Mặc dù Sầm Hào không tỏ thái độ gì khi đi, nhưng Lê Dung nhìn biểu cảm của hắn liền biết chuyện Thôi Minh Dương làm lớp trưởng đã hoàn toàn bị dẹp tan.
Lê Dung mỉm cười hài lòng, nhấc chân bước qua Thổi Minh Dương, yên tâm thoải mái trở về lớp.
Kiếp trước, cậu có chút thanh cao và lạnh lùng, thực ra đã phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng bản thân lại không chịu khuất phục, đành phải cứng đầu, cuối cùng chỉ tự chuốc lấy thương tổn và hối tiếc.
Hiện tại cậu lại cảm thấy, sĩ diện không quan trọng như vậy có thể đạt được mục đích mới là điều
Trên thế giới này, thứ không quan trọng nhất chính là giả vờ nghèo túng để giữ thể diện.
Thôi Minh Dương không đến tiết hai.
Lê Dung cũng lười quan tâm, cậu trở về lớp học, không thèm nhìn ngó xung quanh ồn ào, trực tiếp nằm xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần.Cuối cùng, có người không nhịn được, tiến đến bên cậu, giọng hỏi: “Lớp trưởng, chuyện của cậu đã giải quyết rồi à?”
Lê Dung hơi mở mắt, cậu chỉ nhớ rõ người trước mặt tên là Lâm Trăn, xuất thân bình thường, nhưng hát rất h tuyển vào trường bằng diện năng khiếu, trước đây hai người cũng chưa nói chuyện nhiều.
Thời cấp 3, đúng là cậu chỉ chơi cùng con cháu bên Hồng Sa, nhưng lớp này, ngoài Hồng Sa và các đơn vị liê đến tập đoàn thương mại, vẫn có không ít học sinh gia cảnh giàu có hoặc có tài năng đặc biệt.
Lê Dung trước kia tính tình khá lạnh nhạt, khiến người ta cảm thấy rất xa cách, nhưng giờ đây lại có thể mỉm áp, giọng điệu ôn hòa: “Không sai biệt lắm, cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Có lẽ vì nụ cười quá dịu dàng, Lâm Trăn ngày người một lúc lâu, ngây ngốc nhìn cậu cười mà đắm chìm.
Lê Dung lớn lên đẹp trai là điều không thể phủ nhận, ngay cả bản thân cậu cũng không hề e dè.Nếu không phải cậu cũng đủ đẹp, Sầm Hào cũng sẽ không tiếc gây chuyện với ba mẹ, để rồi phát sinh mối quan hệ như vậy.
“À... không cần không cần, lớp trưởng, cậu cần tài liệu ôn tập gì sao? Tôi có thể giúp cậu in một phần.”
Lâm Trăn ngượng ngùng gãi đầu, mặt hơi đỏ bừng, mặc dù cậu ấy không biết tại sao mình lại đỏ mặt.
Cậu ấy là một học sinh bình thường trong lớp, trước đây chưa bao giờ được ai quan tâm, việc cậu đến hỏi Lê Dung cũng là do bị đám bạn bên Hồng Sa xúi giục, cậu ấy không dám từ chối.
Cậu ấy nghĩ rằng Lê Dung sẽ không trả lời mình, không ngờ Lê Dung lại cười đẹp như vậy, trong lòng cậu ấy dâng lên chút cảm kích.
Lê Dung vẻ mặt ôn hòa, chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình: “Không cần, tôi hỏi Sầm Hào là được.”
"Sầm... Sầm ca?"
Lâm Trăn nghĩ rằng mình bị điếc hoặc Lê Dung bị điên.
Trước đây không nói đến mối quan hệ đối lập giữa Hồng Sa và tập đoàn Lam Xu, cũng không nghe nói đến việc học sinh giỏi nhất lớp muốn nhờ học sinh kém nhất lớp giúp ôn tập tài liệu.
Sầm Hào đang thong thả dùng khăn ướt lau ngón tay, bỗng dừng lại động tác, liếc mắt nhìn Lê Dung.
Lê Dung nở nụ cười ngọt ngào với vẻ mặt khác thường, Sầm Hào nhìn thấy nhưng không có phản ứng gì.
Nhưng câu nói vừa rồi…
Sầm Hào ném khăn ướt sang một bên, nghiêng người, nhướng mắt lên, hỏi với vẻ rất hứng thú: “Cậu muốn ôn tập tài liệu?”
Lê Dung quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy không thể nhìn ra hỉ nộ của Sầm Hào: “Cậu cũng phải ôn.”
Câu nói này của Lê Dung không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Nếu không nhớ rõ thành tích thi đại học của Sầm Hào, biết rằng hắn mới 20 tuổi đã thông qua kỳ thi tuyển dụng của tập đoàn Lam Xu, và hiểu được tâm tư kín đáo cùng khả năng ngụy trang gần như hoàn hảo của hắn, Lê Dung cũng sẽ cho rằng Sầm Hào chỉ là một học sinh kém nhất lớp không quan tâm đến việc học.
Sầm Hào nhìn Lê Dung với vẻ mặt đầy ẩn ý, không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại với ý đồ khác: “Lớp trưởng cũng cần ôn tập sao?”
Lê Dung chớp mắt, vén mái tóc che mắt sang tai, cười yếu ớt một cách vô tội: “Có lẽ cũng không cần.”
Sầm Hào không nói gì thêm, chỉ hơi nhếch cằm, ánh mắt dời xuống, đánh giá Lê Dung một cách đầy ẩn ý.
Ánh mắt vốn dĩ mang theo sự đe dọa, giờ đây lại bừng sáng sức sống, rực rỡ, kỳ lạ, đẹp đẽ, ẩn chứa sức hấp dẫn tột cùng.
Lâm Trăn thấy mình không có chỗ chen vào, đành khẽ khàng sờ mũi, lặng lẽ quay đi.
Hàng ghế sau xì xào bàn tán rôm rả.
“Lê Dung có sao không vậy? Có thấy cậu ta cười chưa thế?”
“Chắc là biết sắp tới không còn chỗ dựa, nên bắt đầu tìm đồng minh đây mà.”
“Cũng đúng, ba mẹ chúng ta đều dặn dò chúng ta tránh xa cậu ta, Sầm Hào và đám Lam Xu kia càng ghét cậu ta, gi cậu ta chỉ còn biết bám víu vào mấy đứa vô danh tiểu tốt.”
Tiếng chuông reo chói tai vang vọng khắp phòng học.
Thầy giáo dạy vật lý ôm tập bài thi vội vã bước vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Bài kiểm tra ngày hôm qua các em làm tệ quá, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi nghĩ các em nên bỏ thi đại học và học lại đi.”
Thầy đi xuống bục giảng, nhìn quanh và phát hiện Lê Dung đã quay về chỗ.
Thầy giáo dạy vật lý kinh ngạc, hạ giọng nói: “Thầy không mang nhiều bài thi dự phòng, Sầm Hào, em và Lê Dung xem chung một bài nhé.”
Sầm Hào không phản ứng gì.
Lớp trưởng nhận bài thi và nhanh chóng phân phát. Khi bài thi đến tay Sầm Hào, Lê Dung liếc qua và phát hiện Sầm Hào chỉ làm phần trắc nghiệm, phần tự luận còn lại hầu hết đều bỏ trống.
Lê Dung mỉm cười.
Cái này có thể giữ lại để sau này lấy ra trêu chọc ai đó.
“Bài thi này là tập hợp các đề thi đại học chọn lọc của nhiều năm qua. Khi tôi giảng bài, tôi sẽ không ghi chép nhanh, tôi muốn kiểm tra các em.”
Lê Dung che bụng bằng tay trái, nằm sấp trên bàn, co đầu gối lại, nhìn Sầm Hào và nói: “Tôi ngủ một lát, có việc gì thì gọi tôi.”
Sầm Hào liếc nhìn cậu, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào chỗ da mỏng manh nhất trên sườn trái của Lê Dung: “Lên, cậu sửa bài này.”
Lê Dung thở dài bất lực: “Tôi thực sự không khỏe.”
Những lời này của cậu nửa thật nửa giả, giọng điệu tuy có chút khoa trương, nhưng cơ thể cậu thực sự không được
khỏe.
Trước đây cậu được ba mẹ nuông chiều như con cưng, sau lại được Sầm Hào nuông chiều, cái dạ dày này đã quấy rối cậu suốt nửa năm nay, mới dần dần bớt khó chịu.
Sầm Hào cười.
Ngón tay của hắn di chuyển về phía trước, cọ xát nhẹ nhàng trên bộ đồng phục ấm áp của Lê Dung, mang theo ý nghĩa không thể chối cãi.
“Lớp trưởng không nhìn ra sao? Tôi đang bắt nạt bạn học đó?”
Những lời này nghe như đùa, nhưng Lê Dung lại mơ hồ nhìn thấy hình bóng Sầm Hào trong tương lai, như thế trong mắt hắn có một lớp sương mù dày đặc, không thể xua tan, không thể nhìn thấu, dù đang cười, cũng không thể biết hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Quả nhiên, sự cố chấp và cuồng vọng là căn bệnh suốt đời.
Lê Dung nhẹ nhàng cụp mắt, không nổi giận, từ từ ngồi thẳng dậy, ngón tay chạm vào bút, đồng thời liếc nhìn Sầm Hào, trong mắt mang theo ý cười ẩn hiện: "Bắt nạt cũng phải chọn người, cẩn thận gặp phải kẻ tiểu nhân tàn nhẫn,
thích trả thù."
Nói xong, cậu khẽ cử động ngón tay, kẹp bút bằng hai ngón; bút nhọn nhắm thẳng vào ngực Sầm Hào, quơ quơ.
Sầm Hào siết chặt thân bút, rút bút ra khỏi tay Lê Dung, ngón trỏ ấn nhẹ vào đuôi bút, cây bút chì phát ra tiếng "Cạch cạch" thanh lãnh.
“Cũng chỉ là có một kẻ tiểu nhân nào đó để ý đến tôi thôi.”
Lê Dung cong môi, mở lòng bàn tay ra: “Không cho tôi bút thì tôi viết thế nào?”
Sầm Hào khẽ cảm nhận hơi ấm trên người qua ngòi bút, lúc này mới đưa bút lại cho Lê Dung, nháy mắt giao phó ngón tay lướt qua lòng bàn tay mềm mại.
Lê Dung vội vàng nắm chặt tay.
Thật ra, Lê Dung không nhớ rõ cụ thể mình đã học gì ở cấp 3, có lẽ là do sau này học quá nhiều, nên lười phân chia kiến thức giai đoạn cấp 3, kiến thức sau này lại bổ sung thêm.
Tuy nhiên, đã lâu rồi cậu không ngồi nghe người khác giảng bài, đa số thời gian là do cậu giảng cho người khác.
Lê Dung cầm bút viết, lướt qua bài thi của Sầm Hào.
Với cậu, kiến thức mà thầy giáo giảng đều quá đơn giản, đương nhiên đối với Sầm Hào cũng vậy.
Vì vậy, Sầm Hào cố tình bắt cậu sửa bài, nói là bắt nạt, kỳ thực là để thử cậu, thử xem tính tình cậu thay đổi vì sao, và sự thay đổi lớn của gia đình rốt cuộc có ảnh hưởng bao nhiêu đến cậu.
Nhưng Lê Dung không quan tâm.
Cậu ghi tóm tắt các điểm mấu chốt giải đề lên bài thi cho từng câu hỏi, bất kể Sầm Hào làm đúng hay cố ý làm sai. Sầm Hào cụp mắt nhìn.
Lê Dung có đôi tay thon dài, thanh tú, không có mỡ thừa. Khi cầm bút, những khớp xương hơi trắng nhợt nhô lên, da thịt mỏng manh căng chặt, theo chuyển động viết chữ có thể nhìn thấy những đường vân nhỏ li ti trên da thịt mềm mại giữa các khớp xương.
Trên mu bàn tay của cậu còn có một lỗ kim không biến mất, xung quanh vết đỏ nhỏ có dấu vết phai màu. Có thể thấy, kỹ thuật của y tá không được tốt, đường kim hơi to.
Thật ra, có thể nhìn ra là sức khỏe của cậu không tốt, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Tuy vậy, cậu vẫn có thể dễ dàng hạ gục Thôi Minh Dương, một thanh niên khỏe mạnh, chỉ với một đòn.
Tuy Lê Dung đánh người rất hung hãn, nhưng Sầm Hào lại để ý đến những giọt mồ hôi chảy từ cổ cậu xuống cổ áo.
Giống như pha lê lấp lánh bên ngoài, nhưng bên trong lại là gan thỏ.
Đến giữa trưa tan học, Lê Dung đã giúp Sầm Hào hoàn thành một bài thi hoàn chỉnh.
Bài thi của cậu do Lê Thanh Lập buộc luyện, chữ viết thanh mảnh, đẹp đẽ, nội dung phong phú, so với bài thi của Sầm Hào trên cùng một tờ giấy, thực sự vượt trội hơn nhiều.
Tuy nhiên, sau này Lê Dung mới biết, Sầm Hào có thể sử dụng thành thạo năm loại chữ viết hoàn toàn khác nhau, khi không muốn người khác nhận ra, hắn có thể tùy ý thay đổi.
Thật biến thái!
Để đối phó với con người biến thái này, lúc rảnh rỗi Lê Dũng đã tập luyện và có thể sử dụng thành thạo cả năm loại chữ viết của Sầm Hào.
“Hào ca, đi ăn cơm thôi!”
Giản Phục kéo Sầm Hào ra khỏi ghế, bước dài một bước, ngồi xuống đối diện, khuỷu tay đặt lên bàn trước mặt Sầm Hào.
Cậu ta và Sầm Hào là bạn từ nhỏ, na mẹ đều là cán bộ cao cấp trong tập đoàn thương mại, họ chơi thân từ nhỏ, rất ghét Hồng Sa, cũng như những nhân viên nghiên cứu thanh cao.
Trước kia, người mà Giản Phục ghét nhất trong lớp chính là Lê Dung. Bởi vì Lê Dung khiến cậu ta nhớ đến Hồng Sa vì cậu như bản in 3D của Hồng Sa trong đầu cậu ta: thông minh, học giỏi, lạnh lùng, kiêu hãnh, như thể không cùng chung loài với họ.
Giản Phục liếc nhìn Lê Dung, cậu ta không đến mức vui sướng khi Lê Dung gặp họa, nhưng cũng không hề đồng cảm, thậm chí còn muốn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Lê Dung.
Có lẽ con người ta đều thích thú khi chứng kiến những kẻ cao cao tại thượng ngã xuống vực thẳm.
Lê Dung buông bút, ngón giữa bị cán bút cọ xát đến rát đỏ.
Cậu lại ôm bụng, gục xuống bàn, mềm nhũn như bông.
Sầm Hào định đứng dậy đi ăn trưa với Giản Phục, Lê Dung bỗng yếu ớt gọi: “Sầm Hào”
Sầm Hào lập tức dừng bước.
Lê Dung với vẻ mặt ủy khuất, lẩm bẩm: “Tôi đã giúp cậu viết cả một bài thi, cậu đi mua cho tôi một tô canh cá phi thủy, đừng bỏ muối nữa.”
Quản lý trường rất nghiêm khắc, trong trường cấm mang đồ ăn bên ngoài vào, nhưng Sầm Hào khẳng định là được.
Giản Phục như đang mơ, cậu ta không suy nghĩ gì liền phản bác: “Cậu tưởng mình là ai chứ, canh cá phỉ thúy? Trưa nay hai chúng ta chỉ ăn cơm hộp thôi! Hơn nữa, chúng ta cũng đâu thân thiết đến mức đó, vì sao chúng tôi phải giúp cậu mang đồ vào?”
Một tô canh cá phỉ thúy có giá hơn tám trăm tệ, bình thường họ rất ít khi ăn món này.
Lê Dung không phản ứng với Giản Phục, chỉ nhìn Sầm Hào, mí mắt sụp xuống, nếp mí mắt tạo thành những đường rãnh sâu: “Tôi đau bụng...”
Nói xong, cậu nhăn mặt, chống cằm lên mặt bàn, cố gắng chịu đựng cơn đau.
Giản Phục vui vẻ: “Dạ dày đau thì đi phòng y tế, chúng ta ăn cơm trước...”
"Đi mua cho cậu ta một tô canh cá phỉ thúy, nói là tôi muốn, ai có ý kiến thì bảo họ đi tìm lão Sầm." Sầm Hào nói nhàn nhạt.
Giản Phục: “???”
Sầm Hào nhìn về phía Giản Phục: “Cậu đi mua, tôi nói chuyện với cậu ta.”
Giản Phục: “...”
Thấy Sầm Hào không hề nói đùa, Giản Phục đành phải đi gọi điện thoại.
Sầm Hào nhìn xuống Lê Dung, cười như không cười: “Dùng tôi như kim chủ à?”
"Ừ." Lê Dung vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu hợp lý.
Đúng là vậy.
Sầm Hào cũng đoán được lý do Lê Dung vui vẻ viết đề vật lý cho mình, đây là đã sớm tính toán muốn đòi thù lao.
Tuy nhiên, hắn không quan tâm đến việc Lê Dung lợi dụng mình, ngược lại cảm thấy biểu cảm đắc ý thoáng hiện trên khuôn mặt đối phương rất thú vị.
Giản Phục làm việc khá đáng tin cậy, dù sao cũng mua cơm, dứt khoát mua cho mình và Sầm Hào hai phần cơm chiên sò điệp bóc vỏ.
Hơn nửa giờ sau, cơm được đưa đến, là ba phần.
Trong phòng học vắng tanh, chỉ còn lại ba người họ.
Khi Giản Phục trở lại, cửa sổ phòng học đóng kín mít, điều hòa cũng tắt.
Giản Phục đầy đầu mồ hôi: “Sao không bật quạt đi, nóng muốn chết, bật điều hòa lên.”
Giản Phục một bên lẩm bẩm, mang ba hộp cơm đến. Hộp canh cá phỉ thúy cho Lê Dung, hộp cơm chiên chia đôi cho cậu ta và Sầm Hào.
Sầm Hào nhấc cằm lên, ý bảo để ý Lê Dung: “Cậu ấy không thể để cơ thể bị lạnh, nhịn một lát đi.”
Giản Phục: “......Lúc đi là người bình thường, lúc về là gấu trúc à.”
Lê Dung không quan tâm đến lời trêu chọc của Giản Phục, cậu cười rạng rỡ như đang tắm trong gió xuân: “Gấu trúc không sợ trúng gió.”
Giản Phục mím môi im lặng.
Lê Dung mở hộp cơm, ngửi thấy hương thơm của canh cá. Đầu bếp rất có kinh nghiệm, biết là nấu cho người bệnh nên không cho một chút váng dầu nào, canh cũng không tanh.
Lê Dung cụp mắt, dùng muỗng múc từng ngụm canh nhỏ.
Cậu luôn ăn uống một cách từ tốn, nếu không kịp thời gian thì thà không ăn, chứ không bao giờ vội vàng
Sầm Hảo không ăn nhiều cơm chiên của mình, nhưng lại nhìn Lê Dung ăn canh trong một lúc lâu.
Đến khi Lê Dung ăn xong, môi cậu mới có vẻ hồng hào khỏe mạnh hơn một chút. Cậu ăn rất cẩn thận, thổi canh cho ấm mới uống, có thể thấy rõ là cậu rất quan tâm đến dạ dày của mình.
Giản Phục ngồi bên cạnh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giản Phục chưa bao giờ ăn cơm trong im lặng như vậy, đành phải tìm đề tài hỏi Sầm Hào: “Cô Dương tìm cậu làm gì vậy?”
Lê Dung ngừng ăn canh, mắt không chớp nhưng rõ ràng là đang dựng tai nghe lén.
Sầm Hảo nhìn với vẻ buồn cười, cố ý nói lấp lửng: “Sau này cậu sẽ biết.”
Giản Phục hậm hực bĩu môi: “Đúng rồi, Tống Nguyên Nguyên lớp bên muốn tổ chức sinh nhật 18 tuổi, nói là mở tiệc sinh nhật người trưởng thành, cậu đi...”
Giản Phục nói vội vàng mới nhận ra Lê Dung cũng ở đây, mà Tống Nguyên Nguyên về mặt danh nghĩa vẫn là bạn gái của Lê Dung.
"Khụ, tôi nói là bạn gái lớp trưởng tổ chức sinh nhật." Giản Phục có vẻ hơi xấu hổ, lén lút liếc nhìn Lê Dung.
Thật ra sau khi chuyện xảy ra ở nhà họ Lê, họ đều mặc định Tống Nguyên Nguyên đã chia tay Lê Dung.
Gia đình Tống Nguyên Nguyên kinh doanh, thương nhân vốn biết nhìn thời cuộc, không thể tiếp tục dây dưa với nhà họ Lê, cho dù Tống Nguyên Nguyên có yêu Lê Dung đến trời sập đất nứt cũng sẽ bị gia đình ép buộc chia tay.
Nhưng nói rõ ràng trước mặt Lê Dung có vẻ thiếu đạo đức, nên cậu ta vẫn gọi là bạn gái lớp trưởng.
Lê Dung nhắc lại nhẹ nhàng: “Bạn gái cũ.”
Cậu không hề oán trách Tống Nguyên Nguyên, lợi dụng và đố kỵ là bản chất của con người, ngay cả người chú ruột của cậu cũng có thể nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với cậu, huống chỉ là bạn gái.
Sầm Hào dùng đũa gắp một miếng tôm bóc vỏ trong cơm chiên ra nhét vào miệng: “Mẹ cô ta tự mình gọi điện cho mẹ tôi.”
"À..." Giản Phục nhìn Sầm Hào với vẻ ý vị sâu xa.
Con cái của những gia đình như vậy đều là những con người tinh ranh. Giản Phục ít nhiều cũng đoán được ý đồ của mẹ Tống Nguyên Nguyên khi bà ta muốn con gái mình tiếp cận Sầm Hào.
Với điều kiện của Sầm Hào, rất nhiều gia đình muốn kết thân, không chỉ ở Lam Xu mà cả Hồng Sa cũng có người muốn thông qua mối quan hệ này để có lợi.
Việc nhà Tống muốn Tống Nguyên Nguyên tiếp xúc với Sầm Hào là điều dễ hiểu, bởi vì cả hai đều đã trưởng thành và đều sẽ theo học tại Đại học A sau khi tốt nghiệp.
Tuy nhiên, điều mọi việc trở nên khó xử là Lê Dung vẫn ở đây. Nếu Sầm Hào thực sự có ý định với Tống Nguyên Nguyên, thì đó chẳng khác nào cướp người yêu của Lê Dung.
Họ hẳn là tình địch của nhau.
Giản Phục nhìn Lê Dung với ánh mắt tò mò.
Lê Dung đáp trả: “Cậu đang chờ tôi đau khổ muốn chết để rồi cùng Sầm Hào đánh nhau đánh đến chết hả?”
"Ha ha ha ha, đừng đùa nữa." Giản Phục cười gượng gạo để che giấu sự xấu hổ.
Lê Dung biết Giản Phục muốn xem náo nhiệt, muốn xem màn kịch cẩu huyết tranh giành tình yêu giữa hai người đàn ông.
Nhưng Giản Phục không biết rằng, câu chuyện của ba người họ còn cẩu huyết hơn nhiều so với những gì cậu ta tưởng tượng.
Mức độ hủy hoại tam quan của câu chuyện này có thể xếp hạng nhất trong những sự kiện kỳ lạ ở trường A.
Sầm Hào lạnh lùng liếc nhìn Giản Phục và cảnh cáo: “Tôi không có hứng thú với Tống Nguyên Nguyên.”
Giản Phục: “Vậy cậu có hứng thú với ai?”
Lê Dung thầm nghĩ: “Với tôi.”
Giản Phục thở dài: “Ai, dù sao bác Sầm và dì Tiêu... Tình hình gia đình các cậu như vậy, có lẽ cậu không thể cảm nhận được tình yêu là gì.”
"Ăn cơm." Sầm Hào lạnh lùng cắt ngang lời Giản Phục.
Lê Dung mỉm cười và chân thành cảm ơn Sầm Hào về món canh cá.
Cậu uống một ngụm lớn, cảm thấy dạ dày ấm áp và dễ chịu hơn nhiều.
Buổi chiều, khi đến tiết tự học, Thôi Minh Dương được Dương Phân Phương đích thân đưa đến lớp.
Môi Thôi Minh Dương sưng vù lên đến hai centimet, môi trên xanh tím, bôi thuốc mỡ trắng bóng, trông buồn cười như diễn viên hề trong rạp xiếc.
Các bạn cùng lớp nhịn không được bật cười, Thôi Minh Dương mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Lê Dung.
Dương Phân Phương gõ bảng đen: “Yên tĩnh nào, cười gì mà cười, hôm nay không nộp bài tập sao?”
Tiếng cười tuy đã im bặt, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không ngừng hướng về phía Thôi Minh Dương.
“Thôi Minh Dương bị sao thế, phá tướng à?”
“Không biết nữa, có lẽ do vui quá hóa buồn, vì sắp làm lớp trưởng?”
“Lê Dung còn không biết chuyện này à, thật đáng tiếc.”
Dương Phân Phương ra hiệu cho Thôi Minh Dương về chỗ ngồi, sau đó nhìn Lê Dung với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lê Dung mang vẻ mặt vô tội tuyệt đối, tái nhợt, gầy yếu, thanh tú tinh tế. Ngay cả nụ cười trên môi cũng thể hiện sự thiện ý không thể chối cãi. Tuy nhiên, trực giác của phụ nữ mách bảo cô ấy rằng Lê Dung lần này trở về đã thay đổi rất nhiều, không thể lường trước được.
Dương Phân Phương hít sâu một hơi: “Cô thông báo sự kiện.”
“Đến rồi, đổi lớp trưởng nào!”
“Thôi Minh Dương cuối cùng cũng chờ được ngày này.”
“Chắc chắn sẽ không để Lê Dung tiếp tục làm, không phải Thôi Minh Dương thì cũng là người khác, đã sớm đoán được rồi.”
Dương Phần Phương: “Tuần sau có bài kiểm tra một tiết, là bài kiểm tra quan trọng nhất trước kỳ thi đại học, hy vọng mọi người nghiêm túc đối mặt, tất cả đều phải tham gia. Ổn, tự học đi.”
Nói xong, Dương Phân Phương kéo ghế ngồi, ngồi ở bục giảng đọc sách.
Cả lớp chờ đợi một lúc lâu nhưng không thấy Thôi Minh Dương lên bục giảng, rõ ràng Dương Phân Phương cũng không có ý định thông báo chuyện này.
Thôi Minh Dương mặt mày ủ rũ, vùi đầu vào bài thi, không nói một lời.
Cả lớp chỉ có Lê Dung và Sầm Hào là không hề ngạc nhiên trước chuyện này.
Sầm Hào nhìn Lê Dung đang ngồi cùng bàn với vẻ mặt tái nhợt vô tội, ánh mắt như muốn khảo sát, giọng nói trầm thấp: “Hài lòng không?”
"Ừm." Lê Dung mỉm cười hài lòng, gật đầu lia lịa.
Có chút ý giống như *phong hỏa hí chư hầu.
*Phong hoa hi chư hầu (烽火戏诸侯) là một điển tích nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, gắn liền với sự suy vong của nhà Tây Chu. Điển tích này thể hiện sự thiếu trách nhiệm và tầm nhìn của Chu U Vương, khiến cho triều đình sụp đổ, muôn dân lâm vào cảnh lầm than.
Lúc này, Sầm Hào, thực ra rất dễ dàng bị khống chế.
Lê Dung rốt cuộc cũng không chịu nổi đến tiết tự học buổi tối, vừa tan học là chuồn đi ngay.
Vừa mới đi khỏi, Giản Phục đã vội vàng chạy đến chỗ Sầm Hào.
"Hào ca, cậu có thấy lớp trưởng kỳ quái không? Tôi càng nghĩ càng thấy không ổn. Cậu ta có thể cùng chúng ta ăn cơm được sao? Cười cũng vậy, như vậy..." Giản Phục nhe răng trợn mắt, gãi gãi đầu, mãi không nghĩ ra từ ngữ thích hợp, chỉ có thể lúng túng nói, “Chính là... Cười còn rất ngọt, cậu hiểu không?”
Sầm Hào nghe đến chữ "ngọt" mới ngước mắt lên, trước mắt lại hiện ra nụ cười vô tội của Lê Dung. Khi Lê Dung muốn cười, cậu sẽ mím môi lại một chút để kiềm chế, nhưng đôi mắt sẽ cong dần lên, thực sự không thể kiềm chế được nên mới hé môi hở ra một chút hàm răng.
“Ngọt hay không ngọt cũng không liên quan đến cậu.”
Giản Phục cảm thấy Sầm Hào không hiểu ý mình: “Là không liên quan đến tôi, nhưng gia đình cậu ta như vậy, cậu ta sao có thể cười được? Tôi nghe ba tôi nói, ở Hồng Sa, để tự bảo vệ mình, mọi người đều hắt hủi Lê Thanh Lập.”
Ánh mắt Sầm Hào tối lại, lòng bàn tay cọ xát lên cây bút viết, để lại những dấu vết tinh tế trên vân tay.
“Chuyện đó càng không liên quan đến cậu.”
Giản Phục thở dài: “Tôi biết không nên bàn tán về chuyện này, dù sao chúng ta cũng nên tránh xa Lê Dung một chút. Mẹ tôi đã nhắc nhở tôi, dính líu vào cậu ta sẽ chỉ rước họa vào thân.”
Sầm Hào không nói gì, Giản Phục tiếp tục lải nhải: "Nhưng mà kỳ quái thật, Dương Phân Phương không phải muốn đổi lớp trưởng sao? Thôi Minh Dương đã làm lớp trưởng hai ngày rồi, sao hôm nay đột nhiên không có động tĩnh gì?" Sầm Hào: “Có người không đồng ý.”
Giản Phục vui vẻ: “Woa, ai không đồng ý? Không đồng ý thì sao?”
Sầm Hào nhìn Giản Phục, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi.”
Giản Phục: “... Tôi nói muốn cách xa cậu ta một chút, cậu có nghe không?”
Sầm Hào dừng tay, ánh mắt quét đến chỗ ngồi của Lê Dung bị Giản Phục chiếm đóng: “Cậu cách xa cậu ta đi, sau này đừng mơ tưởng đến cái gì ngọt hay không ngọt nữa.”