Bắt Đầu Từ Tủ Lạnh

Chương 3


1 tuần


Trong điện thoại Phương Diệp Tâm có hai tin nhắn liên quan đến thông báo cúp nước.

Một là tin nhắn cô nhận được từ tối qua, nói rằng nguồn cung cấp nước thứ cấp đã gặp vấn đề. Còn tin nhắn còn lại được gửi từ sáu giờ sáng nay, nhằm thông báo vấn đề của nguồn cung cấp nước thứ cấp đã được giải quyết.

“Nói cách khác thì nguồn cung cấp nước thứ cấp ở chỗ bọn em đã gặp vấn đề gần như suốt buổi tối.”

Phương Diệp Tâm nói xong thì phát hiện ánh mắt hai người vẫn vô cùng hoang mang, thế là đành cầm chiếc điện thoại cũ lên và mở lại bức ảnh chụp bộ đồ dính máu.

“Rồi xem cái này đi... Sao bộ đồ này lại dính nửa viên giặt quần áo? Mọi người không thấy kỳ lạ à?”

“À...” Chung Yểu dần hiểu ra ý của cô, dẫu vậy vẫn cảm thấy khó tin, “Ý cậu là có khả năng ban đầu hung thủ đã định giặt quần áo ư?”

“Mình thừa nhận phỏng đoán này rất khó tin, nhưng đồng thời nó cũng giải thích được sự tồn tại của viên giặt quần áo kia, không phải à?” Phương Diệp Tâm nghiêng đầu.

“Hung thủ muốn giặt sạch vết máu dính trên quần áo, nhưng vì thiếu hiểu biết thông thường, hoặc cũng có thể là vì quá hoảng loạn, nên kẻ đó đã bỏ bộ đồ dính máu cùng viên giặt quần áo vào máy giặt. Lát sau vì phát hiện không có nước nên lại lấy ra...”

Như vậy đã có thể giải thích vì sao vết máu trên quần áo có chỗ đậm, chỗ nhạt. Lớp màng bên ngoài viên giặt quần áo đã bị tan ra sau khi tiếp xúc với nước trong quá trình xử lý, khiến bột giặt trào ra ngoài và tẩy trôi một phần vết máu.

“Không riêng gì bộ quần áo này... Kể cả con dao và mấy tờ khăn giấy kia nữa.”

Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người còn lại, Phương Diệp Tâm tiếp tục lướt sang tấm ảnh khác cho bọn họ xem: “Mọi người xem đi, trên lưỡi dao có dấu vết lau chùi rất rõ ràng.”

“Nhưng lau chùi không sạch sẽ lắm, chứng tỏ nó được lau bằng khăn giấy khô, rất có thể là những tờ khăn giấy này. Hầu như mọi người đều đặt tủ lạnh ở phòng bếp hoặc phòng khách, nhưng nếu đã có thời gian đi tới chỗ tủ lạnh thì chẳng lẽ lại không có thời gian dùng nước rửa dao à? Chỉ mất một, hai giây thôi mà.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Nói cách khác, lúc hung thủ xử lý quần áo và dao thì xung quanh không có nguồn nước?” Cuối cùng Lâm Thương Thương cũng bắt kịp mạch suy nghĩ của cô, “Nhưng vậy cũng bình thường mà. Như em đã nói đấy, tối hôm qua bị cúp nước.”

Phương Diệp Tâm: “Vấn đề là chỉ có nguồn cung cấp nước thứ cấp bị cúp thôi.”

“... Hả?” Lâm Thương Thương ngơ ngác, “Thì sao?”

“À à! Mình nghĩ ra rồi! Tầng trên!” Chung Yểu hiểu ra, “Mình nhớ là hệ thống cấp nước trực tiếp của công ty cấp nước chỉ có thể đáp ứng áp suất nước lên đến tầng sáu mà thôi, còn với tất cả những tầng cao hơn đều là nguồn nước thứ cấp...”

Cho nên thực chất tối qua chỉ có những tầng trên tầng sáu bị cúp nước mà thôi.

Nói cách khác...

“Bảy, tám, chín, bốn tầng nhân ba... Như em đã nói, nếu đúng theo suy đoán của em thì phạm vi nghi ngờ có thể thu nhỏ lại chỉ còn mười hai hộ gia đình.”

Phương Diệp Tâm gõ tay lên mặt bàn: “Đương nhiên không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng ít nhất thì...”

“Trước mắt chúng ta có thể tập trung điều tra mấy căn hộ này đã.”

*

Trên thực tế, nếu khai thác những bức ảnh đã có kỹ càng hơn thì bọn họ sẽ thu hoạch được càng nhiều thông tin.

Ví dụ như bộ quần áo dính máu là đồ nam, từ logo phía sau có thể thấy đây là một thương hiệu cao cấp nổi tiếng trên mạng và có giá cả rất đắt đỏ. Nói cách khác, khả năng cao trong nhà hung thủ có một người giới tính nam trẻ tuổi đã “đặt mua” chiếc áo này.

Hoặc ví dụ như trên cán dao chặt xương cũng có logo, đây là một thương hiệu nước ngoại không nổi tiếng lắm ở trong nước.

“Tức là người chúng ta đang tìm là một kẻ ham sống hư vinh, sống ở tầng trên và thiếu hiểu biết thông thường trong sinh hoạt hằng ngày, đúng chứ?” Lâm Thương Thương đưa ra kết luận.

“Cũng chưa chắc.” Phương Diệp Tâm liếc anh ấy một cái, “Quần áo có thể đi ăn trộm, dao cũng có thể lượm nhặt, tất cả mọi thứ đều có ngoại lệ.”

Chỉ là cô cảm thấy, nếu gặp được ai thỏa mãn các điều kiện trên thì bọn họ nên để ý nhiều hơn mà thôi.

“Còn có một điều nữa.” Phương Diệp Tâm quay lại bức hình đầu tiên, “Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ của em thôi nhé... Từ bộ quần áo này thì em không nghĩ hung thủ đã có chuẩn bị từ trước.”

Nếu hung thủ đã có ý định phạm tội từ trước thì chắc chắn sẽ tránh để lại dấu vết, đặc biệt là vết máu. Điển hình như những tên sát nhân chuyên nghiệp trên phim truyền hình vậy, hầu hết đều mặc áo mưa.

Hoặc dù thế nào thì cũng không chọn quần áo màu trắng, bởi màu này vừa bắt mắt vừa khó giặt sạch.

Và nếu đúng như vậy thì thật ra đây là tin tốt đối với bọn họ. Bởi nếu hung thủ chỉ ra tay do xúc động nhất thời thì có khả năng bây giờ chính kẻ đó cũng đang vô cùng hoảng loạn, đâu rảnh mà đi tìm cô; Đồng thời nhờ vậy thì việc tìm ra manh mối cũng sẽ dễ dàng hơn.

“Nhưng... Nếu bây giờ đi tìm hung thủ thì cũng chưa chắc có thể tìm được mà?” Chung Yểu đột nhiên nhíu mày, “Đã qua một đêm, lỡ như hung thủ bỏ chạy rồi thì sao?”

“Chúng ta có thể kiểm tra camera luôn được không?”

“Có lẽ là không được đâu.” Phương Diệp Tâm lắc đầu, “Quản lý bất động sản của bọn mình khó tính lắm, nếu không có cảnh sát thì không cho xem camera đâu. Hơn nữa chỗ bọn mình chỉ lắp camera trong thang máy thôi, ở thang bộ không có.”

Suy cho cùng thì đây cũng là một khu chung cư cũ ở vùng ngoại ô, việc quản lý đương nhiên không tốt lắm.

Ngoại trừ camera do quản lý bất động sản đã lắp sẵn, cô còn lắp khóa cửa thông minh có chức năng giám sát, nhưng chỉ có thể quay được những người đi ngang qua cửa nhà cô nên về cơ bản cũng chẳng giúp gì nhiều.

“Vậy có nghĩa là chúng ta chỉ có thể tự tìm hiểu và liên lạc thôi...” Lâm Thương Thương xoa cằm, bỗng dưng hai mắt sáng rực lên.

“Phải rồi, vậy cứ tới thẳng nhà người ta đi! Chúng ta cứ gõ cửa từng nhà, thử xem là biết có ai bỏ trốn hay có tật giật mình không!”

...

“Nói đúng lắm, Thương Thương.” Phương Diệp Tâm bình tĩnh thu điện thoại lại, “Nhưng vấn đề là chúng ta phải nói thế nào sau khi gõ cửa nhà người ta?”

Biết đâu đến lúc đó, bọn họ còn chưa tìm ra nghi phạm thì đã bị quản lý bất động sản coi như kẻ khả nghi rồi. Thế thì lại mất nhiều hơn được.

“Cho nên chúng ta cần phải viện cớ thích hợp đấy.” Lâm Thương Thương gật đầu thật mạnh, xem chừng có vẻ tự tin lắm, “Chuyện này thì các em khỏi lo, anh đã có

... Nghiêm túc đấy à?

Hai cô gái không hẹn mà cùng ngước ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ lên. Chung Yểu do dự một lát, cuối cùng lên tiếng trước: “Anh hai, nếu anh định tới từng nhà để tặng đồ giống nhân viên tiếp thị đẩy mạnh tiêu thụ thì chắc là không được đâu.”

“Đây chỉ không được.” Phương Diệp Tâm lạnh mặt, “Rõ là thiểu năng.”

“Cái gì, các em nói vậy là sao, tin tưởng anh một chút đi chứ.” Lâm Thương Thương kêu lên một tiếng rồi chạy thẳng ra cửa và đeo giày, liên tục thề thốt: “Thế này đi, anh sẽ ra ngoài mua vài thứ để chuẩn bị trước, đợi anh mua đồ về là các em sẽ hiểu ngay!

“Còn phải chi tiền hả?” Chung Yểu trợn trừng đôi mắt. Nhác thấy Lâm Thương Thương mở cửa ra ngoài, cô ấy vội vàng đứng dậy nhưng chỉ kịp nói với theo một câu: “Anh đừng mua bậy...”

Ngoài cửa vang lên tiếng đáp lại của Lâm Thương Thương và âm thanh cửa chống trộm đóng lại, sau đó là tiếng bước chân dần đi xa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Phương Diệp Tâm và Chung Yểu, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Chung Yểu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa rồi thở dài: “Mình cảm thấy chúng ta đừng nên trông chờ vào anh ấy thì hơn.”

Cô ấy biết mình nói như vậy có phần hơi nặng lời, bởi dù sao đó cũng là anh trai ruột của cô ấy, nhưng... Ai bảo đó là anh trai ruột của cô ấy cơ chứ.

“Mình hiểu mà.” Phương Diệp Tâm gật đầu, tiện tay mở khóa điện thoại rồi cúi đầu gõ phím, “Yên tâm đi, kể từ mười năm trước mình đã biết anh trai cậu chẳng có ưu điểm nào ngoài cái mặt và tài nấu ăn rồi, cho nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước.”

Chung Yểu: “...” Cũng đâu cần thẳng thắn thế.

Cô ấy liếc nhìn điện thoại của Phương Diệp Tâm, thấy trên màn hình hiển thị nhóm chat của các chủ căn hộ trong chung cư. Cô ấy đoán Phương Diệp Tâm đang muốn tìm thêm thông tin từ nhóm chat nên không làm phiền, tự lấy máy tính mình mang theo ra để điều tra xem có ai mất tích ở quanh đây trong hai ngày nay không.

Tuy Phương Diệp Tâm đã nói tối qua cô đã tìm rồi, nhưng vẫn nên xác nhận lại thì tốt hơn.

Sau khi tìm kiếm khắp các trang mạng xã hội bằng các từ khóa quan trọng, cuối cùng cô ấy vẫn không tìm được thông tin nào hữu ích, mà ngược lại thuật toán của hệ thống còn tự động đẩy một số nội dung khác lên. Chung Yểu nhìn lướt qua rồi đột nhiên khựng lại.

Một lát sau, cô ấy do dự lên tiếng: “Hải âu à, tự dưng mình nghĩ thế này...”

Cô ấy chậm chạp ngước mắt lên: “Cậu nghĩ có khi nào... Bộ đồ dính máu và ngón tay mà cậu đã nhìn thấy đều vốn không tồn tại không?”

“... Hả?” Phương Diệp Tâm vô cùng sửng sốt trước câu hỏi của cô ấy, sau đó cô mới hiểu được bạn mình đang nói gì, “Ý của cậu là mình gặp ảo giác?”

“Kiểu kiểu vậy.” Chung Yểu liên tục gật đầu rồi tiện tay đẩy máy tính sang.

“Cậu còn nhớ hiện tượng “chứng kiến cái chết” mà mình đã nhắc vào tối hôm qua không? Nè, giống vậy á.”

Cô ấy chỉ tay vào máy tính, trên màn hình hiển thị một bài đăng của diễn đàn màu đen có lượt xem rất cao, đính kèm với đó là rất nhiều từ khóa tìm kiếm.

[#Thành phố Nam #Ảo giác bí ẩn #Tiên đoán cái chết #Chứng kiến cái chết #Không gian lạc lối]

Hàng loạt từ khóa dài ngoằng, cái sau bắt mắt hơn cái trước.

“Chứng kiến cái chết...” Phương Diệp Tâm lẩm bẩm mấy từ này. Hiểu biết của cô về cụm từ này chỉ dừng lại ở mấy câu miêu tả đơn giản của Chung Yểu ngày hôm qua, “Nghĩa là gặp ảo giác chứng kiến cái chết hả? Hay là kiểu tiên đoán?”

“Đại loại là thế.” Chung Yểu nói, tay trượt màn hình xuống, “Cậu cũng biết dạo gần đây mình đang điều tra chuyện này mà, vừa nãy mới tự dưng nghĩ ra có khi nào thứ mà cậu nhìn thấy...”

“Thật ra cũng là “tiên đoán” thì sao?”

*

Ở phía bên kia, trong khu chung cư.

Trước cổng khu chung cư của Phương Diệp Tâm có một siêu thị nhỏ, bởi vậy Lâm Thương Thương có thể mua được những thứ mình cần mà chẳng cần phí quá nhiều sức lực.

Lâm Thương Thương nhớ Phương Diệp Tâm từng bảo thực phẩm đông lạnh trong nhà đã hết nên có mua thêm mấy gói hoành thánh ăn liền. Anh ấy xách túi to túi nhỏ về nhà, đang định lên lầu thì tình cờ nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa, và một chàng trai mặc áo gió bước ra, khập khiễng đi về phía cốp xe.

Vóc dáng chàng trai cao gầy, màu da tái nhợt như bị bệnh, mà trong cốp xe lại có một chiếc vali rất lớn. Lâm Thương Thương nhíu mày, khi thấy tài xế không định xuống xe hỗ trợ thì vội vàng chạy tới để giúp đỡ chàng trai lấy vali ra. Xong xuôi thì anh ấy hỏi: “Cậu định đi lên tầng mấy? Để tôi xách đồ giúp cho.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Chàng trai mỉm cười lễ phép, sau đó chỉ tay vào cánh cửa bên cạnh, “Tôi sống ở đây, vừa mới chuyển tới.”

Lâm Thương Thương nhìn nương theo tay chàng trai, phát hiện đó là tòa nhà số 7 ở bên cạnh tòa của Phương Diệp Tâm.

“À... Vậy thôi.” Lâm Thương Thương gật đầu rồi thả vali xuống. Trong lúc nhìn sang, anh ấy vô tình thấy tay phải của chàng trai nên thoáng sửng sốt.

Ở giữa ngón cái và ngón trỏ của chàng trai có vài ký tự màu đen trông rất nổi bật, khi nhìn kỹ lại thì anh ấy mới thấy đó là ngày tháng.

Lâm Thương Thương cụp mắt, thầm đọc trong lòng... Ngày 7 tháng 2...

Dường như chàng trai phát hiện ánh mắt của anh ấy nên cũng vô thức cúi đầu, sau đó nét mặt thay đổi.

“Anh đang nhìn cái này à?” Chàng trai giơ tay hỏi lại.

“À.” Lâm Thương Thương không ngờ mình sẽ bị bắt gặp trong lúc nhìn trộm, thế nên mỉm cười rất gượng gạo, “Đó là gì vậy? Ngày sinh của cậu hả?”

“Không phải.” Chàng trai nhìn chằm chằm anh ấy một lúc, sau đó mỉm cười thoải mái, “Nói ra thì chắc anh không tin đâu, nhưng đây là ngày chết của tôi đấy.”

“...” Nghe vậy, Lâm Thương Thương làm gì cười nổi nữa.

“Đùa thôi.” Chàng trai nhanh chóng bổ sung một câu, sau đó lại nhìn hình xăm trên tay mình mà nụ cười phai nhạt. Chàng trai quan sát khắp người Lâm Thương Thương, dường như đang tìm tòi thứ gì đó.

Sau một lúc lâu, cuối cùng chàng trai cũng lên tiếng: “Cho hỏi...”

Lâm Thương Thương: “Hả?”

“Anh có giỏi chơi game không?” Chàng trai chân thành đặt câu hỏi.

Lâm Thương Thương sững sờ.

Cái quần gì thế?

“Kiểu game trực tuyến ấy.” Chàng trai trầm ngâm nói: “Tôi không biết loại hình cụ thể, nhưng chắc là loại game đấu trường trực tuyến có nhiều người chơi... Cho hỏi anh có chơi loại game tương tự không?”

“Không có.” Lâm Thương Thương thấy lạ liếc nhìn chàng trai, hiển nhiên anh ấy vẫn chưa hiểu vì sao chủ đề nói chuyện lại lái sang chuyện này, “Tôi chỉ chơi game indie thôi.”

“Vậy à? Thế hình như không phải rồi.” Chàng trai lắc đầu, tiếp tục suy nghĩ thêm một lát rồi lại hỏi Lâm Thương Thương: “Vậy anh có biết võ công không?”

... Cái gì nữa vậy, càng hỏi càng khó hiểu!

“Võ công.” Chàng trai kia phát âm rõ từng chữ một, trông có vẻ đây là chuyện quan trọng lắm, “Hoặc thể thao mạo hiểm? Leo núi? Tán thủ? Cho hỏi anh có biết không?”

“... Tôi chỉ biết nhảy hip hop thôi.” Lâm Thương Thương nhìn xung quanh, đã hơi muốn bỏ chạy, “Nói thật đấy, rốt cuộc thì cậu muốn hỏi gì?”

“Xin lỗi, tôi chỉ đang tìm một người rất quan trọng đối với tôi mà thôi, tôi muốn xác nhận xem anh có phải người đó hay không.” Chàng trai thở dài, xem chừng có vẻ thất vọng, “Nhưng tiếc là tôi nhầm người rồi.”

Lâm Thương Thương: “...” Thằng cha này, trông mặt mũi sáng sủa mà ăn nói tào lao, làm gì có ai tìm người kiểu đó.

“Ngại quá, đã làm mất thời gian của anh rồi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tạm biệt.”

Chàng trai nói rồi lại mỉm cười, tay kéo vali khập khiễng bước về phía cửa.

Lâm Thương Thương bị chàng trai xoay vòng vòng một hồi mà ngơ ngác, khi thấy chàng trai đã dần đi xa, anh ấy lại không nhịn được mà nhắc nhở: “Này, phía đó là tòa nhà số 9 mà!”

Không phải chàng trai đó bảo mình sống ở tòa nhà số 7 à?

“Không sao, tôi có nhà ở cả hai tòa luôn.” Chàng trai không quay đầu lại, chỉ vẫy tay chào anh ấy, “Tôi cảm thấy làm vậy thì tỉ lệ tìm được người cần tìm sẽ cao hơn.”

Khi chàng trai dứt lời cũng vừa lúc đứng trước cửa tòa nhà. Chàng trai nhanh chóng mở khóa cửa rồi đi vào trong.

Chỉ còn lại một mình Lâm Thương Thương vẫn đứng tại chỗ, anh ấy nhíu mày, cạn lời lắc đầu.

“Thằng thần kinh.” Anh ấy khẽ lẩm bẩm rồi xoay người đi về phía tòa nhà số 8.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play