5.
Trăng đêm nay tròn và sáng, soi tỏ con đường xuống núi.
Khu vực xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng hót líu lo của côn trùng và chim chóc.
Tạ Lâm đi ở trước ngựa, bước đi vững vàng.
Ta nhìn bóng lưng hắn, không khỏi ngẩn ngơ, bắt đầu tò mò về hắn.
Hình như ta đã thấy hắn ở đâu rồi thì phải?
Sau khi suy nghĩ kỹ về chuyện từ trước tới giờ, ta vẫn chưa thể tìm ra được lý do thấy quen.
Tạ Lâm kiên định tiễn ta xuống núi: “Ta đã sớm thông báo cho Giang gia, rất nhanh sẽ có người tới đón ngươi.”
Ta thắc mắc: “Ngươi không sợ sao? Nhỡ họ không thả ngươi đi thì sao.”
Tạ Lâm cười lạnh: “Chỉ bằng bọn chúng?”
Đang nói chuyện, cuối đường lấp ló xuất hiện một đám người.
Ta rất vui mừng vì gặp lại người của Giang phủ!
Ta vội vàng xuống ngựa, Tạ Lâm theo bản năng đưa tay đỡ ta, ta gạt tay hắn ra chạy tới.
Chạy được vài bước, Tạ Lâm đã đuổi kịp nắm lấy cánh tay ta: “Chờ một chút!”
Ta nhíu mày quay sang nhìn hắn.
Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn về phía trước: “Có điều gì đó không đúng.”
…
Một nhóm người dừng lại cách chúng ta không xa, bọn họ đều bịt mặt, nhìn không rõ mặt.
Tên cầm đầu cầm cung lên, kéo cung hết cỡ nhắm thẳng vào chúng ta.
Ta nghĩ là hắn đang bắn Tạ Lâm, nhưng khi ta định nhắc nhở Tạ Lâm thì lại nhận ra mình nhầm rồi.
Mũi tên đó nhắm thẳng vào ta!
Những kẻ đó đang nhắm tới ta!
6.
“Cẩn thận!”
Tạ Lâm nhanh chóng kéo ta ra, tiếng mũi tên xuyên qua gió thổi qua tai ta.
Ta không thể ngờ được.
Nhìn lại nhóm người, ta mới thấy tất cả đều không ổn.
Nếu là người do Giang gia phái tới, sau còn sợ lộ mặt mà bịt mặt chứ?
Tạ Lâm đã truyền lại tin tức cho Giang gia, cho nên lúc này chỉ có Giang gia biết ta đang xuống núi.
Họ được Giang Tích Âm thuê tới giết ta…
“Ngươi ngây người cái gì?” Tạ Lâm kéo ta chạy trở về, “Ngươi muốn chết à?”
Hắn huýt sáo một cái, con ngựa phi nước đại về phía chúng ta.
Tạ Lâm lập tức lên ngựa, cũng kéo theo ta lên, vòng tay ôm chặt lấy ta.
“Đi!”
Hắn kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lập tức lao nhanh ra ngoài.
Thấy thế, nhóm người phía sau vội đuổi theo…
Tiếng móng ngựa nối tiếp nhau phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Những múi tên tiếp tục bay ở phía sau hắn.
Trong khi tránh những mũi tên, Tạ Lâm phải cẩn thận không để ta bị ngã.
Dần dần, ta cảm thấy hắn có hơi bất lực.
Sau khi nghĩ vậy, ta lập tức ôm chặt lấy eo hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn.
“Đừng lo cho ta, ta sẽ tự lo cho bản thân.”
Thân thể Tạ Lâm cứng đờ, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, nắm chặt dây cương, vung roi tăng tốc.
Hai người chúng ta nhanh chóng tách mình ra khỏi đám người đó.
Khi đi ngang qua một bụi cỏ rậm rạp, Tạ Lâm trầm giọng nói: “Bám chặt vào.”
Hắn vòng tay ôm ta, sau đó nhảy xuống ngựa.
Khi ngã xuống bãi cỏ, ta giật mình suýt nữa thì hét lên.
Tạ Lâm bịt miệng ta, hắn dựa sát vào ta, rất gần.
Ta có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn phả vào trên cổ mình, tư thế thân mật như vậy khiến ta hơi căng thẳng.
Đoàn người đuổi theo ngựa đi về phía trước.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng lòng của Tạ Lâm.
[Lão tử chỉ muốn sống như vậy cho tới hết đời thôi.]
[Nàng thơm quá…]
Ta: “…”
Ta nhịn không được đá hắn ra xa.
Ngay khi ta đang định nói thì chợt nhận thấy hắn có vẻ không đúng lắm.
Tạ Lâm nằm nghiêng trên bãi cỏ, lông mày nhăn lại, khuôn mặt không mấy dễ nhìn.
Ta đẩy đẩy hắn: “Tạ Lâm? Ngươi sao thế?”
Lúc ta chạm vào cánh tay hắn, ta giật mình cảm nhận được thứ gì đó dinh dính.
Dưới ánh trăng, ta có thể nhìn rõ vết máu trên tay mình.
Tạ Lâm, hắn… bị thương?
“Ngươi sao rồi?” Ta cố trấn tĩnh, cúi người lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.
Vết thương của mũi tên không sâu, chỉ là một vết xước nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, hình như trong múi tên có độc.
Tạ Lâm hít một hơi rồi quay sang nhìn ta.
Không nói gì.
[Nàng đang lo lắng cho ta sao?]
Ta chỉ hận không thể tát hắn hai cái, vào thời khắc mấu chốt như vậy mà còn suy nghĩ tới những chuyện này nữa.
[Chắc là ta suy nghĩ nhiều rồi, nàng ấy kiêu ngạo như vậy, sao có thể lo cho ta được chứ.]
Thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tệ, cuối cùng ta nhịn không được vỗ một cái lên người hắn.
“Ngươi nói đúng rồi, ta đang lo lắng cho ngươi đấy.” Ta nghiến răng, “Vì thế ngươi nhất định phải gắng lên!”
Ta không có thời gian để cảm thụ tiếng pháo hoa đang nở rộ trong tim Tạ Lâm, ta xé gấu áo mình ra, băng bó lên cánh tay hắn.
Đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp thì một tiếng động khác phát ra từ con đường núi phía xa.
Ta nhanh chóng nằm xuống đất, thận trọng nhìn lên.
Một nhóm người đang cầm đuốc đi về phía bên này, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đi đầu, tim ta kích động như muốn nhảy ra ngoài!
Đó là quản gia của Giang gia!
“Thời thúc!”
Ta hét lên rồi nhảy ra khỏi bãi cỏ.
“Tiểu thư!” Nhìn thấy ta, Thời thúc vội vàng chạy tới xem, “Chúng ta tìm người đã lâu rồi!”
Ta không có thời gian tám chuyện với ông ấy, chỉ nói: “Thúc có mang thuốc giải không?”
Thời thúc giật mình, lấy một viên thuốc giải từ trong ngực ra: “Tiểu thư bị thương sao?”
Ta lắc đầu, cầm thuốc quay trở về bãi cỏ.
Mặc dù không biết Tạ Lâm trúng độc gì, nhưng thuốc này hẳn là có thể áp chế một ít độc tính.
Nhưng lúc ta quay lại, ta phát hiện rằng Tạ Lâm đã biến mất khỏi bãi cỏ đó.
Hắn đi rồi…
Thời Thúc đuổi theo sau, ngọn đuốc chiếu sáng vết máu lốm đốm trên cỏ.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Ta hơi sững sờ, chậm rãi lắc đầu: “Không có gì, chúng ta về thôi.”
Không biết sao, trong lòng ta có chút ngột ngạt.
Cảm giác này không thoải mái lắm.
Ta nghĩ, chắc là do mệt quá, chắc chắn là vậy rồi.