Bắt Đầu Từ Tủ Lạnh

Chương 5


1 tuần


Tĩnh lặng.

Giữa hành lang tĩnh lặng.

Lâm Thương Thương chớp mắt một cách cứng nhắc, não không kịp tiếp nhận lượng thông tin mà Phương Diệp Tâm thốt ra.

Cô mới nói gì thế? Bắt bé ba gì cơ? Bắt bé ba của ai? Hả?

“À thì, thật ra đây là anh trai tôi, anh ấy vừa đính hôn vào năm ngoái.” Lâm Thương Thương còn chưa kịp phản ứng thì Chung Yểu đã nhanh nhẹn bước lên trước và che khuất người anh ấy. Cô ấy liếc ngang liếc dọc như thật rồi hạ thấp giọng.

“Anh ấy và bạn gái đã hẹn hò được năm năm rồi, tình cảm rất khăng khít. Kết quả không biết vì sao cô gái kia đột nhiên hối hận đòi chia tay. Anh ấy không nỡ nên đã đi điều tra và phát hiện cô gái kia ngoại tình, thế là muốn hai mặt một lời với bé ba, khuyên người ta rời xa nhà gái và trả lại cuộc sống yên bình cho bọn họ...”

Không thể không nói, quả nhiên là người chuyên nghiệp có khác.

Chỉ mới vài giây ngắn ngủi mà cô ấy đã có thể bịa chuyện nên hình nên dạng đến vậy.

Phương Diệp Tâm nhìn cô bạn bằng ánh mắt khen ngợi, Chung Yểu cũng thầm đáp lại bằng một ngón tay cái, đồng thời nét mặt vẫn giữ nguyên sự chân thành.

Còn lại anh Lâm đang bị hai người che khuất thì cứ lơ mơ như người rơi từ trên trời xuống, vẫn chẳng hiểu gì.

Dường như chàng trai tóc húi cua đã bị thuyết phục, ánh mắt nhìn Lâm Thương Thương trở nên thương cảm: “Ầy, người anh em à, hà cớ gì phải... Nghĩ thoáng ra một chút, cũng đâu phải không thể kiếm người yêu nữa đâu.”

Lâm Thương Thương: “...” Không dám giấu gì, anh ấy không kiếm được người yêu thật đấy!

“Anh tôi là vậy đấy, tính tình hơi khờ khạo, tôi cũng bó tay.” Chung Yểu bình tĩnh nói tiếp: “Hai bọn tôi cũng đã khuyên anh ấy hết lời nhưng anh ấy không chịu nghe, cứ bảo bạn gái mình bị bé ba lừa chứ đâu yêu đương thật lòng gì đâu, chỉ cần khuyên bé ba buông tay thành công thì vấn đề sẽ được giải quyết... Hầy.”

Khi thấy chàng trai tóc húi cua đã vô thức hé cửa rộng hơn, hai cô gái đều thả lỏng. Quả nhiên, loài người có thể từ chối làn gió niềm vui tự bay tới cửa, nhưng chắc chắn không thể từ chối quả phốt to đùng tự bò tới cửa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Chung Yểu cầm lấy túi trứng trong tay Lâm Thương Thương, đưa hai quả cho chàng trai tóc húi cua một cách tự nhiên: “Bọn tôi điều tra hành trình của thằng cha kia trên ứng dụng bạn tình, phát hiện anh ta đã tới đây vào tối hôm qua, nhưng không biết cụ thể là phòng nào. Tình cờ là đợt trước chị gái tôi đã chuyển tới đây nên chúng tôi ghé qua bàn kế hoạch, cuối cùng nghĩ ra cách này, muốn thử xem có thể tìm ra anh ta hay không.”

Phương Diệp Tâm đã sống ở đây gần một năm rồi, nếu nói dối chuyện này thì sẽ rất dễ bị lòi đuôi, vì vậy cô ấy không cố ý che giấu mà chỉ nói sơ qua để chàng trai tóc húi cua tự liên tưởng thêm.

Quả nhiên, chàng trai tóc húi cua lập tức “Ồ” lên một tiếng như đã hiểu ra điều gì đó.

“Đúng là khó tìm thật, các cô làm thế không được đâu.” Chàng trai tóc húi cua đảo mắt nhìn sang vẻ mặt đau khổ của Lâm Thương Thương, thở dài hỏi: “Nói đi, thằng cha kia trông như thế nào?”

“À...” Chung Yểu cứng họng. Ngược lại, Lâm Thương Thương đột nhiên lên tiếng ngay lập tức: “Ham sống hư vinh, thiếu hiểu biết thông thường, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, không biết kiềm chế dục vọng.”

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi trả lời, giọng nói không giấu được vẻ tuyệt vọng, khiến nỗi đồng cảm trong mắt chàng trai tóc húi cua càng sâu đậm hơn.

Phương Diệp Tâm nhân cơ hội lên tiếng: “Bọn tôi chưa nhìn thấy ảnh chụp của anh ta nhưng đã từng thấy nhà gái miêu tả trên vòng bạn bè. Anh ta rất có gu ăn mặc, cao hơn 1m85.”

Thông tin về chiều cao là do Phương Diệp Tâm suy đoán dựa vào bộ đồ dính máu phát hiện tối qua. Cô đã cố tình đối chiếu kích cỡ trên một cửa hàng chuyên bán quần áo trên mạng. Tuy nhiên các cô vẫn chưa rõ lai lịch của chàng trai tóc húi cua nên tốt hơn hết là không đào sâu vào chi tiết.

“Bạn gái anh nói cả chuyện này trên vòng bạn bè à.” Ánh mắt của chàng trai tóc húi cua khi nhìn Lâm Thương Thương càng thương xót hơn. Lâm Thương Thương lặng lẽ nghiêng đầu, nét mặt chất chứa vẻ tuyệt vọng.

“Chúng tôi chỉ biết anh ta sống từ tầng 6 trở lên thôi.” Chung Yểu bổ sung: “Nhưng chúng tôi không chắc anh ta có sống ở đây thường xuyên hay không, hay chỉ thỉnh thoảng mới đến đây... Khụ, ngủ qua đêm.”

“Vậy sao mà tìm, mơ hồ quá.” Nghe vậy, chàng trai tóc húi cua lắc đầu, anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhưng tôi cảm thấy chắc anh ta không sống ở tầng của tôi đâu. Như căn hộ 901 ở bên trái này, chủ nhà là một ông lão sống một mình, tuần trước vừa mới vào viện dưỡng lão nên bây giờ trong nhà trống không chưa có ai thuê. Còn chủ nhà 903 là một cặp đôi, tình cảm rất khăng khít, lúc nào cũng cùng ra ngoài rồi cùng quay về, không phải loại người đó đâu.”

Vậy à? Chung Yểu nghĩ ngợi gì đó: “Thế thì có thể loại trừ căn hộ 901 và 903...”

Đôi con ngươi của Phương Diệp Tâm hơi nhúc nhích, cô đột nhiên lên tiếng: “Cả căn hộ 702 nữa, nhà này nuôi chó nên không phải đâu.”

Chung Yểu thấy lạ liếc nhìn cô, không hiểu vì sao cô bỗng dưng nhắc tới căn hộ 702.

Ngược lại, chàng trai tóc húi cua bỗng “Ồ” lên một tiếng rồi vô thức tiếp lời cô: “Ồ, các cô ghé nhà đó rồi à. Thảo nào lúc nãy tôi nghe thấy tiếng sủa của Anh Tử.”

“Hóa ra chú chó đó tên là Anh Tử, đáng yêu ghê.” Phương Diệp Tâm mỉm cười, “Nhưng chú chó hung dữ quá, cứ sủa mãi làm tôi chẳng dám lại gần.”

“À, chó con mà, toàn vậy đấy. Không cần ai gõ cửa, chỉ mới nghe thấy có người đi trên hành lang là chú chó đã sủa rồi, đến chủ của nó cũng không cản được.”

Chàng trai tóc húi cua nói rồi dựa vào khung cửa, trông có vẻ rất hào hứng: “Còn cặp vợ chồng ở tầng 7 thì các cô đã gặp chưa? Để tôi kể các cô nghe, ban đầu hai vợ chồng này cứ cãi nhau mãi trông đáng yêu lắm, cứ tới tối là ầm ĩ cả lên... Nhưng kể từ khi chú chó chuyển đến, bọn họ cãi một tiếng là chú chó lại sủa một lần, đến mức bọn họ không dám cãi nhau nữa luôn. Ha, đỉnh thật sự.”

“À hiểu, lấy độc trị độc.” Phương Diệp Tâm gật gù, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: “Phải rồi, tối qua tôi cũng nghe thấy tiếng chó sủa vào khoảng mười một, mười hai giờ đêm, cũng là Anh Tử sủa hả?”

“Chứ còn gì nữa! Đáng lẽ là tôi đã ngủ rồi, nhưng nó lại sủa làm tôi thức giấc.” Chàng trai tóc húi cua lập tức than thở: “Tai của tôi vốn đã rất thính, vậy mà chú chó đó còn sống ngay tầng dưới, tôi sắp phát điên luôn rồi nè.”

“Tôi hiểu, tôi cũng bị đánh thức đây.” Phương Diệp Tâm nói tiếp: “Nhưng tôi nhớ trước đây nó đâu sủa vào buổi tối đâu? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Nó nghe thấy tiếng bước chân đó. Nhắc đến là lại thấy tức.” Chàng trai tóc húi cua tặc lưỡi, “Lúc chủ của nó chuyển tới đây đã cố ý đến tặng quà và chào hỏi từng nhà, nhắc mọi người nếu xuống lầu vào buổi tối thì tốt nhất hãy đi thang máy, hoặc nếu đi thang bộ thì cũng cố gắng bước khe khẽ thôi. Những ai sống ở đây lâu rồi đều biết chuyện này, bình thường cũng đều rất chú ý.”

“Nhưng tối hôm qua chẳng biết đứa nào mất dạy chạy bình bịch trong thang bộ ấy, đương nhiên sẽ làm chó sủa ầm ĩ rồi. Chẳng biết là làm trò gì.”

“Thang bộ?” Phương Diệp Tâm bắt được từ khóa quan trọng, giả vờ ngạc nhiên, “Nhưng chú chó đó sống ở tầng bảy mà.”

“Thì đấy, đến tôi cũng thấy lạ!” Chàng trai tóc húi cua thành thật nói: “Lúc sau tôi còn nghe thấy tiếng mở cửa cơ. Tôi buồn bực nghĩ mãi, có bị thần kinh không mà sao có thang máy lại không dùng.”

Không, có lẽ chỉ đơn giản là kẻ đó không muốn bị camera trong thang máy quay trúng mà thôi.

Phương Diệp Tâm cụp mắt tự trả lời trong lòng.

Cô cố tình nhắc đến chú chó, vốn dĩ là vì cô cảm thấy nếu mọi chuyện đã đi xa tới mức phải chặt tay người ta thì không thể không có tiếng động gì được. Tình cờ là chú chó Phốc sóc của nhà 702 rất thích sủa, biết đâu tối qua nó đã nghe thấy âm thanh gì thật.

Hơn nữa tối qua khi cô phát hiện cái bao, ngón tay đặt bên trong trông có vẻ còn rất “tươi mới”. Nhờ đó, Phương Diệp Tâm đoán hung thủ chỉ vừa ra tay cách đó không lâu, cho nên cô mới nói một khoảng thời gian mơ hồ là mười một, mười hai giờ đêm.

Nhưng theo như lời miêu tả của chàng trai tóc húi cua... Chẳng lẽ hung thủ đã tấn công nạn nhân ở bên ngoài rồi mang chứng cứ dính máu và ngón tay về nhà ư?

Vậy còn thi thể nạn nhân đâu? Chẳng lẽ đã bị chôn ở bên ngoài? Vậy tại sao phải cất riêng một ngón tay?

Phương Diệp Tâm khẽ cau mày, cô thử hỏi thăm tối qua người kia đã lên tầng mấy nhưng đáng tiếc là không có kết quả. Hầu hết âm thanh trong tòa nhà đều được truyền qua chất rắn, cho dù chàng trai tóc húi cua rất thính tai thì cũng khó mà xác định được vị trí cụ thể của hung thủ, chỉ có thể chắc chắn rằng kẻ đó đang di chuyển giữa các tầng.

Phương Diệp Tâm lại hỏi thêm rằng đêm qua có âm thanh nào khác hay không, chàng trai tóc húi cua suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

“Chắc là không có, tôi ngủ nông lắm, nếu có thì tôi sẽ thức giấc ngay.”

Chung Yểu kéo nhẹ Phương Diệp Tâm: “Vậy có khi nào anh ta đã rời đi bằng thang máy không?”

“Không thể nào.” Chàng trai tóc húi cua lập tức nói bằng giọng khẳng định: “Tiếng động do cái thang máy dỏm đó gây ra còn lớn hơn cả đi thang bộ, sao tôi có thể không nghe thấy được.”

Tòa nhà của bọn họ đã được xây dựng từ rất lâu, quản lý bất động sản lại khá vô trách nhiệm, thành ra khả năng cách âm của thang máy cứ gặp vấn đề suốt. Nơi chàng trai sống lại là tầng trên cao nên thường xuyên bị tiếng thang máy hoạt động làm phiền tới mức sắp tiền đình đến nơi.

... Nói cách khác, tối qua sau khi lên lầu thì kẻ đó chưa từng đi xuống ư?

Phương Diệp Tâm thầm nghĩ, sau đó lịch sự bày tỏ vẻ cảm thông đối với chàng trai tóc húi cua. Chung Yểu quyết định thay đổi phương án, hỏi thăm về các hộ gia đình sống trên tầng mười.

“Tầng trên à, tôi cũng không rõ lắm, mọi người đều chỉ thuê nhà thôi nên đâu thường xuyên trò chuyện.” Chàng trai tóc húi cua gãi đầu nói: “Tôi chỉ biết vừa có người chuyển đến sống ở tầng trên vào hai ngày trước thôi, hình như là nam giới.”

Chung Yểu: “Ồ, người thuê nhà mới à?”

“Chắc là ở nhờ, hoặc là thuê lại phi pháp.” Chàng trai tóc húi cua chỉ tay lên trên, “Trên danh nghĩa thì các phỏng ở tầng trên đều chỉ có một người thuê thôi, tại vì chủ thuê chỉ có phép nam giới thuê một mình. Nếu tôi nhớ không lầm thì tầng trên có ba người đàn ông.”

Nghe nói là vì trước đây từng có mấy chàng trai thuê chung một căn hộ, kết quả bọn họ mâu thuẫn nên suýt nữa chết người. Chủ thuê đã lớn tuổi, sức yếu nên hoảng sợ lắm, cho nên mới ra luật không cho nam giới thuê chung nhà.

“Nghiêm trọng vậy à.” Chung Yểu ngạc nhiên.

“Đúng vậy, lúc đó chuyện lớn lắm. Mấy chàng trai kia đánh nhau ầm ĩ trong lầu cầu thang, đập hỏng cả cửa thoát hiểm và hộp đựng công tơ điện. Trên tường và cầu thang toàn máu là máu trông đáng sợ lắm.” Chàng trai tóc húi cua không ngừng gật gù.

Chung Yểu bật cười: “Nghe anh nói cứ như thể anh đã tận mắt chứng kiến chuyện này ấy...”

“Tôi tận mắt chứng kiến thật mà.” Chàng trai tóc húi cua lột vỏ quả trứng hỉ rồi bỏ thẳng vào miệng, “Tôi đã cố tình lên đó xem đấy. Khiếp lắm, hộp đựng công tơ điện bị lõm vào luôn! Cũng không biết bây giờ quản lý bất động sản đã sửa lại chưa.”

... Nhìn ra rồi, anh bạn đúng là đam mê hóng hớt thật.

Nhân cơ hội chàng trai đang có hứng chuyện trò, Chung Yểu và Phương Diệp Tâm tranh thủ hỏi thêm chuyện khác. Chuyện thật hay đùa thì chưa bàn đến, ít nhất là có thể thu thập thêm thông tin.

Đáng tiếc là chẳng hỏi được nhiều lắm. Những nhà ở tầng dưới đều là người thuê nên chàng trai tóc húi cua cũng không thân thiết với họ. Ngược lại, chàng trai biết nhiều chuyện về những người đã mua căn hộ ở đây hơn, mặc dù phần lớn đều là tin đồn.

Khi cảm thấy đã nghe ngóng được kha khá, Phương Diệp Tâm và Chung Yểu trao đổi ánh mắt, dự định viện cớ chào tạm biệt. Nhưng cô bỗng phát hiện chàng trai tóc húi cua đột nhiên nhíu mày cứ như đã nghe thấy gì đó.

... Hửm?

Phương Diệp Tâm giật mình, đang định hỏi thì chàng trai đã than ôi một tiếng, mất kiên nhẫn bịt tai lại.

“Leng keng...”

Hàng loạt âm thanh chói tai vang lên gần như cùng một lúc ngoài hành lang khiến da đầu mọi người tê rần.

Tiếng chó sủa ầm ĩ lập tức vang lên, cho dù cách hai tầng thì bọn họ vẫn có thể nghe thấy rất rõ.

“Leng keng...”

“Gâu gâu!”

“Leng keng...”

“Gâu gâu gâu!!”

Hai âm thanh inh ỏi giao thoa cùng nhau nghe chẳng khác gì tiếng mài dây thép khiến đầu bọn họ như sắp nổ tung.

Chung Yểu suy sụp: “Tiếng gì vậy chứ...”

“Là thằng nhỏ ở tầng tám đang gõ lan can cầu thang đấy.” Chẳng biết từ lúc nào, chàng trai tóc húi cua đã lấy nút bịt tai ra và đeo vào một cách thuần thục, “Bố mẹ thằng bé kinh doanh tự do nên chẳng có ngày nghỉ, lại không khóa cửa nhà, cuối tuần thằng nhỏ không có ai trông nên cứ tự chơi một mình.”

“Lúc trước thằng bé chỉ tự lăn bò một mình nên còn đỡ, nhưng không biết vì sao hai ngày nay tự dưng rất thích gõ lan can cầu thang.”

Trong lúc chàng trai nói chuyện, tiếng leng keng quanh quẩn trong lầu cầu thang vẫn còn tiếp tục. Tiếng vọng vang ra khắp hành lang tưởng chừng như vô tận.

Lại qua một lát nữa, cuối cùng tiếng gõ cũng dừng lại, tiếp đó là thang máy hoạt động ầm ĩ. Có vẻ cậu bé đã di chuyển sang thang máy để đi xuống tầng.

Đúng như lời chàng trai tóc húi cua đã nói, sống trên tầng chín có thể nghe thấy tiếng thang máy hoạt động rất rõ ràng.

Lâm Thương Thương nhíu mày, cuối cùng anh ấy cũng mở miệng lần thứ hai sau khi bị bắt gánh chịu tai tiếng: “Là cậu bé ở nhà 801 đấy à? Anh trai thằng bé không quan tâm em mình hả?”

“Anh trai gì cơ?”

Nghe vậy, chàng trai tóc húi cua liếc nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Anh trai thằng bé đã qua đời trước lúc nhà bọn họ chuyển tới đây rồi, bây giờ nhà họ chỉ có một đứa con thôi.”

*

Ở phía bên kia, trong căn hộ 803, tòa nhà số 9.

Trên ban công, một chàng trai đang ngồi co ro trên chiếc ghế quả trứng được tặng kèm với căn hộ, liên tục bấm điện thoại:

“Phòng tập võ... Không có. Phòng tập karate... Không có. À, gần đây có một trung tâm dạy nhu thuật cho người lớn...”

Nhưng khi tìm hiểu kỹ hơn thì chàng trai lại phát hiện trung tâm này đã đóng cửa cách đây một tháng và chuyển tới nơi khác.

Cũng phải, ở vùng ngoại ô này chắc làm ăn chẳng khấm khá lắm.

Chàng trai tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện nơi có liên quan đến “võ công” hoặc “thể thao mạo hiểm” ở gần đây cũng chỉ có một phòng dạy taekwondo cho trẻ em và bức tường leo núi trong một khu vui chơi nông thôn. ( truyện trên app tyt )

... Chẳng lẽ cách tìm người của mình sai rồi chăng?

Chàng trai vừa hoang mang nghĩ vừa xoa trán. Tình cờ anh ta nhìn thấy dòng ngày tháng màu đen xăm giữa ngón cái và ngón trỏ, đôi mắt bỗng tối sầm lại.

Ngày 7 tháng 2, chỉ còn một tuần nữa thôi.

Chỉ còn lại vài ngày, không biết anh ta có thể tìm thấy người có thể cứu mình hay không... Mặc dù diện tích của khu chung cư cũ này không lớn, nhưng vẫn có rất nhiều hộ gia đình sinh sống. Hơn nữa anh ta có quá ít thông tin, chỉ biết người mình cần tìm rất giỏi chơi game và vận động chứ chẳng biết gì thêm, ngay cả giới tính và tuổi tác cũng không rõ...

Có khi nào người đó là học sinh tiểu học không?

Chàng trai thoáng chạnh lòng.

Chắc là... Không đến mức đó đâu nhỉ? Anh ta đã phải chạy từ xa lắc xa lơ tới đây rồi, chẳng lẽ cuối cùng lại bắt anh ta dựa dẫm vào một thằng nhóc hay con nhóc nào đó hả...

Nói đi thì phải nói lại, quả thật là thời buổi này có rất nhiều đứa nhóc theo học thể thao, mà mấy đứa có tài chơi game cũng chẳng ít.

Nét mặt chàng trai dần trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí anh ta còn do dự có nên chạy tới phòng dạy taekwondo kia để nằm vùng hay không. Bỗng nhiên khóe mắt anh ta vô tình bắt gặp một bóng người nên vô thức ngẩng đầu, lúc này anh ta mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trên ban công bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Nhìn từ góc này thì có lẽ đó là nhà 801 ở tòa số 8.

Vì trên ban công có treo quần áo nên tầm mắt anh ta bị vướng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trốn đằng sau. Tuy người này không cao lắm nhưng chắc chắn không phải trẻ con.

Nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại thì bóng người đã biến mất.

Chàng trai hơi nhíu mày, tuy nhiên cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ thở dài rồi đứng dậy quay về phòng.

Trong nhà anh ta hơi bừa bộn vì mua quá gấp nên chưa kịp tới dọn dẹp. Cũng may chủ nhà trước đó đã để lại kha khá đồ điện gia dụng nên anh ta chỉ cần mua sắm thêm một vài nhu yếu phẩm là đủ sống sót qua một tuần.

Chàng trai thầm nghĩ rồi mở điện thoại lên kiểm tra. May mắn thay, những nhu yếu phẩm mà anh ta đặt mua hai ngày trước đang được giao đến.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nữ trong trẻo phát ra từ ngoài cửa: “Nhà 803, hàng của bạn đã đến rồi đây!”

Chàng trai chẳng suy nghĩ nhiều đã lên tiếng đáp lại rồi bước tới mở xích cửa chống trộm. Nhưng khi cầm lấy chốt cửa, anh ta bỗng cảm thấy bàn tay tê rần, cúi đầu nhìn mới phát hiện dòng ký tự màu đen giữa ngón cái và ngón trỏ đang lập lòe ánh lên màu xanh lục.

Trong tia sáng màu xanh lục, dòng ký tự bỗng dưng nhúc nhích cứ như sinh vật sống. Ngay trước sự chứng kiến của chàng trai, hình xăm vặn vẹo và hóa thành một hình dạng khác...

[Ngày 1 tháng 2 (?)]

“...!” Chàng trai khẽ cau mày, bất giác thu bàn tay lại. Ngay sau đó, chàng trai bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, một thanh thông báo mới hiện ra:

[Đơn hàng của bạn đã đến trạm trung chuyển, xin hãy nhanh chóng ra lấy.]

... Trạm trung chuyển? Vậy kẻ ở bên ngoài...

Chàng trai nhíu mày chặt hơn, giọng nữ ngoài cửa lại vang lên.

“Nhà 803, hàng của bạn đã đến rồi đây!”

“Nhà 803! Nhà 803! Phiền bạn hãy mở cửa ra một chút! Nhà 803...”

“...” Chàng trai chẳng dám phản ứng chút nào. Anh ta mím chặt môi, lặng lẽ cài xích cửa lại và lấy một cái chặn cửa từ trong tủ giày ra, cẩn thật chắn sau cửa.

Mãi đến bây giờ anh ta mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào bên ngoài đã yên tĩnh lại, ngoài ra tiếng đập cửa thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Tiếng thang máy hoạt động, tiếng sửa nhà ở tầng dưới, tiếng mắng trẻ con của hàng xóm... Tất cả đều như biến mất.

Chỉ còn lại giọng nữ trong trẻo và tiếng gõ cửa đầy cố chấp vẫn cứ liên tục vang lên.

Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh kia cuối cùng cũng dừng lại.

Ngoài cửa vang lên tiếng va chạm kỳ lạ, dường như có người đang mò mẫm trên cửa. Một lát sau, lại có giọng nói phát ra từ bên ngoài, nhưng khác ở chỗ tiếng nói chuyện lúc này là một giọng nam trầm khàn: “Kỳ lạ, không ở nhà à?”

“Không sao, lần sau tôi quay lại là được.”

Có tiếng bước chân dần đi xa vang lên ngoài cửa. Cổ họng chàng trai vẫn còn ứ nghẹn, cố duy trì một khoảng cách nhất định với cửa và không nhúc nhích.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên một tiếng “Ting”.

Đó là tiếng thang máy hoạt động.

Âm thanh này hết như một hồi chuông đánh thức toàn bộ thế giới. Tiếng thang máy hoạt động, tiếng sửa nhà ở tầng dưới, tiếng khóc của đứa trẻ nhà bên... Từng âm thanh một ùa vào lỗ tai anh ta như nước lũ.

Lúc bấy giờ nét mặt chàng trai mới thả lỏng, anh ta ngã huỵch xuống đất như trút được gánh nặng. Khi nhìn xuống hình xăm giữa ngón cái và ngón trỏ, dòng ký tự đã quay về hình dạng ban đầu.

Là dòng chữ “ngày 7 tháng 2” màu đen.

Tốt lắm, xem ra anh ta đã tránh được một kiếp nạn rồi.

Chàng trai nhắm mắt thở hắt nặng nề, lúc nhìn sang hình xăm, nét mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.

Hết cách rồi.

Anh ta phải tranh thủ thời gian.

*

[Tác giả có lời muốn nói]

Chàng trai: Mau cứu tôi, mau cứu tôi, mau cứu tôi!

Phương Diệp tâm: Sao trong tòa chung cư này nhiều drama khiếp [hóng hóng hóng]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play