Bắt Đầu Từ Tủ Lạnh

Chương 2


1 tuần


... Đây là mơ ư?

Đó là phản ứng đầu tiên của Phương Diệp Tâm khi ngẩn người ngắm nhìn đống đồ trong bao.

Không thể trách vì sao cô nghĩ vậy, bởi quả thật gần đây cô rất hay nằm mơ và gặp đủ kiểu ác mộng. Nhưng chỉ chốc lát sau, có một tiếng vang rất nhỏ thu hút sự chú ý của cô.

Tí tách, tí tách.

Phương Diệp Tâm chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một dòng chất lỏng màu đỏ chảy dọc từ tủ lạnh, để lại một vết thật dài và cuối cùng rơi nhẹ xuống đất một cách lặng lẽ.

Khung cảnh này đã đập tan mọi hiểu lầm trước đó của cô, các giác quan như được phóng đại đến mức cao nhất khiến mùi máu tươi lưu thông trong không khí trở nên nồng nặc hơn.

Phương Diệp Tâm chuyển tầm mắt về lại cái bao trong tay, cô ngã ngửa ra sau như thể vừa bừng tỉnh ra khỏi giấc mơ. Một lát sau, vì quá khó tin nên cô lại nhìn xuống đống đồ trong bao, cơ thể vô thức căng cứng.

Bầu không khí chết lặng yên tĩnh, nhịp tim vang rõ từng nhịp bên tai, nhưng dường như không phải là do cô sợ hãi.

Lại một lát sau, có vẻ như cuối cùng Phương Diệp Tâm cũng đã quyết định được điều gì đó. Cô đột nhiên đứng bật dậy và mím chặt môi, quyết đoán chạy thẳng về phòng ngủ.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Sau... Sau đó thì sao?”

Sáng hôm sau, ở phòng khách nhà Phương Diệp Tâm.

Chàng trai ngồi bên bàn ăn trợn trừng hai mắt, vô thức cất cao giọng: “Em chạy về phòng ngủ... Rồi sao nữa?!”

“Anh hai!” Chung Yểu ngồi đối diện anh ấy không nhịn được phải lên tiếng: “Anh nói nhỏ thôi, đừng có hết gào lại rống như thế. Hải âu vốn đã sợ lắm rồi...”

Nói rồi cô ấy lo lắng nhìn sang Phương Diệp Tâm ngồi bên cạnh. Phương Diệp Tâm đang mặc quần áo ở nhà dày dặn, hai vai hạ xuống, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên trạng thái chẳng mấy tốt đẹp.

... Nhưng nghĩ cũng đúng thôi. Cô thân là con gái mà lại sống một mình, lại chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học được một năm. Nếu buổi tối gặp chuyện thế này thì đương nhiên phải sợ hãi lắm.

Chung Yểu vừa thầm tiếc thương vừa lặng lẽ ôm vai Phương Diệp Tâm.

Cô ấy và Phương Diệp Tâm là bạn từ nhỏ, đã chơi với nhau từ bé tới lớn. Anh trai của cô ấy là Lâm Thương Thương thì lớn hơn các cô hai tuổi, tính ra cũng có tình cảm thanh mai trúc mã. Từ đó tới giờ, quan hệ giữa ba người các cô vẫn luôn rất gắn bó, đây cũng là lý do hai người đã lập tức lái xe đi từ thành phố bên cạnh đến đây ngay khi nghe Phương Diệp Tâm nói có chuyện gấp qua điện thoại.

... Đương nhiên, lúc đó bọn họ còn chưa biết “việc gấp” này lại đáng sợ như vậy...

Đã quần áo và dao dính máu thì thôi đi, sao lại có cả ngón tay? Án mạng giết người phanh thây đấy à??

Chung Yểu hoang mang thầm nghĩ. Mà đáng sợ hơn cả, bệnh nghề nghiệp chuyên săn lùng tư liệu của cô ấy đã tái phát. Nhưng khi nhìn thấy Phương Diệp Tâm uể oải ngồi bên cạnh mình, cô ấy đành vội gác lại tâm tư, vỗ vai an ủi bạn mình.

“Hải âu à, đừng sợ, mình và anh hai đều đang ở đây rồi. Cậu cứ từ từ mà nói... Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Diệp Tâm nâng chiếc cốc bằng sứ nóng hổi lên, chiếc cốc bốc khói nghi ngút che khuất gương mặt của cô, giọng nói vang lên một cách yếu ớt: “Mình đã quay về phòng ngủ để tìm khẩu trang trước, tại mùi máu nồng quá làm mình buồn nôn.”

Đương nhiên là thế rồi... Chung Yểu xót xa nhíu mày.

“Rồi mình lôi cái điện thoại cũ không dùng nữa ra, sau khi chắc chắn điện thoại đã ngắt kết nối mạng thì mình mới chụp ảnh tất cả mọi thứ để làm bằng chứng và lưu hết vào không gian ẩn của điện thoại. Mình cảm thấy làm vậy sẽ an toàn hơn.” Phương Diệp Tâm kể lại nỗi lo của mình.

Chung Yểu: “... Hả?”

“Tiếp theo, mình tiếp tục lục tìm mì sợi trong tủ lạnh. Sau đó mình đã sắp xếp mọi thứ về chỗ cũ, xử lý toàn bộ vết máu và đảm bảo không để sót dấu vân tay. Để chắc chắn hơn, mình còn giặt sạch quần áo của mình nữa. Đồng thời, mình cũng có suy nghĩ phải báo án thế nào và làm sao để xóa bỏ hiềm nghi cho bản thân sau khi báo án, nhưng tiếc là mình nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào vẹn toàn nhất.”

Nói tới đây, Phương Diệp Tâm chán nản than một tiếng.

“Tiếp đó nữa, bởi vì quá đói bụng nên mình đã vội vàng đi nấu mì, sau khi nếm thử thì có bỏ thêm sữa bò.”

Cô ngẩng đầu nhìn hai người còn lại, giọng điệu vô cùng chân thành: “Ngon lắm đó.”

Hai đứa bạn thân từ nhỏ bị cô triệu tập tới từ sáng sớm chỉ vì cái cớ “việc gấp”: “...”

“À thì, ngại quá, cho anh xác nhận lại nhé.” Sau một hồi lâu im lặng, anh trai của Chung Yểu là Lâm Thương Thương giơ tay lên, “Em gái à, em chắc chắn là mình  đã tìm thấy ngón tay kia ở trong tủ lạnh, chứ không phải tự em chặt ra từ chỗ nào đó, đúng chứ?”

Nghĩ thử xem, cô chụp ảnh lưu giữ bằng chứng xong thì vội vàng đi ăn mì... Lại còn có thể xử lý hiện trường một cách vô cùng bình tĩnh.

Cho dù bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ và hiểu rõ tính tình của Phương Diệp Tâm, nhưng anh ấy vẫn không thể không nói rằng hành động của cô trông rất giống một tên biến thái.

“Chịu thôi, cái bao đó sẽ biến mất vào hai giờ sáng, em đâu thể mang nó đi báo án được.” Phương Diệp Tâm thở dài, “Nên em chỉ có thể ưu tiên bảo vệ bản thân thôi. Lỡ như sau này có ai phát hiện dấu vân tay của em trên cái bao và hung khí thì em sẽ không giải thích được.”

“Đúng là vậy thật.” Chung Yểu lập tức gật đầu, “Hơn nữa cũng không thể để chủ nhân của cái bao đó phát hiện có người khác đã chạm vào đồ của họ được. Nếu lỡ rước họa vào thân thì toi...”

“Ừm...” Phương Diệp Tâm nghe vậy thì bỗng im lặng.

“Mình nghĩ có lẽ kẻ đó vẫn sẽ phát hiện.”

“...?” Chung Yểu ngạc nhiên liếc nhìn cô, không hiểu vì sao mà cô ấy bỗng cảm thấy bất an, “Cậu còn làm gì nữa?”

“Cũng không có gì... Chỉ là mình cảm thấy kiểu gì cũng phải báo án vụ này mà, đúng không? Nhưng các cậu biết đấy, mình không thể nói cho ai khác chuyện về tủ lạnh được... Cho nên mình đã nghĩ ra một cách.”

Phương Diệp Tâm không để ý biểu cảm khiếp sợ của hai đứa bạn từ nhỏ, vẫn tiếp tục ủ rũ nói: “Có nhớ tuần trước mình đã mua một cái máy dán nhãn không? Mình đã dùng nó để in một tờ giấy cảnh báo rồi dán bên ngoài bao, sau đó gửi tờ giấy về cùng cái bao.”

Chung Yểu & Lâm Thương Thương: “...”

Lâm Thương Thương: “Vậy cho anh xin lắm mồm thêm một câu, cụ thể thì tờ giấy cảnh báo đó viết cái gì vậy...”

“Thời gian và địa điểm giao dịch á.” Phương Diệp Tâm nghiêm túc nói: “Em nói với kẻ kia rằng em là thần tủ lạnh vĩ đại, biết kẻ đó để gì trong tủ lạnh. Nếu không muốn em nói chuyện này cho người khác thì trước bốn giờ sáng, phải bỏ thịt sống, trái cây và máu người tươi, hoặc 20 nghìn nhân dân tệ tiền mặt vào cái bao đã được chỉ định và âm thầm đặt nó dưới gốc cây sơn trà ở khoảng sân trống phía sau khu tập thể.”

Nói rồi cô chỉ tay ra bên ngoài: “Ở ngay bên dưới cửa sổ phòng sách nhà em á.”

Hai người còn lại: “...”

Giỏi lắm, cô còn dám giả thần giả quỷ gửi thư tống tiền cho hung thủ.

“Sau đó thì sao?” Chung Yểu lặng lẽ thu lại cánh tay đang ôm vai cô bạn từ nhỏ, sau đó tự ôm lấy chính mình, “Đừng nói với mình là kẻ đó đến thật nha.”

“Vấn đề là kẻ đó không đến đấy.” Phương Diệp Tâm lại thở dài.

“Mình cứ nghĩ mình có thể thấy rõ ngoại hình của hung thủ nhân lúc kẻ đó đến để đồ, tốt nhất là chụp được ảnh luôn. Vậy thì mình có thể giả làm nhân chứng qua đường để chỉ dẫn cảnh sát đi điều tra hung thủ rồi. Ai ngờ mình canh tới sáng mà chẳng thấy ai...”

Nói tới đây, cuối cùng Phương Diệp Tâm cũng không nhịn được mà ngáp dài vì quá mệt mỏi. Ngày hôm qua cô đã thức trắng đêm, chỉ kịp tranh thủ ngủ bù hai tiếng trong lúc đợi bọn Chung Yểu đến.

Bây giờ cả người cô cứ như trên mây, vừa yếu ớt vừa đau đầu và đau họng, không biết có phải sắp bị cảm rồi hay không.

Phương Diệp Tâm xoa bóp huyệt thái dương, nói tiếp: “Mình đợi đến khi nhân viên vệ sinh đi làm luôn mà vẫn chẳng thấy ai, cho nên mới mở tủ lạnh để thử xem có thể “triệu hồi” cái bao kia hay không, kết quả cái bao đó không xuất hiện.”

Chứng tỏ cái bao đã bị chạm vào và không còn ở trong tủ lạnh nữa. Nói cách khác, chắc chắn hung thủ đã nhìn thấy lời nhắn mà cô để lại nhưng lựa chọn mặc kệ.

Điều này đồng nghĩa với việc cô không thể tiếp tục thu thập thông tin thông qua tủ lạnh nữa, còn hung thủ cũng đã ý thức được có người phát hiện bí mật của mình.

Nghĩ một cách lạc quan thì biết đâu hung thủ sẽ tin trên đời có “thần tủ lạnh” thật, thậm chí còn bị ám ảnh tâm lý mà đi tự thú; Chỉ sợ là hung thủ có thể nhận ra có người đang giả thần giả quỷ, sau đó điều tra từ sự thật “đồ đạc trong tủ lạnh thường xuyên biến mất vào lúc nửa đêm” để suy ra chân tướng khó tin rằng “đồ đạc không biến mất mà chỉ dịch chuyển tới nhà của một ai đó”...

Nếu vậy thì có lẽ lúc này hung thủ đang cố gắng tìm cô.

Phương Diệp Tâm mấp máy môi, bỗng dưng nhớ tới câu chuyện “sát thủ tầng lầu” kinh điển. Không biết mất bao lâu thì chủ nhân của cái bao kia sẽ tìm tới tầng cô sống.

Không hổ là cô, giỏi gây rắc rối đến thế cơ mà.

Cô tự mình hiểu mình mà nghĩ như thế, rồi lại lôi chiếc điện thoại đã dùng để chụp ảnh ra.

“À phải rồi, mấy tấm ảnh mình chụp tối qua ở đây, mọi người muốn xem không?”

Sắc mặt Lâm Thương Thương thay đổi, cả người co rụt lại một cách đầy kháng cự. Nhưng ngược lại, căn bệnh nghề nghiệp nghiện săn tìm tư liệu của Chung Yểu đã tái phát một lần nữa khiến cô ấy vội vàng vươn tay: “Mình muốn!”

Phương Diệp Tâm chẳng bất ngờ chút nào, cô lập tức gật đầu rồi đưa điện thoại qua.

Chung Yểu cẩn thận nhận lấy và vội vàng lướt xem.

Không thể không nói, tố chất tâm lý của Phương Diệp Tâm quả thật rất vững vàng. Mỗi một tấm ảnh đều được chụp rất tinh tế, không hề có dấu vết run tay.

Tấm ảnh đầu tiên chụp bộ đồ dính máu, từ ảnh chụp có thể nhận ra đây vốn là một chiếc áo hoodie màu trắng. Phương Diệp Tâm cố ý chụp rõ kích cỡ và nhãn hiệu ở sau cổ. Vết máu chủ yếu phân bố ở vùng dưới ngực, màu sắc có chỗ đậm, chỗ nhạt.

Bức hình thứ hai chụp con dao dính máu. Rõ ràng là lưỡi dao đã được lau chùi nên màu máu rất nhạt và có dấu vết bị ma sát. Chỗ lõm trên cán dao còn đọng máu đỏ tươi.

Bức ảnh thứ ba chụp mấy tấm khăn giấy chồng lên nhau, máu đỏ thấm xuyên qua giấy và chảy ra ngoài.

Tấm thứ tư chụp một cục gì đó hình vuông màu xanh lục đã bị hòa tan gần hết dính bên trong bộ quần áo, bên cạnh cũng dính một ít máu. Ban đầu Chung Yểu cứ ngỡ đó là đường, nhưng sau khi hỏi Phương Diệp Tâm thì mới biết hóa ra đó là viên giặt quần áo.

Bức thứ năm chụp ngón tay bị cắt đứt...

Đến đây thì quả thật hình ảnh đã vượt quá sức chịu đựng của Chung Yểu, làm cô ấy không khỏi hít vào một hơi và đột ngột úp màn hình điện thoại lại. Vài giây sau, cô ấy mới nhăn mặt ngửa điện thoại lên và ép mình nhìn vài lần.

“Vậy em định sẽ làm gì tiếp theo?” Lâm Thương Thương đợi cô ấy xem xong thì mới lên tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, “Với mấy chuyện thế này, dù sao vẫn nên báo án chứ, đúng không?”

“Em cũng muốn lắm chứ.” Phương Diệp Tâm nhún vai bất lực, “Nhưng chẳng phải là hết cách rồi à.”

Bộ đồ dính máu và ngón tay đều đã quay về chỗ cũ, kế hoạch câu cá cũng thất bại. Bằng chứng duy nhất trong tay họ chỉ có những tấm ảnh mà cô đã chụp tối qua mà thôi. Tuy nhiên nếu muốn giải thích nguồn gốc của những bức hình này thì đương nhiên phải đề cập tới sức mạnh của Phương Diệp Tâm.

Nhưng bọn họ lại không thể nói được.

Bởi phải tự phát hiện ra bí mật về chiếc tủ lạnh chứ không thể kể cho người khác nghe... Đây cũng là điều mà Phương Diệp Tâm đã sớm ngộ ra kể từ khi còn học đại học.

Biết càng nhiều thì điều có thể tiết lộ càng ít, đặc biệt với những thông tin cốt lõi đều sẽ tự động bị mã hóa, cho dù biểu đạt như thế nào thì lời nói đều sẽ trở nên lung tung và lộn xộn. Cho dù dùng tranh vẽ hay ngôn ngữ ký hiệu thì cũng thế. Ngay cả việc ám chỉ và gợi ý cũng sẽ bị xáo trộn lung tung lên tương tự.

Thời đại học, vì chuyện tủ lạnh của ký túc xá mà Phương Diệp Tâm và bạn cùng phòng đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ một du học sinh nghe nói rất am hiểu các sự kiện siêu nhiên. Ban đầu, các cô muốn mời bạn ấy qua đêm trong phòng ký túc để chứng kiến lời nguyền tủ lạnh, ai ngờ lời thốt ra khỏi miệng lại biến thành một câu đầy thành khẩn rằng: “Bạn ơi, mình muốn tập chơi parkour.”

... Cuối cùng các cô đã được bạn ấy nhiệt tình mời vào câu lạc bộ parkour của bạn ấy thật, thậm chí còn luyện tập nghiêm túc hơn hai năm.

Hiện tại, trường hợp ngoại lệ duy nhất mà Phương Diệp Tâm từng tiếp xúc cũng chỉ có hai đứa bạn từ nhỏ của cô thôi. Không biết vì sao mà Phương Diệp Tâm chỉ có thể nói thẳng sự thật với mỗi hai người họ.

Phương Diệp Tâm không chắc có phải vấn đề là vì lòng tin hay không... Nhưng dù thế nào thì bây giờ cô cũng chỉ có hai người có thể cùng thảo luận mọi chuyện.

“Nói tóm lại thì bây giờ mình có hai phương án.” Phương Diệp Tâm thờ dài, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn, “Một là mình tiếp tục tự điều tra chuyện này, sau khi tìm thấy manh mối thì sẽ báo án. Trong quá trình đó, nếu mình có phát hiện chuyện gì thì đều sẽ nói cho các cậu biết, để khi mình gặp chuyện thì còn có các cậu báo án và cung cấp bằng chứng giúp mình. Hai là...”

“Gì chứ, khoan đã, dừng lại!” Lâm Thương vội vàng ngăn cô lại, không đồng tình đứng dậy, “Não em bị úng nước à? Em còn muốn điều tra cái gì? Có to gan thì cũng vừa vừa thôi chứ, bên trong cái bao đó là một ngón tay đấy...”

“Em biết mà.” Phương Diệp Tâm lấy làm lạ, liếc nhìn anh ấy, “Hơn nữa em còn biết rằng thông thường khi bị đứt tay, phản ứng bình thường của mọi người sẽ là bảo quản ngón tay đó để mang tới bệnh viện khâu lại. Chứ không phải cất chung một chỗ với con dao bị dính máu và để trong tủ lạnh, đã thế còn là ngăn đông mềm.”

Hành động này quá đỗi bất thường. Phương Diệp Tâm tin rằng chắc chắn đằng sau hành vi khác thường ấy chính là một bí mật khiến người ta càng sợ hãi hơn.

Có lẽ là có liên quan đến án mạng, hoặc bạo lực gia đình, hoặc bắt cóc tống tiền...

Phương Diệp Tâm tự biết mình chẳng phải người nhiệt tình, nhưng cô không thể thản nhiên mặc kệ một tín hiệu đẫm máu như thế được, nếu không ngày hôm qua cô đã chẳng làm điều thừa thãi như dán tờ giấy cảnh cáo kia.

Huống hồ với tình trạng hiện nay, nếu không bắt được hung thủ thì chính cô cũng sẽ chẳng an tâm.

“Sao anh cứ cảm thấy chẳng qua em thấy chuyện này kích thích nên mới muốn dây vào vậy.” Lâm Thương Thương thì thầm thành tiếng, nhưng vì bị Chung véo mạnh vào mu bàn tay nên anh ấy đành vội vàng im lặng.

Phương Diệp Tâm liếc nhìn anh ấy một cái, sau cùng cũng chẳng giấu giếm: “Đúng là thế thật. Rất thách thức, chẳng phải ư?”

“Đừng quan tâm anh ấy, cậu cứ nói tiếp đi, phương án thứ hai là gì?” Chung Yểu nhíu mày hỏi.

“Là ba bọn mình cùng điều tra.” Phương Diệp Tâm chẳng thèm nghĩ ngợi, “Dắt anh trai cậu theo, nếu xảy ra chuyện gì thì bọn mình cứ bán đứng anh ấy rồi bỏ trốn là xong.”

Nửa câu sau rõ ràng là nói với Chung Yểu. Một dấu chấm hỏi chậm chạp hiện ra trên đầu Lâm Thương Thương đứng bên cạnh.

“Thế thì mình đồng ý với phương án này.” Chân mày Chung Yểu thả lòng, cô ấy lập tức gật đầu mà chẳng thèm lên tiếng vì anh trai mình chút nào, “Đúng lúc mình đang thiếu đề tài để khai thác, coi như tích góp tư liệu vậy.”

Thế là có hai dấu chấm hỏi chậm chạp nhô ra khỏi đầu Lâm Thương Thương.

“Được, vậy chốt thế nhé.” Phương Diệp Tâm cười một cái rồi nhìn sang Lâm Thương Thương, “Vậy còn anh, Thương Thương?”

... Cảm ơn em vì còn nhớ phải hỏi ý anh nhé.

Nhưng anh ấy biết làm sao được, một người là em gái, một người bạn chơi chung từ nhỏ, cho dù bây giờ anh ấy có đạp cửa bỏ đi thì cũng đâu thể làm gì.

“Thôi, tùy các em vậy.” Anh ấy im lặng một lúc rồi thở dài sườn sượt. Anh ấy ngồi huỵch xuống ghế rồi khoanh tay lại, “Nhưng các em định làm gì? Chúng ta không thể kể chuyện tủ lạnh ra ngoài, nói gì tới quay chụp video?” ( truyện trên app tyt )

“Ai bảo phải quay video về tủ lạnh đâu.” Phương Diệp Tâm đã có phương án từ trước, “Hiện tại chúng ta đã xác định được trong tòa nhà này có phần tử nguy hiểm. Vậy tiếp theo, chúng ta chỉ cần tìm cách chứng minh điều đó là được.”

Lâm Thương Thương: “Hả?”

“Nói cách khác, nhờ có giới hạn phạm vi trong tòa nhà này mà chúng ta có thể tìm ra đối tượng khả nghi và đào ra nhiều điểm đáng ngờ hơn trên người kẻ đó.” Chung Yểu tiếp lời: “Chỉ cần tìm được bằng chứng nào khác ngoài “ngón tay trong tủ lạnh” thì chúng ta có thể vin vào đó mà báo án.”

“Nói thì nói thế, nhưng phạm vi này vẫn lớn lắm mà...” Lâm Thương Thương càng nhíu mày chặt hơn.

Phạm vi nối thông của tủ lạnh trải dài khắp cả tòa nhà chung cư. Trong khi chung cư có tổng cộng mười tầng kiểu hai thang ba căn hộ*, vậy ngoại trừ Phương Diệp Tâm thì còn 29 hộ gia đình khác nữa, bọn họ đâu thể đi tra xét từng nhà.

*Kiểu chung cư hai thang ba căn hộ là chung cư có tổng cộng hai thang máy và mỗi tầng chứa ba căn hộ. Đây là loại chung cư có môi trường sống khá tệ, hiệu quả thông gió kém, ánh sáng hầu như chỉ chiếu vào một bên.

“... Thật ra cũng không hẳn là thế.” Phương Diệp Tâm cân nhắc một lát rồi đột nhiên lên tiếng: “Chưa chắc là 29 nhà.”

“?” Hai anh em đồng loạt nhìn sang, đôi mắt đều ánh lên vẻ kinh ngạc, “Ý là sao?”

“Tối hôm qua chỗ mình bị cúp nước, mình có nói chuyện này cho các cậu nghe rồi mà đúng không?”

Để xác thực với hai người, Phương Diệp Tâm thuận tay lấy điện thoại ra để cho họ xem tin nhắn của quản lý bất động sản.

“Nếu căn cứ vào tin nhắn này thì số lượng hàng xóm mà chúng ta cần chú ý thực ra không phải 29...”

“Mà là 12.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play