1.
Trên đường tới chùa Bình An cầu phúc, ta bị một toán cướp hung ác bắt giữ.
Người đàn ông cầm đầu cao lớn và đẹp trai, hắn lập tức vác ta lên vai như cái bao tải.
Hắn đứng một bên, nhìn bộ dáng ủ rũ của ta như thể đang nghĩ cách nuốt sống ta vậy.
Trong làng có rất nhiều người, ta sợ hắn nhất.
Ta không dám động tới đồ ăn họ mang tới.
Ta cứ sợ là bên trong bỏ thuốc gì đó.
Ta chịu đựng qua hai ngày như vậy, đến ngày thứ ba thì đã đói đến mức ngất đi.
Không biết đã mê man bao lâu.
Cho tới khi ta nghe thấy một thanh âm sột soạt.
Ngay khi ta mở mắt ra, ta nhìn thấy một khuôn mặt to lớn đang tới gần.
“Ah!”
Ta giật mình, lồm cồm bò lui vào góc tường.
Người đàn ông u ám nhìn ta chằm chằm vài giây, sau đó vươn tay ra nắm lấy mắt cá chân của ta kéo trở lại.
Hắn đưa tay về phía ta.
Ta sợ tới mức không cử động được, nhưng nước mắt cứ không nhịn được mà tuôn ra.
Mẹ ơi, người đàn ông này đáng sợ quá!
Người đàn ông dừng lại, lông mày nhíu chặt.
[Sao nàng ấy lại khóc? Ta chỉ muốn xem nàng có bị sốt hay không mà thôi.]
[Hai ngày nay nàng chưa ăn gì hết, mình có nên dỗ nàng một chút không?]
Ta cũng khựng lại.
Ai đang nói vậy?
Chỉ có ta và hắn ở trong căn phòng này mà thôi, nhưng rõ ràng là… hắn không mở miệng mà.
Ta nhìn người đàn ông đến ngây người.
Người đàn ông sốt ruột “tặc” một tiếng.
Giọng nói kia lại xuất hiện.
[Nàng nhìn ta làm gì? Nhìn tới mức ta cũng khẩn trương rồi đây này.]
[Nhưng trông nàng khóc cũng tuyệt lắm, thực sự muốn nàng khóc nhiều hơn nữa.]
Ta: “…”
Những gì ta nghe được… dường như là tiếng lòng của hắn?
2.
Ta lấy hết can đảm để hỏi hắn ta: “Ngươi là ai? Sao lại bắt ta?”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, trịch thượng nhìn xuống ta: “Tạ Lâm.”
Sau đó, hắn cười lạnh nói: “Ta thích thì bắt ngươi đấy, lão tử làm việc xưa nay không cần lý do.”
Nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ như thế.
[Đương nhiên là bởi vì ta rất thích nàng, cho nên mới bắt nàng về rồi.]
[Không phải ai cũng được ta bắt đâu.]
Chắc chắn, những gì ta vừa nghe chính là tiếng lòng của hắn.
Hơn nữa, gã cầm đầu băng cướp này dường như… thích nàng?
Ta nhìn kỹ khuôn mặt của hắn.
Trong ký ức của ta, dường như chưa từng gặp hắn bao giờ.
Ta cũng chưa từng nghe thấy cái tên Tạ Lâm.
[Sao nàng lại nhìn ta? Ta có nên đổi góc mặt không, bên trái của ta đẹp trai hơn thì phải.]
Ta nhìn hắn nghiêm túc quay sang một bên, quay mặt bên trái về phía ta.
Cuối cùng, ta nhịn không được cười phá lên.
Tạ Lâm sửng sốt một chút, sau đó híp mắt: “Ngươi đang cười nhạo ta?”
Ta lắc đầu, thành thật nói: “Ta đói.”
Tạ Lâm bĩu môi: “Ồ, ta tưởng cô muốn làm bộ xương khô.”
Trong lòng lại nghĩ: [Nàng đó, nàng đói, nàng đói rồi!]
[Chết tiệt, đầu bếp đâu hết rồi?]
[Phải làm sao đây? Làm sao mới được đây? Làm sao bây giờ?]
Ta: “…”
Hắn “nói” quá nhiều, làm ta đau cả đầu.
Thấy vẻ mặt không vui của hắn, ta ngập ngừng rồi đưa tay giật nhẹ ống tay áo hắn.
“Ngươi, ngươi nấu được không? Ta muốn ăn mì.”
Tạ Lâm cứng đờ quay đầu lại, nhìn vào chỗ tay áo đang bị ta nắm chặt lấy.
Đôi mắt hắn mờ mịt, không rõ ràng lắm, như thể giây tiếp theo hắn sẽ phun ra lời nói tục tĩu nào đó.
[Nàng sờ ta? Nàng chạm vào ta!]
[Trở về phải cởi y phục mang đi trưng bày mới được!]
Hắn từ từ ngước mắt lên nhìn ta: “Muốn ăn mì thì không biết tự làm à? Sao lại bảo ta?”
Nói xong, hắn giật ống tay áo ra khỏi tay ta, đi ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại.
[Nàng muốn ăn mì ta làm, ahhhhhhhhhhhhhhhhhh ta có thể làm được không!]
[Đầu bếp đâu! Tới đây chỉ ta mau lên!]