Lê Dung thu dọn một ít đồ dùng cá nhân, sau đó làm thủ tục xuất viện thì mang theo túi xách đón xe về nhà.
Căn nhà này một tháng sau sẽ bị tòa án đem ra bán đấu giá, nhưng vì còn lại duy nhất một mình cậu nên tòa án cũng nhắm mắt làm ngơ không đuổi cậu đi trong vòng một tháng này.
Đời trước cậu trốn trong nhà sợ hãi suốt một tháng, không ngừng dày vò bản thân nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được gì.
Lặp lại lần nữa cũng không có ý nghĩa. Lê Dung lục lọi tìm chìa khóa, lúc cậu đẩy cửa vào nhà, bên trong nồng nặc mùi ẩm mốc do đã lâu không được thông gió.
Không biết có phải sống khá lâu trong căn nhà lộng lẫy của Sầm Hào haykhông, cậu lại cảm thấy căn nhà nhỏ của mình rất ấm cúng.
Tất cả những bức tranh thư pháp cổ có giá trị đều bị đưa đi, chỉ để lại một ít vật dụng sinh hoạt, trên sàn nhà màu nâu có thể thấy rõ dấu vết của đàn dương cầm đã bị đem đi, nơi đó bây giờ bị phủ một lớp bụi mỏng.
Cả căn biệt thự vô cùng yên tĩnh, đến mức tiếng thịt bò đang nướng ở nhà bên cạnh có thể xuyên qua tường gạch vào trong.
Vẻ mặt Lê Dung rất bình tĩnh, cậu nhìn xung quanh tìm chỗ sạc pin điện thoại. Sau đó cậu cởi quần áo, cầm khăn lông đi vào phòng tắm. Nước nóng chảy xuống cuốn trôi đi mùi thuốc và sự bết dính một tuần qua xuống cống thoát nước. Cậu cẩn thận rửa sạch từng ngóc ngách trên cơ thể, cuối cùng mệt đến mức chống tay vào thành bồn tắm thở dốc.
Quên không nói, cơ thể của cậu ở tuổi mười bảy kém xa tuổi hai mươi ba. Nếu như Sầm Hào không giày vò cậu nhiều như vậy thì cậu cũng không đến mức phải tập luyện kỹ năng chiến đầu trong hai năm để chống trả.
Trong lúc tắm, động tác của Lệ Dung từ từ dừng lại, cậu nhìn cơ thể mình trong chiếc gương soi đang bị hơi nước làm mờ trong phòng tắm, ánh mắt dần dần tập trung vào khuôn mặt hơi xanh xao của mình.
Cậu có được trí óc và kiến thức của tuổi hai mươi ba, sao lại không thể đối phó với một Sầm Hào mười tám tuổi chứ?
“Nếu bây giờ dẫn dắt anh ta thật tốt thì bốn năm sau có lẽ sẽ không điên đến vậy.” Lê Dung lẩm bẩm, ngón tay di chuyển dọc theo bụng xuống đến thắt lưng.
Tắm xong, cậu mang theo mái tóc ướt sũng quay lại phòng ngủ tìm áo phông rộng rãi mặc vào, sau đó ngồi khoanh chân ở góc giường xem điện thoại.
Sáu năm trước kích thước của điện thoại di động rất nhỏ, các ứng dụng phần mềm cũng được thiết kế theo phong cách cổ xưa.
Cậu xem một lúc lâu mới bắt đầu quen với nó. Trong tuần qua, cậu nhận được nhiều tin nhắn riêng bày tỏ sự quan tâm, ủng hộ hoặc chia buồn từ những người nghe tin đồn cậu đã chết.
Các nhóm trò chuyện của trường và của lớp đều chặn các thông tin liên quan đến cậu. Bầu không khí trong nhóm vô cùng yên tĩnh, giáo viên vẫn giao bài tập như thường lệ, thậm chí số người điểm danh cũng tăng lên.
[Tống Nguyên Nguyên: Lê Dung, gia đình cậu thật sự phá sản sao? Ba mẹ cậu đã tự sát có đúng không?]
[Tống Nguyên Nguyên: Tớ muốn đến thăm cậu nhưng mẹ tớ không cho đi]. Bạn gái hiện tại của cậu, bạn thanh mai trúc mã khi còn bé đã gửi cho cậu hai tin nhắn vào ngày đầu tiên gia đình cậu gặp chuyện. Sau đó cả một tuần không còn tin nhắn nào nữa.
Lê Dung bình tĩnh đọc tin nhắn và cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Tống Nguyên Nguyên thời trung học. Nhưng thật không may cậu chỉ nhớ dáng vẻ của Tống Nguyên Nguyên khi bỏ rơi cậu mà chạy theo Sầm Hào.
Quả thật nghĩ lại vẫn thấy thật kinh khủng.
Ngày Tống Nguyên Nguyên tỏ tình với Sầm Hào đúng vào ngày lễ tốt nghiệp của đại học A, khí thế rất lớn. Hôm đó Lê Dung vô tình lọt vào khung hình với nét mặt đau khổ như hoài niệm về chuyện cũ. Đúng lúc đó Tống Nguyên Nguyên và cậu chạm mặt nhau, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt cô ta.
Tất cả những chuyện này đều lọt vào mắt Sầm Hào.
Đêm đó, Lê Dung biết Sầm Hào có thể sẽ gây rắc rối cho mình, nhưng không ngờ rằng rắc rối lại được giải quyết trên giường. Sau ngày hôm đó, thế giới quan của cậu cùng lúc bị sụp đổ và định hình lại.
Nhưng mà vào năm lớp 12 này cậu vẫn chưa kết bạn với Sầm Hào cho dù cả hai đã là bạn cùng bàn hơn hai tháng, số lần họ nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cả hai giống nhưmột đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Lê Dung mở sang nhóm của lớp, cậu tìm thấy ảnh đại diện màu vàng xanh cửa Sầm Hào trong danh sách thành viên nhóm, xem tới xem lui nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế mà không thêm bạn với đối phương.
Bốn năm…
Sầm Hào âm thầm lên kế hoạch trong bốn năm, cho đến khi hắn nắm chắc mạng sống của cậu trong tay, ép buộc cậu phải chịu thua thì hắn mới lộ ra bản chất thật của mình.
Lê Dung hít mạnh một hơi, không nhịn được khẽ mắng, “Tên điên, sao có thể nhịn được chứ.”
Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường vàng rực xuyên qua màn cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, màn hình điện thoại di động sáng chói khiến người ta nhức mắt.
Lê Dung đặt điện thoại sang một bên, cậu sờ lên mái tóc đã khô được một nửa. Sau đó cậu cuộn tròn chân tay, nép vào góc giường, chống khuỷu tay lên đầu mà ngủ.
Cậu rất mệt, những chuyện đã xảy ra ngày hôm này cũng đủ mệt rồi. Cậu nghĩ mình sẽ mơ về rất nhiều thứ, chẳng hạn như tại sao trong phòng chứa chất độc hại lại xảy ra hiện tượng rò rỉ khí axit hydrocyanic, chẳng hạn như việc cậu đột nhiên quay trở lại sáu năm trước, chẳng hạn như GT201.
Nhưng mà cậu lại không mơ thấy gì cả, trái lại còn ngủ một giấc rất ngon.
Ngày hôm sau, không ngờ Lê Dung lạidậy muộn. Cậu tuân thủ theo một thời gian biểu rất nghiêm khắc, đặc biệt khi gia nhập vào nhóm của Giang Duy Đức tại viện nghiên cứu Hồng Sa. Ngay cả khi vượt quá giới hạn với Sầm Hào thì cậu cũng chưa từng bỏ qua thời gian điểm danh.
Lê Dung sờ vào điện thoại di động, liếc mắt nhìn đã thấy tám giờ sáng, bây giờ đã là thời gian lên lớp tiết đầu tiên của trưởng trung học.
Cậu bước xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng chân còn chưa chạm đất thì cậu đã ôm bụng nằm lại giường.
Dạ dày co thắt từng cơn đầy đau đớn, trong nháy mắt mà mồ hôi lạnh đã ướt đẫm những sợi tóc ở thái dương. Lê Dung không kiềm chế được tiếng rên rỉ, cậu cắn chặt răng ôm bụng đợi cơn đau qua đi.
Cơn đau kéo dài hơn mười phút, cậu mới thả lỏng tay chân, cậu nằm vật ra giường thở dốc nhìn lên trần nhà.
Tóc đã ướt đẫm mồ hôi dính trên gương mặt tái nhợt, chiếc cổ gầy gò lấm tấm mồ hôi. Ánh sáng ban mai mang theo tia sáng ấm áp nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay cậu.
Miễn cưỡng khôi phục sức lực, Lê Dung cởi bỏ chiếc áo rộng thùng thình, cậu mặc đồng phục trường trung học A và xách chiếc cặp trống rỗng bước ra khỏi cửa.
Cậu mua một chén bột yến mạch ven đường, uống phần loãng nhất để bồi bổ dạ dày, phần còn lại để lại cho lũ mèo hoang trong thành phố.
A là trường trung học trực thuộc đại học A và là cái nôi tuyển chọn những nhân tài khoa học công nghệ. Để có thể vào học tại Trường trung học A, hoặc là bản thân có năng lực hoặc gia đình có nguồn lực đặc biệt. Lý Dung từng thuộc cả hai loại.
Lần trước đến trường A, dường như là đại diện cho đội ngũ nhân tài tiên tiến của Viện Nghiên cứu cũng ở đó để giảng giải.
Với danh tiếng của Hồng Sa nên toàn bộ lãnh đạo của trường A đều vây quanh cậu, nhưng lúc đó tâm trạng cậu không tốt do tối hôm trước đã đánh nhau một trận với Sầm Hào, xương cốt trên người sắp rã rời.
“Bây giờ là mấy giờ rồi mà cậu mới đến trường? Còn nhìn cái gì?” Bảo vệ vừa nhấn nút mở cửa sắt vừa lải nhải ầm ĩ, vẻ mặt mất kiên nhẫn, quét mắt nhìn Lê Dung như một cái máy dò.
Bảo vệ của trường trung học A cũng cần phải có EQ cao, một mặt phải sợ hãi những học sinh vi phạm kỷ luật. Mặt khác cũng không thể đắc tội với ai, bởi vì không thể đoán được những học sinh này có hoàn cảnh gia đình như thế nào, liệu có bị trả thù hay không. Gương mặt Lê Dung không biểu cảm, cậu bước thẳng vào trong không quan tâm đến cái nhìn không thiện cảm kia.
“Đợi đã, cậu học lớp nào, viết vào rồi kí tên.” Bảo vệ ném một quyển sổ về phía Lê Dung, trong đó ghi chép cụ thể những học sinh đến muộn về sớm, vi phạm nội quy nhà trường. Lê Dung vẫn còn nhớ rõ lớp học và thầy giáo của mình, sau khi điền nhanh vào sổ, cậu dừng lại ở chỗ ký tên.
Chữ viết của cậu bây giờ không giống như thời trung học. Nhưng mà cậu chỉ chần chờ một lúc, sau đó lập tức ký tên mình vào.
“Xong rồi.” Lê Dung trả lại sổ ghi chép. Bảo vệ đứng ở cửa nhìn thoáng qua, sau đó xua tay, “Mau vào lớp đi, học sinh cuối cấp rồi mà còn đi muộn.”
Lê Dung xách chiếc cặp trống rỗng, dựa theo trí nhớ để tìm lớp học trước đây của mình. Lúc này lớp học khá ồn ào, có lẽ giáo viên đã ra ngoài có chuyện gì đó.
“Câu trắc nghiệm cuối cùng chọn đáp án nào?”
“Các cậu nói xem Lê Dung có quay lại không? Sau này chúng ta không có lớp trưởng sao?”
“Này, người đẹp Tống Nguyên Nguyên lớp bên cạnh có biết tình hình bên trong không?”
“Lão Dương gọi anh Hào ra ngoài làm gì nhỉ?”
Lê Dung đưa tay lên đẩy cửa phòng học ra. Trong khoảnh khắc đó, cậu phát hiện ra mình còn mạnh hơn cả giáo viên chủ nhiệm, lớp học im lặng đến mức không ai còn thở.
Hơn bốn mươi cặp mắt đồng loạt nhìn cậu, mọi người không hẹn mà cùng nhau nín thở đứng hình, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự mong chờ.
Ánh mắt này không có ý tốt nhưng cũng không có ác ý, chỉ là bản năng con người muốn nhìn xem một người từ trên cao ngã xuống gần như thịt nát xương tan sẽ có phản ứng như thế nào.
Giờ khắc này, dường như tất cả mọi người đều hóa thân là nhà quan sát nhân loại, chờ đợi một lớp trưởng lạnh lùng thờ ơ của quá khứ, một người tuân thủ quy tắc và viết nên một nét đặc sắctrong cuốn ghi chép sự kiện của lớp A.
Lê Dung thản nhiên đứng ở cửa lớp tiếp nhận ba phút tôn thờ, sau đó dùng giọng điệu bình thường hỏi, “Tiết gì vậy?”
“Hóa...thi học kì.” Có người nhỏ giọng trả lời.
“À.” Ánh mắt cậu đảo quanh một vòng trong lớp, thật ra cậu không nhớ rõ chỗ ngồi của mình, cũng may trong lớp chỉ còn hàng thứ hai của dãy ba là trống chỗ.
Cậu vắng mặt, Sầm Hào cũng không có ở đây. Vấn đề là quy định quản lý trật tự vệ sinh tại trường trung học A yêu cầu học sinh sau giờ học phải dọn dẹp sạch sẽ bàn học của mình. Vì vậy, cả bàn của cậu và của Sầm Hào đều trống trơn, trong khi cậu thật sự không chắc chắn mình ngồi phía nào.
Dù sao thời trung học cậu và Sầm Hào cũng chưa phát sinh chuyện gì, mối quan hệ cũng ở mức bình thường.
Học sinh tiêu biểu môn hóa học ngồi ở hàng đầu chỉ vào bục giảng và nói: “Lớp trưởng, trên bục giảng có bài thi, giáo viên nói cuối giờ sẽ thu bài.”
“Cảm ơn.” Lê Dung thu hồi ánh mắt, cậu bước đến bục giảng rút lấy một bài thi, sau đó xách cặp đi đến bàn trống. Dù sao cả hai bàn đều trống, ngồi ở đâu cũng không quan trọng. Dù sao cậu và Sầm Hào còn cuộn chung một cái chăn, không cần phải phân biệt quá rõ ràng.
Trước khi Lê Dung quay về, trong lớp lén lút bàn luận về cậu, những tin đồn ngày càng quá đáng, đồng thời cũng có không ít người nói rằng cậu đã chết cùng ba mẹ mình.
Nhưng mà Lê Dung đã quay trở lại và dường như không có gì thay đổi, người trẻ tuổi luôn tiếp nhận tin tức nhanh hơn, nên sau một lúc sửng sốt thì tất cả đều cúi đầu làm bài thi.
Lê Dung vứt cặp xuống, cậu nhìn lướtqua bài thi cấp ba đối với cậu mà nói đã rất xa lạ.
Nhìn một lượt từ đầu đến cuối, cậu không nhịn được mà nghĩ rằng, hóa ra mình đã lãng phí nhiều thời gian như vậy với những thứ đơn giản như này trong những năm trung học.
Lẽ ra cậu nên nhảy lớp.
“Khụ.”
Trải qua điều trị nhưng sức khỏe kém vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Chỉ mới đi từ nhà đến trường mà cậu đã toát cả mồ hôi lạnh.
Bộ đồng phục học sinh mỏng dính sát vào tấm lưng gầy của cậu, khi gió thổiqua, cái mát lạnh như thấm vào tận xương tủy.
Cậu đẩy tờ giấy thi về góc bàn, cánh tay đặt ngang lên mặt bàn, đầu cúi xuống, tai phải tựa lên cánh tay. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ngủ công khai trên bàn học.
Dĩ nhiên Lê Dung cảm thấy rất dễ dàng. Là một người theo chủ nghĩa vô thần kiên định, cậu từng nghĩ rằng mình sẽ sớm biến thành một đống tro bụi tầm thường và được chôn cất ngay sau khi chết, đóng vai trò là chất dinh dưỡng không thể thiếu trong hệ tuần hoàn sinh thái.
Cậu không có cơ hội nhìn thấy ba mẹ.chết vì ngộ độc khí ga, càng không có cơ hội gặp phải một con thú điên loạn với ham muốn thú tính trên mức súc sinh.
Cậu thật sự rất hối hận. Nếu cho cậu thêm một cơ hội, cậu tình nguyện làm một con sâu lười ăn rồi chờ chết, bù đắp lại những thứ chưa được trải nghiệm ở đời trước.
Sầm Hào từ bên ngoài trở về, gương mặt có chút u ám. Hắn đút tay vào túi quần, áo quần nửa kín nửa hở, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu đen nằm ngay xương quai xanh.
Vừa ngước mắt lên thì điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lê Dung đang chiếm chỗ ngồi của hắn mà ngủ ngon lành.
Tư thế khi ngủ của Lê Dung rất quy tắc, hai cánh tay khoanh lại, ngón tay cong vào một nửa, đầu vùi giữa hai khủy tay,mái tóc mềm mại trượt xuống dọc hai bên tai. Lúc nhắm mắt lại, mí mắt mỏng đến mức có thể thấy rõ những mạch máu dưới da, giữa đuôi mắt trái và thái dương có một nốt ruồi không đậm không nhạt.
Có lẽ dạo gần đây da cậu hơi xanh xao nên dưới ánh mặt trời nốt ruồi kia mới hiện lên rõ ràng như vậy. Sầm Hào cụp mắt xuống, hắn im lặng đứng đó nhìn một lúc.
Lệ Dung đang cong lưng nên áo khoác đồng phục trượt xuống dưới vai, chiếc cổ dài lộ ra hoàn toàn, xương cổ nhô cao có hình dáng thanh mảnh đẹp đẽ, rất thích hợp để nắm trong lòng bàn tay mà ngắm nghía.
Nhìn một lúc thì Sầm Hào nhấc chân đá thẳng vào bàn. “Đứng lên, chỗ này của tôi.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên ngủ trong lớp nên Lê Dung có một giấc mơ. Cậu mơ thấy mình đang vùng vẫy trong dòng nước biển tối đen, không thể nhìn thấy bờ biển, thậm chí cả một chút ánh sáng cũng không có.
Cậu mơ thấy một con quái vật không rõ mặt, nó đang cười khoái chí, sau đó nói với cậu bằng chất giọng buồn bã:
“Không biết tốt xấu, đáng chết!”
Cậu nghĩ rằng mình sẽ chết chìm trong dòng biển đen đó nhưng đột nhiên mặt nước chấn động kịch liệt.
Bóng vô tận dường như được pha loãng, cảm giác lạnh đến tận xương cũng dần dần biến mất. Dường như cậu đang đứng trên một đám mây mềm mại, không muốn mở mắt ra vì ánh nắng rực rỡ và ấm áp. Rất thoải mái, ngoại trừ...cánh tay hơi tê.
Cảm giác rất khó chịu đến mức Lê Dung đành miễn cưỡng mở mắt ra. Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là khuôn mặt rất đẹp trai.
Gương mặt này rất quen thuộc với cậu, vào mỗi đêm không thể diễn tả được bằng lời nói, người này luôn nắm chặt cổ cậu, ép cậu phải mở mắt trong run rẩy để nhìn kỹ gương mặt này.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Lê Dung khẽ cau mày, mí mắt nhướng lên, không kiên nhẫn mà trợn mắt, tức giận nói, “Không làm nữa, đau eo lắm.”