Bắt Đầu Từ Tủ Lạnh

Chương 6


1 tuần


Ở phía bên kia, trong tòa nhà số 8.

Ba người Phương Diệp Tâm đang chậm rãi đi dọc theo hành lang.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện cùng chàng trai kia trong hòa bình, bọn họ đã nhận được lời chúc chân thành “Chúc mọi người sớm ngày bắt được bé ba” từ anh ta và nhanh chóng điều tra hết những căn hộ còn lại trong tầng chín và tầng mười. Trong đó, tình hình tầng 9 giống hệt lời chàng trai tóc húi cua đã nói, chỉ có cặp đôi ở căn hộ 903 có ở nhà. Phương Diệp Tâm đã cố ý quan sát, thấy dáng người của người nam không khớp với bộ đồ dính máu, hơn nữa thái độ của anh ta cũng vô cùng tự nhiên, vì thế cô đã tạm thời loại anh ta ra khỏi diện tình nghi.

Còn về tầng 10 thì chẳng có nhà nào chịu mở cửa cả.

Tuy nhiên có thể quan sát kệ giày để xác định người sống trong cả ba căn hộ đều là nam. Riêng nhà 1001 và 1002 đều có nhiều hơn một người sinh sống, bởi vì giày đặt trên kệ của hai nhà này có tới hai kích cỡ.

Nhưng rốt cuộc là thuê lại phi pháp hay ở nhờ thì khó mà đoán được.

Bởi vì bọn họ đi bằng thang bộ nên đã thuận tiện tham quan “di tích ẩu đả” mà chàng trai tóc húi cua đã kể. Cửa thoát hiểm đã được thay mới, nhưng hộp công tơ điện vẫn còn thảm thương như cũ. Vỏ hộp đã móp méo biến dạng nên không thể đóng lại, chủ thuê đành dùng băng dán miễn cưỡng cố định nó ở trên tường, nhưng chỉ cần giật nhẹ là vỏ hộp sẽ bung ra ngay.

“Quản lý bất động sản của các cậu đúng là vô trách nhiệm.” Chung Yểu cảm thán, coi như đặt lời kết cho cuộc thám hiểm chung cư lần này.

Bọn họ đã đi hết các tầng từ tầng sáu trở lên, tuy không thể nói là không thu hoạch được gì, nhưng lượng thông tin có được lại quá đỗi vặt vãnh.

Phương Diệp Tâm chậm rãi đi dọc theo cầu thang, vừa đi vừa tiếp tục sắp xếp những thông tin rời rạc trong đầu. Không biết có phải là vì quá mệt hay không mà cô cứ cảm thấy đầu óc nặng nề.

Cô quay đầu nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Thương Thương, thế là nhịn không được mà dùng khuỷu tay chọc anh ấy.

“Giận thật à?”

“Giận gì mà giận, từ nhỏ đến lớn có bao giờ anh không bị các em chọc đâu? Đã quen từ lâu rồi.” Lâm Thương Thương thở dài, “Anh đang nghĩ về đứa nhóc kia.”

“Ồ.” Phương Diệp Tâm gật gù, “Anh bị thằng bé dọa sợ hả?”

“... Không có!” Lâm Thương Thương giải thích: “Đương nhiên là không rồi! Chỉ là anh thấy hơi kỳ lạ thôi...”

“Có gì đâu mà kỳ lạ, chắc là thằng bé muốn lấy thêm trứng hỉ nhưng ngại xin nên mới nói dối là cho anh trai thôi.” Chung Yểu cắt ngang lời anh ấy: “Không phải hồi trước em và hải âu cũng thế hả? Thường xuyên viện cớ muốn có thêm đồ ăn vặt và tiền tiêu vặt để đánh anh đấy.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Là vậy à?” Lâm Thương Thương vẫn còn hơi nghi ngờ, “Nhưng anh lại cảm thấy thằng bé không lừa anh.”

Chung Yểu: “Lúc em và hải âu lừa anh, anh cũng toàn không nhận ra đấy thôi.”

Lâm Thương Thương: “...” Cũng đúng.

“Cũng có thể là thằng bé thấy người lạ, vì cảnh giác nên đã nói dối trong nhà còn có người.” Phương Diệp Tâm ở bên cạnh bình tĩnh bổ sung: “Đương nhiên, cũng còn một khả năng nữa nhưng hiếm thấy hơn.”

Lâm Thương Thương liếc nhìn cô: “Khả năng gì?”

Phương Diệp Tâm thản nhiên nhún vai: “Ví dụ như thằng bé quá sốc, không chịu chấp nhận sự thật nên đã tự lừa mình rằng anh trai vẫn còn sống... Không phải hồi đó em cũng vậy à?”

“...”

Cô nói một cách bình thản, nhưng lại khiến bầu không khí trong hành lang thay đổi.

Hai người còn lại không hẹn mà cùng dừng bước. Chung Yểu âm thầm liếc nhìn cô, lo lắng lên tiếng: “Hải âu à...”

“Không sao, mình chỉ lấy ví dụ mà thôi.” Phương Diệp Tâm xua tay, “Mọi chuyện đều đã qua rồi mà.”

Chung Yểu nhíu mày: “Cậu chắc là cậu không sao chứ?”

“Không sao thật mà.” Phương Diệp Tâm nhấn mạnh: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi...”

“Không phải.” Chung Yểu lại gần, vỗ về gương mặt cô, “Mình hỏi là bây giờ cậu có sao không? Trông mặt cậu đỏ quá, cậu không cảm thấy gì à?”

“Đúng đấy!” Lâm Thương Thương cũng thò đầu tới, “Có phải là tối qua em đứng canh cạnh cửa sổ suốt đêm không? Hay là bị cảm rồi?”

Phương Diệp Tâm: “...”

“Không sao thật mà...” Cô lẩm bẩm, khó chịu đẩy tay Chung Yểu ra rồi tiếp tục đi xuống lầu.

*

Sự thật chứng minh, không phải là cô không sao thật.

Lúc các cô quay về nhà thì đã là giữa trưa, Lâm Thương Thương nhanh nhẹn chuẩn bị cơm trưa. Phương Diệp Tâm vì quá mệt mỏi nên ăn xong là ngủ luôn. Cô định ngủ một lát rồi làm việc, hoàn thành buổi livestream thường nhật của mình rồi lại nghĩ cách tìm hung thủ sau.

Nhưng không ngờ cô chỉ đặt lưng nằm xuống là ngủ tới hai giờ chiều luôn. Mãi đến khi Chung Yểu cảm thấy bất thường và bước vào gọi cô thì mới phát hiện gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng.

Sau khi đo nhiệt độ cơ thể thì thấy nhiệt độ của cô đã lên tới 38 độ 9.

Chung Yểu hoảng sợ vội chạy đi tìm anh trai. Hai người đánh thức Phương Diệp Tâm để cho cô uống thuốc hạ sốt, sau đó ngồi trông bên giường một lát rồi mới lặng lẽ ra ngoài.

“Quả nhiên là bị cảm.” Lâm Thương Thương thở dài, “Em trông em ấy đi, để anh ra ngoài mua thức ăn, buổi tối nấu cháo rau củ.”

Chung Yểu gật đầu. Lâm Thương Thương xoay người ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước thì anh ấy đã quay lại.

“Anh vừa mới nghĩ, hay chúng ta khuyên em ấy chuyển đi chỗ khác sống đi?” Lâm Thương Thương nhíu mày, “Em thấy đấy, chỗ này từng có ẩu đả suýt chết người, còn có một tên sát nhân không biết kiềm chế dục vọng, đáng sợ biết bao.”

“...” Chung Yểu nhìn anh ấy bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Anh cảm thấy cậu ấy có chịu chuyển đi không?”

“Chỗ này là kỷ vật cuối cùng mà bố mẹ cậu ấy để lại, anh cũng biết cậu ấy đầu tư bao nhiêu vào căn hộ này mà. Đừng nói là có sát nhân, cho dù tên sát nhân có mò tới cửa nhà cậu ấy thì cậu ấy cũng có thể trốn vào bếp đun dầu, vừa hắt dầu lên mặt tên sát nhân vừa đuổi kẻ đó ra ngoài, anh tin không?”

Lâm Thương Thương: “...” Tin.

Nói đến đây, Chung Yểu bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó nên khựng lại. Một lát sau, cô ấy thờ dài.

“Nhưng đúng là lúc nãy em sợ thật, em không ngờ cậu ấy sẽ chủ động đề cập tới chuyện đó.”

Lâm Thương Thương nghe thế thì hơi giật mình, sau đó mới hiểu ra: “Ý em là lúc ở ngoài hành lang ấy à?”

“Ừm.” Chung Yểu thè lưỡi, “Lúc đó em chẳng biết phải tiếp lời sao luôn.”

Đó là lúc Phương Diệp Tâm và cô ấy mới mười một tuổi. Bố mẹ của Phương Diệp Tâm đều là nhân viên nghiên cứu nên thường xuyên phải đi công tác khắp nơi. Trong một lần trên đường đi khảo sát, hai người họ đã gặp tai nạn và cùng qua đời.

Mà Phương Diệp Tâm, một cô bé mười một tuổi không biết vì quá sốc hay vì quá to gan, mà sau khi tang lễ của bố mẹ kết thúc, cô đã nói dối mọi người và đeo cặp sách vượt qua hơn tám trăm km để đến nơi khảo sát kia. Thậm chí trên đường cô còn đi nhờ xe đen*.

*Ám chỉ những phương tiện giao thông vận hành trái phép, không đầy đủ thủ tục (ví dụ như xe thế chấp, xe nhập lậu, xe trộm/cướp...)

Không ai biết lúc đó cô đã nghĩ gì, ngay cả Chung Yểu vốn thân thiết với cô nhất cũng không. Cô ấy chỉ biết cuối cùng Phương Diệp Tâm đã được người dân sống quanh vùng khảo sát tìm thấy trong núi. Một thời gian sau khi được thả ra, hành vi của cô rất kỳ lạ.

Cô luôn ngẩn người nhìn chằm chằm vào không trung và nói mẹ mình còn sống. Có một lần đã để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng Chung Yểu, đó là khi cô ấy đi thăm Phương Diệp Tâm, cô đã kéo cô ấy vào một góc để xem vách tường ẩm mốc.

“Mẹ đang ở đây.” Bé Phương Diệp Tâm ghé vào tai Chung Yểu thì thào.

“Cậu thấy không? Là con sâu màu xanh lục đó.”

“...”

Câu nói quá đỗi kỳ lạ đã khiến ngay cả Chung Yểu vốn chơi thân với cô nhất cũng phải hoảng sợ. Sau khi về nhà, đợi cho câu nói dần ngấm vào đầu xong thì cô ấy mới dám quay lại tìm cô.

Trong trí nhớ của cô ấy, đại khái phải mất nửa năm thì Phương Diệp Tâm mới hoàn toàn bình thường trở lại. Kể từ đó, không còn ai nghe cô nhắc đến chuyện ngày xưa nữa, Chung Yểu sợ cô khó chịu nên cũng không hỏi.

Nhưng không ngờ sẽ có một ngày Phương Diệp Tâm tự đề cập tới chuyện này... Lại còn nói với một thái độ thản nhiên như thế.

Xin người đấy, nếu “mọi chuyện đều đã qua” thật thì cô đã chẳng bỏ hết tất cả và chạy đến sống ở vùng ngoại ô lạc hậu này ngay sau khi tốt nghiệp, đã thế còn nhất quyết không chịu chuyển nhà.

Chung Yểu thầm mắng trong lòng, sau đó nhìn sang cửa phòng ngủ và thở dài.

Cô ấy nhanh chóng đuổi Lâm Thương Thương đi.

*

Phương Diệp Tâm cũng không ngờ mình chỉ hóng gió một đêm thôi mà đã bị sốt.

Sau khi uống thuốc, cô đánh một giấc tới chiều rồi bị kéo dậy ăn cơm. Cô gắng gượng xử lý công việc đến 7 giờ tối, cuối cùng lại không chịu được mà ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng hỗn loạn, cô mơ hàng đống giấc mơ, lúc thì nhìn thấy cái xác đẫm máu bò ra từ tủ lạnh, lúc lại mơ thấy bản thân đi lạc trong núi rừng hẻo lánh, cơ thể bị phân tách thành hàng nghìn mảnh nhỏ. Và rồi khung cảnh biến đổi, núi hoang hóa thành căn hộ của cô nhưng không còn khóa cửa, có tiếng vang dồn dập vang lên từ phòng bên cạnh như thể có thứ gì đó đang tới gần.

Phương Diệp Tâm không biết thứ đó là gì, cô chỉ biết bản thân phải chạy, chạy thật nhanh. Cô chạy xuyên qua từng căn phòng nhưng mãi chẳng thấy lối ra. Bỗng nhiên, cô cảm giác hình như chân mình đã dẫm lên vũng nước, đẩy gợn sóng lăn tăn dập dìu hóa thành những tiếng cười khúc khích.

Cô trong mơ ngơ ngác cúi đầu, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới nhận ra đó không phải gợn sóng.

Mà là sâu. Một con, hai con, hàng nghìn con sâu màu xanh lục giống y nhau...

Phương Diệp Tâm đột nhiên mở mắt.

Trong phòng ngủ tối om, ngoài cửa loáng thoáng tiếng lạch cạch phát ra từ phòng khách.

Phương Diệp Tâm vô thức nhíu mày, cô lấy điện thoại ra để xem đồng hồ nhưng lại phát hiện điện thoại đã hết pin.

Tuy cả người chảy đầy mồ hôi nhưng lạ là cô đã cảm thấy thoải mái hơn, chỉ riêng đầu óc vẫn còn hơi mơ màng. Phương Diệp Tâm đứng dậy một cách khó nhọc, vỗ tay để bật đèn cảm ứng trên trần nhà rồi bước từng bước ra khỏi phòng ngủ.

Lúc mở cửa ra, cô mới phát hiện trong phòng khách vẫn còn sáng đèn. Chung Yểu mặc bộ đồ ngủ hình dâu tây mượn của cô, đang ngồi trước bàn ăn gõ máy tính nhanh như bay, đôi mắt chuyên chú gần như tóe lửa.

“Sao chỉ có mình cậu thôi vậy?” Phương Diệp Tâm khụt khịt mũi, “Thương Thương đâu?”

“Đi từ lâu rồi, anh ấy ở khách sạn.” Chung Yểu vẫn nhìn màn hình.

Thật ra nhà Phương Diệp Tâm không nhỏ, nhưng Lâm Thương Thương cảm thấy mình không tiện ngủ qua đêm nên đã bảo Chung Yểu ở lại rồi tự đi khách sạn gần đây.

Phương Diệp Tâm nghe thế thì ngơ ngác: “Anh ấy đi rồi hả? Bây giờ là mấy giờ?”

“Không biết, chắc là 12 giờ.” Chung Yểu thuận miệng đáp, động tác gõ phím vẫn chưa dừng lần nào, “Cậu thấy khỏe hơn chưa? Có muốn đo nhiệt độ lại không?”

Phương Diệp Tâm: “...”

Rồi hiểu, “chắc là” có nghĩa là “hơn một chút”, có khi đã sắp 2 giờ sáng rồi không chừng.

Bình thường thì Chung Yểu chẳng có tật xấu gì, ngoại trừ việc thiếu nhận thức về thời gian. Đặc biệt là khi tập trung làm việc, cô ấy cứ như cái máy bị lỗi chương trình, luôn cảm nhận thời gian chậm hơn thực tế ít nhất một tiếng.

Phương Diệp Tâm đoán cô ấy đang bận viết bản thảo nên cũng không làm phiền, chỉ bảo bản thân không sao rồi tự đi tìm cục sạc điện thoại. Xong xuôi, cô vào bếp tìm một đôi găng tay ni lông để đeo vào rồi loạng choạng đi mở tủ lạnh.

Hôm nay tủ lạnh cũng chật ních và ngột ngạt như mọi ngày. Thoạt tiên, cô nhìn lướt qua đống đồ để xác nhận bên trong không có thứ gì khả nghi trước, sau đó mới lấy một bình sữa bò ra, định đun nóng để uống.

Đây là sữa tiệt trùng được giao mỗi ngày một bình, vì vậy để tránh nhầm lẫn với sữa của nhà người khác, một lần nhận hàng cô đều phải dán nhãn lên thân bình và viết rõ ngày tháng, nhờ đó mà cũng tránh uống phải sữa quá hạn luôn.

Dạo gần đây không biết vì sao cô rất hay gặp ác mộng, còn thường xuyên thức giấc nửa đêm. Phương Diệp Tâm không thích uống thuốc, vì thế lần nào cũng phải uống sữa bò cho dễ ngủ, cứ làm vậy mãi đã thành thói quen.

Sau khi uống sữa xong, cô rửa sạch ly, đầu óc mê man đã tỉnh táo hơn đôi chút. Phương Diệp Tâm tiện đường đi kiểm tra lượng pin của điện thoại, sau khi khởi động máy và xem đồng hồ thì cô mới sửng sốt.

“Chung Yểu!” Cô hoảng hốt quay đầu, giơ điện thoại lên, “Trời đất, nãy giờ cậu không xem đồng hồ hả? Bây giờ đã là 2 giờ 45 rồi đấy!”

“À, vậy hả?” Chung Yểu trả lời qua loa, sau đó cuối cùng cũng chịu dời mắt nhìn xuống góc dưới bên phải màn hình máy tính, “Ừ, thật này, vậy mà mình cứ tưởng còn sớm lắm.”

“Sớm chỗ nào, cậu sắp thăng thiên được rồi đấy, còn không mau đi ngủ...” Phương Diệp Tâm đang nói giữa chừng thì đột nhiên cảm thấy sai sai.

2 giờ 45?

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cô, đáng lẽ đống đồ trong tủ lạnh đều sẽ tự “về nhà” vào lúc 2 giờ mới phải...

Nhưng chẳng phải lúc nãy cô mở tủ lạnh thì bên trong vẫn chật cứng đấy ư? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phương Diệp Tâm bỗng cảm thấy hoang mang vô cùng. Ngược lại, sau khi Chung Yểu nghe thấy câu hỏi của cô thì lập tức đưa ra một phỏng đoán lý trí: “Có khi nào do cậu vừa mới ngủ dậy nên hoa mắt nhìn lầm không? Hay nhớ lộn rồi?”

“Chắc là... Không phải đâu?” Thực ra chính Phương Diệp Tâm cũng không chắc lắm, bởi đúng là khi nãy đầu óc cô hơi mơ màng thật. Sau một thoáng bối rối, cuối cùng cô bước về phía tủ lạnh.

Cô cẩn thận mở cửa tủ lạnh ra, Chung Yểu cũng tò mò ló đầu lại nhìn. Dưới ánh nhìn chăm chú của các cô, tủ lạnh mở ra để lộ một không gian trống trải có phần hơi bừa bộn.

Sạch sẽ, không hề có đồ của người khác.

Chung Yểu chọt chọt Phương Diệp Tâm: “Vừa nãy cậu thấy giống vậy hả?”

“...” Phương Diệp Tâm nhíu mày im lặng.

Chung Yểu cũng tự đoán được đáp án, vỗ vai cô một cách đầy kinh nghiệm, “Thỉnh thoảng hồi hải mã* sẽ như vậy đấy, khi thì xóa những phần ký ức không quan trọng của chúng ta, lúc lại nhét một phần ký ức giả vào đầu để lừa chúng ta.”

Nói rồi cô ấy lùi lại một chút: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, mau về giường ngủ thôi.”

*Hồi hải mã là thành phần quan trọng có trong não người và não các động vật có xương sống khác. Nó có vai trò quan trọng trong việc củng cố trí nhớ. Khi hồi hải mã bị tổn thương, triệu chứng ban đầu sẽ là mất trí nhớ ngắn hạn và mất phương hướng.

Phương Diệp Tâm vẫn còn hơi do dự. Cô nhìn chằm chằm tủ lạnh một lúc lâu, sau đó mới chịu thở dài bỏ cuộc và vươn tay dọn dẹp đống đồ bị sức mạnh của mình làm bừa bộn trong tủ lạnh.

Cô vừa dọn dẹp được một lúc thì có vẻ Chung Yểu muốn giúp nên đã tiến lại, cô ấy cũng thò tay vào tủ lạnh, cánh tay áo in hình dâu tây liên tục lắc lư trong tầm mắt của Phương Diệp Tâm.

Mặc dù tủ lạnh rộng rãi nhưng nếu cả hai cánh tay đều thò vào thì sẽ khá chất chội, vì vậy Phương Diệp Tâm đành xích qua bên trái rồi bất lực lên tiếng: “Không cần cậu giúp đâu, cậu mau đi đánh răng rồi tranh thủ ngủ một lát đi... Hả?”

Nhưng cô còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng động vang lên khe khẽ từ phòng khách, tiếp đó là tiếng thì thào của Chung Yểu cũng phát ra từ phòng khách: “Hải âu, hải âu, điện thoại cậu đang kêu kìa! Mau ra đây xem đi!”

“...”

Hả?

Phương Diệp Tâm ngơ ngác quay đầu lại.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, ống tay áo in hình dâu tây vừa nãy đã biến mất.

... Vậy rốt cuộc thứ hồi nãy là cái gì?

Phương Diệp Tâm nhất thời ngẩn ra.

Tuy nhiên cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì giọng nói thúc giục phát ra từ phòng khách của Chung Yểu đã vang lên lần nữa. Phương Diệp Tâm ôm nỗi nghi hoặc bước ra ngoài, và sau đó, câu nói của Chung Yểu đã làm cô tỉnh táo ngay lập tức...

“Hải âu! Trên điện thoại cậu có một cửa sổ đột nhiên hiện ra, là cảm biến an toàn của khóa cửa!”

Trong phòng khách, Chung Yểu vừa chỉ vào chiếc điện thoại đang sạc vừa vẫy tay. Dường như vì sợ có người nghe thấy nên cô ấy đã hạ giọng xuống thật nhỏ: “Nó bảo có người đứng ngoài cửa!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play