1.
Tôi ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách giáo khoa chuyên ngành nặng nề, cố gắng nhịn cười và hỏi với giọng điệu nghi ngờ.
“Tôi xuống dưới đó làm gì?”
Trong chớp mắt, đầu dây bên kia điện thoại rơi vào sự im ắng. Giọng Tạ Uẩn không được tự tin vang lên.
“Cái đó, tôi học cũng được…”
“Ồ~” Tôi cố tình kéo dài âm cuối của giọng nói và hỏi lại cậu ấy như mình đã hiểu ra được vấn đề.
“Ý là cậu muốn giúp tôi truyền đạt kiến thức phải không?”
Chưa đợi cậu ấy trả lời, tôi lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng mà, cậu vừa mới vào năm nhất đại học thôi, kiến thức năm hai cậu chưa học mà.”
Tạ Uẩn bực bội nói: “Tôi đã học qua trước đó rồi.”
Tôi áy náy nói: “Nhưng mà tôi đã chọn được người rồi ấy.”
Sau khi nói xong, tôi âm thầm núp trong bóng tối để xem phản ứng của chú chó nhỏ nào đó đang ở dưới lầu.
Trong bóng tối, chàng trai trẻ có mái tóc đen đang đứng ỉu xìu trong gió, trông như thể sắp bị gió thổi bay đi.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp vang lên trong tiếng gió, hỏi ngược lại tôi: “Là người mà đàn chị thích à?”
“Ừm…” Tôi ra vẻ như mình đang suy nghĩ, đếm xong ba giây rồi mới trả lời: “Tôi cảm thấy, cậu ấy thích tôi nhiều hơn đó.”
Sau khi nghe xong, ánh mắt của Tạ Uẩn chợt tối sầm lại.
Với câu trả lời này, nó đồng nghĩa với việc đàn chị cũng thích người kia.
Cậu ấy nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mình, bực bội đứng yên tại chỗ.
Nếu duy trì đúng hình tượng thì cậu ấy phải nói lời chúc phúc, nhưng cậu ấy không muốn, cậu ấy muốn chúc hai người họ chia tay nhau.
Đàn chị đã từng nói qua, chị ấy thích chàng trai ngoan ngoãn.
Là do cậu ấy giả vờ chưa đủ ngoan ngoãn à?
Vậy tại sao đàn chị lại không muốn hôn cậu ấy?
Nếu không muốn hôn cậu ấy, vậy tại sao đàn chị lại gửi những tin nhắn đó cho cậu ấy làm gì?