"Tôi tên Viên Bắc. Bắc trong từ Bắc Kinh."

—-

Sau khi Viên Bắc từ chức ở công ty, đồng hồ sinh học vẫn luôn duy trì trong nhiều năm bỗng nhiên bị xáo trộn.

Giống như một con hamster đã quen chạy nhảy, một khi vòng chạy bị gãy, nó đột ngột cảm thấy không biết phải làm sao. 

Làm ổ ở nhà, cày phim bộ Mỹ, chơi game, xem phim điện ảnh......Những chuyện mà khi đi làm không cách nào thực hiện, hiện giờ chỉ một nhoáng đã sắp xếp xong, còn có chút không lấp đầy nổi khoảng trống. Trước kia anh vẫn luôn cho rằng cuộc sống như một tấm vải bạt bị kéo căng ra, giờ thì, tấm bạt này xuất hiện một lỗ thủng lớn, gió thổi vù vù xuyên qua. 

Khi người bạn nối khố gọi điện thoại đến thì đã là tối muộn, tinh thần Viên Bắc vẫn còn rất tỉnh táo. Đối phương ngạc nhiên: “Ấy? Chưa ngủ sao? Không giống cậu tẹo nào.”

"Vậy nên cậu gọi điện thoại đến để xem tôi có tỉnh dậy không à."   

“......”

Nguyên văn câu nói của cậu bạn đó là, giang hồ nguy cấp, muốn tìm Viên Bắc cứu mạng. 

“Nhiều người nghỉ hè quá, sắp căng thẳng đến chết rồi, người hướng dẫn viên trước đó bị cảm nắng chẳng đứng dậy nổi, tìm người đột xuất căn bản là không có hy vọng, ngày kia có một đoàn khách hai mươi người, cũng không thể bùng việc được.”

Người bạn nối khố làm bên tour du lịch, du lịch Bắc Kinh chẳng lúc nào là vắng khách, chỉ có mùa cao điểm và cực kỳ cao điểm, một người bị phân thành ba đầu sáu tay, lúc bận lên thì đến cả những người đứng phía sau làm điều hành du lịch và bộ phận tiêu thụ cũng phải xông pha lên đầu. Viên Bắc cũng không phải là lần đầu tiên thấy cậu bạn chửi đổng trên trang cá nhân. 

"Tôi nhớ cậu từng thi đỗ giấy phép hướng dẫn viên du lịch kia mà?" Viên Bắc đang xúc cát mèo, nín thở, không nói gì. 

"Dù sao đi nữa thì gần đây cậu cũng không phải đi làm, đúng lúc rảnh rỗi, giúp tôi dẫn đoàn đi." Người bạn gửi vài file excel tới, là tin tức về lộ trình và và thông tin thành viên của đoàn du lịch. “Một ngày, chỉ một ngày hôm ấy thôi, sau đó tôi sẽ tìm người khác thay thế.”

"Không đi. Không thích làm việc hộ người khác." Chậu cát mèo đã sạch, hai con mèo tranh giành nhau nhảy vào vui đùa. Viên Bắc kéo lê đôi dép trong nhà đi đánh răng rửa mặt. 

"Đây mà là làm việc hộ người khác??? Lửa lan sắp sém lông mày tôi rồi!" Giọng cậu bạn ở đầu kia nâng lên, "Tôi mời không nổi cậu hay sao?" Sau một khoảng giằng co yên tĩnh, Viên Bắc nghe thấy cậu nói: "Đôi giày đó, đôi Kobe 11 Muse Pack ấy, tặng cho cậu."   

"Tặng?"

“......Tặng!”

Viên Bắc và bạn nối khố đều thích sưu tập giày. 

Sở thích của đàn ông vừa trẻ con lại hẹp hòi như thế, từ lúc học đại học khi AJ (Air Jordan) ra đời, thì càng không thể kiểm soát nổi. Không đeo, chỉ sưu tầm, bày ra đó ngắm, xem chán rồi thì sang tay, đôi khi cũng kiếm được chút đỉnh chênh lệch. Trong nhà Viên Bắc có một tủ giày âm tường lớn, đương nhiên, có những mẫu anh muốn mua nhưng dù có tăng giá cũng không về tay nổi. 

Viên Bắc đứng trước tủ giày quan sát. 

"Được, một ngày." Anh cân nhắc dọn ra một chỗ để dành cho đôi giày mới. 

“......Còn một chuyện nữa.”

"Nói đi."  

“Còn có ba vị khách chưa đến, tài xế bên này tôi không thể bố trí được, tôi gửi tin tức cho cậu, đêm mai cậu đến sân bay đón người. Chuyến bay của ba người không cách nhau lắm, chỉ một lượt là xong.”

“?”

Viên Bắc muốn nói là Cậu xong chưa hả? Đôi giày này có đáng thế không chứ?

Đầu kia đã cúp máy. 

Anh gửi tin nhắn thoại sang: “Đi đón cái đầu cậu.”

Không nhận được hồi âm. 

  ---

Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh. 

Uông Lộ Hy ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh dậy thì bị sái cổ. 

Do ham rẻ nên cô mới chọn chuyến bay tối, nhưng khi xuất phát vì lý do thời tiết mà chuyến bay bị hoãn lại hơn hai tiếng, lúc hạ cánh đã quá không giờ. 

 May sao, sân bay thủ đô trước giờ đều đông đúc, bất kể ngày hay đêm. 

Đem theo cái cổ nhức từ sân bay đi ra, gió đêm nóng hầm hập thổi vào mặt, cô hít thở sâu, sau đó lại vô duyên vô cớ cười khằng khặc lên, cực kỳ vang, khiến những người đi qua đều giật mình, ngoái lại nhìn cô. 

 Thật tốt, thật tốt. 

Uông Lộ Hy dựa theo lời dặn dò của mẹ, kiểm tra lại hành lý, cái khoá vẫn còn đó, an toàn. Lại lật lật balo——căn cước công dân có, ví tiền có, sạc điện thoại đủ cả. Lần đầu tiên tự thân một mình xa nhà, tới được đích đến, tất cả đều rất thuận lợi. 

  Cô tự giơ ngón cái lên trong lòng mình, Tiểu Uông à Tiểu Uông, mày trâu bò thật đấy!

Chỉ có một vấn đề nhỏ duy nhất cần giải quyết ngay, là phải nhanh chóng liên lạc với công ty du lịch. 

Cô đăng ký dịch vụ đưa đón tại sân bay. Trước khi máy bay cất cánh, cô đã tag tên của hướng dẫn viên trong nhóm chat, nói cho đối phương là chuyến bay bị trễ, vậy nên thời gian đón cũng phải lùi về sau, nhưng không nhận được phản hồi lại. 

Giờ đứng ở sân bay lướt qua tin nhắn nhóm. Một nhóm lớn gồm hai mươi người, mọi người đang bàn luận sôi nổi về hành trình chuyến đi, sớm đã nổi đỏ 99+ rồi, tin nhắn của cô đương nhiên là bị trôi tuốt lên trên, nhưng hướng dẫn viên vẫn không có một chút động tĩnh nào, không một lời đáp. 

Quên cô rồi sao?

Uông Lộ Hy mở tấm ảnh đại diện kia lên, cô gọi tin nhắn thoại qua đó. 

Bên kia lập tức nghe máy. 

Một giọng nam trẻ tuổi truyền tới, còn khá dễ nghe, thái độ nhiệt tình, hỏi cô đã đến chưa? Đang ở đâu? Hành lý có nhiều không?

 “Xin lỗi nhé em gái, hiện giờ nhiều người nghỉ hè quá, tài xế đến sân bay đón người đều sớm sắp xếp việc hết rồi, chuyến bay của em đột nhiên lại kéo dài, tạm thời anh không cách nào bố trí được. Không giấu gì em gái, tối nay còn có hai người nữa đến không cách em là bao, sớm hơn em một chút, vừa mới đón xong, đã đi rồi......Hay là thế này nhé, anh gửi thông tin khách sạn cho em, em gọi xe, hoặc là đặt xe trên mạng, anh thanh toán, được không?”

Ồ. 

Đáy lòng Uông Lộ Hy ước chừng trong chốc lát, cảm thấy đối phương nói cũng có lý. Dẫu sao là do cô đến muộn. 

Cúp điện thoại, mở app đặt xe. Nhưng con số hiển thị những người đang chờ đặt xe phía trước, trở thành nỗi khiếp sợ đầu tiên mà thủ đô chào đón cô. 

Uông Lộ Hy thầm kinh ngạc, lẽ nào phải chờ đến tận khi trời sáng sao? Cô vừa xếp hàng, vừa lên tiếng trong nhóm chat, hỏi người hướng dẫn kia, sân bay có xe buýt hay không?

“Tôi đang ở cửa số 8, phải đi về phía nào đây?”

Hướng dẫn viên lại lặn mất tăm. 

Trả lời cô là một du khách khác, còn nhắc nhở cô, vào lúc này, tuyến xe buýt chắc là không còn nhiều nữa. 

Uông Lộ Hy chỉ đành từ bỏ. 

Cô nhìn con số chờ đợi đặt xe gần như không hề động đậy, tìm một chỗ ngồi xuống, lại lấy tai nghe từ trong túi ra, đeo vào tai. 

...…

Đoạn nhạc dạo còn chưa phát hết, hình như cô nghe thấy có ai đó đang gọi mình. 

“Uông Lộ Hy.”

Âm cuối không nâng lên, cũng không phải là một giọng điệu nghi vấn, tựa như đã chắc chắn từ trước. 

Cô chỉ đành tháo tai nghe ra, quay đầu lại, ánh mắt tìm tòi. 

Gọi tên cô là một người lạ, một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ. 

Uông Lộ Hy ngây người đứng lên, không tự chủ được mà đánh giá đối phương một lượt từ trên xuống dưới, lập tức lại thêm vào một định ngữ nữa vào——một người đàn ông xa lạ, trẻ tuổi, đẹp trai. 

Anh mặc một chiếc áo phông trắng, phối thêm một chiếc quần ngắn màu be, thiên về phong cách Nhật, cả thân gọn gàng, người anh cao cao gầy gầy, lại còn trắng nữa. 

Trắng hơn cô nhiều. 

Ánh đèn nhà ga sân bay phản chiếu ra bên ngoài qua tấm kính, Uông Lộ Hy cũng mượn tạm ánh sáng nhìn cho rõ khuôn mặt anh, lông mày nhạt, sống mũi cao, còn có một cảm giác như lai giữa thiếu niên và người đàn ông trưởng thành. 

Trong lòng Uông Lộ Hy lại cất thêm mấy từ nữa bên cạnh hai từ "đẹp trai" này. 

  ...... 

"Anh là ai?" Uông Lộ Hy buột miệng nói. Ngay sau đó, thấy mình hơi bất lịch sự, lại nói thêm, giọng nói cũng nhỏ đi đôi phần: "......Anh quen tôi à?" 

Người đàn ông nhìn hành lý bên tay cô, à một tiếng: "Tôi là hướng dẫn viên của cô. Đi thôi." Anh duỗi tay kéo vali qua. 

Đồ lừa đảo!!! Trong đầu Uông Lộ Hy tức khắc hiện ra ba dấu chấm than đỏ to đùng, khiến một chút hoa si vừa nảy lên trong cô vỡ vụn tan nát. 

Cô nhanh chóng lùi về sau một bước, túm chiếc vali lôi lại về phía mình, ngăn cách giữa hai người, thái độ cảnh giác: "Hả? Tôi vừa gọi điện thoại cho hướng dẫn viên cơ mà, không phải anh đâu nhỉ?"

Giọng nói không giống, giọng điệu cũng không nốt. 

......Ôi không phải chứ, gã này chui từ đâu ra thế?

Uông Lộ Hy mờ mịt: "Anh là ai?"   

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ sờ sờ sống mũi, ánh mắt đảo sang bên cạnh. 

Thật ra Viên Bắc là đang cạn lời. 

Không ngờ rằng, động tác nhỏ này rơi vào trong mắt Uông Lộ Hy, lại thành chứng cứ cho việc anh chột dạ. Có thể mắt thường thấy được bàn tay đang cầm vali của cô gái ghim chặt, nhìn đăm đăm vào anh, đầu ngẩng cao, không thân thiện gì cho lắm. 

"Thôi bỏ đi......" Viên Bắc cam chịu, cũng lười giải thích, "Cô gọi điện thoại cho hướng dẫn viên của cô đi, sau đó bật loa ngoài lên." 

Cô gái không nhúc nhích, sắc mặt rất khó coi. 

Viên Bắc càng thêm bực bội. 

Anh bắt đầu thấy hối hận. Tối nay rõ ràng là đã đón được hai người khác, suôn sẻ một đường đưa đến khách sạn rồi, theo lý mà nói, không nhất thiết phải chạy thêm lần hai nữa, chuyến bay trễ thì có quan hệ quái gì đến anh. 

Nhưng anh vẫn cứ khăng khăng nhìn lại thông tin du khách, là một cô gái chưa đến, dựa theo tuổi tác trên căn cước, thì vừa đủ mười tám tuổi được có mấy ngày, ở độ tuổi này, vào dịp thế này, phần lớn là thi đại học xong nên tìm chỗ bung lụa, đi du lịch mừng tốt nghiệp. 

Một cô gái nhỏ. 

Đứng một mình. 

Giữa đêm. 

Anh đã sắp lái xe đến dưới nhà, lại đạp chân ga, quay lại con đường cũ.  

...…

Anh tốt bụng đấy, khổ nỗi người ta lại chẳng cảm kích. 

Người trước mắt dáng người nhỏ nhắn, ý thức cảnh giác lại đạt điểm tối đa, đôi mắt nhìn chằm chặp vào anh, siết chặt vali hành lý trong tay, sau đó bán tín bán nghi mở điện thoại ra. 

"......Đợi chút, tôi phải xác nhận lại trước đã." Một tay Uông Lộ Hy cầm lấy điện thoại, tim đập bình bịch. 

Xung quanh có rất nhiều xe, lại đông người, khung cảnh huyên náo khiến cô trấn tĩnh lại đôi chút, cho dù có là tên lừa đảo, cũng không thể nào bắt cóc cô giữa đường giữa chợ thế này đâu nhỉ? Huống chi là, nơi này còn nằm bên dưới chân Hoàng thành đấy. 

Khoảnh khắc chờ điện thoại có người nghe, cô thử lựa lời hỏi: "Cái đó......Anh từng gặp tôi sao? Ý tôi là, tại sao anh lại tìm thấy tôi?"  

Cô thật sự tò mò, chỗ này người đến người đi, lừa đảo còn có cả hệ thống nhận dạng khuôn mặt à? Dựa vào cái gì để đối chiếu chứ?

......Viên Bắc không nói gì. 

Anh cũng ngại nói thành lời, chỉ là khi nãy cô khoác balo, đeo tai nghe, ngồi trên tảng đá cẩm thạch trước cửa ra vào đung đưa hai chân, chỉ thiếu mỗi viết mấy chữ "Tôi là sinh viên" lên trên đầu cô. 

Trên mạng từng hài hước nói rằng, sinh viên luôn có chút gì đó ngốc nghếch lại trong sáng, Viên Bắc cảm thấy ngốc nghếch thì chưa tới lắm, nhưng tinh thần hăng hái nhiệt huyết trên người cô, thật ra cũng khá rõ ràng. 

Anh cũng thế. Có ai là không trải qua mười tám tuổi kia chứ?

Chỉ là bị xã hội rèn giũa mấy năm, nên rất dễ dàng kiệt sức. 

Viên Bắc có chút buồn cười. Chỉ vì đầu Uông Lộ Hy cứ nghiêng nghiêng, lại nghểnh cái cổ, ngẩng đầu nhìn anh. 

Gan đã nhỏ mà còn đòi làm cá mập. 

Cô gái nhỏ cũng kiêu ngạo phết đấy. 

...…

".....Không nghe máy." Uông Lộ Hy bóp bóp phần cổ bị sái, cô không chịu từ bỏ, lại gọi thêm lần nữa, thuận tiện nói với Viên Bắc, “Tôi không đi cùng anh đâu, trừ phi là hướng dẫn viên của tôi nghe điện thoại, còn có, anh phải đưa căn cước công dân, và cả hợp đồng du lịch của tôi ra cho tôi xem mới được.”

Viên Bắc nhìn cô, mí mắt giật giật. 

"......Được, cô cứ gọi đi, tôi chờ." Anh giơ tay nắm lấy chiếc điện thoại cô đang cầm chặt, không dùng lực kéo một cái, đem màn hình mở sáng lên, trên màn hình, cuộc gọi vẫn chưa được chấp nhận, cô gái sững sờ trước hành động của anh.   

Anh không nhìn đến biểu cảm của cô: "Năm phút nữa, là tròn một giờ sáng, nếu như cô không liên lạc được, thì tôi cũng không còn cách nào khác."

"Không còn cách nào? Sau đó thì sao?"

"Thì cô đứng đây đợi xe."

"Vậy còn anh?"  

"Tôi về nhà nghỉ ngơi thôi, đến giờ tôi đi ngủ rồi." Viên Bắc ngồi xuống phiến đá hoa mà Uông Lộ Hy vừa ngồi. 

"Tôi tên Viên Bắc. Bắc trong từ Bắc Kinh." Anh nói. 

Vốn dĩ tối nay muốn ngủ sớm, điều chỉnh lại nhịp sinh học, nhìn tình hình này, chắc hết hy vọng rồi. 

Viên Bắc quay đầu lại nhìn Uông Lộ Hy, không ngờ cô gái nhỏ cũng đang lén nhìn anh, mắt chạm mắt, trong chốc lát, sau đó lại làm như không có chuyện gì, cô nhanh chóng chuyển hướng, tiếp tục gọi điện thoại. 

Còn nhón nhón hai chân, khiến món đồ trang trí được móc trên balo của cô bay lủng lẳng.  

Viên Bắc cũng thu mắt lại.

.…

Mùa hè năm 2023 ở Bắc Kinh, nhiệt độ tăng cao liên tục, thời tiết nhiều lần chạm tới mốc 40 độ. Thời sự có nói, đây là năm mà Bắc Kinh nóng nhất. 

May mà sau lưng hai người là cánh cửa kính tự động của sân bay, nó cứ đóng rồi lại mở, từng luồng khí lạnh từ máy điều hoà công suất lớn ập tới, góp thêm chút mát mẻ cho đêm tối nóng nực này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play