Bắt Đầu Từ Tủ Lạnh

Chương 4


1 tuần


Khi Lâm Thương Thương xách một đống đồ bước vào nhà thì Chung Yểu đang bận phổ cập khoa học về “chứng kiến cái chết” cho Phương Diệp Tâm biết.

Nghe nói đây là một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện lần đầu tiên vào tuần trước, người gặp là một nhân viên văn phòng ở thành phố Nam. Sáng sớm khi anh ta đi làm thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng của đồng nghiệp gọi mình ở đằng trước. Anh ta vô thức đáp lại, nhưng lúc ngẩng đầu thì chẳng thấy ai, vậy mà tiếng gọi của đồng nghiệp vẫn cứ tiếp tục, anh ta lắng nghe kỹ lại thì mới phát hiện âm thanh phát ra từ phía bồn hoa.

Vì thế anh ta đã lần theo âm thanh, đi xuyên qua bụi cây nhựa ruồi, lúc bấy giờ mới nhìn thấy người đồng nghiệp đã gọi mình.

... Hay nói đúng hơn thì là nhìn thấy đầu của người đồng nghiệp đó.

Cái đầu đẫm máu rớt trong bồn hoa, phần gáy bị lõm vào.

“Anh ta sợ chết khiếp nhưng cứ tưởng mình gặp ảo giác vì quá áp lực. Sau khi thẫn thờ đến công ty, anh ta phát hiện người đồng nghiệp lúc trước đang ngồi làm việc tại chỗ, thế là càng thêm chắc chắn bản thân đã nhìn lầm.”

Trong phòng khách, Chung Yểu luôn miệng kể thoăn thoắt những trường hợp mình đã sưu tầm được cho Phương Diệp Tâm nghe: “Bởi vì trạng thái tâm lý bất ổn nên hôm đó anh ta đã quyết định tan làm sớm. Khi đi ngang đoạn đường kia, anh ta lại nghe thấy tiếng gọi của đồng nghiệp. Lúc anh ta quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy đồng nghiệp bị xe tông bay thẳng vào bồn hoa... Ngay đúng vị trí mà anh ta đã gặp ảo giác vào buổi sáng.”

“Điểm khác biệt duy nhất là thi thể của người đồng nghiệp đó vẫn còn nguyên vẹn chứ không bị phân tách. Nhưng trạng thái của phần đầu lại giống y đúc những gì anh ta đã thấy lúc sáng.”

Trước ánh mắt thoáng ngạc nhiên của Phương Diệp Tâm, Chung Yểu giơ một ngón tay lên, kể như thật: “Bởi vì anh ta cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ nên đêm đó đã đăng bài lên diễn đàn siêu nhiên lớn nhất lúc bấy giờ. Không ngờ chẳng mấy chốc anh ta đã nhận được hàng trăm câu trả lời, có rất nhiều người đều nói mình cũng gặp ảo giác tương tự trong cùng một ngày. Mà trong số đó, hầu hết ip của những người bình luận đều nằm ở thành phố Nam.”

“Hàng trăm câu trả lời?” Nghe đến đây, Phương Diệp Tâm kinh ngạc thật, “Trong một ngày có nhiều người chết vậy à?”

“Không phải là có người chết, chỉ gặp ảo giác thôi.” Chung Yểu sửa lại: “Cũng có rất nhiều cư dân mạng tự xưng bản thân là người sắp chết.”

Cho nên cái tên “tiên đoán cái chết” mới không chính xác, và cách gọi phổ biến hơn chính là “chứng kiến cái chết”.

Sau đó, sự kiện này đã lan ra các nền tảng mạng xã hội khác. Tuy nhiên do tính chất của nó nên lượng người chú ý có hạn, chủ yếu vẫn chỉ liên quan đến diễn đàn siêu nhiên kia. So với các phương tiện truyền thông đại chúng, quy mô của diễn đàn này tương đối nhỏ, không có quá nhiều tài khoản tiếp thị chuyên gia bịa chuyện để câu view và lượt tương tác, nội dung cũng khá sạch sẽ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trong hai ngày nay, lượng người khẳng định bản thân đã gặp ảo giác về cái chết trên diễn đàn liên tục tăng nhanh. Hầu hết đều chỉ nhìn thấy một đoạn ngắn, một số khác thì thấy những khung cảnh mang tính ám chỉ như bức tường đổ máu hay xe tang đột nhiên đi ngang. Bên cạnh đó, cũng có người gặp ảo giác không liên quan đến cái chết mà là ảo giác về không gian, ví dụ như cầu thang hay hành lang vô tận, nhưng những trường hợp này vô cùng hi hữu.

“Ngoài ra còn có một số người thậm chí nhìn thấy cùng một bài dự báo trên mạng.”

“Đợi đã.” Phương Diệp Tâm nghe không hiểu, “Mạng gì?”

“Mạng xã hội.” Chung Yểu nghiêm túc lặp lại, “Có rất nhiều người nói bọn họ đều nhìn thấy bài cáo phó của một cô gái ở trên mạng trong hai ngày qua. Hơn nữa thời gian viết trên cáo phó cũng không đồng nhất, đa số đều là ngày 1 tháng 2... À cũng là hôm nay đấy, nhưng có người lại thấy là ngày mai, thậm chí là ngày mốt...”

Phương Diệp Tâm không nhịn được mà bật cười: “Nói cứ như cậu đã nhìn thấy rồi ấy.”

“Mình đã nhìn thấy đấy.” Chung Yểu thản nhiên lên tiếng: “Thời gian báo tang mà mình thấy là ngày mốt. Đáng tiếc lúc đó mình không kịp phản ứng nên quên chụp màn hình. Tiếc quá đi.”

Phương Diệp Tâm: “...”

Xin lỗi, thất lễ rồi.

Cô biết ngay mà, sao lần này Chung Yểu lại tin tưởng một tin đồn tào lao đến vậy, thậm chí còn nghiêm túc tới mức coi đó như một suy đoán có thật, hóa ra là vì cô ấy đã được trải nghiệm sơ qua rồi.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy có lẽ Chung Yểu đã hoa mắt hơn.

“Mình hiểu ý cậu rồi.” Phương Diệp Tâm thở hắt ra một hơi, “Cho nên bây giờ cậu đang nghi ngờ ngón tay và bộ đồ dính máu mà mình nhìn thấy cũng là ảo giác. “Vụ án mạng” kia thực tế vẫn chưa xảy ra trong dòng thời gian hiện tại, đúng chứ?”

“Cũng tại cái bao kia kỳ lạ quá mà.” Chung Yểu khép máy tính lại, tranh thủ chào hỏi Lâm Thương Thương đang đứng ngoài cửa ra vào. Để tiện cho hai người ghé thăm, Phương Diệp Tâm đã lưu dấu vân tay của họ vào khóa thông minh nhà cô, cho nên bọn họ đều có thể mở khóa cửa tự vào.

Lâm Thương Thương đã bỏ lỡ hơn phân nửa cuộc trò chuyện nhưng cũng chẳng buồn hóng hớt, chỉ xách túi đi thẳng vào bếp để xếp chỗ để cho hoành thánh mới mua.

Chung Yểu tiếp tục phân tích cho Phương Diệp Tâm nghe: “Từ đầu mình đã thắc mắc lắm rồi. Cậu nghĩ thử xem, vì sao hung thủ lại cố tình đặt cái bao có chứa ngón tay và hung khí vào tủ lạnh làm gì?”

Là bởi vì kẻ đó biến thái? Hay chỉ đơn giản là vì quá hoảng loạn nên không biết phải giấu ở đâu?

Hơn nữa, thân là giám đốc của một chuyên mục chuyên về những sự kiện siêu nhiên, chính Chung Yểu cũng đã từng tìm hiểu rất nhiều tài liệu về các vụ án chặt xác. Cô ấy hầu như chưa bao giờ thấy hung thủ của vụ án giết người phanh thây nào lại tách riêng ngón tay của nạn nhân ra; Mà cho dù hung thủ cố tình cắt ngón tay của nạn nhân ra vì có mục đích riêng thật, vậy thì vì sao phải để nó cùng hung khí và quần áo? Lại còn để trong ngăn đông mềm?

Cho dù muốn đông thì cũng phải là ngăn đông lạnh chứ?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ. Nhưng nếu đây chỉ là ảo giác thì dễ hiểu hơn rồi... Bởi xét từ những trường hợp mà cô ấy đã sưu tầm được, có một vài nội dung xuất hiện trong “chứng kiến cái chết” sẽ khác với hiện thực.

Phương Diệp Tâm lại lắc đầu.

“Mình chắc chắn thứ mình thấy không phải ảo giác.” Giọng nói cô vô cùng chắc chắn, “Đừng quên là mình có chụp ảnh lại.”

Chung Yểu: “Trong số các bài đăng cũng có người đã chụp được ảnh trong ảo giác...”

“Ai mà biết bọn họ nói thật hay nói dối, chuyện này chẳng khoa học chút nào.” Phương Diệp Tâm vẫn cứng đầu, “Mình chỉ tin những thứ mình thấy mới là thật mà thôi.”

Cái gì mới là thật? Ngày hôm qua có đầy máu chảy ra từ bao, hại cô phải ôm cái bụng đói lau dọn cả buổi trời, với cô thì đó mới là thật.

Chung Yểu: “...”

Cũng phải.

Cô ấy đã bị thuyết phục, mặc dù vẫn còn ngứa miệng muốn châm chọc vài câu... Tủ lạnh nhà Phương Diệp Tâm đêm nào cũng làm đủ chuyện kinh thiên động địa, vậy mà dám nói phỏng đoán của cô ấy chẳng khoa học...

“Còn vì sao hung thủ lại để đồ vào trong tủ lạnh, thực ra mình cũng đã nghĩ tới điều này...” Phương Diệp Tâm tiếp tục trầm ngâm, cô cảm giác có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu nhưng lại không kịp bắt lấy.

Đúng như lời Chung Yểu nói, chuyện này quá đỗi kỳ lạ. Có quá nhiều điểm đáng ngờ và cũng có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, vì vậy hiện tại rất khó để đưa ra một suy đoán đáng tin cậy.

“Cứ lên tầng trên xem thử trước rồi tính vậy.” Phương Diệp Tâm thở dài, cuối cùng quyết định kiên trì với kế hoạch trước đó của mình. Cô quay đầu nhìn về phía phòng bếp, “Thương Thương, anh mua đồ xong chưa?”

“Mua xong rồi.” Giọng nói của Lâm Thương Thương phát ra từ trong bếp, “Bên trong cái bao anh để trên tủ giày á.”

Tủ giày... Phương Diệp Tâm quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một cái bao ni lông. Nhưng khi bước tới mở tủ ra thì sắc mặt cô lại trở nên gượng gạo.

Chung Yểu để ý thấy sự thay đổi trên nét mặt cô thì vội vàng đứng dậy: “Sao thế? Anh ấy mua bậy bạ gì vậy?”

Phương Diệp Tâm liếc nhìn cô bạn, đưa thẳng cái bao qua.

Chung Yểu cúi đầu nhìn, cô ấy sửng sốt phát hiện một bao đầy ắp trứng gà, ngoài vỏ có in chữ “Hỉ”.

“Cái này để làm gì?” Chung Yểu khó hiểu.

“Tặng người ta đó.” Anh trai Chung Yểu đi ra, thuận miệng đáp một câu: “Không phải ở thành phố Nam có tập tục tặng trứng hỉ cho từng nhà khi chuẩn bị tổ chức hôn lễ hả?”

Phương Diệp Tâm: “... Nhưng nhà em đâu có tổ chức hôn lễ đâu.”

“Có thể là có đấy.” Lâm Thương Thương gật gù ra vẻ thần bí, “Cứ bảo em sắp kết hôn là được mà. Dù sao quan hệ láng giềng thời nay cũng rất xa cách, sẽ không có ai gặng hỏi đâu.”

Phương Diệp Tâm: “...”

Giỏi quá, hóa ra anh cũng biết quan hệ láng giềng thời nay rất xa cách.

“Dạ thưa anh hai của em, anh làm vậy có khác gì nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ đi bán trứng gà nhà đâu?” Chung Yểu nhịn không được mà nói, “Đã thế loại trứng này còn chẳng dinh dưỡng bằng trứng gà nhà.”

“Khác nhau nhiều lắm đấy!” Lâm Thương Thương lập tức kêu lên: “Nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ có thể sẽ bị từ chối, nhưng người tặng trứng hỉ thì chắc chắn sẽ không! Đừng quên nơi đây là khu vực giao thoa giữa thành thị và nông thôn, nhân dân tôn trọng truyền thống lắm đấy!”

“Mà tặng trứng hỉ lại là một truyền thống tốt đẹp! Nó đại diện cho sự chất phác và thân thiện của con người, đại diện cho sự chia sẻ, niềm hạnh phúc và bầu không khí vui mừng!”

“Làm gì có ai muốn từ chối làn gió niềm vui tự bay tới cửa, không ai cả!”

*

“Xin lỗi, cảm ơn, không cần đâu, tạm biệt!”

Mới đó mà đã hai mươi phút trôi qua.

Ba người đứng cạnh nhau trên hàng lang tầng tám, trước mặt là cửa phòng 803 đóng chặt.

Giọng nói của cô gái trẻ tuổi phát ra từ phía bên kia cửa, giọng nói ngập tràn vẻ khách sáo và xa cách: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng tôi thật sự không cần đâu. Chúc cô dâu, chú rể trăm năm hạnh phúc!”

Ba người đứng ngoài cửa: “...”

“Cô ấy còn chúc phúc nữa chứ.” Chung Yểu thật thà cảm thán: “Tốt bụng thật.”

“Đúng vậy.” Phương Diệp Tâm gật đầu đồng tình, giơ tay vỗ vai Lâm Thương Thương, “Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng đứng trước cửa nhà chị gái đó nữa, trông đáng sợ lắm.”

“...” Lâm Thương Thương vẫn còn đang đứng im trong tư thế gõ cửa, bị Phương Diệp Tâm kéo thẳng ra hành lang. Anh ấy quay đầu định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp nét mặt bình thản của cô thì chẳng thể thốt nên lời.

“Xin lỗi, anh không ngờ quan hệ láng giềng ở đây lại xa cách tới mức này.”

“Không phải do quan hệ láng giềng xa cách, chỉ là người ta có ý thức bảo vệ chính mình thôi.” Phương Diệp Tâm chẳng thấy sao cả. Sau vài giây, cô thấy Lâm Thương Thương vẫn buồn bực thì mới nói thêm: “Mặc dù nơi đây là vùng ngoại ô, nhưng được cái giá nhà rẻ và phòng ốc rộng rãi, cho nên có rất nhiều người trẻ tuổi đến thuê nhà, chắc là họ không có thói quen nhận trứng hỉ.”

Cô vỗ vai Lâm Thương Thương: “Được rồi, lên tầng trên thôi, đánh nhanh thắng nhanh.”

“...” Lúc này, người do dự biến thành Lâm Thương Thương, “Vẫn đi tiếp hả?”

“Sao lại không? Anh đã mua trứng rồi mà, đâu thể bỏ phí.” Phương Diệp Tâm nói: “Hơn nữa cũng đâu phải là không có tác dụng, ít nhất chúng ta đã làm quen được bốn hộ gia đình, gần một nửa rồi đó, hiệu suất thật ra rất cao.”

Lâm Thương Thương há hốc miệng, nhưng nghĩ rồi ngậm miệng lại. Anh ấy đưa mắt nhìn Chung Yểu đang cười nhẹ bên cạnh, lặng lẽ thả lỏng bả vai.

Dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau nên anh ấy hiểu tính Phương Diệp Tâm. Từ nhỏ cô đã rất to gan, tính tình lập dị, có đôi khi còn khiến anh ấy và Chung Yểu không hiểu vì sao cô hành động như vậy, nhưng trong một vài thời điểm, cô lại trở nên tinh tế và biết quan tâm người khác đến lạ.

Ví dụ như cô chưa bao giờ nói “Thấy chưa, mình đã bảo rồi mà” để đổ thêm dầu vào lửa khi người khác hối hận, hoặc ví dụ như hiện tại.

Rõ ràng lúc đầu cô không muốn ra ngoài cùng anh ấy, thậm chí còn cảm thấy cách này rất ngu ngốc...

Lâm Thương Thương nhìn theo bóng lưng Phương Diệp Tâm, khóe môi hơi cong lên, âm thầm bước đi nhanh hơn.

Từ nãy tới giờ bọn họ đã gõ cửa tất cả các hộ gia đình ở tầng bảy và tầng tám. Bởi vì là cuối tuần nên mọi người đều ở nhà, nhưng không phải ai cũng muốn mở cửa. Đúng như Phương Diệp Tâm nói, chỉ mới có bốn hộ gia đình chịu mở cửa.

Trong số đó ở tầng bảy có hai nhà mở cửa là căn hộ 702 và 703.

Trong căn hộ 702 có một ông chú cao to sống một mình, nuôi một chú chó Phốc sóc trắng như tuyết đeo nơ. Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, chú chó lập tức sủa không ngừng khiến người chủ không thể cản được. Tiếng sủa ầm ĩ đến mức bọn họ không thể trò chuyện gì nhiều, chỉ kịp tặng trứng rồi vội vã đi luôn.

Còn người mở cửa căn hộ 703 là một người phụ nữ trung niên, không rõ trong nhà có còn ai khác hay không. Sau khi biết Phương Diệp Tâm sắp “kết hôn”, người phụ nữ thản nhiên xin cách liên lạc với Lâm Thương Thương và Chung Yểu trong tiếng sủa chưa dứt của chú chó nhà bên. Nghe bảo người phụ nữ định mai mối cho hai người họ.

Trên tầng tám có hai nhà mở cửa là căn hộ 801 và 802. Hình như người lớn trong căn hộ 801 không có nhà, người mở cửa là một cậu bé. Khi thấy Lâm Thương Thương tặng trứng hỉ, cậu bé ngại ngùng xin thêm hai quả, bảo rằng muốn đưa cho anh trai mình.

Còn người sống trong căn hộ 802 là một cặp vợ chồng già. Dường như cặp vợ chồng già có thói quen tái chế đồ cũ nên trước cửa có vài thùng giấy. Lúc nhận được trứng hỉ từ bọn họ, hai vợ chồng vui vẻ tặng bọn họ một ít rau dưa trồng tại nhà.

Bởi vì khi đi lên tầng tám, các cô đã phát hiện một chồng thùng giấy khác ngoài hành lang nên Phương Diệp Tâm cố tình đề cập đến. Quả nhiên người để thùng giấy cũng là đôi vợ chồng già này. Vì không gian trước cửa có hạn nên bọn họ mới đặt thùng giấy ra ngoài hành lang.

[Thái độ của người sống ở căn hộ 703 và 802 đều vô cùng tự nhiên, tuổi đã lớn, độ khả nghi thấp] Chung Yểu đứng cạnh lầu cầu thang, gõ chữ vào điện thoại, [Căn hộ 801 rất khó xác định vì người lớn không có nhà. Trong căn hộ 702 có nuôi chó, nếu tối qua có xảy ra chuyện thì chắc hẳn chú chó sẽ kêu?]

Cô ấy giơ điện thoại trước mặt Phương Diệp Tâm: [Tối hôm qua cậu có nghe thấy tiếng chó sủa không?]

“Không.” Phương Diệp Tâm lắc đầu, “Nhưng tối qua mình đeo tai nghe chơi game, nên dù có tiếng động thật thì mình cũng chẳng thể nghe thấy.”

Vậy à? Thế thì khó kết luận rồi đây. Chung Yểu xoa cằm, cúi đầu gõ phím thật nhanh: [Chủ nhà 702 sống một mình, có vẻ khả nghi]

“...” Phương Diệp Tâm dừng bước, cô nghĩ ngợi một hồi rồi lấy điện thoại ra gõ chữ: [Cậu nghĩ người sống một mình sẽ đáng nghi hơn à?]

Đương nhiên rồi. Chung Yểu cũng dừng bước, tay gõ phím nhanh như bay: [Ngón tay đặt trong tủ lạnh mà, không ở một mình thì không dám làm vậy đâu.]

[Chưa chắc.] Phương Diệp Tâm suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, [Có thể tối qua người sống chung với kẻ đó không ở nhà, hoặc cũng có thể kẻ đó chẳng ngại cho người sống chung biết.]

Ví dụ, nếu cô là kẻ sát nhân và Chung Yểu là người sống chung với cô, thì có khả năng cô sẽ dám mang đồ về nhà thật.

Đương nhiên cô sẽ không nói thẳng như vậy.

Phương Diệp Tâm đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó lại cúi đầu gõ chữ: [Hơn nữa mình mới nghĩ kỹ lại, hành động “đặt cái bao vào trong tủ lạnh” chưa chắc là hành động bột phát nhất thời đâu.]

[?] Chung Yểu sửng sốt, di chuyển ngón tay gõ ra một dấu chấm hỏi.

Phương Diệp Tâm: [Cậu nghĩ thử xem, trên bộ đồ có dính viên giặt quần áo và dao đã bị lau chùi, chứng tỏ hung thủ muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, đúng chứ?]

[Vậy có lẽ kẻ đó bỏ mọi thứ vào tủ lạnh cũng là vì mục đích tương tự thì sao? Kẻ đó đã từng thấy đồ trong tủ lạnh biến mất, biết tủ lạnh có khả năng “nuốt chửng” đồ vật nên mới bỏ toàn bộ chứng cứ phạm tội vào trong để đánh cuộc thử xem chăng?]

“...” Chung Yểu cảm thấy rất có lý, nhưng khi nghĩ lại thì thấy sai: [Nhưng từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ lấy mấy thứ xuất hiện trong tủ lạnh ra mà?]

[Vấn đề nằm ở đó.] Phương Diệp Tâm viết: [Những thứ dịch chuyển đến tủ lạnh của mình đều sẽ quay về chỗ cũ, bất cứ ai sống một mình đều phải biết điều đó.]

Ngược lại nếu sống chung với người khác thì khả năng cao sẽ hiểu lầm rằng “tủ lạnh nhà mình có khả năng nuốt chửng đồ vật”. Bởi kiếp thuê nhà chung là vậy đấy, làm gì có ai chưa từng gặp mấy thành phần mất dạy chuyên “ăn đồ ăn của người khác mà không xin phép, đến lúc hỏi thì có chết cũng không thừa nhận” đâu.

[Còn nữa.] Phương Diệp Tâm nhìn thấy nét mặt sắp tỉnh ngộ của Chung Yểu thì bổ sung thêm một câu: [Người đã sống ở đâu lâu dài cũng có thể phát hiện ra sự thật này.]

Ồ... Cuối cùng Chung Yểu cũng lờ mờ hiểu ra, [Ý cậu là rất có thể hung thủ chỉ mới vừa chuyển đến sống ở đây, hoặc có thể chỉ sống nhờ ở đây một khoảng thời gian ngắn...]

Đang viết giữa chừng, cô ấy đột nhiên trợn tròn mắt, cảm thấy có thứ gì đó sáng bừng trên đầu mình. Chung Yểu lật tay gõ mấy chữ in đậm to đùng: [Hoặc là bạn tình!]

Nếu vậy thì dễ hiểu rồi!!

Với kiểu người có dịp thì chơi thế này, đa số đều sẽ rời đi vào lúc sáng sớm hoặc thậm chí là nửa đêm. Bọn họ sẽ không thường xuyên lục lọi tủ lạnh của chủ nhà, và chủ nhà cũng sẽ không giải thích về tủ lạnh với bọn họ, thành ra bọn họ càng có khả năng hiểu sai cơ chế của tủ lạnh hơn.

Hơn nữa quan hệ bạn tình là kiểu quan hệ chỉ trao đổi thân xác chứ không có tình cảm, đương nhiên sẽ không có ai xong việc, đang kéo quần thì tự dưng nói “Tủ lạnh nhà em có vấn đề hả” hay “Phải rồi em kể anh nghe nè, tủ lạnh nhà em thần kỳ lắm”... Đối với người không rõ chân tướng, chẳng phải như vậy sẽ càng dễ hiểu lầm hơn sao?

Chung Yểu càng nghĩ càng thấy có lý, hai mắt bắt đầu rực sáng.

“...” Nhưng lần này đến lượt Phương Diệp Tâm phải cạn lời.

Chẳng lẽ đây là khả năng liên tưởng của người chuyên nghiệp ư? Vì sao câu chuyện tự dưng bẻ lái một cách kỳ lạ vậy?

“Bạn tình gì cơ?” Lâm Thương Thương theo sau cuối cùng cũng bắt kịp các cô. Anh ấy không biết các cô đang nói chuyện gì, chỉ kịp nhìn thấy hai chữ Chung Yểu viết cuối cùng, thế là không nhịn được mà cất cao giọng: “Ai với ai là bạn tình?”

“Kẻ mà chúng ta đang tìm đấy.” Chung Yểu liếc anh ấy một cái rồi nghiêm túc trả lời. Để bảo mật thông tin, cô ấy tự động cắt bỏ bớt một số từ khóa quan trọng, “Bây giờ bọn em đang nghi ngờ có khả năng kẻ đó chơi tình nhiều đêm.”

“Trời đất ơi.” Lâm Thương Thương trợn tròn mắt, “Dữ vậy.”

Giây tiếp theo, Lâm Thương Thương biểu diễn khả năng kết luận cao siêu của mình: “Nói cách khác, người chúng ta đang tìm là một kẻ ham sống hư vinh, sống ở tầng trên, thiếu hiểu biết thông thường trong sinh hoạt hằng ngày và không biết kiềm chế dục vọng, đúng chứ?”

Anh ấy cũng rất tự giác bỏ bớt một vài từ khóa quan trọng.

Phương Diệp Tâm: “...”

Ừ đó, nói to nữa lên, đừng đứng ở hành lang, chạy ra sảnh chính rồi cầm loa hét ấy, thế thì các cô khỏi phải tìm nữa, có tin là hung thủ sẽ tự chạy ra tố giác anh ấy bịa chuyện hay không hả?

[Thôi nào... Hung thủ cũng là con người có lòng tự trọng mà.] Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Phương Diệp Tâm thờ dài thườn thượt, tiếp tục gõ phím: [Bỏ đi, chúng ta đi tặng trứng đã, còn chuyện khác thì về lại nói.] ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau đó cô mở cửa thoát hiểm của hành lang tầng chín ra và đẩy Lâm Thương Thương tới trước cửa nhà 902 ở gần thang máy nhất.

Lâm Thương Thương liếc nhìn cô bằng ánh mắt ai oán, sau đó nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và bấm chuông.

Có một giọng nam đáp lại vang lên từ phía bên kia cánh cửa: “Ai thế?”

“Hàng xóm ở tầng dưới!” Lâm Thương Thương giơ trứng lên, “Trong nhà tôi sắp tổ chức hôn lễ nên tôi tới tặng trứng hỉ!”

“...”

Cửa chống trộm hé ra một khe hở, một chàng trai để tóc húi cua thò đầu ra: “Trứng gì?”

“Trứng hỉ!” Lâm Thương Thương lặp lại, gương mặt nở nụ cười tươi, “Em gái tôi sắp kết hôn nên tôi đi tặng trứng hỉ để san sẻ niềm vui.”

“Kết hôn à...” Chàng trai tóc húi cua đưa mắt nhìn qua ba người, sau đó bỗng dưng nhíu mày, “Lừa tôi phải không?”

... Hả?

Lâm Thương Thương ngẩn ra.

“Các anh đi bằng thang bộ lên đây đúng không? Tai tôi rất thính.” Chàng trai tóc húi cua cảnh giác nói: “Tôi đã nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của các anh rồi, gì mà bạn tình, không sống ở đây... Rồi có tìm người nữa.”

Làm gì có ai sắp kết hôn mà nói về những chuyện này?

Chàng trai dừng lại một lúc, ánh mắt càng thêm ngờ vực: “Rốt cuộc thì các anh đến đây để làm gì? Nếu không nói thì tôi gọi quản lý bất động sản đấy.”

“...” Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng.

Ba người vội vàng trao đổi ánh mắt, đáy mắt ai nấy đều ánh lên vẻ lo lắng.

Trong lúc Lâm Thương Thương đang cố gắng tìm cớ lấp liếm cho qua chuyện này thì Phương Diệp Tâm đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Thấy chưa, em đã bảo rồi, cách này không có tác dụng đâu.”

“?!” Lâm Thương Thương cứng đờ, ngạc nhiên nhìn cô. Nhưng Phương Diệp Tâm chẳng thèm nhìn anh ấy, cô thở dài một cách mất kiên nhẫn rồi tiến lên một bước: “Được rồi, nếu anh đã hỏi thì tôi nói thẳng luôn. Thật ra tặng trứng hỉ chỉ là cái cớ mà thôi, tôi không kết hôn, mà thật ra bọn tôi...”

Cô giơ một tay lên, đột nhiên chỉ tay về phía Lâm Thương Thương đang ngơ ngác và dõng dạc nói: “Đang đi bắt bé ba giúp anh ấy.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thương Thương: ...

Lâm Thương Thương: Ok, hung thủ là con người có lòng tự trọng, còn tôi thì không [mỉm cười]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play