"Anh thiếu một đôi mắt biết nhìn ngắm cái đẹp đấy."
——
Uông Lộ Hy: [Hả? Như thế thì không hay lắm nhỉ?]
Uông Lộ Hy: [Mua quà lưu niệm cũng phải mua trên mạng sao?]
Cô đợi tin nhắn trả lời từ Viên Bắc, tim đập thình thịch. Khi nãy kích động quá, não chưa kịp suy nghĩ, hỏi Viên Bắc câu hỏi đó rất dễ khiến anh hiểu lầm.
May mà, Viên Bắc chưa kịp đọc.
......Rốt cuộc có thật đúng là chưa xem không?!
Viên Bắc: [Tuỳ cô thôi, dù gì đông tây cũng như nhau cả.]
Hứ.
Viên Bắc: [Ngủ đây.]
Ơ kìa?
Uông Lộ Hy còn chưa hỏi cụ thể nên mua cái gì thì tốt, cô đọc qua bí kíp trên mạng rồi, đồ ngọt ở tiệm bánh Đạo Hương Thôn, sốt thịt bò ở Nguyệt Thịnh Trai...... những món đồ ngon này có thể mang về cho bố mẹ, nhưng còn bạn bè, cô vẫn muốn tặng thứ gì đó sành điệu hợp mốt hơn, có ý nghĩa kỷ niệm.
Uông Lộ Hy: [Sao anh lại ngủ sớm thế! Không phải anh ngày đêm đảo lộn à?]
Viên Bắc: [Bởi vì đảo lộn, nên mới phải thay đổi.]
Viên Bắc: [Ngủ thật đây.]
Không đợi cô phản hồi.
Anh tắt điện phòng, tắt chuông điện thoại, đặt sang bên cạnh.
Trong đêm tối, hai khối lông xù nhảy tót lên giường, mỗi con ngồi ở một bên, mắt chúng long lanh, ánh mắt sáng quắc.
Viên Bắc nhìn tụi nó: "Nhìn tao làm gì? Hai đứa cũng đi ngủ đi."
—-
Muốn điều chỉnh lại giờ giấc thì cần một khoảng thời gian.
Tối nay Viên Bắc ngủ sớm, nhưng lại khá nông, giữa chừng tỉnh lại mấy bận. Tia nắng ban sớm vừa lọt qua rèm cửa sổ thì anh đã tỉnh hẳn, không ngủ tiếp được nữa.
Dứt khoát rời giường, đánh răng rửa mặt, rồi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Đi ngang qua gương thấy tóc mình có chút dài, vậy nên anh đợi tiệm tóc người ta mở cửa, lại đi cắt bớt tóc.
Sau khi xong xuôi rồi, giờ trưa vẫn chưa đến.
Trong lúc cắt tóc, điện thoại ánh réo lên liên tục, một đống tin nhắn chưa đọc.
Viên Bắc lướt lướt lên trên.
Trong nhóm chat rất sôi nổi.
Sau khi rời khỏi công ty, anh đã thoát khỏi nhóm chat lớn, nhưng nhóm chat nhỏ gồm vài người trong bộ phận vẫn náo nhiệt như thế, đồng nghiệp tag tên anh, ngày mai là thứ bảy rồi, hẹn anh ra ngoài ăn uống hát hò.
Là một cốt cán của bộ phận, Viên Bắc tựa như đảm đương trách nhiệm kiểm tra bổ khuyết tất cả thiếu sót ấy.
Đột ngột có bug, sẽ đến tìm anh đầu tiên để sửa, hạng mục huấn luyện không có ai tình nguyện tham gia, kiếm anh bổ sung đầu người, đến việc ghi hình video ngắn cho đại hội năm mới của công ty, đồng nghiệp phòng hành chính cũng âm thầm tìm anh, mang cho anh một cốc cà phê, rồi mời anh ghi hình một đoạn video ngắn.
Bộ dáng cảnh đẹp ý vui chỉ là một phần, chủ yếu là tính cách Viên Bắc tốt, về điểm này, phàm là những người quen anh thì đều biết.
Nói giản lược một chút đó là như thế nào cũng được, trước giờ chưa từng nhìn thấy anh tranh cãi với người khác về bất cứ việc gì, cũng không thấy anh qua lại mật thiết với ai, thờ ơ hết mức, là người chẳng để tâm đến mọi chuyện, khắp người đều là bộ dáng dửng dưng.
Ai đến nhờ anh giúp gì, căn bản đều sẽ không 'tay không trở về', ai mà khiến anh thua thiệt, anh cũng sẽ không tị nạnh, lại càng không khiến người ta phải mất mặt.
Một người như vậy, thường thì các mối quan hệ đều không tệ. Đến việc đánh mạt chược ba người thiếu một thì anh cũng sẽ lựa chọn ra phương án tối ưu nhất
Viên Bắc nhắn trong nhóm: [Được.]
......
Tiếp đó là tin nhắn từ trung tâm du học, muốn một vài tư liệu về anh.
Viên Bắc về nhà, mở máy tính lên, gửi thông tin qua cho họ.
Lại nhìn điện thoại, phát hiện khung chat của Uông Lộ Hy cũng chưa được đọc, vẫn đang dừng lại ở đoạn sau khi anh tắt chuông điện thoại, cô gửi một câu chúc ngủ ngon tới.
Sáng hôm nay trái ngược lại sao mà yên tĩnh như thế.
Viên Bắc nhìn thời gian, muốn xem qua lịch trình sắp xếp ban đầu của ngày hôm nay, nhưng vừa có cái suy nghĩ đó, lại nhanh chóng ngừng lại.
Bên chân có chút ngứa.
Con mèo bò từ dưới góc bàn qua, cái đuôi của nó sượt qua chân anh.
Viên Bắc đứng dậy, lấy hai hộp thức ăn mèo từ trong tủ, mở nắp ra, đặt xuống đất. Nhìn hai nhóc mèo háu ăn, anh có chút ngẩn người, tâm trạng chán nản, anh mở vòng bạn bè lên xem.
Hôm nay, và hôm qua, còn có hôm kia nữa, tính toán sơ qua thì thời gian anh quen biết với Uông Lộ Hy vẫn chưa đầy 72 tiếng, mà vòng bạn bè đã bị cô bá chiếm một vùng, tần suất cập nhật còn liên tục hơn cả một gian bán hàng trên mạng. Hình như cô gái này có một nguồn năng lượng vô tận, sức trâu sức bò không bao giờ cạn.
Tham quan chụp ảnh, ăn uống cũng chụp, hoàng hôn hệt nhau, chỉ là góc độ mặt trời lặn không giống, cô cũng phải gom cho đủ chín tấm, chèn thêm một dòng trạng thái: Không thể nhìn trọn khung cảnh mặt trời lặn. Vất vả rồi, ngày mai gặp.
......Là nói với mặt trời.
Hoàng hôn thì có gì đẹp.
Phóng đại lên mà nói, Viên Bắc cảm thấy Bắc Kinh là một thành phố vô vị nhất.
Lạnh không đến tột cùng, nóng không tới đỉnh điểm, chỉ có vô số bụi bặm và lông cây bạch dương, đường vành đai 2 thì không có toà cao ốc nào, hàng quán khuya lại hiếm. Trung tâm thương mại lớn cũng chỉ vài cái đó, chằng chịt khắp nơi, mỗi một khu thương mại lại tách riêng, không đả động gì đến nhau, còn thắng cảnh ấy, nhìn tới ngắm lui cũng chẳng thấy khác biệt, tường đỏ xung quanh, gạch xanh xếp chồng. Dù sao đi nữa anh vẫn thấy mấy con ngõ chẳng con nào thay đổi, còn không phải giống hệt à, nghênh đón khách du lịch từ nam ra bắc.
Có người được sinh ra tại đây, có người lại tại đây rời khỏi. Có người chửi mắng nó cay nghiệt hà khắc, cũng có người không thể không đầu hàng khuất phục nơi này, còn có người trên chân bị trói chặt chiếc dây thừng, muốn chạy, nhưng chạy không thoát.
Mọi thứ đều được hoạt động theo một trật tự ổn định lại rõ nét.
Dẫu sao nó cũng không bao giờ mở lòng thương xót, vì ai mà ngừng lại.
Đây là Bắc Kinh trong mắt Viên Bắc.
Nếu như phải dùng màu sắc để hình dung, có lẽ là màu xám tro, giống như hồi nhỏ ông bà dẫn anh đến khu vui chơi Bắc Kinh, hiện nay đã đóng cửa phá sản, những cái nhà hơi cực kỳ lớn và những trò chơi được bao phủ bởi sắc màu rực rỡ trong ký ức xưa, giống như một giấc mơ siêu thực vậy.
Nhưng Uông Lộ Hy thì sao?
Cùng một thành phố, trên trang cá nhân của cô lại rộn ràng như hiện trường Xuân vãn, cảnh sắc tươi đẹp, chiêng trống rộn trời. Và dường như dưới mỗi bộ lọc khác nhau, sắc độ cũng trở nên thay đổi.
Viên Bắc thuận tay nhấn hai cái, tuỳ tiện thích bài đăng của cô.
Không tới nửa phút sau, một loạt tin nhắn bật nhảy tới.
Uông Lộ Hy: [Anh dậy rồi!]
Uông Lộ Hy: [Cuối cùng anh cũng thức! Chào buổi trưa nhé! Em sợ anh còn ngủ, nên không dám gửi tin nhắn cho anh!]
Viên Bắc cũng không biết bản thân mình bị gì, mỗi lần nhìn thấy dấu chấm than xuất hiện ở cuối câu của cô, anh không thấy chướng mắt, không thấy phiền phức, thay vào đó, khoé môi anh bất giấc mím lại.
Hướng cong lên trên.
Viên Bắc: [Đã nói rồi mà, khi đi ngủ tôi sẽ tắt chuông, không sao đâu.]
Uông Lộ Hy: [Ôi chao, sợ không lịch sự đó mà.]
Uông Lộ Hy: [Anh đoán xem em đang ở đâu?]
Viên Bắc: [Cố Cung*.]
*Cố Cung (故宫): toạ lạc ngay tại trung tâm thành phố Bắc Kinh, tại khu chính nam của Quảng trường Thiên An Môn. Cố Cung còn có tên gọi khác là Cố Cung Minh – Thanh hoặc Cố Cung Thẩm Dương với tổng diện tích khoảng 720.000 m2, bao gồm 800 cung và 8.886 phòng; nhưng hiện tại chỉ còn 179.700m2 kiến trúc cổ và nền móng của các loại kiến trúc cung đình khác. Đây là nơi tập trung quyền lực tối cao của Trung Quốc trong suốt 5 thế kỷ, một bằng chứng lịch sử vô giá của đất nước này. Cố cung - Tử Cấm Thành là một quần thể kiến trúc vô cùng rộng lớn, được thiết kế với sự kết hợp hài hoà giữa không gian vườn thoáng đãng và hàng ngàn gian phòng, còn lưu giữ nguyên các vật dụng sinh hoạt và sản phẩm thủ công mỹ nghệ từ xưa.
Tiếp theo, anh nhận được một loạt dấu chấm than từ Uông Lộ Hy: [Sao anh lại biết thế!!!]
Sau đó, lại đột nhiên nhận ra: [À, anh đã xem bài đăng của em rồi.]
Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, vòng bạn bè của cô có tận e nờ đoạn video, e nờ tấm ảnh, trong bức ảnh là hàng người nườm nượp, chen chúc vào nhau, rực rỡ khôn cùng, giống như những bình cát màu sắc lúc nhúc tề tựu.
Uông Lộ Hy: [Em không điêu đâu nhé, hôm nay Cố Cung có một tỷ người.]
Viên Bắc: [Mỗi ngày.]
Uông Lộ Hy trả lời lại bằng một nhãn dán 'nóng đến chảy mỡ': [Bây giờ bọn em ra ngoài rồi, đi ăn cơm, buổi chiều còn phải đến Bảo tàng Quốc gia* nữa.]
*Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc (国家博物馆): là một bảo tàng quốc gia được đặt tại Quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh. Bảo tàng hiện đang lưu giữ và trưng bày trên 1,3 triệu hiện vật liên quan tới lịch sử và văn hóa Trung Quốc, trải dài từ di chỉ Người Nguyên mưu 1,7 triệu năm trước) cho tới giai đoạn sụp đổ của Nhà Thanh vào đầu thế kỷ 20. Đây là bảo tàng quốc gia cấp 1 của Trung Quốc do Bộ Văn hóa và Du lịch của nước này trực tiếp quản lý.
Cô chủ động kể ra hành trình kế tiếp.
Trong phép lịch sự khi giao tiếp, nó dường như là bước đánh dấu sự kết thúc một cách nhã nhặn của một cuộc chuyện trò.
Ban đầu Viên Bắc định nói, được.
Đến đây thì dừng.
Nhưng.
Uông Lộ Hy: [Giờ giấc của anh ổn định lại chưa? Buổi chiều còn tiếp tục ngủ không?]
Viên Bắc vốn đang đứng dậy từ trên ghế, thấy thế lại ngồi xuống: [Sao vậy?]
Uông Lộ Hy: [mmmm, không có chuyện gì.]
Cô gõ chữ: [Buổi chiều em còn có thể tìm anh nói chuyện được nữa không?]
——
Sau khi biết được lịch trình tiếp theo mà công du lịch sắp xếp là Bảo tàng Quốc gia, Uông Lộ Hy liền bắt đầu bổ sung thêm kiến thức.
Cô không phải là một người thích lên kế hoạch cho bất cứ chuyện gì, nhưng trên mạng đều nói, không có một bảo tàng nào là giống nhau, nơi đây là nơi trừng phạt những người đã chiếm đóng đất nước. Chỉ xét tới tổng diện tích xây dựng gần hai trăm nghìn mét vuông cũng đủ chấn động, trong đó có hơn triệu cổ vật, nhiều phòng trưng bày như thế, mới chỉ là rìa ngoài mà thôi, muốn xem hết toàn bộ, ít nhất cũng phải tốn mấy ngày, càng đừng nói đến những triển lãm đặc biệt và triển lãm tạm thời.
Uông Lộ Hy chỉ có một buổi chiều, vậy nên cô xác định rõ nhưng văn vật nhất định phải chụp được trước, không lãng phí thời gian, ngắm đúng mục tiêu, trực tiếp xông lên, nghĩ rằng như thế thì ít nhất cũng sẽ không phí công đi.
Nhưng hiện thực là, không phải chỉ có mình cô là giữ cái suy nghĩ ấy, so ra, càng là những cổ vật nổi tiếng, thì càng thu hút nhiều người đến xem.
Uông Lộ Hy tốn rất nhiều công sức mới đi tới được trước tủ trưng bày.
Bày biện đẹp đẽ trong tủ kính là Tứ Dương Phương Tôn*, là một trân bảo quý hiếm chiếm cứ một trang đặc biệt trong sách giáo khoa lịch sử. Cô cũng nhìn thấy vài bạn học nhỏ cầm sách lịch sử đi khắp nơi trong viện bảo tàng, có lẽ là buổi ngoại khoá kỳ hè, các bé chỉ vào bức ảnh trên sách, rồi đối chiếu nó với vật thật.
*Tứ Dương Phương Tôn (四羊方尊) là chén uống rượu được làm bằng đồng cuối đời nhà Thương. Nó là chiếc chén làm bằng đồng nặng nhất và lớn nhất trên thế giới khai quật được từ trước đến nay. Được xưng là " báu vật quốc gia " của Trung Quốc. Tứ Dương Phương Tôn được khai quật vào năm 1938, là tác phẩm đúc đồng kiệt xuất nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Nói thật, Uông Lộ Hy có chút ngưỡng mộ.
Cô không có một tuổi thơ ấu như vậy.
Uông Lộ Hy: [Anh từng đến Bảo tàng Quốc gia chưa?]
Viên Bắc: [Chưa từng.]
Uông Lộ Hy: [Chưa sao?]
Viên Bắc: [Đúng thế.]
Nói gì đến Bảo tàng.
Viên Bắc cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ những khu vực cần thiết cho cuộc sống và công việc, hình như ở Bắc Kinh anh chưa từng đi đến nơi nào khác, thậm chí là......Trường Thành*.
*Vạn Lý Trường Thành (万里长城) là tên gọi chung cho nhiều thành lũy kéo dài hàng ngàn cây số từ Đông sang Tây, được xây dựng bằng đất và đá từ thế kỷ 5 TCN cho tới thế kỷ 16, để bảo vệ Trung Hoa khỏi những cuộc tấn công của người Hung Nô, Mông Cổ, Đột Quyết, và những bộ tộc du mục khác đến từ những vùng hiện thuộc Mông Cổ và Mãn Châu. Một số đoạn tường thành được xây dựng từ thế kỷ thứ 5 TCN, sau đó được Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc là Tần Thủy Hoàng ra lệnh nối lại và xây thêm từ năm 220 TCN và 200 TCN và hiện chỉ còn sót lại ít di tích. Vạn Lý Trường Thành nổi tiếng được tham quan nhiều hiện nay được xây dưới thời nhà Minh (1368-1644)
Tựa như không cần thiết phải đến đó du lãm cho lắm.
Uông Lộ Hy khó hiểu: [Sao có thể thế chứ? Bao nhiêu năm như thế, anh chưa từng đến sao?]
Viên Bắc: [Không thấy hứng thú.]
Uông Lộ Hy: [Anh chưa đi, dựa vào đâu mà nói là không thú vị?]
Viên Bắc: [......]
Uông Lộ Hy đánh giá một cách sắc bén: [Anh thật đúng là một người có nhu cầu thấp.]
Nhu cầu thấp.
Viên Bắc cười một tiếng.
Bởi vì anh thấy Uông Lộ Hy nói đúng.
Bắc Kinh rất rộng, những thứ đặc sắc rất nhiều, nhưng thế thì có liên quan gì đến anh? Nói đến kém, thật ra rất dễ dàng thoả mãn yêu cầu căn bản của sinh tồn, giống như thành phố là một rừng sắt thép, mạng lưới giao thông hệt như mạng nhện, nhưng thứ chân chính tiếp xúc với anh, cũng chỉ là một góc nhỏ nào đó trên con phố, một đoạn đường chật hẹp nào đó, và một ngôi nhà có thể thoải mái đánh một giấc ngủ ngon.
Thậm chí anh còn cảm thấy Uông Lộ Hy dùng từ quá trưởng giả, không đủ sâu.
Nếu như để anh tự đánh giá, anh sẽ nói, Viên Bắc à, mày đúng là một người hết sức nhàm chán.
Uông Lộ Hy: [Viên Bắc, anh thiếu một đôi mắt biết nhìn ngắm cái đẹp đấy.]
Uông Lộ Hy: [Em cho anh thêm một cơ hội nữa.]
Cô chụp hai miếng nam châm dán tủ lạnh gửi qua cho anh.
Uông Lộ Hy: [Đánh giá một chút đi, trong hai cái này, cái nào đẹp hơn? Em nên mua cái nào?]
Không đợi anh trả lời,
Uông Lộ Hy: [Không cho phép anh nói những câu tương tự như 'bình thường, đều không đẹp, đại đi, cái nào cũng được'.]
Kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc đe doạ.
......Viên Bắc âm thầm xoá hàng chữ đang đánh dở.
Uông Lộ Hy: [Có muốn em tặng anh vài phần quà lưu niệm không? Trong cửa hàng văn sáng*có rất nhiều người, không dễ gì em mới chen được vào đấy.]
*Cửa hàng văn hoá - sáng tạo (文创店): là nơi thường bán các món đồ lưu niệm, các món đồ mang tính văn hoá, nghệ thuật, di sản văn hoá phi vật thể, văn vật,...
Viên Bắc: [Không cần đâu, cảm ơn.]
Uông Lộ Hy: [Được thôi.]
Uông Lộ Hy: [ T T Kỳ thực em cũng không mua được thứ mà mình thích nhất, hết hàng mất rồi.]
Các thiết kế trong cửa hàng văn sáng của Bảo tàng Quốc gia rất tinh xảo, có một đoạn thời gian trước đặc biệt nổi, thu hút rất nhiều người đến tham quan Phụng quan của Hiếu Đoan Hiển Hoàng hậu*, sử dụng kỹ thuật điểm thuý, sang trọng rực rỡ, lấy đó làm cảm hứng, Bảo tàng cho ra mắt đồ trang trí lông nhung hình phượng hoàng màu xanh lam, là một con phượng hoàng nhỏ tròn xoe, rất mềm, lắc lắc nó thì nó còn phát ra cả âm thanh.
*Phụng quan của Hiếu Đoan Hiển Hoàng hậu: là Hoàng hậu tại vị duy nhất dưới triều Minh Thần Tông Vạn Lịch hoàng đế. Tuy giữ ngôi Hoàng hậu tối cao nhưng Hoàng hậu không có Hoàng tử nào với Vạn Lịch Đế, bà chỉ sinh hạ duy nhất một Công chúa.
Phụng quan được làm từ tre và sơn mài thành khung mũ, thêm tơ tằm. Phía trước được trang trí 9 con rồng vàng, miệng ngậm chuôi hạt, bên dưới có 8 con phượng hoàng bằng phương pháp điêm thuý, và 1 con phượng hoàng bằng vàng ở phía sau. Phượng Quan này khảm hơn 100 viên hồng ngọc tự nhiên chưa qua xử lý, và hơn 5000 viên ngọc trai tự nhiên.
Món đồ đầu tiên trong danh sách mua sắm tại đây của Uông Lộ Hy, chính là con "Phượng hoàng líu lo" này, nhưng khi nãy nhân viên có thông báo, món đồ này 'hot' quá, đã bán hết sạch rồi.
Uông Lộ Hy: [Hôm nay em không được may mắn cho lắm.]
Viên Bắc: [Cụ thể là?]
Uông Lộ Hy: [Đến đây thì 'vồ hụt' đồ, buổi sáng muốn mua sữa chua Bắc Kinh, cũng không mua được, khách sạn tối qua mà đoàn du lịch sắp xếp cũng bình thường, điều hoà phát ra tiếng kêu lạ, hại em đêm đó phải tỉnh lại mấy lần liền.]
Khu nghỉ ngơi tại Bảo tàng đông nghẹt người, ngay cả lối đi và cầu thang cũng ngồi chật kín, Uông Lộ Hy đi từ cửa hàng văn sáng ra, nhìn thấy trên bậc thềm đằng xa có vị trí trống, cô xách túi lên rồi xông tới, nhưng khi chỉ còn cách có vài bước nữa, thì bị người khác giành trước.
Cô nhún vai: [Em đã nói rồi, vận may cả.]
Sau đó cô chỉ đành ngồi xổm bên cạnh tường nhắn tin cho Viên Bắc.
Uông Lộ Hy: [Hôm nào thì anh rảnh? Chúng ta gặp nhau một lát đi?]
Uông Lộ Hy: [Tấm ảnh kia vẫn còn ở chỗ em, em muốn đưa nó cho anh.]
Viên Bắc: [Thôi, không cần đâu.]
Không cần?
Uông Lộ Hy: [Vậy anh sống ở đâu, gửi cho em địa chỉ, em gửi chuyển phát cho anh?]
Viên Bắc không nhắn lại.
..... Khoảng lặng ngắn ngủi này bị Uông Lộ Hy khuếch đại lên nhiều lần.
Lại nghĩ đến những lần trò chuyện trước đó với Viên Bắc, hễ nói chuyện gì liên quan đến bản thân anh, hình như đều giữ kín như bưng.
Chưa đến mức thất vọng. Chỉ là bỗng cảm thấy, khá nhạt nhẽo.
Lại đợi thêm một lúc.
Uông Lộ Hy: [Thôi vậy.]
Uông Lộ Hy: [Nếu như anh không muốn nói chi tiết, thì nói cho em địa chỉ của một tủ đựng đồ gần đó. Anh tự mình đi lấy, có được không?]
......
Vẫn lặng ngắt.
......Người quá đông, điều hoà có chỉnh thấp vẫn thấy nóng. Uông Lộ Hy cầm chiếc quạt tròn vừa mới mua được từ cửa hàng, có quạt mãi cũng tựa như không dịu bớt đi được chút nực nào.
Lòng cô có chút bồn chồn.
Trong một khoảnh khắc, cô bắt đầu tự kiểm điểm lại mình, có phải bản thân đã nhiệt tình quá mức chăng?
Nhớ lại thì cũng đúng, mới quen biết, không phải ai cũng tình nguyện kết bạn. Nếu như nói sự xa cách là một kỹ năng cần phải thạo trong thế giới của người trưởng thành, là một loại vũ khí tự vệ, thì vũ khí của Viên Bắc đã rất rất sắc bén rồi, nhưng cô, vẫn muốn khai đao.
......
Uông Lộ Hy không chờ nổi nữa. Có chút khát, cô đứng dậy, đi về phía máy bán nước tự động.
Đến máy bán nước mà cũng phải xếp hàng.
Chai nước khoáng trong đó bán hết, nhân viên đang mở cửa ra bổ sung hàng hoá vào.
Mọi người tản ra xung quanh, đi tìm máy bán nước khác, nhưng Uông Lộ Hy vẫn đứng im. Cô đứng trước mặt cái máy, lần này coi như hơi may mắn một chút rồi, ít nhất, thì hiện giờ cô đang đứng đầu tiên, lát nữa sẽ có rất nhiều sự lựa chọn.
Người nhân viên đóng cửa máy bán hàng lại, khoá kỹ càng, ra hiệu cho Uông Lộ Hy, có thể mua được rồi.
Cô bước lên trước, ấn ấn nút bấm, quét mã trả tiền.
Âm thanh nặng trình trịch phát ra khi chai nước rơi xuống, vừa hay lấp đi thông báo tin nhắn tới.
Viên Bắc: [Giờ đang ở đâu? Còn ở Bảo tàng Quốc gia à?]
Uông Lộ Hy sững sờ, kẹp chai nước bên cánh tay, gõ chữ: [Đúng thế.]
Viên Bắc: [Khi nào thì kết thúc?]
Uông Lộ Hy: [Sớm thôi, một lát nữa là đóng cửa rồi, còn phải đi ăn cơm nữa.]
Uông Lộ Hy: [Sao vậy?]
Cô vặn nắp uống một ngụm.
Vì chai nước vừa mới bỏ vào nên không lạnh lắm, uống vào không nóng không lạnh, chẳng đã chút nào. Nhưng lại 'vừa vặn' khi đối diện với dòng tin nhắn, giống như nước đá giải khát, giúp cô gột rửa tinh thần, trong phút chốc mát mẻ hơn hẳn——
Viên Bắc :[Tối nay ở đâu, địa chỉ.]
Viên Bắc: [Còn muốn gặp nhau không?]