“Brừm…brừm…”

Lê Dung chuyển loại thuốc nguy hiểm sang tay trái rồi rút điện thoại di động bên túi phải của áo thí nghiệm.

Màn hình điện thoại sáng lên, trên màn hình hiển thị email được gửi đến từ giáo sư Giang.

Kết quả thử nghiệm của dự án GT201 đã có.

Lê Dung không khỏi nhướng mi mắt lên, không chờ được mà vội dùng vân tay mở khóa, sau đó bấm vào email vừa nhận được.

Ánh sáng từ cửa sổ trình duyệt liên tục xoay và tải xuống, xoắn ốc điện tử màu xám đen xoay như lốc xoáy, cậu mới phát hiện ra tín hiệu của điện thoại cực kỳ yếu.

Lê Dung vô thức nhíu mày.

Mặc dù phòng thí nghiệm chứa những chất độc hại nằm ở tầng hầm nhưng trước giờ tín hiệu chưa bao giờ yếu đến vậy. Suy nghĩ một lúc thì cậu quyết định bỏ điện thoại lại vào túi, đợi khi ra ngoài sẽ xem.

Cậu bước đi trên hành lang, đèn sợi tóc tỏa ra ánh sáng rực rỡ tạo cảm giác thật mát mẻ, không khí tràn ngập hơi ẩm lạnh lẽo trộn lẫn với mùi của quán xúc xích trước trường.

Lê Dung đẩy cánh cửa phòng hộ bằng kim loại màu trắng bạc ra, cậu bước vào kho đông lạnh và được bao bọc trong khí lạnh, cánh cửa kim loại khép lại sau lưng cậu.

Cậu vừa định đi mở cửa kính tủ chứa đồ thì quạt xả khí trên nóc tủ máy đột nhiên khởi động.

Không khí bị ép, cánh quạt phát ra âm thanh rất nhỏ, những khe hở nhỏ tối tăm giống như những con người ẩn nấp trong bóng tối, những cặp mắt lạnh lùng mang theo sự chết chóc.

Lê Dung cảm thấy lông tơ của mình dựng ngược lên, trong mũi cậu ngửi được mùi hạnh nhân nhàn nhạt.

Chưa đầy một giây sau, con ngươi của cậu co lại, sau đó cậu đột ngột quay người lại, bất chấp khí huyết dâng trào mà dùng hết sức nắm lấy tay cầm của cánh cửa phòng hộ. Cánh cửa trước đây có thể tùy ý mở ra nhưng bây giờ lại như một tử thần điềm tĩnh đứng nhìn người trước mặt vùng vẫy trong cái chết.

Cảm giác mát lạnh nhanh chóng theo các lỗ chân lông trên người thấm vào máu, Lê Dung chật vật ngã nhào xuống đất, đôi mắt trong veo dần chuyển sang đỏ như máu, ngón tay từ từ trượt khỏi tay nắm cửa, ổ khóa sắc bén chèn nát bụng ngón tay, máu tươi tràn ra nhưng cậu không còn cảm giác đau đớn nữa.

Suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu trước khi chết.

Dự án GT201 của cậu đã thành công.


“Nó cũng nên tỉnh lại rồi chứ, tôi còn phải đi làm nữa, phiền chết đi mất.”

Lê Dung cảm giác có một lực rất nhỏ đánh lên vai mình, xúc giác quay về, sau đó cả năm giác quan nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Cảm nhận được luồng ánh sáng kích thích thị giác, Lê Dung cau mày từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là một bức tường và những chiếc đèn treo màu trắng, cửa thông gió điều hòa cũng màu trắng cùng với những tấm rèm cửa màu xám xanh. Không cần ngửi được mùi thuốc sát trùng thì cậu cũng có thể đoán được mình đang ở trong bệnh viện.

Lẽ nào nhân viên an ninh trong phòng giám sát đã kịp thời tìm thấy cậu?

Lê Dung muốn nói chuyện nhưng cổ họng cậu khô khốc và đau rát như bị chà sát bằng giấy nhám.

Cậu mím chặt môi, di chuyển đầu lưỡi cố tạo ra chút nước bọt rồi nuốt xuống, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu, cậu nói “ Tôi chưa chết.”  

Cũng không phải muốn chia sẻ với ai đó niềm vui khi còn sống, mà chỉ là bình tĩnh trình bày kết quả.

“May là cửa phòng của con đóng chặt nhưng cửa sổ lại để lại khe hở nhỏ. Con đã ở ICU gần một tuần rồi, cuối cùng cũng đước cứu sống.”

(ICU: phòng hồi sức tích cực.)

Bên giường truyền đến tiếng thở dài của một người đàn ông, Lê Dung cảm thấy đầu vai mình bị một bàn tay mập mạp đầy mồ hôi chạm vào.

Căn phòng? Cửa sổ?

Không phải cậu bị sốc độc trong phòng thuốc nguy hiểm sao?

"Sầm Hào." 

Lê Dung vô thức gọi ra một cái tên mà cậu cho là nhất định sẽ có phản ứng, nhưng mấy giây sau cậu lại không nghe thấy giọng nói thường ngày khiến cậu có cảm giác áp bức.

 

Cậu nghiêng đầu trên gối, mí mắt hơi nhướng lên, trầm mặc một lúc, sau đó nghi hoặc hỏi, “Cậu mợ?”

Một cặp vợ chồng họ hàng đã cắt đứt quan hệ với cậu suốt sáu năm và chưa bao giờ giúp đỡ cậu bất cứ điều gì.

 Nếu chẳng phải trí nhớ cậu tốt thì chắc cậu cũng không nhận ra.

Cố Triệu Niên rũ mắt, lấy tay lau nước mắt, ông ta hít một hơi thật sâu, dường như đang chuẩn bị đối mặt với phong ba bão táp, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Lê Dung.

“Có chuyện này, con phải cố chịu đựng."

Lê Dung chớp mắt nhìn người họ hàng già nhưng dường như lại rất trẻ, cậu không dễ dàng mà mở miệng.

Cố Triệu Niên nhìn vợ đang ngồi bên cạnh, người phụ nữ lập tức đưa ánh mắt thúc giục.

Ánh mắt hai người giao nhau trong vào giây, Cố Triệu Niên thúc nhẹ khủy tay vào người vợ mình, người phụ nữ cắn mỗi đập mạnh vào lưng ông ta, sau đó gương mặt nhăn nhó quay đầu nhìn chỗ khác.

Lê Dung lặng lẽ xem trò hề trước mặt, trong lòng đang dần mất kiên nhẫn.

Cố Triệu Niên gãi đầu, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng ông ta hạ quyết tâm, trên mặt cũng thể hiện sự đau khổ tột cùng, “Ba mẹ của con đã qua đời rồi.”

Lê Dung: ???

Lê Dung: …

Cậu biết chứ, họ qua đời vào sáu năm trước. Cố Triệu Niên đang đợi đứa cháu trai nhỏ của mình suy sụp và gào khóc điên cuồng, thậm chí ông ta còn nhìn chằm chằm vào nút bấm gọi người khẩn cấp, chỉ cần Lê Dung ngất xỉu ông ta sẽ lập tức gọi bác sĩ đến.

Nhưng đã trải qua năm phút, nhìn thấy Lê Dung vẫn bình tĩnh như cũ, Cố Triệu Niên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Người phụ nữ thì thầm, “Bị dọa hơi quá rồi sao.” Cố Triệu Niên cũng không chắc chắn, ông ta bắt đầu nói lắp, “Ba mẹ của con...bị trúng độc khí gas, không cứu kịp."

Lê Dung lại cau mày khó hiểu, lúc này cậu mới chú ý xung quanh mình có chút kỳ quái.

Cố Triệu Niên đang cầm trên tay chiếc điện thoại di động cũ từ vài năm trước, chiếc vòng tay của mợ cậu đang đeo cũng là mẫu lỗi thời của một thương hiệu xa xỉ nào đó. Cậu đang ở trongmột phòng bệnh bình thường có bagiường bệnh, tấm rèm màu xám xanh được kéo lên, thỉnh thoảng cậu có thểnghe thấy tiếng ho nhẹ của người nằm giường bên cạnh. 

Trên bức tường trầy xước của bệnhviện có một tấm biển quảng cáo hình vuông dán chữ in đậm - Khoa Thần kinh, Bệnh viện Nhân dân Thành phố A.

Tuy rằng Sầm Hào không phải người tốt nhưng tuyệt đối sẽ không sắp xếp cho cậu môi trường y tế như thế này.

Cho nên không phải là cậu thoát khỏivụ trúng độc kia, mà cậu đã quay về sáu năm về trước, vào thời điểm mà cậu mất đi tất cả chỉ trong một đêm. 

Lê Dung chống tay lên nệm từ từ ngồidậy, nhìn chiếc áo bệnh nhân nhàu nát ở bụng dưới, đầu chỉ bị rút ra khônghiểu sao quấn chặt quanh cổ tay tạo nên vết bầm tím. 

Hoàn toàn chính xác, chẳng có ai quantâm đến trong suốt một tuần qua. Cậu vẫn kiên nhẫn hỏi, “Có nước ấm không?” 

Cố Triệu Niên và vợ bốn mắt nhìn nhau,có thể nhìn thấy sự nghi hoặc hiện rõ trong mắt đối phương.

Nghi ngờ liệu có phải Lê Dung không có chút tình cảm nào với ba mẹ cậu hay không, cho nến đối với chuyện ba mẹ qua đời mới chết lặng như vậy.

Người phụ nữ cố miễn cưỡng nở ra nụ cười đầy xấu xa mà đi rót nước cho Lê Dung. Cố Triệu Niên hóa đá tại chỗ, ông ta không biết nên nói gì với Lê Dung vào lúc này.

Lê Dung uống một ly nước xong thì cơ thể đã khá hơn rất nhiều. Cậu còn nhớ rõ một tuần này đều uống thuốc chữa bệnh dạ dày, ít nhất phải nửa năm mới hoàn toàn bình phục. Vì vậy bây giờ có chút dồn nén sẽ muốn nôn.

Người phụ nữ nhìn thấy vẻ mặt lê Dung vẫn bình thường thì không nhịn được mà xoa xoa ngón tay, ngập ngừng nói, “Lê Dung, bác sĩ nói hôm nay con có thể xuất viện, mợ biết nhà con xảy ra chuyện nhưng mà con cũng biết rồi đó, năm nay anh họ của con thi đại học, nhà của cậu mợ cũng không to như nhà của con. Vì vậy…" 

Cố Triệu Niên vội vàng cắt ngang lời bà ta, “Bây giờ không thích hợp nói những lời này.”

Người phụ nữ nổi cáu, “Ở nhà chỉ còn một phòng sách để thuê gia sư về dạy cho con chúng ta học, tôi không nói thì ông cũng có chịu nói đâu.”

Cố Triệu Niên lập tức im lặng. Lê Dung mím môi, mí mắt rủ xuống, lông mi để lại một hình bóng nhợt nhạt. Cậu chậm rãi đặt ly nước lên tủ đầu giường, sau đó nói với giọng hết sức bình tĩnh, “Đừng tốn công, anh họ thì cũng không đậu, cậu mợ chỉ góp thêm tiền cho đại học A mà thôi.”

Lời cậu nói là sự thật.

Ở kiếp trước, anh họ của cậu chỉ là một kẻ vô tích sự và thất bại. Cố Triệu Niên viện cớ thiếu tiền nên không thể giúp cậu chi trả tiền viện phí. Kết quả ông ta lại đi quyên tặng cho đại học A năm mươi thư viện di động loại nhỏ, đưa người anh họ thi đại học không đến ba trăm điểm đến thẳng khoa tài chính đại học A.

Người phụ nữ không quan tâm cậu có khỏe hay không, trực tiếp vứt bỏ sĩ diện mà nói, “Con trai tôi học không giỏi bằng cậu, nhưng ít ra có nền tảng trong sạch. Nói thật thì với danh tiếng gia đình cậu bây giờ, sợ rằng sau này muốn tìm một cô gái tốt cũng rất khó”

Cố Triệu Niên lén kéo áo vợ mình, người phụ nữ lập tức hất tay ông ta ra.

“Tôi nói có gì sai sao? Nhà họ Tống sao có thể để Nguyên Nguyên tiếp tục ở bên cạnh cháu trai của ông.”

Nếu là trước đây chắc chắn Lê Dung sẽ lạnh lùng liếc mắt, sau đó nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt nhìn đi hướng khác, cậu không muốn nói nhiều lời.

Nhưng bây giờ, Lê Dung chỉ trầm mặc trong chốc lát, đôi môi trắng bệch khế nhếch lên, ánh mắt trong veo đầy gian xảo, “Được, ai quyên góp tiền cho đại học A là đồ chó con.”

Sắc mặt Cố Triệu Niên tái nhợt. Ông ta quả thật đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Nếu con trai ông ta thi trượt, ông ta thà hiến tặng phần lớn tài sản của mình cho trường đại học A.

Nhưng Lê Dung đã nói vậy rồi, làm sao ông ta có thể bỏ tiền ra được chứ?

Trọng tâm câu chuyện tạm thời rơi vào bế tắc. Cố Triệu Niên cầm túi lên, tiếng hít thở còn nặng nề hơn người bệnh ở giường bên cạnh, “Cậu mợ còn có việc nên phải về trước, con cũng dọn dẹp một chút đi, giáo viên chủ nhiệm bảo con phải nhanh chóng quay lại trường.

Lê Dung bình tĩnh nói, “Không tiễn."

Trải qua những chuyện tương tự một lần nữa, cậu không thể để tâm trạng bị chấn động nữa.

Sau một thời gian ngắn nữa, khi tin đồn bay khắp trời, dư luận dậy sóng thì Cố Triệu Niên sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lê vì sợ bị ảnh hưởng.

Cố Triệu Niên nắm lấy tay vợ mình và nhìn Lê Dung thật sâu, ánh mắt kia không nhìn ra có ý tốt nào, chỉ có sự xa cách vô cùng tận.

Ngay sau đó, Cố Triệu Niên cũng bước thẳng ra phòng bệnh mà không quay đầu nhìn lại, một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng đóng lại.

Tiếng đóng cửa lớn đến mức đánh thức hai bệnh nhân ở giường bên cạnh, họ lần lượt ho khan.

Lê Dung nghe thấy giọng nói yếu ớt của một người già nua hỏi, “Cậu của con cũng thật quá đáng, con có nơi nào để đi hay không?”

“Có ạ.” Cậu trả lời một cách chắc nịch, sau khi nói xong thì cầm điện thoại lên, ngơ ngác nhìn màn hình một lúc, sau đó lẩm bẩm một câu không chắc chắn, “Có không?”

-‐--------------------------------------------------

Đề cử + Spoil cho bộ truyện mới ạ:

Tác giả viết chắc tay, mưu kế tầng lớp, mạch truyện cuốn, giọng văn nhẹ nhàng hỏny. Hỗ động của công thụ rất có cảm xúc, thụ ban đầu trùng sinh không muốn cố gắng từ con số 0 như kiếp trước nên dụ dỗ, định lợi dụng công. Công kiếp trước chứng kiến thụ chết, trùng sinh, đồng ý để thụ lợi dụng mình. Thụ yêu công từ lúc nào không biết, công thì từ kiếp trước đến kiếp này yêu thụ điên dại. Buồn cười cái là chắc kiếp trước chó điên đủ nên kiếp này ăn năn hối lỗi, thụ dụ dỗ kiểu cực kì hỏny nhưng mà công vẫn nhịn được, làm thụ tưởng công trùng sinh trình độ thụt lùi

=)))))))))))) Hai người vừa là người yêu, vừa là chiến hữu, vén màn bí ẩn kiếp trước. Ít buff, không phải trùng sinh cái là trả thù được luôn mà công thụ vạch ra từng đường đi nước bước để trả thù.

Về mặt nghiên cứu khoa học cũng không tính là buff vì thụ nghiên cứu ra kết quả từ kiếp trước rồi. Nói chung là đề cử cho ai gu trùng sinh, vả mặt, sảng văn có logic, thiết lập nha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play