Trọng sinh mỹ nhân ốm yếu từ bỏ giãy giụa

Chương 3: Sầm Hào cảm thấy trong lòng khẽ run lên


2 tuần


“Cậu nói gì vậy?”

Sầm Hào nheo mắt, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi tai ửng đỏ của Lê Dung. Hiếm hoi lắm mới thấy chút màu máu.

Lớp học lại im lặng lần nữa như gặp phải ma. Cả lớp đều quay đầu, im lặng nhìn Lê Dung mắng Sầm Hào.

“Chết tiệt! Lớp trưởng vừa mắng anh Hào à?”

“Có phải lớp trưởng bị kích động quá nên phát điên rồi không?”

“Cậu có nghe rõ lớp trưởng vừa mắng gì không? Không làm cái gì?”

Sầm Hào khẽ mím môi, hắn đang đứng ở lối đi trong lớp học, bằng một cách tựnhiên mà chắn hết ánh sáng khiến Lê Dung bị bao bọc bởi cái bóng của hắn.

Cách chiếm đoạt ánh sáng của người khác đầy ngạo mạn như thế này sẽ phá vỡ vùng an toàn của đối phương, trong chớp mắt cũng thu hút sự chú ý của họ.

Lúc này, tâm trạng đầy u ám vừa rồi của Sầm Hào đã bị thổi bay, thay vào đó hắn chầm chậm chờ Lê Dung trả lời. Cuối cùng Lê Dung cũng tỉnh dậy sau khi hét lên câu kia.

Sau chưa đầy hai giây hoảng hốt cậu đã lấy lại được bình tĩnh, nếu là cậu của tuổi mười bảy sẽ đỏ mặt xấu hổ. Nhưng bây giờ cậu đã được Sầm Hào rèn luyện.

Lê Dung ngồi thẳng người vươn vai như con mèo lười biếng, sau đó nâng cánhtay đang bị tê lên đập “bộp” xuống bài thi trên bàn, cậu nhẹ nhàng nói, “Bài này dễ quá, tôi không làm.”

Trong lớp lại bắt đầu xôn xao.

“Con-mẹ-nó, bài thi B này mà dễ ư?”

“Giáo viên nói kỳ thi tuyển sinh đặc cách này rất khó.”

“Cậu không nhìn xem là ai, đối với khả năng của lớp trưởng thì dễ là đúng rồi.”

Sầm Hào vẫn im lặng, ánh mắt hắn nhìn dọc theo đầu ngón tay của Lê Dung, lướt qua trên làn da mềm mại với những vết bầm từ lỗ kim tiêm, đến phần cổ áo hơi lộn xộn, cuối cùng dừng lại trên gương mặt không hề bối rối hay sợ hãi của cậu.

Gương mặt thẳng thắn giống như khi cậu nói bài thi kia rất dễ một cách thật dễ dàng. Sầm Hào nhíu mày, gật đầu như suy đang nghĩ điều gì đó.

Ngay khi Lê Dung chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì xuất hiện một cánh tay chống lên bàn, hắn cúi người dời tầm mắt nhìn xuống, sau đó nhìn thẳng vào phần thái dương đang ướt đẫm mồ hôi của cậu.

Tóc của Lê Dung đã lâu chưa cắt nên mọc khá dài, phần tóc còn lại được cậu vén ra sau tai. Những sợi tóc ở hai bên má đặc biệt mảnh và mềm mại, phần đuôi tóc hơi xoăn nhẹ ép sát vào hai bên má thon gầy.

“Ai làm đau eo của lớp trưởng vậy?”

Giọng nói của Sầm Hào rất nhẹ và trầm thấp, đảm bảo không có người nào gần đó nghe thấy. Nhưng vào tai Lê Dunglại rõ ràng từ chữ và mang theo ý nghĩa rất sâu xa.

Lúc này trên người Sầm Hào chưa có khí chất lạnh lùng đầy áp bức kia, sợi dây chuyền màu đen nằm ở xương quai xanh chuyển động theo từng động tác của hắn, mùi nước giặt quần áo thoang thoảng hương hoa xộc thẳng vào mũi cậu.

Lê Dung ngước mắt nhìn thẳng vào Sầm Hào, ánh mắt không hề né tránh. Dù cậu mới tình dậy, quần áo xộc xệch, đầu tóc thì bù xù nhưng chẳng khác gì đang ăn mặc chỉnh tề ngồi đàm phán.

Đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, cậu mỉm cười, “Cậu đoán xem."

“Cạch” một tiếng, cửa phòng học bị đẩy ra, Dương Phân Phương mang giày cao gót vừa đi vừa mắng, “Chỉ biết nói chuyện! Tương lai của Tổ quốc rơi vàotrong tay các cô cậu xem ra hết cứu rồi! Ai không làm bài cẩn thận.. "

Ánh mắt của cô ấy nhìn Sầm Hào, người duy nhất vẫn chưa ngồi vào chỗ, sau đó nhìn ngược lại chỗ ngồi của hắn thì nhìn thấy người đã lâu chưa gặp Lê Dung.

Tiếng mắng chửi của Dương Phân Phương cũng tắt ngấm, giống như có người ấn phím nguồn, “Bụp” một tiếng hoàn toàn im lặng.

Lê Dung nở nụ cười vô tội và yếu ớt với giáo viên chủ nhiệm, sau đó cậu từ từ đứng dậy trả chỗ lại cho Sầm Hào. Chỗ ngồi mới còn chưa được sưởi ấm bằng nhiệt độ cơ thể khiến cậu bất giác rùng mình.

Dương Phân Phương mất một lúc sau mới cất giọng đầy tẻ nhạt, “Lê Dung quay về rồi à? Sau giờ học đến văn phòng gặp tôi.” Lời vừa dứt cô ấy nhìn sang chỗ bên cạnh Lê Dung, hít sâu một hơi sau đó buồn bã nói, “Sầm Hào, em về thảo luận lại với gia đình đi, đừng hành động theo cảm tính.

 Sầm Hào không trả lời.

Lê Dung liếc mắt nhìn Sầm Hào, cậu biết tình hình trong nhà Sầm Hào rất phức tạp. Dương Phân Phương muốn hắn về thảo luận với gia đình cũng vô ích thôi.

Ưu điểm lớn nhất của người tên Sầm Hào này chính là không nghe lời ba mẹ. Kết thúc tiết kiểm tra hóa học, cả lớp chỉ có Lê Dung và Sầm Hào nộp giấy trắng.

Dương Phân Phương nhìn Lê Dung mà giật giật môi, vẻ mặt buồn bã nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cô ấy chỉ sắp xếp lại bài thi rồi vẫy tay với Lê Dung.

Lê Dung đứng dậy đi theo ra ngoài. Đến văn phòng, Dương Phân Phương chủ động khóa cửa.

Cô ấy nhìn Lê Dung, thở dài nói, “Ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cần sự giúp đỡ thì em cứ nói với cô hoặc là nhân viên tư vấn tâm lý của trường.. "

Lê Dung vô cùng bình tĩnh cắt ngang lời cô ấy, “Em không sao.”

Dương Phân Phương sửng sốt, cô ấy lúng túng sửa lại xấp bài thi hóa học, “Vậy thì tốt, cô biết em rất mạnh mẽ.

Em và Sầm Hào không có mâu thuẫn gì đúng không, lúc vừa vào lớp đã nhìn thấy hai em đang ầm ĩ với nhau rồi.”

Ở trường trung học A, Sầm Hào và Lê Dung thuộc hai phe đối lập nhau.

Ba mẹ của Lê Dung từng là giáo sư danh dự của Viện nghiên cứu Hồng Sa, với thành tích nghiên cứu khoa học cực cao và có danh tiếng tốt trong nước.

Ba của Sầm Hào là chủ tịch Liên hiệp Thương hội Lam Xu, đứng thứ ba trong tám khu vực dưới sự quản lý của hiệp hội thương mại về xuất khẩu.

Những năm gần đây, Liên hiệp Thương hội dần hình thành xu hướng độc quyền. Bất kể là ai muốn tham gia vào các hoạt động thương mại, đều phải nộp đơn xin trở thành thành viên của thương hội. Tuy rằng hàng năm họ phải trả một khoản phí thành viên nhất định nhưng đổi lại họ có thể nhận được hỗ trợ từ thương hội.

Chỉ những công ty hợp tác với Viện nghiên cứu Hồng Sa từ chối tham gia thương hội vì hầu hết các sản phẩm này đều liên quan đến kết quả nghiên cứu khoa học, có tính cố định nên chiếm lĩnh một phần thị trường không nhỏ. Thậm chí nhiều giáo sư trong viện nghiên cứu Hồng Sa còn thành lập công ty riêng.

Ba mẹ của Lê Dung đã thành lập một công ty về thiết bị y tế. Bởi vì không nộp phí gia nhập thương hội nên chi phí thấp hơn những doanh nghiệp khác. Cũng vì vậy mà trước lúc xảy ra tai nạn, công ty phát triển rất tốt.

Sự đối lập của thế hệ trước ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của thế hệ sau. Cho dù ở trường trung học thì con cháu của hai bên cũng phần lớn tự động phân thành các nhóm nhỏ, giữacác nhóm nhỏ tự nhiên thường có xung đột, khinh thường lẫn nhau.

Sầm Hào là nhà lãnh đạo tinh thần của con cháu Lam Xu, uy tín của Lê Dung trong dòng dõi Hồng Sa cũng không nhỏ. Cho nên sau hai năm học cùng lớp và hai tháng ngồi cùng bàn, Lê Dung và Sầm Hào vẫn chưa quen biết nhau, thậm chí trong mắt người ngoài họ là mối quan hệ đối nghịch gay gắt.

Lê Dung khẽ nhướng mày, cậu nở nụ cười đầy hàm ý, “Em và Sầm Hào sao?

Mối quan hệ của chúng em rất thân thiết, sao có thể xảy ra xung đột được chứ?”

Lần này Dương Phân Phương im lặng một lúc lâu.

Cô ấy cũng cảm thấy Lê Dung bị kích thích, tinh thần căng thẳng nên cơ thểtự phát sinh cơ chế bảo vệ và cũng bắt đầu nói nhảm rồi.

Lê Dung giống như đang tán gẫu về chuyện gia đình, nét mặt vui vẻ nói, “ Cô còn chuyện gì nữa không? Em quay về lớp trước nhé.”

Lần này Dương Phân Phương hơi do dự, ánh mắt cũng rũ xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Dung. Ánh mắt vẫn hiền lành như trước nhưng nụ cười đã không còn chân thật nữa, 

“Lê Dung, cô không ngờ em sẽ quay lại sớm vậy, lớp chúng ta cũng không thể thiếu lớp trưởng, cô đang định nhờ Thôi Minh Dương đến giúp quản lý lớp.”

Thôi Minh Dương cũng là người có xuất thân từ viện nghiên cứu Hồng Sa, chỉ là thành tích của cậu ta kém hơn Lê Dung một chút nên vẫn luôn bị Lê Dung áp chế.

Hiện tại gia đình của Lê Dung xảy ra chuyện không may, ba mẹ cậu cũng bị Hồng Sa xóa tên. Địa vị của Thôi Minh Dương được nâng lên. Lần này thay đổi lớp trưởng cũng do Thôi Minh Dương chủ động đề nghị, thậm chí cậu ta còn nghĩ rằng Lê Dung sẽ không quay trở lại.

Lê Dung giả vờ không hiểu nhìn Dương Phân Phương: “Chẳng phải em đã về rồi sao?”

Cậu thật sự không quan tâm đến chức vụ lớp trưởng trường trung học, nhưng có thể khiến những người mình ghét không thoải mái sẽ rất thú vị.

Dương Phân Phương áy náy mỉm cười, giọng nói có ý không cho phép, “Cô biết em muốn đóng góp cho lớp, nhưng chuyện gia đình khiến em phân tâm rất nhiều, em sẽ không đủ sức. Cũng may cô đã nói chuyện với Thôi Minh Dương và em ấy cũng đã đồng ý, em ấy thật sự muốn điều đó. Thật ra thì chỉ còn một năm nữa thôi, ai làm lớp trưởng cũng đều giống nhau.”

Thật sự Dương Phân Phương cũng có những suy nghĩ riêng của mình. Chuyện của nhà Lê Dung đã gây ồn ào trong xã hội, dù đúng hay sai thì cũng gây ra ảnh hưởng không tốt. Cô ấy sợ nếu để cho Lê Dung tiếp tục làm lớp trưởng thì mọi người sẽ bàn tán.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô ấy rất đồng tình với Lê Dung nhưng cũng không muốn gây phiền toái cho bản thân.

Lê Dung khẽ nhíu mày và nhếch môi để che đi sự giễu cợt trong ánh mắt, “Em hiểu rồi, em về lớp đây.”

Nói xong, cậu dùng nắm tay che miệng ho khan vài cái, sau đó xoay người bước ra cửa.

Dương Phân Phương nhìn bóng lưng Lê Dung, muốn nói rồi lại thôi, trong lòng cô ấy càng thêm áy náy.

Nhưng mà cô ấy không có năng lực cũng không có can đảm đứng ra bảo vệ học sinh của mình.

Lê Dung rời khỏi văn phòng, cậu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên cổ để đè cơn họ xuống. Vẻ mặt hiền lành vô tội khi đứng trước mặt Dương Phân Phương nhanh chóng biến mất, Lê Dung ngước mắt lên, trong ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng.Đời trước cậu đã quá ngu ngốc, có nhiều chuyện thời trung học dù tốt hay xấu cũng không hề quan tâm, chính vì vậy đã bị rất nhiều người lợi dụng.

Đời này cậu có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, có thể từ từ trau dồi kĩ năng cùng người khác.

Nhưng chỉ mới đứng ở hành lang một lúc mà cái dạ dày yếu ớt của cậu đã kêu gào. Chút cháo loãng buổi sáng không đủ để bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể, bây giờ cậu đang bị trào ngược axit dạ dày, nó kích thích thành dạ dày mỏng manh khiến cho cơn đau quặn thắt đang bắt đầu lan ra từ bên trong. Lê Dung cảm thấy cổ họng thắt lại, cậu nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Cậu chống tay lên thành bồn cầu, không kiềm chế được mà nôn vài lần, cậu nôn đến choáng váng đầu óc, mồhôi lạnh thấm đẫm chiếc áo đồng phục bên trong. Những sợi tóc lòa xòa dính vào lông mi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.

Sau khi nôn ra vài ngụm nước chua lè, Lê Dung tựa lưng vào tường dùng hai tay ấn dọc xuống bụng, cậu từ từ điều chỉnh lại hơi thở để lấy lại sức. Khi cơn đau hoàn toàn biến mất, cậu bước ra ngoài với hai chân mềm nhũn. Lê Dung cúi người lấy một ít nước lau khóe miệng.

Dòng nước ấm trượt xuống dọc cánh tay, đến khủy tay thì rơi xuống. Nửa gương mặt cậu ướt đẫm nước, những sợi tóc cũng dính nước thành từng sợi, nước theo đó nhỏ xuống từng giọt, đặt cạnh đôi mắt sáng ngời giống như những hạt ngọc trai từ từ rơi xuống.

Nếu những người khác đứng ở vị trí của Sầm Hào có thể thấy đường cong lưng của Lê Dung rất đẹp. Bộ đồng phục ôm trọn lấy vòng eo thon gọn và cặp mông đầy đặn tạo nên đường nét không thể bỏ qua.

Đây là lần đầu tiên Sầm Hào nhìn thấy sự yếu đuối từ một tâm hồn kiêu ngạo. Cảm giác này có lẽ là Con công xinh đẹp ngẩng cao đầu, bị ướt thành chú chim với bộ lông tơi tả. Cũng có thể là một con báo lạnh lùng đầy kiêu hãnh bị thuần phục thành con mèo co ro sợ hãi.

Thảm hại nhưng lại toát ra sức hấp dẫn chết người.

Sầm Hào cầm cục tẩy vẽ nhiều thêm mấy vòng tròn lặp đi lặp lại trên bảng mà không gây ra tiếng động.

Lúc đầu hắn chỉ muốn giúp dọn dẹp ít bụi phấn, một công việc vô cùng tẻ nhạt nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời.“Sầm...Hào, học sinh trực nhật đang đợi cậu.”

Thôi Minh Dương vẫn chưa được bổ nhiệm chính thức nhưng cậu ta đã đảm nhận trách nhiệm của một lớp trưởng. Sầm Hào đã đi một lúc lâu chưa quay lại, không ai dám làm phiền hắn nên cậu ta đành phải đi tìm.

Tuy rằng Hồng Sa và Lam Xu là mối quan hệ đối lập nhưng địa vị của ba mẹ Thôi Minh Dương ở Hồng Sa kém xe địa vị của ba mẹ Sầm Hào ở Lam Xu. Vì vậy cậu ta cũng không dám chọc đến Sầm Hào.

Thôi Minh Dương nói chuyện với Sầm Hào một cách đầy thận trọng, cậu ta vô thức nhìn theo ánh mắt của Sầm Hào thì nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lê Dung.Thôi Minh Dương nheo mắt, trong lòng dâng lên niềm vui sướng khó tả.

“Ồ, lớp trưởng cũng ở đây sao.”

Thôi Minh Dương tránh Sầm Hào mà bước thẳng đến chỗ Lê Dung. Lúc này Lê Dung đang chống hai tay lên thành bồn rửa mặt, cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thôi Minh Dương cảm thấy rất thỏa mãn khi nhìn thấy thân hình gầy gò của Lê Dung, cậu ta cố tình mỉm cười hỏi,

“Đúng rồi, cô chủ nhiệm đã nói với cậu rồi đúng không? Có lẽ tôi sẽ được công bố là lớp trưởng vào tiết tự học buổi chiều, tất cả mọi người đều không ngờ cậu sẽ quay lại sớm như vậy"

Lê Dung cười nhạo, cậu đang đặt trọng lực một nửa cơ thể lên bồn rửa mặt, yếu ớt nói, “Hình như cậu rất vui thì phải.”

Thôi Minh Dương chỉ thiếu điều viết chữ đắc ý lên trên mặt.

“Lê Dung, bài luận văn về tôi viết vào học kỳ trước đã bị ba cậu từ chối. Làm thế nào mà một kẻ bỉ ổi như ba của cậu lại trở thành nhà nghiên cứu khoa học chứ? Làm sao mà đứa con trai ông ta dạy ra có thể làm lớp trưởng lớp thực nghiệm ở trường trung học A chứ?”

Lê Dung giả vờ trầm tư suy nghĩ, “Cậu đang nói đến bài luận văn mà ba mẹ cậu viết dùm đó hả? Hình như bọn họ còn bị phạt nữa thì phải. Cũng may cậu còn nhớ khoảng thời gian đóm, chủ yếu là vì ba cậu luôn phàn nàn về chuyện này trong suốt thời gian ở nhà.

Thôi Minh Dương cắn chặt răng, đến mức nổi đầy gân xanh trên trán. Chuyện này cũng đủ để cậu ta ôm hận cả đời.

Rõ ràng chỉ cần giữ im lặng thì đôi bên cùng có lợi, cậu ta có thêm một bài luận văn cũng không tạo ra uy hiếp đối với Lê Dung, nhưng Lê Thanh Lập hết lần này đến lần khác bởi xương tìm vết đến mức ba mẹ cậu ta mất đi cơ hội thăng chức.

Thôi Minh Dương tức giận xông tới túm lấy cổ áo Lê Dung, cơn tức giận gần như bùng nổ.

Cậu ta muốn trả thù Lê Dung từ rất lâu, lần này cơ hội trước mắt nhất là khi Lê Dung đang trong tình trạng ốm yếu cóthể ngất bất cứ lúc nào. Lê Dung bị túm cổ áo cũng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại cậu lướt mắt qua Thôi Mình Dương mà nhìn Sầm Hào đang đứng ngoài cửa.

Thôi Mình Dương ngừng tay, bỗng nhiên cậu ta nhớ ra Sầm Hào vẫn còn đứng phía sau.

Cậu ta và Sầm Hào không liên quan gì nhau, nhưng Lê Dung và Sầm Hào là bạn cùng bàn. Dù có xa cách đến đâu thì Sầm Hào cũng sẽ giúp Lê Dung.

Thôi Mình Dương đứng hình mất vài giây, sau đó quay đầu nhìn Sầm Hào, giống như đang chờ đợi sự cho phép từ hắn.

Cậu ta không biết lúc này vẻ mặt của mình rất khó coi, cơn tức giận khiến gương mặt cậu ta đỏ bừng nhưng vì không đủ can đảm nên vẫn chưa dám hành động, cả hai cảm xúc đan xen vào nhau khiến cho cơ mặt cậu ta trông vô cùng vặn vẹo.

Sầm Hào mỉm cười, trên tay vẫn còn cầm giẻ lau bảng vỗ vỗ vào lòng bàn tay, thản nhiên nói, “Không liên quan đến tôi.”

Đôi mắt Thôi Minh Dương lập tức sáng rực lên, trên mặt không che giấu được sự vui mừng và háo hức muốn làm thử. Ngược lại Lê Dung khẽ thở dài lẩm bẩm, “Được rồi.”

Thôi Minh Dương đang định quay lại dạy dỗ cho Lê Dung một bài học thì nhìn thấy Lê Dung khẽ cau mày, vẻ mặt cậu lạnh lùng, hai hàm răng va vào nhau, Lê Dung dùng tay phải đánh chính xác vào điểm yếu trên cổ của đối phương.

Thôi Minh Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngã quỵ xuống đất, trùng hợp răng cửa của cậu ta va phải thành bồn rửa mặt mà cắn vào môi, trong miệng lập tức tuôn ra dòng máu đỏ tươi.

“Mẹ kiếp!”Thôi Minh Dương ôm miệng chửi bới.

Lê Dung không chút do dự mà cầm lấy ngón tay út đang đặt trên cổ áo mình mà dùng sức bẻ gãy. Chợt nhìn thấy Thôi Minh Dương đang lăn lộn trên đất không ngừng la hét thật thê thảm.

“Mau buông ra, ngón tay tôi sắp gãy rồi.”

Lê Dung híp mắt, sau đó cố thêm tí sức, nhìn thấy Thôi Minh Dương đau đớn không chịu nổi mới hất tay, sau đó tung chân đạp cậu ta một cái.Một loạt động tác được thực hiện lưu loát và nhanh nhẹn, tuy sức lực còn kém nhưng chiến thắng nhờ vào sự tàn nhẫn.

Tất cả những điều này đều là những kỹ năng võ thuật mà cậu đã rèn luyện ngày đêm không nghỉ khi còn bên cạnh Sầm Hào.

Thôi Minh Dương ôm lấy ngón út đang sưng to, đầu chạm đất còn tay chân thì đạp loạn xạ, môi dưới bị cắn trúng cũng bắt đầu sưng lên. Cậu ta vừa cố gắng giãy giụa vừa phát ra tiếng kêu kì lạ.

“Lê Dung đợi đó! Mày xong đời rồi, ba mẹ tao sẽ không để yên chuyện này. Mẹ kiếp, đau quá.”

Sầm Hào ngừng không quay tròn giẻ lau bảng nữa, bụi phấn nhỏ li ti bay lên trong ánh sáng mờ nhạt.Thoạt nhìn Lê Dung thật ốm yếu và xanh xao nên hắn mới đứng lại không bỏ đi.

Bây giờ xem ra hắn lo lắng quá mức rồi.

Tuy nhiên, ngay khi Lê Dung dạy dỗ xong người kia thì lập tức khôi phục dáng vẻ yếu ớt của mình.

Cậu ôm ngực, hận không thể họ rơi cả phổi ra ngoài, gương mặt đẹp trai trở nên nhăn nhó, mí mắt cũng nhăn lại vì đau.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Cuối cùng Sầm Hào cũng bật cười thành tiếng.

Hắn rảnh rỗi đứng xem trò vui, xem xong thì cầm giẻ lau bảng trong tay, phải đi bụi phấn rồi xoay người rời đi.“Sầm Hào.”

Dây thần kinh căng ra, Sầm Hào dừng bước, hắn nghiêng đầu nhìn Lê Dung. Lê Dung đang ôm bồn rửa mặt, những ngón tay thon dài ướt át nổi cả khớp xương trông thật nổi bật. Cậu nhíu mày, thở gấp nói, “Bạn học Sầm Hào nhìn thấy lớp trưởng mới bắt nạt một bệnh nhân trói gà không chặt mà không có ý định báo cho giáo viên sao?”

Sầm Hào nhíu mày nhìn sang Thôi Minh Dương đang nằm rên rỉ với cái miệng đầy máu và Lê Dung không hề bị thương. Hắn lắc đầu suy nghĩ.

“Dựa vào đâu để tôi giúp cậu?”

Lê Dung buồn bã, dáng vẻ đầy đau thương: “Không giúp tôi cũng được, chỉ là sau này cậu phải gọi người có gương mặt này là lớp trưởng.”Lê Dung chỉ vào Thôi Minh Dương với gương mặt đang tức giận như màu gan lợn.

Sầm Hào:…

Thật sự hắn đã liếc nhìn qua gương mặt của Thôi Minh Dương, quả nhiên một giây sau đã ghê tởm nhìn đi nơi khác.

Lý do này hắn chấp nhận được. Lê Dung thấy hắn vẫn im lặng thì trong lòng đã hiểu rõ. Vì vậy nở một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt.

Sầm Hào rất thích gọi cậu là lớp trưởng lúc trên giường. Cho dù trẻ hơn bao nhiêu tuổi thì những thói quen sâu sắc ngấm vào xương tủy rất khó thay đổi. Nhưng mà niềm vui chỉ tồn tại trong vài giây, Lê Dung lập tức nhắm mắt, cúi đầu ôm bụng, cậu thở hổn hển phơi bày sự yếu đuối của bản thân.

Mái tóc ướt cũng đã khô một nửa, những giọt nước trên mặt cũng bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn đôi môi sáng bóng hơi hé, có thể nhìn thấy rõ hàm răng trắng sạch đang cắn chặt vào nhau.

Sầm Hào nhìn cậu chằm chằm vài giây, sau đó mấp máy môi trêu chọc, “Có cần tôi gọi cho cậu một chiếc xe cấp cứu không?”

Hắn dễ dàng nhận ra mánh khóe giả vờ đáng thương này.

Lê Dung biết màn kịch đã bị lỗi thì khẽ thở dài, có điều cậu đã thay đổi kế hoạch mà nhướng mắt lên, mí mắt hơi nhíu lại, đuôi mắt hạ xuống tỏ vẻ ngây thơ nhìn Sầm Hào. “Tôi đau thật mà.”

Giọng nói mềm mại đem lại cảm giác đầy đau thương, Sầm Hào cảm thấy trong lòng khẽ run lên.

 

Đôi lời muốn nói của tác giả:


Lê Dung: Mỗi ngày một mẹo câu cá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play