Nam Bắc Tây Đông

Chương 3: Đường Tiền Môn


1 tuần


Tất cả hình ảnh minh họa được đăng tải trên Wattpad của mình nha, ở đây mình không có tải ảnh lên được :((

—-

*Đường Tiền Môn: Là tuyến đường thương mại nổi tiếng nhất Bắc Kinh, xuất phát từ Chính Dương Môn đến giao lộ Thiên Kiều, nối với tuyến đường Nam Thiên Kiều. Với chiều dài tổng cộng 845m và tên gọi đường Chính Dương Môn được sử dụng từ thời nhà Minh cho đến thời nhà Thanh. Tuy nhiên người dân lại quen thuộc với tên đường Tiền Môn và đã được lấy tên chính thức từ năm 1965. Khoảng giữa nhà Minh, kéo theo sự phát triển thương nghiệp mà có nhiều khu chợ hay ngõ nhỏ được hình thành ở hai bên đường bày bán các mặt hàng như cá tươi, thịt, than đá, ngũ cốc,..

——

"Viên Bắc, anh bao nhiêu tiền?"

——

[Khi nào thì anh rảnh? Em muốn gửi tấm ảnh cho anh.]   

Lúc gửi tin nhắn cho Viên Bắc, Uông Lộ Hy đang ngồi ăn mì tương đen. 

Nước sốt thịt của mỳ tương đen Bắc Kinh cực kỳ ngon và tỉ mẩn, phần thịt ba chỉ được băm nhỏ, nước tương khô thì phải dùng loại Lục Tất Cư, rau không được xếp lộn xộn, tiếc là cửa tiệm này quá đông người, nhân viên nhanh nhanh chóng chóng bày bàn ăn, cô còn chưa nhìn rõ xem có những loại rau nào, thì tất cả đã bị trộn lại bao phủ trong mì, chỉ kịp phân biệt củ cải thái sợi là màu đỏ, những miếng nhỏ màu xanh ngoại trừ là hành, thì còn có cần tây nữa. 

Âm thanh loảng xoảng của cái đĩa sứ  hoà lẫn với tiếng người ầm ĩ huyên náo trong quán ăn, thế mà lại khá hoà hợp. Uông Lộ Hy ăn no rồi, đường huyết tăng cao, có chút mệt mỏi. 

Lộ trình hôm nay có nghi lễ kéo cờ ở Thiên An Môn, trời chưa sáng đã phải tập chung, lúc này là đang đi dạo trên đường Tiền Môn, sẵn tiện giải quyết bữa trưa luôn. 

Bắc Kinh là thành phố có bố cục hình khối, đường Tiền Môn nằm chính xác trên trục đường trung tâm, phía nam của quảng trường Thiên An Môn, là khu phố buôn bán sầm uất từ thời cổ đại, kiến trúc hai mặt đồ sộ. 

Nhìn thì có vẻ như chẳng khác gì những con phố thương mại cổ kính ở mọi nơi khác, nhưng rất nhiều cửa hàng lâu đời như Đồng Nhân Đường, Thuỵ Phù Tường, Trương Nhất Nguyên đều tề tụ tại đây. 

Uông Lộ Hy dừng bước nhìn lên những tấm bảng hiệu đó, cô đang tưởng tượng ra, vào một trăm năm trước, những cửa tiệm này sẽ có dáng vẻ như thế nào. 

Hướng dẫn viên đưa họ đi về phía đông tây, xuyên qua con ngõ Tiên Ngư Khẩu, hướng ngược lại là một nơi rất nổi tiếng, đường Đại Sách Lan. Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên, Uông Lộ Hy sửa lại cách đọc của mình, thì ra ba chữ cái trên cổng chào nên đọc như thế này đây——Cô mở Wechat ra, nhấn phần ghi âm, biến thành cái máy lặp: [Đại Sách Lann*......Đại Sách Lann......Đại Sách Lann......]

*Ở đây người Bắc Kinh hay thêm âm uốn lưỡi 'er' vào trong câu. 

*Đường Đại Sách Lan:

Viên Bắc vẫn chưa trả lời cô. 

Chính xác hơn là, kể từ tối qua, sau khi công việc của Viên Bắc kết thúc, cô tìm Viên Bắc để kết bạn Wechat với anh, sau lúc ấy không hề nhận được cái tin nhắn nào từ anh cả. Bao gồm cả câu [Tôi muốn gửi tấm ảnh cho anh.] ban nãy, [Quán mỳ tương đen này có chính gốc không?] hồi sáng và cả [Nhìn này! Quốc kỳ!] càng sớm hơn nữa. 

Toàn bộ đều không được đáp lại. 

Thậm chí Uông Lộ Hy còn nghi ngờ Viên Bắc đưa nick Wechat giả cho mình. 
......

Hướng dẫn viên ngày hôm nay rõ ràng là chuyên nghiệp hơn nhiều, mồm mép lưu loát, vừa nhìn đã biết là người chuyên giới thiệu, tốc độ nói rất nhanh, nhưng Uông Lộ Hy vẫn lơ đãng, chốc chốc lại chăm chú nhìn vào điện thoại, nhìn vào hộp thoại có bong bóng màu xanh kia. 

Bà cụ sống cùng một phòng với cô đến tìm cô trao đổi, lát nữa cùng nhau đi ăn 'trác quán trường'*.

*Trác quán trường (炸灌肠) dịch ra tiếng Việt là lòng dồi chiên. 

Trác quán trường là món ăn vặt Bắc Kinh, tên gọi khá kỳ quái, nhưng nó không phải nội tạng, thậm chí còn chẳng phải thịt, là một chế phẩm được làm từ tinh bột khoai lang, cắt thành từng miếng bên mỏng bên dày, chiên qua dầu, thơm thơm giòn giòn, ăn kèm với nước sốt chua ngọt. 

Hôm nay vẫn phải phơi mình dưới cái nóng thiêu đốt, một đống du khách tụ tập lại trên đường Tiền Môn, Uông Lộ Hy và bà cụ chỉ có thể đứng ở một góc ít người nghỉ chân che nắng. Dùng xiên tre nhỏ gắp một miếng đồ ăn vừa mua được, điện thoại cô đúng lúc vang lên, cô vội vàng nhét miếng bột chiên vào trong miệng, suýt nữa thì chọc phải hàm răng trên. 

Là tin nhắn của người bạn gửi đến hỏi cô, hành trình hôm nay thế nào? Chơi có vui không?

Uông Lộ Hy hết tay để đánh chữ, chỉ đành mở ghi âm: "Cũng được."

Người bạn gửi cho cô một dấu hỏi chấm: "Có chuyện gì thế, không phải đã nói là hôm nay đổi hướng dẫn viên rồi sao?"

"Đổi rồi, đổi rồi, chẳng liên quan gì đến hướng dẫn viên hết, chỉ là mệt lả người thôi." Uông Lộ Hy nói, "Đáng lẽ tớ nên gửi ảnh chân tớ cho cậu xem." Vừa mới qua được nửa ngày thôi, nhưng ít nhất cũng phải đi được hai mươi nghìn bước, đầu ngón chân đau muốn gãy tới nơi. 

"Lính đặc chủng đã nói đâu rồi ta?"  

 "......Tớ không xứng."

Cách không xa, du khách trong đoàn đang đứng xung quanh hướng dẫn viên đưa ra ý kiến. 

Uông Lộ Hy nghe qua, đại khái là mọi người đều cảm thấy kế hoạch du lịch này không hợp lý cho lắm, sắp xếp quá nhiều điểm đến, mà người còn đông, mỗi một nơi đều vội vội vàng vàng thăm quan, vừa mệt mỏi, lại chẳng trải nghiệm được gì. 

Hướng dẫn viên cũng không còn cách nào. 

Mỗi đợt nghỉ hè y như rằng sẽ thế, khắp nơi toàn người là người, thậm chí còn chẳng nhìn thấy hết số đầu người kết thúc, nhiều nơi giành được vé vào cửa đã tốt lắm rồi. 

Uông Lộ Hy thở dài một hơi. 

Điện thoại lại đổ chuông báo có tin nhắn đến, cô đang bước đi dưới ánh mặt trời, thể lực và tâm trạng vui vẻ đang gần tiến đến báo động đỏ. Màn hình điện thoại bị ánh nắng rọi đến, không thể không tự điều chỉnh đến mức sáng lớn nhất, cô còn phải dùng tay che bớt lại, mới có thể nhìn thấy một dòng tin nhắn ngắn. 

Viên Bắc: [Xin lỗi, tôi vừa dậy.]   

......Trên đường phố Tiền Môn vừa khéo có một chiếc xe ray tham quan lướt qua người cô. 

Vẻ ngoài cổ xưa, lúc di chuyển sẽ phát ra những thanh âm véo von, thế nên còn được gọi là xe leng keng, tiếng véo von ấy như muốn xé toạc hơi nóng xung quanh, một cơn gió thổi tới, tuy rằng nóng ẩm đấy, nhưng cũng làm giảm bớt đi cái oi bức ngày hè. 

Hình như nhịp thở của Uông Lộ Hy thoải mái hơn rồi. 

Cô nhanh chóng hít hai hơi thật sâu. 

Uông Lộ Hy: [Anh ngủ một giấc đến buổi chiều luôn sao?]

Viên Bắc: [Nhiệt độ điều hoà mở quá thấp, nên dậy tắt nó đi.]   

Ẩn ý trong đó là, anh còn định tiếp tục ngủ thêm. 

......Khoe mẽ gì cơ chứ.    

Uông Lộ Hy: [......]   

Uông Lộ Hy: [Anh im miệng đi!]

Viên Bắc rất nghe lời, thật sự im lặng. 

Uông Lộ Hy cầm lấy điện thoại đợi một lúc, không đợi được câu tiếp theo.    

Cô chỉ đành tìm chủ đề lần nữa: 

Uông Lộ Hy: [Rốt cuộc thì anh làm công việc gì? Hôm nay không cần đi làm à?]  

Lại qua một lúc. 

Viên Bắc: [Đang trong lúc chờ việc.]

Uông Lộ Hy: [Thế nên ngày đêm đảo lộn?]

 Viên Bắc: [Ừm.]   

Uông Lộ Hy: [Hạnh phúc quá đi mất.]   

Viên Bắc: [Cô lý giải sự hạnh phúc thật thâm thuý.]

Uông Lộ Hy cười hì hì. 

Bà cụ đi cùng hỏi cô, có muốn đi vào cửa hành trong ngõ mua chai nước không? Uông Lộ Hy xua tay. Một mình cô ngồi trên bậc đá ven đường, cúi đầu gõ chữ. 

Uông Lộ Hy: [Buổi sáng em gửi cho anh nhiều tin nhắn như thế, cũng không đánh thức anh dậy sao?]   

Viên Bắc: [Lúc đi ngủ tắt chuông.]

Uông Lộ Hy: [Vậy giờ anh xem một chút đi.]

Viên Bắc: [Đọc rồi.]

Uông Lộ Hy: [Còn có tin nhắn thoại nữa, nhớ nghe nha.]

Đoạn tin nhắn thoại dài 15 giây. 

Uông Lộ Hy chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được phản ứng của anh. 

Đúng như trong dự đoán của cô, anh đáp lại một"?"

Uông Lộ Hy: [hhhhhhh, quê em không nói âm uốn lưỡi đâu, thấy em nói như thế nào?]   


Cô nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua cùng Viên Bắc, chủ yếu anh đều nói tiếng phổ thông, chỉ là đôi lúc, ví dụ như thuận miệng trả lời, sẽ chứa một chút khẩu âm, cũng như giọng điệu thong dong của người Bắc Kinh, cái dáng vẻ lười nhác thong dong đó, giống như sẩm tối trời hè, hoàng hôn lưng chừng, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ xuống, dư ôn* của ráng chiều phủ lấy thân người. 

*Dư ôn (余温): mang theo một chút độ ấm chứ không hoàn toàn lạnh hẳn. 

Uông Lộ Hy thật lòng khen: [Tiếng Bắc Kinh thật sự rất thú vịii.]

Viên Bắc không hề chấp nhận lời nịnh hót này: [Tôi càng hy vọng người khác khen giọng mình không mang khẩu âm hơn.]

Uông Lộ Hy nhấn mạnh: [Rõ ràng là rất hay mà!]

Cô lại nhẩm nhẩm ở trong đầu, Đại Sách Lann..... Đại Sách Lannn... nhưng có vẻ như không chuẩn cho lắm. 

Muốn Viên Bắc dạy cô. 

Người lại biến đi đâu mất rồi. 
  —-

Giờ cơm tối, cả đoàn được sắp xếp đi ăn lẩu Shabu (lẩu nhúng) Bắc Kinh. 

Ăn lẩu Shabu coi trọng nhất là dùng nồi đồng đỏ, thêm than củi cháy rực, đặt giữa lòng nồi, sở dĩ gọi là "Một bát nước trong, đôi ba gừng hành", không thêm những gia vị khác, chủ yếu là thưởng thức cái độ tươi ngon của thịt dê, rau củ ăn kèm tuyệt phối là đậu phụ, phở và cải thảo. 

Theo thường lệ, máy ảnh "nếm" trước đã. 

Uông Lộ Hy bày biện bát đũa ngay ngắn, dùng máy ảnh chụp một kiểu lưu niệm, lại dùng điện thoại chụp thêm ở một góc độ khác, đăng lên vòng bạn bè—— Miếng thịt dê chìm trong nồi, hơi nóng bốc lên, trong bát nước chấm gồm có dầu mè, mặt trên dùng chao đậu màu đỏ viết lên một chữ 'phúc'. 

Sa tế đã được bày sẵn trước khi ăn, không phải được làm từ loại ớt bột nhỏ, mà là những đoạn ớt khô, đổ dầu nóng qua một lượt, không hề cay, nhưng lại rất thơm. 

......Khi Viên Bắc trả lời tin nhắn lần nữa, Uông Lộ Hy đã ăn được ngang bụng, đang bận đấu tranh với một miếng bánh mè nướng. 

Thật sự cô không ăn nổi nữa, nhưng đến thì cũng đến rồi, nên ăn thử, cô nhất định phải ăn nó. 

Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn cắn một miếng, hương dầu mè thơm phức lập tức ngập tràn trong khoang miệng cô. 

Ăn xong bữa cơm này, cảm giác cả người cô đều có vị dầu mè. 

Uông Lộ Hy: [Em tưởng rằng anh lại đi ngủ tiếp!]

Viên Bắc: [Không có, xuống lầu lấy đồ giao đến, rồi đi vứt rác.]   

Uông Lộ Hy: [Anh sống ở đâu vậy? Ở một mình à? Hay là sống cùng bố mẹ?Nhà ở Bắc Kinh rất đắt đúng không?]   

Viên Bắc: [Lại xét hộ khẩu rồi đó.]

Uông Lộ Hy bĩu bĩu môi: [Em chỉ tò mò thôi mà.]

Thoáng im lặng.    

Viên Bắc: [Ở phía đông.]

Phía đông.  

Phía đông là ở đâu?

Kì thực Uông Lộ Hy vẫn chưa quen với cách gọi 'Nam Bắc Tây Đông'  của Bắc Kinh cho lắm, rõ ràng là trước sau trái phải thuận tiện hơn! Sáng nay khi thượng cờ cô được nhân viên nhắc nhở đi từ phía đông qua, cô ngơ ra một lúc, vòng quanh tại chỗ mất mấy vòng. 

......   

Ăn uống no say, trên bàn cơm cực kỳ náo nhiệt. 

Đoàn du lịch bố trí chỗ ăn riêng cho hướng dẫn viên, thời gian bữa tối, hướng dẫn viên không ở đó cùng du khách, tạo cơ hội cho mọi người kêu ca phàn nàn. 

Thật ra cũng không có gì bất mãn với công ty du lịch này, giống như phản ứng của mọi người ban sáng, đông đoàn khách du lịch, sắp xếp như thế đã là phù hợp với tiêu chuẩn trong ngành, chỉ là dưới góc nhìn của mọi người, cho dù ăn uống hay dạo chơi, đều có chút cảm giác như đang cưỡi ngựa xem hoa. 

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Uông Lộ Hy vừa uống bát nước ô mai, vừa thuật lại những thắc mắc của mọi người cho Viên Bắc xem. 

Uông Lộ Hy: [Có cách giải quyết nào không vậy?]   

Viên Bắc: [Vốn Bắc Kinh là như thế, không có chỗ nào thú vị đâu.]

Uông Lộ Hy: [Nhưng du khách mà, chẳng phải là đã phát ngán với nơi mình sống, nên mới đến nơi người khác chán ngấy sao.]   

Uông Lộ Hy: [Không phải nói là những thắng cảnh này không đẹp, em chỉ muốn đi đến một nơi nào đó ít thương mại hơn, thực tế hoá hơn, muốn trải nghiệm một ngày sinh hoạt bình thường của người dân thủ đô, hehe.]

Lúc này Viên Bắc lại phô ra sự chuyên nghiệp của một hướng dẫn viên gà mờ: [Thành phố nào mà chẳng như thế, muốn tham quan sâu hơn, nếu như không có bạn bè dẫn đường, thì chỉ có thể thuê riêng một người hướng dẫn đồng hành suốt toàn bộ hành trình. Đắt, không cần thiết gì.]

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: [Cuộc sống ở Bắc Kinh sau này chắc chắn cô sẽ được trải nghiệm, tốt nhất là đừng nên quá sớm.]   ......Áp lực và nhịp độ của Đế đô, đến lúc ấy đừng có khóc lóc than phiền gì. 

......   

Uông Lộ Hy tất nhiên không tin, hơn nữa còn cực kỳ chờ mong về cuộc sống sắp tới của mình. 

Uông Lộ Hy: [Việc tương lai thì cứ để tương lai tính, em vẫn muốn tận hưởng thật vui vẻ kỳ nghỉ hè này.]   

Sự chú ý của cô vẫn đặt trên ba từ "tham quan sâu" mà Viên Bắc nói. 

Thuê người riêng, trước kia cô cũng có tìm hiểu qua, trên trang web của đoàn du lịch có một mục như thế. 

Mô hình du lịch này đúng thật là có thể đi đến từng ngóc ngách của cái thành phố này, không chỉ hạn chế ở những nơi nổi tiếng, những thắng cảnh chật ních người, mà còn đi xuyên qua cả những nơi dân địa phương hay đến, ví dụ như quán cơm không bắt mắt nhưng lại ăn rất ngon, tối đến ăn no thì đi dạo ngoài công viên. Trong nhận thức của Uông Lộ Hy, những ngõ ngách ấy, mới có thể coi là sắc màu chân chính của thành phố. 

Chỉ là cũng có nhược điểm. 

Đắt là một mặt, thuê riêng người thông thường cần hướng dẫn viên và tài xế đồng hành cùng mình suốt chặng đường, ăn ở, đi lại, vui chơi, tiếp xúc gần nhau, nếu như bất hoà với hai người họ, vậy thì đó không gọi là du lịch nữa, mà là nhục hình. 

Thật ra Viên Bắc nói không sai, để tốt nhất, vẫn là nên có một người bạn dẫn đường, vậy thì tất cả vấn đề đã có thể được giải quyết rồi. 

Cô nhìn vào ảnh đại diện của Viên Bắc trên màn hình, thẫn thờ. 

Rất lâu. 

Ngón tay như bay, gõ chữ. 

Uông Lộ Hy: [Viên Bắc này,]   

Uông Lộ Hy: [Anh bao nhiêu tiền?]

 ——
Viên Bắc không trả lời. 

Anh đang bóc gói hàng. 

Là thù lao cho việc làm cu-li —— Cậu bạn gửi đến cho anh đôi giày mới, phải kiểm tra một lát, sau đó trưng nó lên tủ. 

Những tấm mica trong suốt trên tủ đựng giày, ngay ngắn chỉnh tề, sắp xếp theo từng hãng, trải kín cả một mặt tường phòng khách. Mỗi một đôi giày trong từng ô, anh đều có thể kể rõ được lai lịch của nó, khi nào thì nó đến nhà anh, anh có được nó từ đâu, qua tay nhiều người vất vả như thế nào......

Viên Bắc lùi về sau hai bước, ngắm nhìn toàn bộ bức tường giày. 

Một cảm giác thành tựu. 

Lúc cầm điện thoại trên tay, anh nhìn thấy tin nhắn mà Uông Lộ Hy gửi tới, cô gọi tên anh một cách rất quái đản lại lịch sự, bên dưới còn có một dòng chữ 'đã thu hồi'.

Viên Bắc: [?]   

Viên Bắc: [Thu hồi cái gì vậy?]

Đối phương vẫn luôn hiển thị đang nhập tin nhắn. 

Viên Bắc cứ thế đợi. 

Thật ra anh cũng không có hăng hái tò mò gì cho cam, đặc biệt là đối với một cô gái có tư duy hoạt bát, đâm quàng đâm xiên, chỉ cần nhìn vào tư thái của cô là biết, giống hệt một tên tác giả chuyên đi bịa đặt. 

Anh muốn nhìn xem cô muốn nói cái gì. 

Mười giây. 

Hai mươi giây. 

Nửa phút. 

Cuối cùng cũng đến. 

Uông Lộ Hy: [Không có chuyện gì cả.]   

Uông Lộ Hy: [Em chỉ muốn hỏi là, anh có đề xuất chỗ nào mua đặc sản Bắc Kinh không?]

?  

??

Viên Bắc: [......]   

Viên Bắc: [Ở trên mạng.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play