6.
Kỳ nghỉ trôi qua thật nhanh.
Ngày quay lại trường, tôi đụng phải phải một nửa còn lại của bảng xếp hạng dành cho những chàng trai nổi bật trong trường ở căn tin.
Người đó là Chu Ôn.
Nghe nói cậu ta là người mắc chứng sợ xã hội.
Nhưng lại có bề ngoài…
Tóc bạc, đeo tai nghe, xỏ khuyên tai, có hình xăm, thời trang của cậu ta làm cho tôi cảm thấy dường như mình đã già đi.
Thật không thể nhìn ra chút nào về việc cậu ta là người mắc chứng sợ xã hội cả.
Và điều kỳ lạ nhất chính là, không có một ai có thể thêm tài khoản Wechat của cậu ta, ngay cả giáo viên cũng vậy.
Lúc này, tôi nhớ tới việc thua kèo với người bạn cùng phòng Lâm Mẫn của mình vào kỳ nghỉ đông, tôi đã hứa với cậu ấy về việc xin Wechat của Chu Ôn.
Cơ hội đang ở ngay trước mắt nên tôi nóng lòng muốn thử.
Vào lúc thanh toán tiề//n, tôi đã đi theo sau Chu Ôn.
“Chào cậu, điện thoại của tôi hết tiề//n rồi, cậu có thể giúp tôi trả tiề//n chai nước này được không? Một lát nữa tôi sẽ trả lại cậu nhé.”
Chu Ôn cúi đầu nhìn tôi một cái, có vẻ lúng túng, cậu ta nắm chặt chai nước trong tay giống như tôi, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi có thể phát sóng wifi cho cậu.”
Tôi:…
Sau khi thanh toán sau, tôi nói lời cảm ơn với cậu ta một cách bất lực.
Thấy Chu Ôn gật đầu và định rời đi, tôi lập tức kéo tay cậu ta lại rồi nói: “Khoan đã.”
Cậu ta vội vàng rút tay mình ra khỏi tay của tôi, rồi sau đó lại lùi về phía sau một bước, cứ như thể tôi là một con hổ báo hung dữ vậy.
Tôi chỉ chỉ vào điện thoại của mình rồi nói với cậu ta: “À thì…tôi vừa mới nạp tiề//n nhưng vẫn không lên mạng được, cậu có thể gọi vào số điện thoại của tôi xem nó có bị khóa rồi không, được không vậy?”
Nhưng Chu Ôn lại tiếp tục lùi về phía sau, sau đó cậu ta chỉ vào chiếc điện thoại bàn của căn tin rồi nói: “Cậu có thể dùng nó để gọi.”
Tôi: …
Thấy cậu ta lại muốn rời đi, tôi vội vàng nói với theo: “Thật ra tôi muốn hỏi, tôi có thể thêm Wechat của cậu được không?”
Chu Ôn nghe thấy vậy thì tầm mắt của cậu ta nhìn về phía sau lưng của tôi, vẻ mặt rõ ràng đang cứ//ng đờ nhưng giờ đây đã thoải mái hơn nhiều.
Tôi cũng theo tầm mắt của cậu ta, quay đầu lại nhìn, bỗng thấy một người suốt cả kỳ nghỉ đông không gặp - chính là Tạ Uẩn.
Cậu ấy nở một nụ cười giả tạo rất hoàn hảo: “Đàn chị, người đó không phải là em trai đâu, người ta học năm ba rồi, chị không thể dùng chai nước khoáng này để lừa gạt được đâu, chị có thể lừa gạt được tôi mà thôi…”
Tôi: …
Chu Ôn bước qua tôi rồi đến bên cạnh của Tạ Uẩn, cậu ta thì thầm nói cậu ấy.
“Hai người quen biết nhau à? Cậu cũng biết tình hình của tôi rồi nên cậu giải thích với cô ấy đi. Tôi về nhà trước đây, về muộn người kia sẽ nổi điên mất.”
Nghe vậy, Tạ Uẩn phất phất tay, ý bảo cậu ta cứ rời đi đi.
Khuôn mặt tôi lúc này trở nên ngơ ngác: ??
Với tình huống bây giờ.
Tại sao lại có cảm giác…
Chu Ôn “không thẳng”.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn tôi một cái, câu nào cũng không nói thẳng, câu nào cũng có hàm ý.
“Đừng có mà nhắm vào anh ấy, con gái không tiếp cận được anh ấy đâu.”
“Ồ.”
Trong lòng, tôi âm thầm bày tỏ sự thương cảm đối với Lâm Mẫn.
Mới bắt đầu mà đã không thành công rồi, hơn nữa, cả đời này cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Tạ Uẩn chợt hỏi tôi với vẻ mặt không mấy hài lòng: “Từ khi nào mà chị thích phong cách ăn mặc nổi loạn như vậy? Không phải chị thích kiểu ngoan ngoãn à? Cậu em trai đi tàu cao tốc đâu rồi? Chị đá cậu ta rồi à?”
Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, cười cười: “Ừ, đổi khẩu vị rồi. Bây giờ tôi thích kiểu bề ngoài nổi loạn nhưng bên trong ngoan ngoãn, nói tóm lại là trái ngược với cậu là được.”
Ngày hôm đó, sau khi Tạ Uẩn nghe xong những lời mà tôi nói, cậu ấy không nói một lời mà rời đi.
Đến ngày hôm sau, Tạ Uẩn - người còn chưa xuất hiện thì trên diễn đàn của trường đã bùng nổ.
Không biết người nào đã lén chụp ảnh tôi, Chu Ôn và Tạ Uẩn - ba người chúng tôi đứng cùng một chỗ với nhau.
Trong ảnh, Tạ Uẩn đứng phía sau lưng tôi với ánh mắt u ám, còn tôi thì nở nụ cười tươi nhìn về phía Chu Ôn, còn Chu Ôn lại đang nhìn về phía Tạ Uẩn.
Chụp đẹp lắm.
Đến tấm ảnh thứ hai, đó là bức ảnh tam giác giữa tôi, Giang Ngôn và Tạ Uẩn.
Cuối cùng là bức ảnh chụp lén Tạ Uẩn vào ngày hôm nay.
Tạ Uẩn đã nhuộm tóc thành màu trắng, đeo tai nghe, xỏ khuyên tai, thậm chí cậu ấy cũng có hình xăm, chẳng thiếu một thứ gì.
Phải nói là, cậu ấy đẹp xuất sắc.
Cũng vì vậy mà những tin đồn được lan truyền khắp nơi và đủ kiểu.
[Tạ Uẩn là chiến thần trong tình yêu.]
[Tạ Uẩn vì yêu mà thay đổi bản thân mình.]
[Nam Nguyên là cô gái xấu xa - bắt cá nhiều tay.]
[Nam Nguyên - máy thu hoạch các chàng trai nổi bật trong trường.]
Tôi: …
Tuy nhiên, những tin đồn này không được kéo dài bao lâu, vì trên diễn đàn không thể tìm được bất kỳ nội dung liên quan nào nữa.
Tạ Uẩn nói, là người trong gia đình của Chu Ôn đã xử lý.
Tôi cảm thán một cách chân thành từ tận đáy lòng mình: “Wow, đúng là giỏi thật đấy.”
Tạ Uẩn bĩu môi nói: “Tôi cũng có thể làm được, chỉ là tên biế//n thái kia hành động quá nhanh mà thôi.”
“Ồ.” Tôi đá nhẹ viên đá dưới chân mình, rũ mắt hỏi cậu ấy: “Sao cậu lại đột nhiên thay đổi bản thân mình vậy?”
Vành tai của Tạ Uẩn chợt đỏ ửng lên, lắp bắp trả lời: “Chị nói thích vậy còn gì.”
Tôi ngẩng đầu lên trêu chọc cậu ấy: “Tôi còn thích đàn ông nữa, vậy cậu cũng thích đàn ông luôn à?”
Tạ Uẩn: “…Tôi thích con gái.”
7.
Tạ Uẩn, người đã cố gắng trở thành một chàng trai nổi loạn đã bị tôi dụ lên chiếc vòng quay khổng lồ.
Nhưng tôi không ngờ thằng nhóc này lại sợ độ cao.
Vòng đu quay vừa mới bắt đầu chuyển động mà cậu ấy đã căng thẳng đến mức nhắm tịt mắt lại.
Tôi tiến lại gần ở trước mặt cậu ấy rồi đếm những sợi lông mi, nó vừa dài vừa dày, thậm chí nó còn nhẹ run lên.
Không kìm lòng được nên tôi đã đưa ra lời đề nghị với cậu ấy: “Này…cậu nhuộm lông mi của mình thành màu trắng đi, chắc chắn nó sẽ rất đẹp đấy.”
Rồi sau đó ném cậu ấy vào tuyết, chắc chắn trông cậu ấy giống như một mỹ nam băng giá.
Tạ Uẩn mở mắt liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài một chút, rồi sau đó lại nhắm mắt lại, giọng nói hơi run rẩy vang lên: “Được, tôi sẽ nhuộm.”
Tôi không thương tiếc mà tiếp tục mỉa mai: “Lá gan của cậu nhỏ thật đấy, thế này thì làm sao bảo vệ bạn gái tương lai của cậu được?”
Tạ Uẩn thật sự rất sợ, căn bản là cậu ấy không dám mở mắt ra nhìn.
Tôi khẽ cười, lười biếng tựa người vào cửa kính và hỏi cậu ấy một câu mà trước nay tôi đã muốn hỏi: “Tạ Uẩn, cậu vẫn còn thích cô gái đã từng hôn cậu chứ?”
Trong tiểu thuyết, bạch nguyệt quang luôn có sức sát thương rất lớn.
Tôi thật sự rất lo lắng, không biết có nên phá vỡ lớp giấy mỏng giữa tôi và Tạ Uẩn hay không?
Tạ Uẩn vẫn còn nhắm mắt, cậu ấy nghe theo tiếng phát ra mà nghiêng đầu về phía tôi, một lúc lâu sau cậu ấy mới lên tiếng trả lời.
“Rất thích.”
Trái tim tôi chợt đau nhói.
Tôi lén hít thở sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười và hỏi: “Hai người quen nhau được bao lâu rồi?”
“Còn chưa kịp quen nhau.”
Tôi ngạc nhiên, lớn giọng hỏi tiếp: “Chưa quen mà cậu đã hôn người ta rồi à?”
Tạ Uẩn tỏ vẻ ấm ức, phản bác: “Lần đầu gặp cô ấy, cô ấy đã cưỡ//ng hôn tôi.”
??
Tôi ngơ ngác hỏi: “Cô ấy giở trò lưu manh mà cậu vẫn thích cô ấy à? Cậu có khuynh hướng thích ngược à?”
“Ừ…”
Tôi sững sờ: “Cậu thích tình yêu kiểu cưỡ//ng chế?”
“Ừ…”
Chec tiệt!
Tôi nghiêng người lại, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cậu ấy xoay lại rồi hôn xuống.
“Ừm…hả?”
Tạ Uẩn trở nên mơ hồ.
Trên không trung cao vút, cậu ấy từ từ mở mắt ra.
Vừa rồi, do vòng đu quay càng ngày càng quay lên cao, phản ứng sinh lý vì sợ hãi làm cho cậu ấy không nghe rõ được âm thanh, chỉ có thể mơ hồ đáp lại một tiếng “ừm.”
Dường như cậu ấy đã rất sốc với tình huống hiện tại, những ngón tay cứ//ng ngắc của cậu ấy cố gắng tự nhéo chính mình.
Đau thật đấy.
Không khí trong phổi cũng dần dần bị hút cạn.
Nhưng theo bản năng, cậu trở thành người chủ động, bàn tay tự giác trườn lên vòng eo thon ở trước mặt mình.
Trong lúc môi lưỡ//i đang quấn lấy nhau, không ai nhận ra vòng đu quay đã lên đến đỉnh cao nhất, chạm vào ánh sáng rực rỡ của bảy sắc cầu vồng.
Ở nơi cuối cầu vồng, hai người chúng tôi không ngừng đỏ mặt.
Thấy bản thân sắp mất kiểm soát, tôi lập tức đẩy mạnh cậu ấy ra, sau đó ngồi xuống phía đối diện cậu ấy với khoảng cách xa nhất, tôi liên tục dùng tay để làm dịu nhiệt nóng trên khuôn mặt mình.
Vì động tác của tôi quá mạnh nên làm cho cabin bằng kính bắt đầu rung lắc.
Tạ Uẩn sừng sờ một lúc rồi co tròn người lại, gập đầu gối và không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi bật cười: “Sợ đến vậy sao? Sao vừa rồi hôn nhau, cậu không sợ như vậy?”
Trông cậu ấy đáng thương quá, tôi nhẹ nhàng đi tới rồi ôm cậu ấy vào lòng, ghé vào tai cậu ấy dỗ dành: “Không sao đâu, sắp xuống rồi.”
Lợi dụng lúc đầu óc cậu ấy vẫn còn mơ hồ, tôi hỏi: “Cậu thích tôi nhiều hơn hay là bạch nguyệt quang nhiều hơn? Ai là người làm đầu óc cậu trống rỗng, hả?”
Tạ Uẩn cố gắng vận dụng đầu óc đang ngắt mạch của mình, ngại ngùng nói: “Đều thích.”
Tôi trợn mắt lên.
Muốn chec thật mà.
Đúng là không nên hỏi còn hơn.
Tôi lạnh lùng đẩy cậu ấy ra xa, khoanh hai tay trước ngự//c nói: “Được.”
Tạ Uẩn ngẩng đầu lên một cách ngơ ngác và cũng chẳng quan tâm đến việc sợ hãi nữa mà theo bản năng bò gần lại, nửa quỳ nửa ngồi giải thích.
“Tôi chỉ thích chị.”
Nhưng tôi không quan tâm đến cậu ấy nữa.
Đồ đàn ông tồi.
Ăn trong bát, nhìn trong nồi.
Tạ Uẩn định giải thích thì vòng đu quay đã chạm xuống mắt đất.
Tôi nhấc chân bước đi và không muốn nói thêm lời nào với cậu ấy nữa.
Tạ Uẩn lập tức đuổi theo và nắm lấy cổ tay của tôi: “Nguyên Nguyên…”
Tôi hất tay cậu ấy ra khỏi cổ tay mình: “Ai cho phép cậu gọi tên tôi như vậy?”
Cậu ấy ấm ức cúi đầu xuống: “Đàn chị.”
“Đừng gọi tôi là đàn chị.”
Cậu ấy có hơi bối rối, đôi môi mấp máy rồi gọi thẳng tên tôi: “Nam Nguyên.”
Đồ ngốc!
Tôi tức giận đến mức đau tim.
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng ấm ức: “Người tôi thích chỉ có chị, người cưỡ//ng hôn tôi trước đây là chị, người vừa rồi cưỡ//ng hôn tôi cũng là chị, chị phải chịu trách nhiệm với tôi.”
??
Tôi vừa định hất tay cậu ấy ra thì chợt sững sờ trong một giây và nhìn cậu ấy như một tên ngốc.
“Cậu nói dối thì phải nói cái gì đáng tin một chút. Tôi trong sạch, nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi, cậu đừng vu khống cho tôi.”
Tạ Uẩn vội vàng giải thích: “Thật mà, tôi có thể cho chị xem camera giám sát.”
Sau khi xem xong camera giám sát, tôi trở nên bối rối.