*Phan Gia Viên: là khu chợ bán đồ cũ lớn nhất Trung Quốc, nơi này mỗi tuần còn có hai ngày chợ quỷ. "Chợ quỷ" là từ chỉ những khu chợ chuyên bán đồ cổ và chỉ họp vào tầm 3, 4 giờ sáng. Chợ quỷ bắt đầu có từ cuối thời nhà Thanh, lúc bấy giờ nhiều gia đình giàu có bị lụn bại, đành phải lấy đồ cổ trong nhà mang đi bán. Nếu bị người khác biết thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của gia đình và bản thân, nên người ta chỉ họp chợ vào lúc 3, 4 giờ sáng, như thế sẽ không bị người mua nhìn rõ mặt. Vì chỉ đốt đèn lồng, trông ai cũng như quỷ nên kiểu chợ thế này được gọi là "chợ quỷ", và ai cũng biết rằng nơi đây chắc chắn sẽ có hàng tốt.
—-
"Má ôi! Anh ta giỏi giả vờ quá đấy!"
———-
Giờ thì tới lượt Uông Lộ Hy im lặng, động cơ não như bị dội vào một gáo nước lạnh, đình trệ ngay lập tức, trước khi muốn ngỏm hẳn, nó còn loé lên vài tia lửa điện.
Muốn nhắn lại cho anh, nhưng ngón tay không động nổi.
May mà, Viên Bắc là một người giỏi 'tìm lối thoát' cho người khác.
Giải vây cho họ, cũng cho chính bản thân anh.
Anh gửi tin nhắn thoại tới giải thích, giọng điệu giống hệt như những gì Uông Lộ Hy nghĩ, một tông giọng lười nhác, tốc độ không nhanh: "Ý của tôi là, xung quanh Bảo tàng không có chỗ nào tiện đỗ xe, buổi tối cô về tới khách sạn thì gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến nơi sẽ gọi điện thoại tới, rồi cô hẵng ra."
"Tấm ảnh." Anh nói.
Uông Lộ Hy hít thở thật sâu.
Vốn dĩ cô cũng muốn đáp lời anh bằng một đoạn tin nhắn thoại, nhưng vừa mở miệng, cô nhận ra mình đã bị chất giọng Bắc Kinh của Viên Bắc hút mất hồn, tựa như trong một chốc một lát cô sẽ không thể tìm lại giọng nói của chính mình.
Uông Lộ Hy: [À, thế cũng được ạ, nhưng như thế thì có phiền quá không?]
Viên Bắc: [Dù gì thì tôi cũng phải ra ngoài.]
Uông Lộ Hy:[Anh đi đâu vậy?]
Viên Bắc nhìn nhìn phòng khách, hai nhóc mèo đang chui rúc vào nhau say sưa ngủ trong chiếc tổ hình tròn lượn sóng của chúng, đầu nối đuôi, như một bức Thái cực đồ* phủ đầy lông nhung.
*Thái cực đồ (太极图): tranh minh hoạ hiện tượng vũ trụ thời xưa của Trung Quốc, hình tròn bên ngoài có Bát quái, thường dùng làm biểu tượng của đạo giáo.
Viên Bắc: [Đưa mèo đi khám bệnh.]
Uông Lộ Hy: [Anh vậy mà lại nuôi mèo á???]
Viên Bắc: [Thật ra tôi khá muốn cô giải thích xem thế nào là 'vậy mà lại' đấy.]
Uông Lộ Hy: [Chỉ là em ngạc nhiên quá thôi mà.]
Uông Lộ Hy: [Vậy anh bận việc gì thì làm tiếp đi, tối nay gặp!]
Viên Bắc: [Được.]
......
Viên Bắc đứng dậy, bước đến tủ lục lọi một hồi.
Sau đó mở ngăn kéo tủ ra, tìm bệnh án thú cưng.
Nghe thấy âm thanh kéo tủ, hai con mèo bật vọt dậy, chuẩn bị đón nhận món đồ ăn vặt yêu thích của mình, nhưng khi nhìn thấy Viên Bắc lấy ra túi vận chuyển mèo, 'quàng thượng' sợ hãi đến mức ngoắt đầu bỏ chạy, dạt trôi trên nền gạch bóng loáng.
...... Tiếp đó, nó bị Viên Bắc túm lấy cái cổ nhấc lên, nhét vào trong túi.
Con mèo này trước kia từng bị viêm phúc mạc*, là một loại bệnh nguy hiểm nhất của mèo, tỉ lệ tử vong cực kỳ cao, sau khi chữa khỏi cũng thường xuyên phải đi kiểm tra, ban đầu bác sĩ đề nghị mỗi nửa năm sẽ tái khám một lần, nhưng Viên Bắc không yên tâm, vậy nên anh giảm xuống còn ba tháng tới khám một lần.
*Viêm phúc mạc truyền nhiễm ở mèo (猫传染性腹膜炎 - Feline Infectious Peritonitis, viết tắt là FIP): được gây ra bởi virus Corona cho mèo FCoV (Feline Corona), đây là căn bệnh hiếm gặp và xuất hiện rất lâu từ trước. Tuy là bệnh hiếm gặp, nhưng khi mèo mắc phải loại virus này thì tỷ lệ tử vong lên đến 98%.
Thú cưng bị bệnh rất hao tốn tâm sức.
Khoảng thời gian đó, Viên Bắc vừa hay đang thực hiện một dự án sắp được cho ra mắt, gần như ăn ngủ tại công ty, mỗi ngày chỉ có thể nhân lúc nghỉ trưa lái xe về nhà, đưa mèo tới bệnh viện tiêm thuốc, đi tới đi lui, lại nhanh nhanh chóng chóng quay về công ty làm việc tiếp.
Đằng đẵng hai tháng trời.
Con mèo kề bên thuốc tiêm hai tháng, nhặt về được cái mạng, mà Viên Bắc, suốt hai tháng không ăn nổi một bữa ăn trưa đàng hoàng nào, đến nỗi mà giờ chỉ cần nhìn thấy sandwich hoặc cơm nắm của cửa hàng tiện lợi là bụng dạ anh quặn hết lên.
May sao, mỗi lần kiểm tra kết quả đều khiến người yên lòng. Nỗ lực của một người một mèo đều không hề uổng phí.
......
Viên Bắc bước ra khỏi bệnh viện thú y, sau đó mở trình điều khiển trực tiếp tìm đến vị trí của Uông Lộ Hy.
Lúc tới khách sạn, đèn đường vừa hay được bật lên, ánh sáng màu cam dường như làm tăng thêm sức nóng của đêm hè lên một tầm cao mới.
......Người đã đứng ở dưới sảnh đợi sẵn.
Uông Lộ Hy vừa tắm xong, tóc chỉ kịp sấy khô một nửa, nghe được điện thoại của anh thì lập tức chạy xuống lầu, đuôi tóc thấm ướt cổ áo cô.
"Của anh đây, em thấy em chụp cũng khá được." Cô tranh công.
Viên Bắc ngửi thấy mùi dầu gội hương hoa cam bay thoang thoảng trong gió. Anh nhận lấy bức ảnh, lại không hề nhìn kĩ, thuận tay nhét vào túi, anh mở cửa ghế sau, lôi ra một chiếc bọc, đưa qua cho cô: "Cảm ơn, quà đáp lễ."
"Oa!!"
Còn có cả quà đáp lễ, Uông Lộ Hy không nghĩ tới. So với một tấm hình mỏng dính của cô, thì quà trả lễ của Viên Bắc lại rất 'dày', cô mở túi nhìn qua, vài món đồ to to nhỏ nhỏ chưa mở nhãn của cửa hàng văn sáng, mặt trên còn có logo của Bảo tàng Quốc gia.
"Tìm được ở trong nhà, cô thích thì cứ cầm lấy, để ở chỗ tôi cũng đóng bụi cả thôi."
Viên Bắc cũng chẳng nhớ rõ là khi nào, hình như là cuối tuần nọ, anh giúp một người đồng nghiệp tăng ca, anh đồng nghiệp đó vừa mới yêu đương nên muốn đi hẹn hò với bạn gái, đúng lúc lại đi dạo Bảo tàng, không tiện xin nghỉ, chỉ đành nhờ anh giúp, sau đó đôi tình nhân có mời anh một bữa, còn tặng thêm một đống đồ chơi nhỏ.
May mà Uông Lộ Hy nhắc tới, mới khiến anh nhớ tới sự tồn tại của đám đồ này.
"Chỉ là không biết có thứ mà cô muốn mua nhưng không mua được ở trong đó không."
Đương nhiên không rồi.
Bởi vì đó là mẫu mới nhất năm nay.
Tuy Uông Lộ Hy nghĩ như thế, nhưng cô không nói ra, chỉ ôm gọn chiếc bọc vào trong lòng, cười với Viên Bắc: "Cảm ơn anh nhé, vô công bất thụ lộc*, anh làm vậy khiến em ngại quá."
*Vô công bất thụ lộc: Không nhận phần thưởng nếu không xứng đáng.
"Không sao đâu."
Chữ cuối rơi xuống, thì không còn câu tiếp.
Cao điểm tối đến, xe cộ xung quanh đến đi liên hồi, hai người hình như có chút xấu hổ, còn về nguyên nhân ngại ngùng sao, không thể kết luận được.
Gió đêm khô nóng, Uông Lộ Hy bất giác nắm chặt lấy góc túi ni lông, cô còn muốn nói gì đó, nhưng thật đúng là không có gì để nói với Viên Bắc cả, trên mạng cách màn hình thì còn có thể mặt dày được, hiện giờ dưới tầm mắt của anh, cô bỗng dưng có chút bối rối.
Đèn đường nóng quá đi.
À không phải, là sáng quá.
Gẩy gẩy ngọn tóc sắp khô của mình, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng với mắt anh, đột nhiên cảm thấy Viên Bắc hôm nay có chút khang khác.
Khác chỗ nào nhỉ?
Trong chốc lát, cuối cùng cũng nhìn ra được manh mối, cô vô tri hỏi: "Anh đi ra ngoài mà còn vuốt keo à Viên Bắc?"
"......"
Buổi sáng cắt tóc xong, kiểu tóc đó do Tony làm cho anh, đến bây giờ vẫn còn vào nếp.
Viên Bắc có chút cạn lời, nhấc tay theo bản năng, lại bị Uông Lộ Hy kêu dừng: "Đừng động vào, đẹp trai lắm đó, trông còn trẻ trung nữa."
......Tôi cảm ơn cô nhiều.
Khiến người khác xấu hổ, thì sự lúng túng của mình sẽ giảm đi, đây là một triết lý mà Uông Lộ Hy 'ngộ' ra được, cô tiếp tục mỉm cười với Viên Bắc, lộ hai hàm răng trắng bóc, thật sự khiến Viên Bắc cười đến mức mày nhăn lại, đành phải quay mặt đi, anh giơ tay vẫy vẫy: " Quay về đi."
"Em không về đâu," Uông Lộ Hy nói, "Lát nữa em còn muốn đi Phan Gia Viên nữa, hôm nay là thứ sáu mà."
'Chợ quỷ' Phan Gia Viên, một chợ đêm đặc biệt nổi tiếng, thứ gì cũng có bán, văn phòng tứ bảo*, ngọc thạch, đồ cổ, về sau có thêm rất nhiều người trẻ tuổi tới bày hàng, bán mô hình thủ công, xiên nướng, đồ trang trí, hay những huy hiệu và vật lưu niệm nhỏ nhỏ, chỉ có thứ tư và thứ sáu mới mở bán qua đêm.
Uông Lộ Hy cực kỳ tò mò, nghe nói ở đó náo nhiệt lắm, cô rất muốn đi xem xem có thể 'vét' được gì về không.
*Văn phòng tứ bảo: gồm "bút, nghiên, giấy, mực" là bốn vật quý của chốn làm văn, trung gian chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật. Nó dùng chung cho tất cả những ai làm việc có liên quan đến chữ viết, hình vẽ, xưa từ vua chúa, quan lại, văn nhân, nhà giáo, thầy thuốc,...
Viên Bắc nhìn khuôn mặt tràn đầy phấn khích của cô, đôi mắt lấp lánh, khiến anh một lời khó mà nói hết: "Lịch trình ban ngày còn chưa đủ hài lòng à?" Không mệt chết cô phải không?
"Mệt chứ!" Uông Lộ Hy gật đầu liên tục, "Nhưng em vẫn muốn đi đến đó, chợ quỷ! Anh không thấy nó thú vị sao?" Sau đó lại tự hỏi tự trả lời: "Ồ em quên mất, anh ấy à, chẳng thấy hứng thú với thứ gì cả."
"......"
Viên Bắc nhìn vào dòng xe trên đường, "Cô định đi như thế nào?"
"Đi tàu điện ngầm, em đã tra rồi." Màn hình điện thoại cô sáng lên, "Trước tiên em sẽ quét mã một chiếc xe đạp công cộng nào đó, rồi đi đến ga tàu."
Khoảng cách gần nhất từ đây tới ga tàu là hơn một kilomet, như thế thì không được coi là xa, nhưng lúc này......
Vừa vặn lại là giờ tan tầm, phương tiện công cộng chật kín người, nhích dần về phía trước như hàng ngàn đàn sâu, đầu xe điện nối lấy đuôi xe đạp, chán ai cũng đều đẫm mồ hôi. Nhìn lại Uông Lộ Hy, cô gái nhỏ đang ôm một bọc túi trước ngực, cứ nhìn anh như thế......và cả bộ tóc của anh nữa.
Lại một bầu không khí im lặng.
Cuối cùng anh cũng phải đầu hàng dưới đôi mắt sáng rực ấy.
Viên Bắc nhìn đồng hồ, thở dài nhẹ trong lòng, anh duỗi tay, kéo chiếc bọc từ trong tay Uông Lộ Hy tới, tay còn lại thì mở cửa ghế lái phụ: "Lên xe."
Uông Lộ Hy dè dặt: "Có tiện đường không ạ?"
"......Có."
"Cảm ơn anh nhé! Anh đúng là người tốt!" Sau khi nhận được đáp án, Uông Lộ Hy rất nhanh nhẹn, rất tự nhiên, không chút do dự ngồi vào trong xe Viên Bắc. Tiếp nhận lời giúp đỡ, rồi thật lòng cảm ơn, vẫn tốt hơn là cư xử theo một cách nhút nhát rụt rè.
Cô ổn định chỗ ngồi, vừa thắt dây an toàn xong, liền nghe thấy một tiếng kêu nho nhỏ phát ra từ phía sau——"Meo".
"Mèo!" Uông Lộ Hy ngạc nhiên mừng rỡ.
Nguồn gốc phát ta tiếng kêu đó đang trốn ở trong túi vận chuyển mèo, nghe thấy tiếng người xa lạ, nó càng thêm căng thẳng, cả thân mèo nằm gọn trên chiếc thảm mà Viên Bắc đã trải sẵn, kỹ càng không một chút khe hở, không để cho Uông Lộ Hy có bất cứ cơ hội nhìn trộm nào.
"......Làm sao đây, hình như em doạ nó sợ rồi."
"Vậy cô nói xin lỗi nó đi."
"Chị xin lỗi mà!" Uông Lộ Hy thật sự nói xin lỗi, mà thái độ còn rất chân thành, hơn nữa cô còn nghiêng hẳn nửa người về phía sau, đưa tay ra giúp mèo che kín lại mặt kia của tấm thảm, "Xin lỗi, xin lỗi mà."
Viên Bắc bị chọc cười, anh nhẹ cười một tiếng, nhưng lập tức nín nhịn, bày ra một khuôn mặt nghiêm túc: "Ngồi ngay ngắn lại đi!"
"Vâng vâng vâng." Uông Lộ Hy nhanh chóng ngồi thẳng lại, bọc túi đặt lên chân mình. Chỉ yên lặng được một lúc thì cô hết chịu nổi nữa, "Tại sao anh lại nuôi mèo vậy?"
Ánh mắt của Viên Bắc nhìn thẳng về phía trước: "Vậy cô nghĩ, tôi nên nuôi con gì?"
"......Rùa? Cá cảnh?" Uông Lộ Hy rất nghiêm túc.
Cô đặt mình vào suy nghĩ, chó con, mèo con rồi tới thỏ, đáng yêu thì đáng yêu thật đấy, nhưng lại quá hao phí thời gian và sức lực, mèo sẽ rụng lông, chó phải dắt đi dạo, nuôi thỏ thì phải khử mùi thật sạch sẽ......Nghĩ tới nghĩ lui, tự chăm sóc mình đã chẳng dễ dàng gì rồi, nếu như mà là cô, cho dù có muốn nuôi vật gì đó bầu bạn, thì cũng sẽ nuôi một con vật nào đó mà không quá tốn công sức.
Nghe nói bây giờ đang rộ lên trào lưu nuôi đá, nuôi rong biển, bỏ một ít nước vào trong chậu, còn lại chẳng phải làm gì thêm nữa.
Uông Lộ Hy nghĩ những thứ đó rất phù hợp với cô.
"......"
Viên Bắc đã sắp không theo kịp nổi mạch não của Uông Lộ Hy rồi. Anh không tài nào tưởng tượng nổi sẽ có người ngồi đối diện chậu nước rồi nói chuyện với một cục đá sẽ như thế nào.
"......Mèo không thể ngồi ở trong xe quá lâu, để tôi đưa nó về trước, sau đó sẽ đưa cô đi."
"Vâng! Không thành vấn đề!"
Uông Lộ Hy quay đầu lại lần nữa, lần này một cái đuôi mèo lộ ra bên mặt ngoài tấm thảm, nó đang vẫy vẫy.
......
Qua một ngã tư đường, khi chờ dừng đèn đỏ, dưới sự truy hỏi đến cùng của Uông Lộ Hy, Viên Bắc mới trả lời cô về lai lịch của con mèo này: "Lúc tôi nhặt được nó, thì nó đang ở bên cạnh thùng rác, một cái túi, một con mèo, trong chút ít thức ăn của nó còn có cả tiền."
"Có lẽ là bị bệnh nên nó mới bị vứt bỏ."
Viên Bắc nhớ lại đoạn thời gian bế tắc ấy.
Nhưng nhìn túi thức ăn vừa vặn có chẵn có lẻ hơn ba trăm tệ ở trong đó, anh lại thấy có lẽ người chủ của nó càng vô vọng hơn cả, không phải tất cả mọi người đều có thể gánh được khoản phí trị bệnh đắt đỏ cho thú cưng, có lẽ đây đã là nỗ lực tốt nhất rồi.
Anh đấu tranh tư tưởng bên cạnh thùng rác ba mươi phút, rồi mới đưa mèo về nhà.
Là một người thể chất hút mèo, chuyện như vậy không được tính là bất ngờ.
Không tới mấy tháng sau, vẫn là một tình tiết tương tự, lần này là ở công ty, khi Viên Bắc tan làm, anh nghe thấy dưới gầm xe có tiếng mèo kêu, vừa cong lưng nhìn xuống, một con mèo nhỏ đang rúc dưới gầm xe sưởi ấm, nó nhem nhuốc, giống như một cái giẻ lau.
Cuối tháng mười hai, trời lạnh buốt, tuyết sắp rơi rồi.
Trong nhà Viên Bắc lại có thêm một thành viên mới.
......
Uông Lộ Hy ảo tưởng về cảnh một người một mèo ở trong xe nhìn nhau, cảm thấy rất buồn cười.
Chợ đêm Phan Gia Viên phân chia thành từng khu, văn vật trân bảo cô xem không hiểu, trực tiếp bỏ qua, cô đi thẳng tới khu vực người trẻ tuổi đang bày bán những đồ vật nhỏ, tuy rằng đều là những vật rất bình thường, nhưng đông người, náo nhiệt, trả giá cũng vui hơn.
Viên Bắc chậm rãi đi theo sau cô.
Uông Lộ Hy sợ anh không theo kịp, chốc chốc lại quay đầu lại......thấy anh vẫn trong phạm vi tầm mắt cô, chỉ là hình như không hứng thú với thứ gì cho lắm, không thấy anh dừng lại một quầy hàng nào cả.
"Viên Bắc! Mèo nhà anh tên là gì? Đừng nói nó thật sự tên là Giẻ lau đấy nhé?" Cô dừng chân trước một gian hàng bán đồ dành cho thú nuôi, ở đây có bán những chiếc khăn cho mèo được đan bằng tay, còn có một chiếc chuông nhỏ không tiếng kêu, trên chuông còn khắc thêm một dòng chữ, "Tôi tặng mấy nhóc một món quà!"
"Không," Viên Bắc đứng bên cạnh Uông Lộ Hy, "Nó không có tên."
"Không có tên?"
"Ừm."
Kỳ thực Uông Bắc không thích nuôi thú cưng, cũng không định sẽ nuôi chúng nó trong thời gian dài, chữa khỏi bệnh rồi, liền đăng lên mạng giao bán chúng, tìm nhà mới cho hai con mèo. Tuy nhiên không suôn sẻ cho lắm, hai con mèo đều là giống mèo nhà, hơn nữa đã từng có tiền sử bị bệnh.
"Nó chỉ trú chân tạm ở chỗ tôi thôi." Viên Bắc đặt trả lại chiếc chuông đó về quầy hàng, "Người chủ mới sẽ đặt cho nó cái tên mới."
Tránh cho đến khi ấy tên nhiều quá, mèo sẽ dễ nhầm lẫn.
Uông Lộ Hy khó hiểu: "......Dù sao thì anh cũng là người đưa chúng về nhà mà."
"Nhưng sớm muộn gì thì tụi nhóc cũng sẽ đi cả thôi."
Có rất nhiều chuyện, nếu như đã biết rõ sau này, thậm chí là cả cái kết, thì con người sẽ xuất hiện tính trơ, sẽ kháng cự bộc lộ cảm xúc thật.
Dẫu sao, kết quả cũng đáng chờ mong hơn quá trình nhiều.
So với sự bền bỉ lâu dài, thì một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chẳng đáng để nhắc tới. Là những vì sao lưa thưa lấp lánh thoáng thấy trên đường, là những đoá hoa nở rộ một đêm rồi chóng tàn phai.
Nếu đã như vậy, có đáng để phải trả giá nhiều hơn không?
......
Uông Lộ Hy không tài nào hiểu nổi.
Cô rất muốn phản bác Uông Bắc, nhưng nhất thời lại không sắp xếp được câu từ.
"Uống nước không?" Viên Bắc cắt ngang suy nghĩ của cô, "Tôi đi mua nước."
Phía trước có một cửa hàng tiện lợi.
"Em muốn ăn kem," Uông Lộ Hy quạt quạt gió, "Có không vậy?"
......
Hai phút sau, cô nhận được một chiếc kem que táo gai siêu to.
Viên Bắc nói đây là tuổi thơ.
Uông Lộ Hy cho rằng hương vị tuổi thơ của Viên Bắc không tồi, chỉ là nó cứng quá, phải mút từ từ mới ăn được.
Còn có thêm một hộp sữa chua Bắc Kinh, là hộp thuỷ tinh, mặt ngoài đọng lại một lớp nước.
"Không phải nói buổi sáng không mua được sao?" Viên Bắc kèm theo một chiếc ống hút đưa qua cho cô.
Hai người cùng nhau ngồi trên bậc thang ngắm trời.
Đêm đến, nhiệt độ không khí cuối cùng cũng hạ thấp vài phần, mái tóc Uông Lộ Hy cũng khô hẳn, cô quấn búi tóc lại, trông hệt như một quả cầu nhỏ lỏng lẻo.
Vốn dĩ cứ định mặc kệ nó như thế, nhưng ngại ánh mắt đưa tới mấy lần kèm theo nụ cười trừ của anh, cô đành phải cởi dây buộc tóc trên tay xuống, nghiêm túc buộc thành một cái đuôi ngựa.
Nội dung trò chuyện cũng rời rạc thanh thản như thế.
"Đoàn du lịch của cô, còn mấy ngày nữa?"
"Hai ngày." Uông Lộ Hy cắn một miếng kem, lén lút nhìn một bên mặt Viên Bắc, ngắm hình dáng đôi tai anh, cằm anh, một vùng da trắng bên cổ, và những mạch máu nhạt màu.
Gió nhẹ nhàng thổi qua.
"Sau này có dự định gì không?"
"Cách ngày nhập học còn một khoảng thời gian nữa, tạm thời em vẫn chưa thể ở ký túc xá, tiếp theo có lẽ sẽ đi tìm một phòng trọ rẻ rẻ nào đó, sau đó một mình đi đây đi đó thôi."
"Ừm." Viên Bắc nói, “Chú ý an toàn.”
......
Không còn gì để nói nữa.
Uông Lộ Hy cắn lấy một miếng kem sắp tan chảy cuối cùng. Vị táo gai chua chua, cô nhìn một nửa thanh que kem bị nhuộm đỏ, chẳng hiểu sao tâm trạng lại trở nên rất tệ.
Dạo thêm một vòng nữa, vẫn như cũ không mua được gì, hai tay trống không quay về khách sạn.
......
Bà cụ cùng phòng đã ngủ rồi.
Uông Lộ Hy nhẹ nhàng tay chân đi tắm rửa, nằm lên giường, cô lật giở những tấm ảnh chụp tối nay.
Những quầy hàng đông đúc, dòng người chen chúc nhau......Trên vòng bạn bè có rất nhiều người thích bài đăng của cô, khen cô năng suất.
Nhưng mà, trong đó không có Viên Bắc.
Anh vẫn là một người từ trước đến nay không hề đăng gì cả, một đường ngang ngắn, một mảnh trống không.
Trong lòng cô ngứa ngáy giống như bị muỗi chích một phát.
Uông Lộ Hy mở túi đồ mà Viên Bắc tặng ra, bày lên trên giường, còn có một bình sữa chua, cô uống xong đã rửa sạch sẽ, mượn chút ánh đèn cảm ứng yếu ớt nơi đầu giường, cô chụp một tấm ảnh, gửi cho anh.
Uông Lộ Hy: [Viên Bắc, anh về đến nhà chưa?]
Không ai trả lời.
Uông Lộ Hy: [Cảm ơn món quà hôm nay của anh, và cả buổi đi dạo chợ đêm nữa.]
Không tin nhắn đáp lại.
Uông Lộ Hy: [Có thể cho em xem con mèo còn lại của anh được không? Nó trông như thế nào?]
Anh vẫn không phản hồi.
Cô lăn lộn vài vòng trên giường, rồi điên cuồng khua khoắng tay chân, với tay lấy điện thoại nhìn qua, rồi lại bỏ nó xuống, nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, lại nhìn điện thoại, thời gian mới trôi qua có một phút.
......Không nhịn nổi nữa rồi.
Mách lẻo với bạn thôi.
Uông Lộ Hy: [Cứu mạng! Phải làm sao đây! Tớ gặp được một người đàn ông!]
Người bạn: [? Thủ đô đã tiến hành giới nghiêm ra ngoài theo giới tính rồi à?]
Uông Lộ Hy: [......]
Uông Lộ Hy: [Ý tớ là, một người đàn ông, rất đẹp trai, khiến người khác rung động.]
Người bạn hiểu ra ngay: [Ái chà, crush phỏng?]
Uông Lộ Hy cẩn thận phân biệt một chút: [Có thể nói như vậy.]
Người bạn: [Kể kỹ hơn đi.]
Kể kỹ, phải nói thế nào đây? Uông Lộ Hy nhớ lại những ngày này khi quen biết Viên Bắc, nói chuyện với anh, gặp mặt anh, vạn vật giống như pháo hoa bừng cháy trong phút chốc, bay cao, nổ tung, sao nhỏ điểm khắp, phân tán tứ phía trong lòng cô.
Loại chuyện này, quá nhiều, quá loạn, quá phức tạp, thật đúng là không sao kể hết được.
Cũng quá mức chủ quan.
Cô dứt khoát chụp lại màn hình những cuộc trò chuyện với Viên Bắc, gửi hết cho bạn, nhờ cô bạn giúp phán định.
Mấy phút sau.
Người bạn gửi đánh giá tới: [Má ôi, anh ta giỏi giả vờ thật đấy.]
Uông Lộ Hy: [?]
Uông Lộ Hy: [Làm gì có đâu!!!]
Cô đoán rằng những cuộc trò chuyện trên mạng quá phiến diện, vậy nên cố gắng hết sức bổ sung kỹ thêm những chi tiết khi cô và Viên Bắc gặp nhau, nhưng cô bạn nghe xong, càng chắc chắn hơn: [Tớ chắc một trăm phần trăm anh ta là một tay lão luyện, cố ý trêu ghẹo cậu, loại người này nên tránh xa ra một chút, cậu không 'chơi' nổi đâu.]
"Nhìn nhật ký trò chuyện cũng đã nhìn được ra, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng," Cô bạn quýnh lên, gửi thẳng một đoạn tin nhắn thoại dài tới, "Những cái khác thì không nói, hai người mới biết nhau được có vài ngày, cậu hiểu về anh ta bao nhiêu? Hoặc là nói, anh ta tiết lộ bao nhiêu chuyện cho cậu rồi? Anh ta làm gì? Công việc ra sao? Tuổi tác thế nào? Sống ở đâu?"
Uông Lộ Hy: [Cái này thì tớ biết này! Tối nay có cùng anh ấy đưa mèo về, tớ biết anh ấy sống ở khu nào rồi!]
"......"
Cô bạn tức đến mức bật cười.
"Cậu có ngốc hay không? Thứ cho tớ nói thẳng, đến cái tên của anh ta chưa chắc đã là tên thật, người quen biết trong chuyến du lịch, làm sao có thể coi là thật được đây, mà cậu, một tờ giấy trắng tinh trải ra đó cho người ta nhìn, vả lại anh ta lớn hơn cậu nhiều tuổi nhỉ? Có một cái mã đẹp, nói không chừng kinh nghiệm yêu đương còn phong phú, đầu óc thông minh, EQ cũng cao, cưa đổ cậu không phải dễ như chơi à."
Uông Lộ Hy mím chặt môi lại, cô không phục.
Người bạn tiếp tục tung thêm nhát nữa: "Cậu đừng có không tin lời tớ, anh ta căn bản đang vờ vịt lạnh lùng bí ẩn thôi, khiến cậu hứng thú, lạt mềm buộc chặt, chờ chực thời cơ để tấn công. Không tin thì cậu cứ thử đi."
......Nhưng phải thử thế nào?
Uông Lộ Hy mở lại đoạn hội thoại với anh, nhận ra anh vừa mới gửi tới một tin nhắn, ngắn ngủi trả lời, nói rằng anh đã về đến nhà, bảo cô đi ngủ sớm.
Uông Lộ Hy suy nghĩ hết ba lần bốn lượt, mới gõ chữ: [Viên Bắc, tại sao anh không bao giờ đăng bài viết nào?]
Có đúng là cố tình giả vờ thần bí không?
Thật sự nhìn thấu việc cô thích anh, cho nên mới cố tình 'câu' cô?
Hoặc là nói, cô tạm thời chưa đủ tư cách, nên chỉ có thể lén nhìn một góc nhỏ trong cuộc đời anh?
Bao gồm cả những chuyện đã nói ban tối......Viên Bắc, có đúng là Viên Bắc trong mắt cô không?
Uông Lộ Hy chợt hoảng hốt, cô ngồi phắt dậy, những thứ bày trên giường lả tả rơi xuống, đọng lại trên tấm thảm, từng luồng âm thanh ngột ngạt, chai sữa chua thuỷ tinh bị lăn đi rất xa.
Uông Lộ Hy: [Viên Bắc, anh không phải là một gã tồi đó chứ?]
Uông Lộ Hy: [Viên Bắc?]
......
Đầu bên kia điện thoại, hiển thị đang nhập tin nhắn rất lâu: [Ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.]
!!!
Chó thật!!!
Uông Lộ Hy tức điên người, tinh thần chiến đấu cũng phừng phừng rực cháy lên.
Cô nhập một đoạn rất dài, bao gồm nhưng không hạn chế, cô cảm thấy Viên Bắc là một người rất tốt, cô rất hiểu con người anh, hai người có cùng chủ đề chung, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đoàn ngựa chiến của cô sắp sửa kết thúc, xét thấy tình trạng nhàn rỗi gần đây của anh, vậy thì, có khả năng, mời được Viên Bắc cùng tham quan Bắc Kinh tiếp với cô không?
Uông Lộ Hy: [Tuy rằng em trả không nổi phí hướng dẫn riêng, nhưng có thể phụ trách một ngày ba bữa của anh, anh tuỳ ý chọn, em mời khách.]
Sợ không đủ chính thức, lại bổ sung thêm một câu: [Em nói nghiêm túc đấy.]
Sau đó, lại rơi vào một khoảng thời gian trầm mặc.
Trong lúc chờ đợi, cô mở lại vòng bạn bè, muốn nhìn xem có lượt thích nào mới không, lại phát hiện Viên Bắc đăng lên một bức ảnh, là bài đăng mới nhất của anh.
Một người không bao giờ dùng vòng bạn bè, hôm nay lại có một động thái——trong bức ảnh, hai chú mèo đang nằm ngủ say sưa trên bàn, bày biện trên bàn đơn giản tự nhiên, ngăn nắp gọn gàng, Uông Lộ Hy nhìn cái cốc, giá sách, bàn phím......nhưng những thứ này không phải trọng điểm, đều bị làm mờ đi. Do ánh sáng nên rõ ràng nhất, chỉ có một khung ảnh trên bàn.
Uông Lộ Hy cử động ngón tay, phóng to bức ảnh lên, cuối cùng cũng nhìn rõ.
Viên Bắc trong bộ đồng phục cử nhân, sáng ngời sau lưng anh, là cánh cửa trường đại học.
Là ngôi trường mà sắp tới cô sẽ theo học.
Đính kèm là hai chữ: "Nhìn mèo."
Hô hấp cô như ngừng lại.
Giống như bị cuốn quanh trong bọc khinh khí cầu, nó bay vút lên trời dưới tác dụng của tia nhiệt, trong lòng có chút chột dạ lại hổ thẹn, ngoài ra còn cả sự quẫn bách khi bị người khác phát hiện.
Có một câu mà cô bạn nói đúng, Viên Bắc thật sự rất thông minh, EQ cũng rất cao.
[Anh còn chưa trả lời em.]
Cô chọc chọc vào ảnh đại diện của anh.
Có đồng ý đi cùng em không?
Anh, và em, hai chúng ta?
Lần này, Viên Bắc không chút do dự: [Xin lỗi.]
Anh trả lời lại rất nhanh, cũng rất lịch sự: [Chơi vui nhé, gặp phải chuyện gì thì có thể tìm tôi, nhớ chú ý an toàn.]
......
Khinh khí cầu lập tức nổ đùng.
Bịch một tiếng.
Uông Lộ Hy bất ngờ từ giữa không trung rơi xuống, cả người cô giống như xuyên qua từng tầng mây, một cảm giác không trọng lượng cực kỳ mạnh, rơi thẳng xuống đáy không chút hoà hoãn, thất bại thảm hại.
Cô kiềm chế, trả lời anh: [Em biết rồi, ngủ ngon.]
Sau đó chụp ảnh màn hình lại, gửi cho cô bạn: [Nè, tớ thử qua rồi.]
Tớ thử qua rồi.
Anh ấy không phải là loại người như cậu nói.
Đèn cảm ứng đầu giường tắt đi, màn hình điện thoại cũng tối dần.
Uông Lộ Hy mở căng mắt ra trong đêm tối, cô không biết, mình nên vui hay nên buồn.