đắt tiề//n hơn đấy, em không chỉ nông cạn mà còn tham tiề//n nữa.”
Tạ Uẩn mỉm cười, khóe miệng không giấu được niềm vui: “Anh đẹp trai lại còn nhiều tiề//n, rất thích hợp với em.”
“Ừ, đúng vậy.”
Sau đó tôi chụp hai tấm ảnh, trong bức ảnh là ngón tay đang đeo chiếc nhẫn cỏ rồi đăng lên mạng để công khai mối quan hệ.
Và mẹ của Tạ Uẩn là người đầu tiên vào bình luận.
[Tay của con dâu tôi đẹp thật, còn con trai của tôi đúng là đồ keo kiệt.]
Tôi:…
Hả?
Làm sao dì ấy biết người đó là Tạ Uẩn?
Hơn nữa, dì ấy dường như chẳng ngạc nhiên chút nào.
Tôi đem những sự nghi ngờ của mình kể cho Tạ Uẩn nghe.
Cậu ấy lập tức đỏ mặt.
Cậu ấy sẽ không bao giờ thừa nhận rằng vào đêm uống say đó, cậu ấy đã gọi tên của tôi suốt cả đêm và đòi sống đòi chec, làm cho mẹ của cậu ấy suýt chút nữa là đá//nh cậu ấy.
Vì muốn dời đi sự chú ý của tôi nên Tạ Uẩn hỏi ngược lại tôi: “Sao em lại có Wechat của mẹ anh vậy?
Tôi đắc ý lắc lắc cái đầu: “Gặp lúc đi spa đấy, mẹ anh thích em lắm.”
Tạ Uẩn đột nhiên nhớ lại một câu nói.
[19 tuổi, có một người chị gái, gia đình có điều kiện, ngoan ngoãn, hay ghen, bố mẹ nhà gái rất hài lòng…]
Sau đó cậu ấy bày ra một cái bẫy, hỏi tôi: “Bố mẹ em đã xem ảnh của anh rồi, vậy bố mẹ đánh giá anh như thế nào?”
“Bọn họ nói anh rất đẹp trai, nhìn ngoan, bảo em sớm đưa anh về nhà ra mắt.”
Nói xong, tôi mới chợt nhận ra rằng mình đã bị lừa.
Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu ấy: “Tạ Uẩn!”
“Anh đây.”
Tạ Uẩn cảm thấy vui sướng trong lòng, hóa ra chẳng có cậu em trên tàu cao tốc nào cả.
Người cô ấy thích chính là cậu ấy.
Người đã gặp gia đình của cô ấy cũng chính là cậu ấy.
Vui quá đi.
Muốn hôn quá đi mất.
Nghĩ đến đâu là làm đến đó, Tạ Uẩn nhìn đăm đăm vào môi tôi, đôi mắt lóe lên ánh sáng như chú chó nhỏ đang chờ chủ cho ăn.
Nhưng tôi đã đoán được ý đồ của cậu ấy, “hừ” một tiếng.
“Không được hôn!”
Chú chó nhỏ cúi đầu: “Anh ngoan mà, lần sau em có thể thưởng cho anh được không?”
Giả vờ quá giỏi rồi.
Chắc chắc là do cô bạn thân Phương Hiểu Vi kia rồi, cô bạn đáng ghét kia đã kể hết mọi sở thích của tôi cho cậu ấy biết nên cậu ấy mới có thể làm cho tôi rung động ở mọi hành động.
Tôi trêu chọc cậu ấy: “Lần sau thì để lần sau tính.”
Tạ Uẩn học hư rồi, càng ngày cậu ấy càng quá đáng, thì thầm gọi tôi: “Cục cưng…”
“Aaaa! Không được gọi em như thế.”
“Anh ngoan mà chị.”
Tôi sắp phát điên luôn rồi: “!!Không được gọi như thế nữa!”
9.
Những ngày tháng ngọt ngào cũng nhanh chóng trôi qua.
Chớp mắt một cái đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Lần này tôi đã rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi ôn bài kỹ lưỡng hơn.
Chỉ là tôi không ngờ rằng Tạ Uẩn gửi tin nhắn vào đêm khuya cho tôi.
[Học không vào, muốn hôn môi.]
Tôi trả lời ngay: [Hả?]
Cậu ấy nghiêm túc giải thích với tôi: [Trong sách nói rằng, kiến thức có thể truyền qua miệng.]
Năm phút sau tôi gọi điện cho Tạ Uẩn: [Em trai à, chị vừa mới đi ngang qua ký túc xá của cưng này, cưng có muốn xuống đây một lát không?]
Tạ Uẩn bày ra vẻ rụt rè: “Anh xuống dưới đó làm gì?”
Tôi cố tình không nói lời nào.
Không thấy tôi nói gì, cậu ấy trở nên nóng nảy, lộp cộp mà chạy nhanh xuống dưới lầu: “Em ở đâu? Sao anh không thấy em?”
Tôi thong thả đi xuống lầu và trả lời một cách thờ ơ: “À, em không có ra ngoài.”
Tạ Uẩn tủi thân nói: “Vậy anh thi trượt thì phải làm sao đây?”
“Không phải anh đã học trước rồi sao? Hơn nữa, hôn môi sẽ làm cho đầu óc trở nên trống rỗng, đối với việc thi cử không có lợi đâu nha.”
“Không phải đâu mà, hôn môi sẽ giúp người ta thông minh hơn, trí nhớ cũng tốt hơn.”
Cái gì cậu ấy cũng nói được hết.
Tôi không nhịn được cười, lặng lẽ né tránh quản lý ký túc xá để ra ngoài khu ký túc xá.
Tôi âm thầm tiến về phía Tạ Uẩn từ phía sau và đưa tay bịt mắt cậu ấy lại.
Cậu ấy chợt sững sờ một chút, khóe miệng cong lên và nắm lấy bàn tay tôi áp lên.
Nước bọt sắp dính hết vào tay tôi rồi.
Tôi lập tức rút tay về và cảnh cáo cậu ấy: “Chỉ được hôn một lần thôi đấy.”
Người này đúng là kiểu người bám dính, hôn một cái là không dừng lại được. Mỗi lần như vậy, tôi cảm giác như mình bị hôn đến mức sắp ngạt thở luôn vậy.
Tạ Uẩn ngoan ngoãn gật đầu rồi cúi đầu xuống.
Còn chưa kịp chạm đến môi thì ánh sáng của chiếc đèn pin chiếu thẳng vào hai người chúng tôi, ở phía xa xa, bác bảo vệ hét lớn.
“Các em kia, mau quay về ký túc xá của mình ngay, các em không được hẹn hò vào đêm khuya.”
Tạ Uẩn phản ứng nhanh nhạy, lập tức nắm lấy tay tôi kéo đi, hai người chúng tôi chạy hết tốc độ trong màn đêm.
Phía trước là bầu trời đầy sao lấp lánh, phía sau là ánh sáng của chiếc đèn pin dẫn đường.
Tôi nở nụ cười thật tươi trong màn đêm và nói với cậu ấy.
“Chúng ta giống như đang chạy trốn vậy.”
Tạ Uẩn không trả lời, chỉ kéo tôi đến nơi góc khuất để tránh sự truy đuổi của bác bảo vệ.
Hai trái tim đập loạn nhịp bỗng chốc áp sát lại với nhau trong bóng tối.
Giọng khàn khàn của Tạ Uẩn vang lên trong đêm: “Có thể hôn không?”
Tôi véo cậu ấy một cái, thật muốn mắng cậu ấy.
Cái này mà còn hỏi à?
Bầu không khí đã đến mức này rồi mà.
Cuối cùng thì Tạ Uẩn cũng thông minh một lần, cậu ấy cúi đầu hôn lên đôi môi đang định phát ra những lời trách mắng.
Một lúc lâu sau, cả hai người chúng tôi đều thở hổn hển, sau đó điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Tạ Uẩn ghé sát vào tai tôi, thì thầm nói: “Nguyên Nguyên, anh thật sự rất thích em…”
Lần này đến lượt tôi phá hỏng bầu không khí, cưới gian xảo nói: “Có lẽ, đây chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.”
Tạ Uẩn có vẻ hơi giận, phủ nhận: “Không phải.”
Tôi vui vẻ trêu ghẹo cậu ấy: “Vậy là do em rồi.”
“Không cho phép em như thế!”
Dường như Tạ Uẩn rất nhạy cảm về điều này.
Cậu ấy tức giận rồi.
Mặt mày cũng trở nên đen thui.
Tôi đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cậu ấy dỗ dành.
“Đừng giận nữa, em chỉ nói đùa thôi, em cũng rất thích anh.”
Nhưng cậu ấy không nói lời nào mà chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh, thậm chí đôi mắt cũng không thèm nhìn tôi.
“Em sai rồi mà, anh làm hòa với em nhé.”
Tôi nâng khuôn mặt của cậu ấy lên rồi hôn lên má của cậu ấy như gà mổ thóc, hôn rất nhiều lần.
Hôn mỏi cả môi mà cậu ấy vẫn không quan tâm đến tôi.
Tôi nản quá nên định quay về ký túc xá nhưng cậu ấy lại kéo tôi vào trong lòng mình, ghì chặt đầu và eo tôi lại.
Tôi thầm nghĩ, thôi không xong rồi.
Lại sắp bị ngạt thở tới nơi nữa rồi.
Nhưng tôi lại khá thích điều này, hehe.
10.
Vào đêm tân hôn.
Tôi đã lôi trong tủ ra một đống bức thư tình được gửi cho Tạ Uẩn.
Đếm thử thì có tổng cộng 999 bức thư.
Tạ Uẩn cứ//ng đờ cả người, hai tay đặt lên đầu gối, căng thẳng nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, sau đó lại tiếp tục lục lọi trong ngăn tủ kéo.
Tạ Uẩn nuốt nước bọt cái ực rồi nói với tôi: “Vợ à, cây chổi lông gà đặt ở phòng khách.”
Tôi lấy ra một bức thư, rồi trừng mắt nhìn anh ấy một cái.
“Ai nói em đá//nh anh?”
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi một cách ngơ ngác.
Tôi nhét bức thư tình vào trong lòng bàn tay của anh ấy, ngại ngùng nói: “Thư tình…cho anh đấy.”
Tạ Uẩn cầm lấy bức thư và cười ngớ ngẩn như một đứa trẻ.
Tôi cầm bộ đồ ngủ, đi đến cửa phòng tắm, liếc mắt nhìn anh ấy một cái rồi nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, em mắc chứng rối loạn cưỡ//ng chế, nên làm tròn số cho anh đấy.”
“Nhưng mà…lại thành số lẻ mất rồi.”
Sau đó Tạ Uẩn lấy ra một một bức thư khác ở ngăn tủ kéo bên kia, nói: “Đây là bức thư tình anh viết cho em, em có muốn xem nó không?”
Tôi từ chối: “Không xem.”
Tạ Uẩn không những không tức giận mà còn cười nói: “Vậy em có muốn làm tròn số cho anh không?”
Tôi mặt lạnh từ chối: “Không viết.”
“Viết đi mà.”
“Không viết.”
“Vậy ngủ nhé.”
“Không.”
Tạ Uẩn nhếch môi cười, lộ ra sự đắc thắng: “Được, vậy đêm nay chúng ta không ngủ.”
Tôi: …
(Hết)