[Zhihu] - Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Tướng Quân

Chương 4


3 tuần


7.

Giang phủ được thắp sáng suốt đêm, cha mẹ ta đi vòng quanh ta nhiều lần để đảm bảo rằng ta vẫn bình an vô sự.

Giang Tích Âm đứng một bên lau nước mắt: “Tỷ tỷ trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Cô ta hẳn là ước gì ta sẽ không trở lại đi, ta ghê tởm không muốn nhìn cái vẻ đạo đức giả kia.

Lúc tiễn ta về phòng, nương ngập ngừng nhìn ta không nói nên lời, một lúc sau rốt cuộc mới lên tiếng.

Bà nói có tin đồn rằng ta bị bọn cướp bắt cóc và đã mất đi sự trinh trắng.

Tuy là lời đồn, nhưng không biết sao chuyện này lại truyền vào trong cung, vì thể diện hoàng gia, Hoàng Hậu đã gạch tên ta ra khỏi danh sách ứng cử viên thái tử phi.

Ta gật đầu, không nói gì.

Sau khi an ủi ta vài câu, nương cũng ra về.

Lúc này, sắc trời đã trở nên nhợt nhạt, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng không khỏi nghĩ tới Tạ Lâm.

Không biết hắn sao rồi…

Khi cả Giang phủ đã chìm vào im lặng, ta mặc y phục rồi ra khỏi phòng.

Ta đi vòng quanh Giang phủ, cuối cùng dừng lại trước cửa sân viện của Giang Tích Âm.

Người hầu trực đêm nhìn thấy ta, đang định lên tiếng, ta liền giơ tay ngăn lại: “Không cần báo cáo, ta ngủ không được, tới nói mấy câu với muội muội.”

Người hầu gật đầu lùi lại.

Ta đẩy cửa phòng Giang Tích Âm ra, nàng ta đang ngủ say ở trên giường.

Ta dùng chút lực dí mũi tên nhặt được lên mặt nàng.

Giang Tích Âm đột nhiên tỉnh lại, thấy ta liền giật mình, theo bản năng muốn gọi người.

“Im miệng,” Ta cảnh cáo cô ta, “Ta có thể nổi điên, ngươi hẳn cũng biết.”

Giang Tích Âm trầm mặc, kinh hãi nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Ta cầm lấy mũi tên, tiến tới gần nàng ta một chút: “Ngươi dám thuê người giết ta, còn hỏi ta muốn làm gì?”

“Giang Tích Âm, ta chưa bao giờ là loại người dễ nhịn nhục.”

“Ta không biết ngươi với Cửu hoàng tử đã làm giao dịch gì, nhưng ngươi cũng không nên đụng vào ta.”

Giang Tích Âm hồ nghi nhìn ta, ánh mắt hơi lóe: “Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”

Ta cười: “Nghe không hiểu cũng không sao, vậy ta tính sổ trước.”

Nói xong, ta lật cổ tay, mũi tên rạch ra một vệt máu lên mặt Giang Tích Âm.

Trước khi cô ta hét lên, ta đã bịt miệng cô ta lại.

“Muội muội tốt, mũi tên đêm nay là do muội muốn nhắm vào tỷ sao.” Ta thì thầm bên tai nàng ta, “Mũi tên này có độc nha, muội nghĩ xem liệu sẽ ra sao đây?”

Giang Tích Âm sắp ngất đi vì đau, run lên vì tức giận và sợ hãi.

Nàng ta khó khăn nâng tay lên, chỉ vào một cái hộc nhỏ ở cạnh bàn trang điểm.

Ta nhếch khóe môi, đứng dậy đi tới.

Trong ngăn có một lọ thuốc nhỏ, ta đổ ra một viên nhét thẳng vào miệng nàng ta.

Giang Tích Âm ho khan vài tiếng, hô hấp dần dần ổn định lại.

Có lẽ đây thực sự là thuốc giải.

Ta cất thuốc giải, cầm mũi tên đi ra ngoài.

Trước khi đi, Giang Tích Nhân nhìn ta chằm chằm: “Ngươi không sợ ta nói với cha mẹ sao?”

Ta cười: “Nói đi.”

“Chỉ là, Cửu hoàng tử phi hẳn không biết chuyện giữa ngươi và Cửu hoàng tử đi?”

“Tính tình nàng ta bá đạo, nhà mẹ đẻ lại rất có thế lực, nếu bị nàng ta phát hiện ra, có thể sẽ mất mạng đó.”

“Cho nên…” Ta nhìn nàng ta, “Câm cái mỏ vào.”

8.

Sau khi uống thuốc giải, ta lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện khác.

Làm sao để đưa cho hắn đây?

Ta ngồi xuống bàn, thẫn thờ nhìn chiếc lọ sứ màu đen.

[Nàng không bị thương đúng không.]

[Vẫn xinh đẹp như tiên nữ vậy.]

Ta: “??”

Giây tiếp theo, một giọt chất lỏng ấm áp rơi từ trên xuống nhỏ lên trán ta.

Ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ngồi trên xà nhà có khuôn mặt tái nhợt như một bóng ma.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng ta vẫn bị dọa sợ.

“Tạ Lâm, ngươi muốn hù chết ta sao?”



Vấn đề đã được giải quyết, người bị nhiễm độc đã tự mình đi tìm thuốc giải.

Tạ Lâm nhảy xuống đất, ngồi xuống cái ghế trước mặt ta.

Ta ném thuốc giải qua.

Tạ Lâm uống thuốc giải, sắc mặt tốt lên rất nhiều, khóe miệng khẽ giật: “May là ngươi còn có lương tâm.”

[Nàng đối với ta tốt quá!]

Ta cũng chế nhạo hắn: “Nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng con gái nhà người ta không phải là hành động mà một quân tử nên làm đâu.”

Vẻ mặt Tạ Lâm quỷ dị: “Ta có phải quân tử đâu, ta là thổ phỉ.”

Ta: “…”

Được rồi.

Hai chúng ta im lặng một lát, bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

[Sao nàng không nói gì nữa?]

[Ta làm nàng không vui sao?]

[Hay là ta cứ nói thẳng với nàng là ta thích nàng?]

[Không, không được, nàng chắc chắn sẽ từ chối.]

Ta không khỏi đỏ mặt khi nghe thấy mấy lời thật lòng thẳng thắn này của hắn.

Tạ Lâm đột nhiên đứng lên, cau mày nhìn ta, “Sao ngươi lại đỏ mặt?”

“Ngươi cũng trúng độc sao?”

Ta: “…”

Tên ngốc này!

Ta có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác: “Trời sắp sáng rồi, ngươi đi mau lên.”

Tạ Lâm “ồ” một tiếng.

Với một cú nhảy nhẹ, hắn đã nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nhìn căn phòng trống rỗng, trong chốc lát ta cảm thấy có chút nói không nên lời.

Cố nén chút không vui ở trong lòng, ta đứng dậy chuẩn bị đi chợp mắt một lát.

Đi chưa được mấy bước, cửa sổ bằng gỗ lại bị nhấc lên.

Tạ Lâm thò đầu vào, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Ta nghĩ kỹ rồi, ta có lời muốn nói.”

“Giang Liên Nguyệt, ta rất thích nàng.”

“À không, không phải rất thích, nhưng tóm lại là thích.”

“Ta thích nàng.”

“Ta biết hiện tại ta không xứng với nàng, cho nên ta muốn đi Mạc Bắc tòng quân, ta muốn ra chiến trường, ta muốn làm tướng quân.”

“Ta còn muốn cưới nàng nữa.”

“Có thể đợi ta hai năm được không, nhiều nhất là hai năm thôi.”

Ta nhìn hắn, như bị sét đánh.

Hắn, không thể nói từ từ thôi sao!!

Thấy bộ dáng ngây người của ta, Tạ Lâm cụp mắt xuống, nói lần nữa: “Đúng là yêu cầu này có chút vô lý.”

“Quên đi, coi như ta chưa từng nói.”

Rốt cuộc, không đợi ta nói gì, hắn đã mở cửa sổ nhanh chóng biến mất.

Ta chỉ nghe thấy tiếng lòng hắn đang gào thét: [Mình điên mất rồi!]

Ta nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương đồng, khóe miệng không giấu được nụ cười, không khỏi kinh ngạc.

Điên rồi…

Ta đang cười cái gì vậy? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play