6.
"Cho nên ý của anh là những người bị em cắn sẽ biến thành zombie, thế nhưng vẫn sẽ có lý trí?"
Tôi ngồi trong phòng khách của Văn Thừa, nhìn đám "đồng loại" ở xung quanh.
Văn Thừa nghe thế liền nói: "Ừ, theo lý thuyết thì là vậy."
"Để tôi giới thiệu một chút, người cô gọi là mét bảy tên là Mễ Nặc."
"Người bị cô cắn vào bắp chân là Trần Ngôn."
"Bị cắn vào cổ tên Lục Vô Việt."
"'Người bị cắn ở tay là Cố Niên."
"Còn người này..." Anh chỉ vào một người đàn ông có vẻ khá trầm, "Kỳ Lạc."
Tôi nhớ là lúc ấy tôi còn cắn anh ta vài lần cơ.
Bọn họ đều gật đầu tỏ vẻ chào hỏi tôi, ngoại trừ Mễ Nặc vẫn còn hậm hực bất bình.
Có điều tôi cũng cảm thấy khá xấu hổ khi phải gặp mặt từng nạn nhân của mình thế này.
Tôi thở dài một hơi: "Cho nên, các anh muốn em giúp cái gì?"
Văn Thừa nhướng mày: "Cô biết chúng tôi muốn cô giúp?"
"Em có ngu đâu, em bị đám tang thi kia ngứa mắt cũng là do các anh âm thầm thôi thức đúng không."
Ngón tay trắng nõn của tôi chỉ vào Mễ Nặc, "Lúc ấy người ném tôi từ lầu ba xuống là anh, phải không?"
Ánh mắt vốn kiên định của hắn bỗng trở nên ngơ ra.
Tôi biết mà, sao đám tang thi ngu ngốc đó có thể mang thù như thế được chứ.
Tôi bĩu môi: "Ăn miếng trả miếng rồi, anh cũng đừng thù hận tôi làm gì."
Văn Thừa lập tức nói: "Chúng tôi quả thực là cần cô, cô là tang thi duy nhất mà chúng tôi phát hiện ra còn tồn tại lý trí, hơn nữa những người bị cô cắn sau một tiếng có biểu hiện bạo lực cuồng nộ ra thì sau đó sẽ lấy lại được lý trí ban đầu."
"Chúng tôi cho rằng có thể sẽ tìm thấy kháng thể trên người cô, từ đó có thể tiêu diệt loại virus zombie này."
Được thôi, trọng trách cứu vớt thế giới lại đè nặng trên vai tôi rồi.
"Vậy em có điều kiện."
Văn Thừa gật đầu: "Cô nói gì cũng được."
"Cái đó... trước tiên là năm thùng bánh mì đi." Tôi thật sự rất đói.
Mọi người đều choáng váng trong chốc lát.
Mễ Nặc nhịn không được cười lên đầu tiên.
Sau đó đám người kia cũng cười cười lắc đầu.
Tôi đã cố hết sức rồi, tang thi cũng rất ngoan mà, trừ ăn ra thì chẳng có yêu cầu gì khác.
Dù sao thì nguyện vọng đời này của tôi chính là làm một con cá mặn* cho tới già.
*Ý chỉ lười biếng
Tôi nhìn ra bức tường cao bên ngoài.
Chợt có dự cảm, đợt thảm họa này, đại khái là có thể vượt qua được.
7.
Văn Thừa là người đưa tôi tới viện nghiên cứu.
Bây giờ anh là người giám hộ của tôi, anh phải đảm bảo rằng tôi không làm hại bất cứ người nào.
Tôi nằm ở trên bàn dài, anh cầm còng tay và băng dán tới.
Trên mặt có chút không đành lòng.
Tôi theo bản năng ân cần săn sóc nói anh cứ tiếp tục, nhưng thực rõ ràng, tôi cũng muốn thấy vẻ mặt bối rối của anh.
"Vì để đảm bảo an toàn cho nhân viên công tác, chỉ có thể để cô chịu ấm ức."
"Ò."
Anh cố định tôi ở trên bàn, ghé tới gần đích thân dán băng dính lên miệng tôi.
Tôi nhỏ giọng gọi anh.
Văn Thừa tới gần, chăm chú nghe xem tôi định nói gì.
Tôi nhìn vào môi anh, bất ngờ không cho ai chuẩn bị chính xác hôn chụt một cái.
Đám người xung quanh giật nảy mình, phỏng chừng là sợ tôi mất khống chế cắn người, nhưng thật ra tôi chỉ muốn trêu đùa anh một chút mà thôi.
Virus có thể khuếch đại ham muốn của con người, mà tôi, trừ ăn ra thì tôi còn mê trai đẹp nữa.
Khuôn mặt đẹp trai của Văn Thừa rất hợp khẩu vị của tôi.
Anh giận dữ liếc tôi một cái, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
Nhưng mà lúc dán băng dính lại cho tôi, anh lại nhẹ vỗ vào khóe môi tôi hai cái.
Sau đó lưu loát xoay người rời đi.
8.
Vừa lấy máu xong.
Bên ngoài truyền tới một trận ồn ào.
Một giọng nói phát ra từ bộ đàm của Văn Thừa.
"Thượng tá, tang thi bên ngoài lại đang tấn công thành. Đội ngũ đi ra ngoài tìm kiếm vật tư vẫn chưa quay lại, có một số người tị nạn chạy nạn tới trong tòa nhà."
Văn Thừa cau mày.
Anh nhấc chân định đi ra ngoài, bây giờ tôi không thể cử động hay nói chuyện, chỉ có thể cố gắng giãy giụa để thu hút sự chú ý của anh.
Anh thấy tôi vặn vẹo người, liền nhanh chóng đi tới cởi trói cho tôi.
Còn không quên nói lại tình hình cho tôi: "Có người đang cần giúp đỡ, tôi phải tới đó ngay. Cô về căn hộ đợi tôi."
Dứt lời liền vội vàng rời đi, tôi vội vàng nắm tay anh nói: "Anh đưa em đi với, em là zombie, có thể giúp anh chắn thương tổn."
Anh cũng không do dự, ôm eo tôi chạy tới bãi đậu xe, chuẩn xác tìm được xe việt dã của mình liền ném tôi vào.
Đằng sau cũng có một chiếc xe chạy sát theo sau. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu.
Là đám Mễ Nặc, mỗi người bọn họ đều có dáng vẻ như gặp chuyện lớn, sắc mặt nghiêm túc không giống bình thường.
Có điều không phải họ lái xe, đại khái là sau khi biến thành zombie thì tứ chi đã có hơi cứng đờ, chỉ có thể để người khác lái.
Văn Thừa dẫn đám người ra cửa sau, né tránh đám tang thi đang tấn công, đi thẳng vào khu dân cư.
Có rất nhiều zombie tụ tập ở bên ngoài, nhưng không bằng một phần mười số tang thi đang tấn công trong thành phố.
Có lẽ là nghe được âm thanh, một số zombie dần dần chuyển qua bên này.
Đám người Mễ Nặc lợi dụng tiếng súng thu hút đám zombie đi qua bên kia.
Vừa lúc chừa ra một con đường cho chúng tôi.
Văn Thừa lái xe, đỗ xe ở dưới lối vào một khu tập thể.
Đám tang thi đằng sau vẫn còn đuổi theo chúng tôi, anh rất nhanh đã xuống xe kéo cửa sắt xuống, tạm thời chặn chúng lại.
Sau đó kéo tôi chạy lên lầu, nhưng mà trong tòa nhà cũng có zombie.
Văn Thành mở máy liên lạc, hỏi vị trí của bọn họ.
Là ở phòng 3201.
Sau khi tôi bước vào, đám người bên trong nhìn tôi với ánh mắt đầy thù địch.
Có một số người mặc đồng phục, có một số người quần áo tả tơi, hẳn là chạy nạn tới đây.
Ồ, tôi thiếu chút nữa quên mất mình là một con zombie, ngại quá.
Zombie bên ngoài ngày càng đông, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
Ban công được thiết kế là kiểu cửa kính trong suốt sát sàn nhà, có một con zombie bò từ ban công lên.
Là một cậu bé thanh tú ngây thơ, trong phòng có một người phụ nữ sau khi thấy cậu bé liền ngơ ra.
Cô ấy nắm cánh tay người bên cạnh: "Đó là đứa trẻ mới vừa đi cùng chúng ta."
Vẻ mặt cô ấy đầy ưu thương: "Thật ra thằng bé hẳn là vẫn chưa hẳn sẽ biến đổi đâu, chúng ta kéo thằng bé vào có được không?"
Cánh tay của cậu bé kia đã bị cắn một cái, nhưng vẫn chưa xuất hiện biểu hiện biến dị.
Người phụ nữ kia dường như cũng muốn chứng minh.
Chạy tới gần nói với cậu: "Em trai, em chưa bị biến đổi có phải không?"
Hốc mắt của đứa bé kia đã bắt đầu đỏ lên, đó chính là biểu hiện của nhiễm bệnh, nhìn ra được cậu bé đang rất đau.
"Chị, em muốn vào trong, bên ngoài đáng sợ lắm."
Cô ấy gật đầu, định mở cửa.
Những người khác co rúm lại không dám tiến lên.
Văn Thừa muốn cản cô ấy lại, tôi lại lạnh mặt nhìn hành động của cô ấy.
Tay tôi cầm bình hoa đập về phía người phụ nữ.
Cô ấy thuận lợi ngất xỉu.
Văn Thừa thản nhiên liếc tôi một cái.
Bàn tay cầm lọ hoa của tôi thả lỏng, bình hoa bị buông ra rơi trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai.
Tôi ôm tay, không chút sợ hãi nhìn Văn Thừa: "Làm sao? Không giải quyết thánh mẫu thì đợi zombie đi vào cắn hết đám người này sao?"
"Ừm, không trách cô." Anh bất đắc dĩ nói.
Tôi nhún vai, dang tay.
Văn Thừa thấy tôi như vậy, bật cười: "Sao vậy? Cô còn ấm ức sao?"
Tôi lười biếng nói: "Ừ, làm việc tốt mà không ai khen tôi cả."
Lúc này, cậu bé ở bên ngoài ban công đã hoàn toàn biến dị, dùng sức lực lớn đập mạnh vào cửa kính.
Thanh âm này càng thu hút nhiều zombie hơn.
Văn Thừa nhìn đám người phía sau, dặn dò: "Nơi này không thể ở tiếp nữa, cửa kính sớm muộn gì cũng sẽ vỡ, xe của các cậu đỗ ở đâu?"
"Ở bãi đỗ xe."
Anh chỉ một người đàn ông tới cõng người phụ nữ vừa bị tôi đánh ngất.
"Bãi đỗ xe có lẽ vẫn còn có tang thi, tang thi dưới lầu đã bị tôi chặn ở cửa ngoài, đám người Mễ Nặc có lẽ có mang theo súng và cồn, hẳn là dúng để nấu ăn."
Anh ngưng thần chỉ huy: "Lát nữa tôi và cô ấy sẽ xông lên trước, chúng ta đi thang máy xuống thẳng bên dưới, tới bãi đỗ xe rồi, các cậu chỉ cần chú ý chạy thật nhanh tới xe thôi, chúng tôi sẽ giúp các cậu dọn chướng ngại vật."
"Được."
9.
Tang thi ở ngoài cửa có lẽ đã bị thu hút hết lên ban công.
Dưới tòa nhà đã vơi bớt tang thi, cho nên lúc xuống lầu vô cùng thuận lợi.
Rất nhanh đã xuống tới bãi đỗ xe, sau khi cửa thang máy mở ra, chúng tôi liền mắt to trừng mắt nhỏ đối diện với một con tang thi.
Văn Thừa và tôi chắn ở phía trước.
Nó lập tức đánh về phía chúng tôi.
Tốc độ của Văn Thừa rất nhanh, đùi nâng lên, trực tiếp đá thẳng vào vai của tang thi, trọng tâm của nó không ổn định, bị đá ngã trên mặt đất, vùa lúc cho đám người kia thời gian chạy trốn.
Nhưng những con tang thi khác trong bãi đỗ xe đại khái là nghe được tiếng động nên đều chạy tới bên này, cũng may mà số lượng không nhiều lắm.
Chỉ có ba con, hơn nữa, khoảng cách còn xa.
Xe vận tải của bọn họ cách đây không xa, Văn Thừa cau mày, phất tay bảo bọn họ mau đi.
Anh nhắm về phía mi tâm của tang thi trên mặt đất bổ một phát.
Tang thi tuy rằng đánh không chết, nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian, trước khi hoàn toàn lành lại thì sẽ ở trong một khoảng thời gian có trạng thái gọi là chết giả.
Có điều, cũng không quá lâu.
Văn Thừa cùng một vài người khác dùng súng kéo dài thời gian, đợi mọi người lên xe hết thì Văn Thừa mới mang theo tôi cùng rời đi.
"Chúng ta đi theo họ không được sao?"
"Không được, diện tích xe vận tải kia không lớn, hơn nữa, xe việt dã ở trong căn cứ cũng không có nhiều, phải lấy về."
Con người bây giờ thực sự là rất thảm.
"Nếu trong khoảng thời gian ngắn này mà anh bị cắn thì phải làm sao?" Tôi chân thành hỏi.
Anh trầm mặc một giây: "Nếu thật sự có tình huống đó, như vậy tôi hy vọng em giúp tôi, trước khi bị chúng cắn thì em cắn tôi trước."
"Tôi không muốn trở thành tang thi không có lý trí."
10.
Đi thang máy lên lầu một có thể né tránh tang thi đang du đãng ở cầu thang.
Nhưng mà lúc đi qua con tang thi đang lởn vởn quanh thang máy, nó đã nghe thấy tiếng Văn Thừa đi qua đây.
Văn Thừa chê tôi đi chậm, cho nên liền trực tiếp ôm tôi đi.
Anh vốn muốn đi đá nó, nhưng tôi lại làm anh bị hạn chế hành động.
Tang thi liều lĩnh lao tới đây, mắt thấy bả vai Văn Thừa sắp bị cắn.
Tôi liền lấy cánh tay chặn răng nanh của nó.
Tiếng cắn xé phập vào trong da thịt thập phần dọa người, khí lực của tang thi rất lớn, tôi bị nó cắn cho rách một mảng da.
Văn Thừa nghiêng người, hung tợn cho nó một cước, tiếng súng vang lên, lực đánh tới làm cho tang thi lùi lại phía sau vài bước.
Sau khi vào thang máy, Văn Thừa thả tôi xuống, ấn lên lầu một.
Lúc chạy, miệng vết thương của tôi bị đụng tới.
"Đau đau đau đau."
Trong mắt anh lộ ra vẻ không thể tin: "Em cũng biết đau?"
"Đương nhiên rồi, thần kinh đại não em có bị làm sao đâu."
Anh mím môi, ngón tay phất qua miệng vết thương đang dần khép lại của tôi.
"Vừa rồi cảm ơn em, còn có, xin lỗi em."
Không biết vì sao, việc tôi vừa cứu anh làm anh cảm kích và áy náy, tôi lại có hơi xấu hổ.
"Không... không có gì."