3.
Sáng hôm sau, tôi đến phòng thi với đôi mắt quầng thâm của mình vì sau một đêm thức trắng.
Khi thi xong một môn, tôi đứng lên để đi vệ sinh thì lớp trưởng Giang Ngôn, cậu ta đã đi theo sau tôi đến tận cửa nhà vệ sinh nữ.
Tôi cảm thấy kỳ lạ nên đã hỏi cậu ta: “Cậu định vào nhà vệ sinh nữ với tôi à?”
Cặp mắt được ẩn sau lớp kính kia của cậu ta hiện lên sự tránh né, rồi cậu ta cởi áo khoác của mình đưa cho tôi và nói.
“Cái này…cậu buộc vào eo đi.”
Tôi chớp mắt nhìn cậu ta một cách ngơ ngác, trên đầu hiện lên vài dấu chấm hỏi.
Nhưng cậu ta thì chẳng nói gì mà bỏ chạy như bay.
Ohhh!
Sh*t!
Bây giờ tôi mới chợt nhớ ra.
Bà dì cả đến ghé thăm tôi rồi, thậm chí hôm nay tôi còn mặc chiếc váy trắng nữa.
Chịu luôn rồi đấy.
Tôi nhanh chóng xé một lớp giấy vệ sinh thật dày rồi lấy áo khoác mà Giang Ngôn đưa cho mình buộc vào eo, sau đó quay lại lớp tìm bạn nữ để mượn băng vệ sinh.
Tôi còn chưa kịp mượn thì Giang Ngôn đã quay lại, trên tay cậu ta còn cầm theo một cái túi màu đen và không ngừng thở hổn hển.
Tôi nhận lấy cái túi đen đó rồi mở ra xem.
Không sai, trong đó chính là băng vệ sinh.
Nhưng mà…không phải cậu ta nhiệt tình quá mức rồi đó chứ?
Tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều vì lúc này tiếng chuông đã reo lên.
Vẫn còn phải thi một môn nữa.
Sau khi thi xong, tôi tìm được Giang Ngôn: “Cảm ơn cậu nhé, áo của cậu…tôi sẽ mua cái mới trả lại cậu.”
Giang Ngôn vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần đâu.”
“Vậy tôi giặt sạch nó rồi trả lại cậu, được không?”
“Được.”
Lúc trên đường trở về ký túc xá, tôi đã chuyển tiề//n mua băng vệ sinh cho Giang Ngôn.
Và cậu ta đã gửi lại một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Thật không hợp với hình tượng mọt sách như cậu ta.
Tôi khẽ mỉm cười rồi cũng gửi lại một biểu tượng cảm xúc cho cậu ta.
Nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên chạm phải đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Tạ Uẩn.
Chỉ trong chớp mắt, cậu ấy đã thu lại biểu cảm đó và nở ra một nụ cười tươi trong sáng.
“Đàn chị, sao chị không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
Bị bắt quả tang về việc trả lời tin nhắn của người khác mà không trả lời tin nhắn của cậu ấy.
Thật sự có hơi khó xử.
Nhưng tôi vẫn chưa sắp xếp lại được suy nghĩ của mình và tôi cũng không biết phải làm như thế nào đối với cú sốc về việc “người mình thích không còn trong sạch” này.
Tạ Uẩn thấy tôi không trả lời, trong lòng cậu chợt chùng xuống: “Đàn chị thi tốt không?”
Thật ra cậu còn muốn hỏi, hỏi rằng kiến thức có phải được truyền qua miệng không?
Tôi nhớ lại cảnh mình đã thức trắng một đêm để ôn bài tập, rồi sau đó nhắm mắt lại nói.
“Khá tốt, chắc chắn sẽ không bị trượt môn.”
Tạ Uẩn dừng lại một chút, ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy chợt dừng lại ở môi của tôi: “Cùng nhau đi ăn cơm nhé? Chúc mừng chị thi tốt.”
“Không được rồi, tôi phải về ký túc xá ăn.”
Tôi nhanh chóng nói lời từ chối.
Váy đã bị bẩn hết rồi, làm sao có thể chạy nhảy khắp nơi được.
Ánh mắt Tạ Uẩn dừng lại ở chiếc áo khoác đang buộc ngang eo của tôi, chiếc áo khoác này rõ ràng là có kiểu dáng dành cho nam sinh.
Cậu ấy không dám hỏi mà cũng không có tư cách gì để hỏi.
Mà chỉ có thể miễn cưỡng nở ra một nụ cười gượng gạo và nói lời tạm biệt với tôi.