Bắt Đầu Từ Tủ Lạnh

Chương 1


1 tuần


“Hải âu à, cậu có nghe nói về “chứng kiến cái chết” bao giờ chưa?”

11 giờ 55 phút, ngày 31 tháng 1, trong căn hộ 502 ở tòa nhà số 8, khu chung cư Sao Trời ngoài ngoại ô phía Bắc của thành phố Nam.

Trong lúc Phương Diệp Tâm đang lạnh mặt gõ bàn phím, loa điện thoại bỗng phát ra một câu hỏi vô cùng uể oải như vậy.

Cô điều khiển nhân vật trong game của mình né đòn từ đối thủ một cách điêu luyện, thuận miệng trả lời: “Thứ nhất, cậu thử gọi mình là “hải âu” một lần nữa xem. Thứ hai, chưa nghe bao giờ, đó là cái gì?”

“Một hiện tượng siêu nhiên á. Nói đơn giản thì đây là một kiểu ảo giác có khả năng tiên tri cái chết. Nghe nói dạo gần đây có rất nhiều người ở thành phố Nam gặp hiện tượng này... Không phải cậu ở thành phố Nam hả? Chưa từng nghe nói vụ này à?”

“Chưa nghe.” Động tác gõ bàn phím của Phương Diệp Tâm vẫn chưa từng gián đoạn, “Nửa chữ cũng chẳng nghe thấy.”

Đầu dây bên kia kêu lên một tiếng, lúc này cuối cùng mắt Phương Diệp Tâm cũng chịu nhìn sang một chút: “Sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện này?”

“Mình đang chọn đề tài đó.” Câu trả lời yếu ớt và bất lực thốt lên từ đầu dây bên kia, “Phòng làm việc của mình có một chuyên mục trên mạng chuyên kể về những sự kiện kỳ bí. Nhưng sự kiện nào có thể khai thác làm đề tài thì đều bị khai thác hết rồi, chẳng còn vụ nào mới cả. Mình đau đầu chết mất.”

“Thương thương.” Phương Diệp Tâm tranh thủ an ủi một câu, sau đó tiếp tục điều khiển nhân vật chạy tới chạy lui trong lầu cầu thang tối om, linh hoạt đuổi theo sau lưng tên đồ tể, “Nếu thật sự bí quá thì cậu tìm mình nè, tủ lạnh nhà mình dư sức làm đề tài.”

“Nhưng mình cũng phải nói ra được đã chứ! Ê đợi đã?” Ở đầu dây bên kia, dường như cuối cùng Chung Yểu cũng đã phát hiện bất thường, lập tức hung hăng hỏi tội, “Đừng nói là đang gọi điện với mình là cậu lại chơi game đó nha?”

“Đâu có.” Sắc mặt Phương Diệp Tâm vẫn tỉnh bơ.

“Phải là mình đang chơi game thì tự dưng cậu gọi tới mới đúng.”

Chung Yểu: “...”

“Thế thì thật ngại quá, làm phiền cậu rồi.” Chung Yểu tức giận nói, “Vậy mình cúp máy đây.”

“Không cần.” Loa điện thoại truyền tới giọng của Phương Diệp Tâm, “Mình chơi xong rồi.”

“Hè hè, thua hả?”

“Thắng.” Phương Diệp Tâm bình tĩnh đáp, mắt dõi theo cảnh tượng trên màn hình dần tan biến và chữ “WIN” hiện ra.

“Gì chứ, chán vậy.” Chung Yểu lầu bầu nghe như đang ngáp, “Mình nói chứ, sao trễ vậy rồi mà cậu còn chưa ngủ? Cậu chơi game gì đấy? Vẫn là cái trò mê cung gì đó hả?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Là “Lầm đường lạc lối”. Đang cuối mùa giải, hết mùa sẽ reset lại rank.” Phương Diệp Tâm duỗi eo.

Trên màn hình, đối thủ trận vừa rồi đang tức tối chất vấn cô trên kênh chat rằng có phải cô bật hack hay không. Sau khi được những người khác nhắc nhở xem lại id của Phương Diệp Tâm, người đó mới câm nín.

“À à, nhớ rồi, cái trò bị tên đồ tể đuổi bắt trong mê cung ấy mà... Nhưng cậu chơi hai năm rồi đấy, chưa thấy chán à?” Chung Yểu tám nhảm.

“Phải kiếm ăn nhờ nó mà. Vả lại tháng này game vừa cập nhật chế độ chơi mới, khá là khó ăn đấy.” Phương Diệp Tâm vừa đáp vừa nhìn lời mời kết bạn hiện lên trên màn hình. Là cái người mới nổi giận vì thua cuộc trong trận vừa rồi, trong khung ghi chú có đính kèm lời xin lỗi và hàng loạt icon trái tim.

Phương Diệp Tâm không đồng ý lời mời kết bạn của người nọ, chỉ trả lời một câu đơn giản. Sau khi trả lời xong, cô liếc mắt phát hiện đã là 0 giờ... Quả thật nên nghỉ ngơi rồi.

Thế là cô nhanh chóng tắt máy tính rồi đứng dậy. Đương nhiên, thân là một người sáng tạo nội dung về game chuyên nghiệp, trước khi rời đi cô sẽ không quên lưu lại video chơi game ngày hôm nay để tiện làm tư liệu cho ngày mai cắt ghép và chỉnh sửa.

Ngay khi cô rời khỏi ghế, chiếc bụng đúng lúc réo vang lên.

Đói bụng.

Phương Diệp Tâm nhíu mày bất lực, vừa bước chân ra ngoài phòng vừa tranh thủ liếc nhìn thông báo trên màn hình điện thoại. Lúc nhìn thấy thông báo cắt nước của công ty quản lý bất động sản, cô vô thức ngừng thở, nhưng sau khi phát hiện nguồn nước bị cắt là nguồn cấp nước thứ cấp* thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

*Nước thứ cấp là nước chưa qua xử lý, chưa lọc và được sử dụng cho mục đích tưới tiêu hay làm vườn. Nước này không thể uống được và không nên sử dụng trong mục đích giải trí ngoài trời.

Đúng lúc này, giọng nói của Chung Yểu lại vang lên từ điện thoại: “Phải rồi, cậu lại chưa ăn cơm đúng không? Đừng có ăn mì gói đó, dạ dày cậu đã yếu lắm rồi.”

“Yên tâm, không ăn mì gói đâu, mình làm đại món gì đó ăn là được rồi.” Trong lúc nói chuyện, Phương Diệp Tâm đã đi ngang cửa phòng ngủ.

Nhà cô đã được cải tạo lại, khi mở cửa phòng ngủ sẽ kích hoạt cảm biến điều khiển đèn phòng khách và nhà bếp sáng lên. Cô liếc mắt nhìn lại, thấy được nhà bếp và chiếc tủ lạnh đặt ở lối ra vào phòng bếp.

Căn bếp nhỏ chỉ rộng cùng lắm bốn mét vuông, vậy mà chiếc tủ lạnh hai cửa lại cao gần hai mét, thoạt nhìn cứ như vận động viên cường tráng ngồi trên chiếc bập bênh, trông lạc lõng khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Phương Diệp Tâm nhìn chằm chằm chiếc tủ lạnh kia một lát rồi thở dài.

“Khoan đã, đừng nói là cậu định mở tủ lạnh vào giờ này đấy nhé?” Như để phụ họa cho lời của mình, Chung Yểu vội vàng nói thêm: “Giờ này... Có hơi phiền phức mà?”

“Hết cách rồi.” Phương Diệp Tâm thở dài: “Đã trễ thế này đâu thể nấu cơm.”

Nấu cơm rất tốn thời gian, hơn nữa thực phẩm đông lạnh trong tủ cũng đã gần hết. Vùng ngoại ô chỗ cô sống không có nhiều quán bán cơm hộp... Vì vậy thứ duy nhất có thể miễn cưỡng giải quyết vấn đề lúc này cũng chỉ có mì sợi mà cô mới mua để trong tủ lạnh mà thôi.

“... Vậy cậu cố lên.” Giọng nói Chung Yểu lập tức trở nên đồng cảm thương thay cô bạn mình, “Mình không làm phiền cậu nữa, ngủ ngon nha. Hải âu à, cậu phải bảo trọng đó.”

Nói rồi Chung Yểu lập tức cúp máy.

Chỉ để lại Phương Diệp Tâm ngẩn người một hồi lâu. Sau cùng, cô vẫn tháo tai nghe ra và siết chặt bộ đồ ngủ hình dâu tây trên người, rời khỏi phòng ngủ với thái độ không tình nguyện.

Lúc đi vào bếp, cô không vội mở tủ lạnh ngay mà lại với lấy đôi bao tay ni lông đặt trên kệ tủ. Sau khi đeo bao tay xong, cô xoay người cầm lấy tay nắm tủ lạnh một cách trịnh trọng.

“Cạch” một tiếng, cửa tủ lạnh dày nặng bị kéo ra. Ngay sau đó là tiếng kêu khe khẽ mà cô không kiềm được thốt ra...

“Cứu mạng.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Phương Diệp Tâm vẫn không khỏi choáng váng khi nhìn thấy không gian chật chội trước mắt.

“... Sao nhiều đồ quá vậy.”

Quả thật là rất nhiều.

Đủ loại thực phẩm đông lạnh, thuốc thang, mỹ phẩm dưỡng da... thi nhau lấp đầy không gian rộng rãi. Tưởng như cô chỉ cần đẩy một cái là cả đống đồ sẽ rơi ra.

Mì sợi mà Phương Diệp Tâm muốn ăn được đặt ở sâu bên trong, nếu muốn lấy được thì phải dọn sạch đống đồ linh tinh đè bên trên mới được.

Phương Diệp Tâm lại thở dài, quen đường quen nẻo thò tay vào tủ lạnh lục lọi một cách khó khăn, đặt từng món đồ xuống mặt đất.

Hai chiếc bánh mỳ kẹp, nửa hộp phô mai nấu dở, mười hai chai sữa tiệt trùng, bốn hộp yakult, một tá rau dưa được đóng gói... Ngoài ra còn có một đống thức ăn thừa, rau, trứng, mặt nạ, gel và thuốc đặt trĩ...

Lại lát sau nữa, Phương Diệp Tâm lấy thêm một chai thủy tinh lớn ra từ tủ lạnh. Khi cầm vào tay thì cô mới phát hiện bên trong có ngâm một cái xác rắn không đầu.

“...” Suýt nữa cô đã ném thẳng ra ngoài rồi.

... Rốt cuộc thì bao giờ cuộc sống thế này mới kết thúc đây?

Phương Diệp Tâm khó chịu lùi lại một bước, trong đầu nảy ra một suy nghĩ chẳng biết đã xuất hiện biết bao nhiêu lần.

Hệt như những bọt khí đen nổi lên trên đầm lầy, cứ tràn lan và sôi sục.

*

Sự thay đổi này... Hay có thể nói là tình trạng này đã xuất hiện từ khi Phương Diệp Tâm còn học đại học.

Chính xác hơn thì là vào năm cô vừa tròn 18 tuổi.

Nguyên nhân là vì các thành viên trong phòng ký túc của cô đã góp tiền mua một chiếc tủ lạnh second hand.

Ban đầu chiếc tủ lạnh rất bình thường, mãi đến khi một phòng ký túc khác cùng tầng với các cô cũng mua tủ lạnh mini thì mọi chuyện mới dần trở nên bất thường.

Không biết vì sao mà cứ sau 8 giờ tối, đồ đạc để trong tủ lạnh của phòng ký túc kia sẽ xuất hiện trong tủ lạnh của các cô.

Thứ xuất hiện đều là ngẫu nhiên, sau khi xuất hiện thì nó sẽ ở yên đó cho tới 2 giờ sáng. Nếu trong khoảng thời gian đó, đồ vật bị lấy ra để ăn hoặc sử dụng thì nó sẽ không còn; Nếu không, dù đặt nó ở đâu thì đồ vật cũng sẽ biến mất vào đúng 2 giờ và trở về vị trí ban đầu của nó.

Mọi người trong khu ký túc xá nữ còn tưởng các cô mua phải tủ lạnh bị nguyền rủa, và sau khi họ phát hiện mình không thể kể chuyện này cho người khác thì họ lại càng hoảng sợ hơn.

Vì quá sợ hãi, các cô đã quyết định vứt bỏ chiếc tủ lạnh. Sau đó nữa, vì ban quản lý khu ký túc xá thắt chặt kỷ cương nên những loại đồ điện tương tự đã không còn xuất hiện trong đời sống học đường của Phương Diệp Tâm. ( truyện trên app tyt )

Mãi cho tới một năm trước khi Phương Diệp Tâm tốt nghiệp. Cô dọn ra khỏi ký túc xá, không còn ăn nhờ ở đậu và chuyển tới căn hộ mà bố mẹ để lại cho mình.

Vào ngày đầu tiên sống một mình, cô đã phát hiện bên trong tủ lạnh nhà mình tự dưng có rất nhiều đồ.

Quy luật vẫn giống y như trước, chỉ là có nhiều đồ đạc xuất hiện hơn thôi.

Điều này đã khiến Phương Diệp Tâm nảy ra một suy đoán vô cùng bất ổn. Để xác thực suy đoán của mình, cô đã âm thầm tiến hành rất nhiều thí nghiệm, cuối cùng cho ra một kết luận chẳng ổn chút nào.

Phong thủy căn hộ của cô rất ổn, tủ lạnh nhà cô cũng rất ổn, thứ duy nhất không ổn chính là cô.

Chiếc tủ lạnh này chỉ là tủ lạnh bình thường. Tất cả là do cơ địa của cô chẳng biết vì sao tự dưng lại biến đổi, nói nôm na thì là...

Cô có sức mạnh đặc biệt, hay nói đúng hơn là sức mạnh bị lỗi.

Mà cái lỗi này có thể khiến toàn bộ đồ vật có tính chất như “tủ lạnh” thuộc quyền sở hữu của cô nối thông với tủ lạnh nhà người ta. Phạm vi có lẽ là một đơn vị*.

*Một đơn vị ở đây chỉ một đơn vị nhà ở. Ví dụ khi Phương Diệp Tâm còn học đại học thì đơn vị là toàn bộ khu ký túc xá nữ, sau này là toàn bộ tòa chung cư.

Từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng là thời gian kích hoạt cố định của sức mạnh, đồ đạc trong tủ lạnh của người khác sẽ bị dịch chuyển một cách ngẫu nhiên. Giới hạn của tổng số lượng đồ vật được chuyển vào sẽ phụ thuộc vào thể tích của tủ lạnh. Sau khi dịch chuyển thành công, các sản phẩm điện tử sẽ bị vô hiệu hóa trong một khoảng thời gian nhất định.

... Điều cuối cùng là thứ mà Phương Diệp Tâm đúc kết được sau rất nhiều thí nghiệm. Để làm rõ đã có chuyện gì xảy ra trong quá trình dịch chuyển, cô đã từng nhờ bạn bè mang tủ lạnh mini đến và để camera vào bên trong.

Kết quả, sau khi camera bị dịch chuyển vào tủ lạnh của cô thì luôn rơi vào trạng thái chết máy. Mãi đến 2 giờ sáng khi camera đã quay về chỗ cũ thì nó mới được khởi động lại.

Ngoài ra, Phương Diệp Tâm còn có thể chủ động “triệu hồi” đồ từ tủ lạnh của người khác. Sau khi triệu hồi xong, cô có thể chủ động trả về hoặc đợi nửa tiếng sau đồ vật sẽ tự quay về chỗ cũ.

Bởi vì lúc nào cũng phải bị động tiếp nhận đồ đạc của người khác nên tủ lạnh nhà cô luôn chật kín, nhưng chỉ cần cô cố gắng không động vào đồ của người khác thì dường như không ảnh hưởng gì cả.

Quan hệ láng giềng thời nay rất xa cách, vì vậy sẽ không có ai quan tâm hay nghi ngờ cô. Cùng lắm là thỉnh thoảng trong nhóm chat của các chủ căn hộ sẽ bàn tán về “bí ẩn thức ăn thừa và thuốc đặt trĩ biến mất lúc nửa đêm”, hoặc là mọi người sẽ coi đó là sự kiện siêu nhiên, hoặc là sẽ mời bà đồng hay đạo sĩ gì đó về lắc chuông, lên đồng.

Ngoài ra thì không có bất cứ vấn đề gì cả... Cũng giống như một loại bệnh vặt hay lỗi lập trình vậy, nó có thể khiến người ta thấy hơi bối rối, thói quen sinh hoạt bị ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Sẽ không có ảnh hưởng lớn hơn, không có biến đổi lớn hơn, và cũng chẳng thể làm nổi sóng lăn tăn trên nhịp sống bình yên như nước của cô.

Không thú vị, rất nhàm chán, rất tẻ nhạt, nhưng lại ổn định.

Phương Diệp Tâm nghĩ là thế, cô bất đắc dĩ đứng thẳng lưng.

Khi cô đưa mắt nhìn sang tủ lạnh thì bỗng nhiên khựng lại.

... Ban nãy có nhiều đồ quá nên cô không để ý, bây giờ nhìn lại mới phát hiện ngăn đông mềm ở tầng ba tủ lạnh đang âm thầm rỉ nước ra ngoài.

Dòng chất lỏng mỏng manh màu đỏ, có mùi hơi tanh như máu loãng.

Trông giống như thịt rã đông... Phương Diệp Tâm lập tức đoán.

Chắc chắn là buổi tối có hàng xóm nào đó để thịt vào ngăn đông mềm để rã đông, kết quả lại bị dịch chuyển tới chỗ cô. Trông máu chảy ra thế này, xem chừng hộp đựng thịt đã bị đổ...

Phương Diệp Tâm bất lực xoa bụng rồi thở dài, nhanh chóng dọn dẹp những thứ còn sót lại trong tủ lạnh. Cô định dù thế nào thì cũng phải xử lý miếng thịt đông kia đã... Nhưng sau khi đã lấy hết đồ chắn đường ra, cô lại ngẩn người.

Trong tủ lạnh không có thịt đông.

Mà chỉ có một cái bao.

Bao ni lông màu đỏ lớn giống với loại mà chợ tươi sống thường dùng để đựng hải sản. Hiển nhiên, đống máu loãng đầy dưới đất đã chảy ra từ đây.

Phương Diệp Tâm nhíu mày, cẩn trọng vươn tay xách cái bao kia lên.

Cái bao nặng hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó. Lúc mở ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bộ quần áo dính mảng màu đỏ sẫm. Đẩy bộ quần áo sang một bên, một con dao chặt xương dính máu lộ ra.

... Không, không chỉ có vậy.

Phương Diệp Tâm nhận thấy dưới dao có một chỗ phồng lên bất thường, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Cô đẩy hết phần quần áo còn lại ra một cách vô cùng cẩn thận.

Phía sau bộ quần áo lộ ra hoàn toàn, đó rõ ràng là một ngón tay còn dính máu đầm đìa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play